Trans và edit: Minh2001
Mấy tên kia bận hết cả rồi nên tạm thời t phải gánh team :)))
----------------------------------
Đế chế Papaldia, thủ đô Esthirant, khu biệt giam.
Bên trong nhà tù mờ mịt, hoàn toàn cách âm với bên ngoài. Trong bầu không khí im lặng ngột ngạt ấy, âm thanh duy nhất phát ra đến từ những giọt nước nhỏ giọt ngắt quãng. Bên ngoài buồng giam, có một số người đàn ông mặc vest đent, trong khi bên trong là một người phụ nữ bị gùm với vòng cổ sắt và xích.
Ả phụ nữ kia trừng mắt nhìn những người đàn ông một cách căm thù đến mức dường như ả ta sẽ lao vào họ bất cứ lúc nào. Một trong những người đàn ông tiến lên một bước và ngỏ lời với ả.
"Lâu rồi không gặp. Kể từ lúc… Đế chế chính thức tuyên chiến. Remille.”
Remille quay đi khỏi ánh nhìn của Asada và gục đầu xuống.
“…… Thật đáng hổ thẹn.” Ả thực sự trông đáng thương lúc này. Nhưng, khi ả thừa nhận nó, cả cuộc đời và sự nuôi dạy như một phần của gia đình hoàng gia cùng với niềm tự hào mà họ dành cho ả đã làm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong ả. “Ngươi thực sự nghĩ rằng sự xấc xược này sẽ được cho phép sao? Dám bắt giữ một công dân của Đế chế Papaldia, một siêu cường, một thành viên Hoàng gia … Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi sẽ được tha thứ cho điều này ư?”
Tất nhiên là ả nhận thức rõ vị trí của mình ở hiện tại, rằng ả hoàn toàn không gặp may và đã hết thời. Tuy nhiên, niềm kiêu hãnh trong ả không cho phép ả thừa nhận điều đó, và ả đã làm mọi cách để trơ ra cái thái độ trơ trẽn này.
“Các ngươi đều chỉ là một lũ man rợ. Cho dù chúng ta có giết bao nhiêu kẻ trong số các ngươi đi chăng nữa… Những kẻ thấp kém như các ngươi dám nhìn ta với ánh mắt đó! Ta, một thành viên Hoàng tộc của một siêu cường! Các ngươi đều sẽ không được tha thứ!”
Asada tối sầm mặt mũi lại vì tức giận. “Đúng như tao đã nghĩ… từ góc nhìn của tao, mày là tên man rợ duy nhất đang có mặt ở đây.”
"Gh-!!!" - Remille giận dữ đến mức khuôn mặt ả trở nên vặn vẹo. “Ta là người nhà với Hoàng Đế đó! Những kẻ mà ta đã ra lệnh xử tử… bọn chúng đều chỉ là hạng dân đen thấp kém thôi!!!”
"Vậy thì sao?! Mày nghĩ lý do đó là đủ để mày được tha thứ ư?! Mày không nghĩ người dân ở khắp mọi nơi trên thế gian này cũng có trái tim, cũng có cảm xúc của mình ư?! Họ đều đã có gia đình!!! Bao nhiêu người đã phải bật khóc vì hành động của mày?! Bao nhiêu mạng sống đã bị cướp đi hoặc bóp méo… đã bao giờ mày nghĩ đến điều đó chưa?! Không lẽ mạng sống của những người khác đều không có ý nghĩa gì trong mắt mày? Con người không thể lớn nổi nếu thiếu đi tình yêu!!! Những mảnh đời bị cướp đi kia đã nhận được vô vàn tình yêu thương từ cha mẹ khi còn nhỏ, lớn lên bằng tình yêu thương và sự đùm bọc của vô số người khác! Và mày đã giết hết bọn họ như thể một trò tiêu khiển! