NicK
———————————
“Haaaaahhhhhh…”
[Thở dài vụ gì đấy.]
Chẳng phải quá rõ ràng à. Tất nhiên là vì Silk với Malta suốt ngày đến đây chứ gì nữa? Toàn lũ khách không mời mà tới.
Họ là một diễn viên kịch danh tiếng và một vị thủ lĩnh của nhân ngư tộc mà?
Sao họ cứ trốn việc đi chơi thế? Bị đần cả lũ à?
[À thì, ngươi thừa biết mà… kiểu như, trái tim thiếu nữ ấy…?]
Nghĩ theo lẽ thường thì chẳng phải sẽ rất tồi tệ nếu họ yêu tôi sao.
[Cũng đúng.]
Ơ này… đáng ra ông phải bào chữa cho tôi chứ.
Tôi đang đi dạo ngoài trời với thanh sắt bị nguyền rủa. Chuyện chúng tôi vừa nhắc đến khiến tôi cảm thấy mệt mỏi tới mức chỉ có không khí trong lành thoáng đãng cùng ánh nắng mặt trời ấm áp mới có thể xoa dịu. Khi còn ở quê, tôi cũng hay chợp mắt ngoài trời mà.
Tuy còn công việc làm nông đó, nhưng tôi đã tận dụng nhan sắc trời phú cùng diễn xuất điệu nghệ của mình để miễn trách nhiệm. Cuộc sống thật tươi đẹp. Tuy rất khó chịu mỗi khi bị Magali tìm đến nhưng ít ra còn tốt hơn giờ nhiều.
Silk và Malta đã về chỗ của mỗi người rồi. Họ lúc nào cũng la liếm chỗ tôi ở, mà có vẻ cả hai không rảnh để ở lại lâu. May thay.
Kinh đô Hoàng gia náo nhiệt và động đúc, cũng bởi vì vậy mà vấn đề bảo an lại chẳng được đảm bảo cho lắm. Nếu là tôi trước kia, tôi tuyệt đối không rời khỏi nhà kể cả khi trời sáng… nhưng đã có lão nguyền kiếm đây rồi, có là gian hồ thì cũng không có tuổi.
Ít nhất thì cũng có lợi dụng được lão.
[Lợi dụng… Mà, chừng đó thì ta gánh được.]
Giờ tôi không còn sợ hãi đám lưu manh nữa rồi. Quen rồi.
Một tôi, kẻ tự tin cho rằng mình sẽ dễ dàng bị hành cho ra bã, tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ đó cho đến gần đây…
Là nhờ có lão già nguyền kiếm bao đồng này ép tôi phải vật lộn với đám Bang hội Xám và lũ nửa người nửa cá kia cả. Chúng còn khiếp đảm hơn lũ gian hồ. Tôi sẽ không sợ hãi những kẻ chưa trải qua huấn luyện và không có khả năng giết người đâu… Thật ra là có một chút.
Nói chung là vậy đấy. Sự an toàn của tôi đã được bảo đảm, nên tôi có thể thoải mái tận hưởng rồi.
[Nhưng, ngươi không đến những nơi quá xô bồ nhỉ.]
Ừ, tất nhiên.
Đúng như lời lão nói, tôi không đến những nơi quá ồn ào như các khu chợ. Thế thì sao tôi thư giãn được nữa…
Nếu phải đi dạo để thả lỏng đầu óc, tôi phải tránh đám đông hết sức có thể. Phải canh chừng đám móc túi thì phiền toái lắm.
[Ngươi nói phải. Cứ nghỉ ngơi đi.]
Được sự chấp thuận của lão nguyền kiếm, tôi bước đi trong vô định. Mà kể cả khi ông ta phản đối thì tôi cũng mặc kệ.
Quang cảnh đô thị sau cơn mưa thật dễ chịu. Có thể là bởi mùi hương của những giọt nước vẫn còn vương trên mũi tôi. Người dân quanh đây không ra ngoài nhiều, và điều đó vô cùng thuận lợi cho kẻ muốn tránh vênh mồm vào chuyện của người lạ.
Tôi bình thản ngắm nhìn tòa cung điện. Nơi đó, Magali hẳn đang khổ sở học làm thánh nữ và không thể bước ra ngoài.
Hmph, thật hết sảy
[Các ngươi thù hằn nhau quá đáng quá nhỉ. Chuyện bắt nguồn từ đâu thế?]
Ai biết đâu? Nhưng, từ cái thời xưa cũ ấy… khi cả hai còn là trẻ con, tính cách của Magali có vậy đâu.
[Thế giới sẽ điên mất nếu cô ta thối nát từ trong trứng…]
Tôi đã như vậy từ khi có nhận thức đấy thôi.
[Ngươi đặc biệt đến mức cá biệt rồi.]
Bỏ mấy từ cuối đi được không? Đặc biệt thôi là đủ rồi.
Nếu Magali được như lúc xưa thì chúng tôi đã không gầm gừ nhau suốt thế này. Mà sẽ là tôi đơn phương lợi dụng cô ta.
[Vậy thì, Magali hiện tại rốt cuộc là tốt hơn... hay không?]
Nghĩ lại thì, Magali cũng nghe được giọng ông mà nhỉ?
Như thế chẳng phải cổ cũng là người xứng đáng sở hữu thánh kiếm sao?
[Hmm… cũng có thể lắm.]
Nghe vậy, tôi liền bật nhảy tại chỗ.
Thật đấy à! Thế thì còn gì bằng! Ông mau cút hỏi đời tôi rồi sang kiểm soát Magali ấy!
Vừa là Thánh nữ vừa là chủ nhân Thánh kiếm… thú v.. ý tôi là sẽ nổi tiếng lắm đấy.
Cô ta tệ hại có thua gì tôi đâu, tốt quá còn gì?
Tôi háo hức đề nghị, nhưng…
[Không, thế không ổn. Kể cả khi cô ta có quá mức rách nát thì vẫn là một thiếu nữ. Ta đâu thể đẩy một cô gái cành vàng lá ngọc vào chốn nguy hiểm.]
Vậy cũng không đồng nghĩa với việc ông lôi tôi ra chiến trường thì được, ông hiểu không hả?
Mà việc so sánh Magali với đám con gái cũng thật kỳ quặc. Ả ta phải xứng danh Quỷ Vương đấy biết không?
[Có điều, nhắc đến vụ xứng đáng thì ngươi còn tốt hơn cả Magali… chỉ là ta hơi hối hận.]
Thật trùng hợp. Tôi cũng nghĩ vậy đấy.
Tôi và lão nguyền kiếm cũng hợp nhau nhỉ… suy cho cùng, ông không phải thánh kiếm đúng không?
[Đời nào! Không thể… như thế… nhỉ?]
Ông có hỏi tôi thì câu trả lời vẫn là không thôi…
Nhưng, tính cách của ông với tôi thì đúng là một trời một vực đấy…
Đúng hơn thì, ông có thể kiềm chế bản thân đừng thao túng tôi lao vào chốn bạo lực ấy không?
[Hả, tại sao?]
“Tại sao” cái đầu ông.
Tại ông mà sau mỗi lần lâm trận là y như rằng tôi nhức mỏi khắp cơ thể.
Nhờ nguyền kiếm mà tôi có thể khai thác sức mạnh đủ để đánh bại hầu hết mọi đối thủ. Tuy nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó.
Bởi sức lực bỏ ra để đánh nhau hoàn toàn vượt xa khả năng bình thường của tôi, cơn giãn cơ đau đớn khắp người khiến mức tôi còn chẳng thể di chuyển nữa.
Ông có hiểu được cái cảm giác quằn quại trên giường không hả?
[X-xin lỗi. N-nhưng, nếu không làm thế, ngươi sẽ gặp nguy phải không?]
Không, như tôi nói? Chỉ cần ông không kéo tôi vào mấy chỗ nguy hiểm là được rồi.
Chỉ cần như thế là tôi thoát khỏi những cơn đau nhức do mấy trò đấm nhau gây ra rồi.
Nào là hết cứu Silk rồi đến Malta, mạo hiểm mạng sống của tôi rồi phải trả giá bằng mấy cơn đau khổ sở. Ông có thể đền bù cho tôi không?
[Thật quá quắt.]
Câm cái mồm giả nhân giả nghĩ của ông lại!!
Sau tất cả, dường như chúng tôi vẫn không thể thông cảm cho nhau.
Giữa dòng suy nghĩ sẽ quăng ông ta vào lò nung kim loại…
“Êu. Lại quay lại con hẻm này rồi.”
Tôi vô thức ra vẻ ghê tởm.
Tôi lại đặt chân đến con hẻm nhỏ hẹp xưa kia rồi. Một nơi bẩn thỉu bị bỏ quên, nơi những kẻ bất tuân tụ họp.
[Ngươi lắm mồm quá đấy.]
Thì mấy con hẻm sâu hút này không phải là chỗ thuận lợi chỗ đám ung nhọt ấy phát triển à?
Buôn cần, hãm hiếp và bạo hành phụ nữ, đánh đập và cướp bóc đàn ông… nơi này chính là nấm mồ của tuyệt vọng đúng không?
Kể cả không có thì nó vẫn quá bẩn thỉu so với đường cái. Đám man di mọi rợ thì lăm le khắp nơi…
Kết luận, đây không phải chốn yên ổn cho người đẹp trai như tôi đây.
[Eh? Ý ngươi là một kẻ bẩn thỉu từ bên trong và chỉ có cái mã ngoài?]
Ông bị điếc à? Hay muốn gặp ông bà ông vải rồi?
Không có lý gì phải ở đây cả. Rút thôi.
Tôi nghĩ vậy rồi quay đầu…
“Ugh!?”
“Eek!?”
Bụng lãnh phải cú đánh mạnh khiến tôi bất ngờ rên rỉ.
Chuyện.. Chuyện gì vậy!?
Lão nguyền kiếm khốn khiệp! Đáng ra ông phải bảo vệ tôi khỏi hiểm nguy chứ!? Khi tôi không thể kiểm soát tình hình thì ông phải hỗ trợ chứ!!
[Không thể nào! Ta chẳng thể cảm nhận bất kỳ địch ý nào cả!!]
Đó là việc của ông!!
“Đau quá….”
Ta nói thế mới phải? Người có chịu trả tiền thiệt hại không hả?
Khi vừa nhìn sang tên đần vừa đâm vào tôi vừa kiềm chế lời nói của bản thân, đó là một cô gái nhỏ hơn tôi.
… Một đứa trẻ?
[Nếu là một đứa trẻ thì ta không nên làm gì cả.]
Tuổi tác chỉ là con số thôi. Ông phải phản công chứ.
[Rác!]
Mà sao một đứa trẻ lại ở đây?
Cũng có nhiều đứa nhóc muốn xông vào chốn tăm tối này, nhưng thường thì bố mẹ chúng phải cản lại chứ…
Lẽ nào bố mẹ nó không quan tâm gì đến con cái à? Tội nghiệp….
“A, xin lỗi. Em có sao không?”
Con nhỏ vừa đâm sầm vào tôi tệ hết chỗ nói, nhưng tôi vẫn phải hạ mình để xin lỗi và đưa tay ra.
Nó nhìn tôi trong nghĩ ngã lưng ra sau như thể đang kiểm tra gì đó. Sau đó, nó mỉm cười chấp nhận nắm lấy tay tôi.
“Cảm ơn anh, Onii-san dịu dàng.”
…. Ngươi biết điều quá nhể?
Thôi thì ta sẽ thăng cấp người từ con nhỏ thiểu năng thành con nhỏ thôi nhé. Sướng nhé.
“Tên của em là Elizabeth Stream. Anh tên là gì?”
Con nhóc này… Elizabeth khẽ cười hỏi tôi.
Tên đẹp đấy. Tôi mỉm cười đáp lại…
“Hả, anh đây không phải người đáng để gọi tên đâu.”
Tôi từ chối khai tên mình.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage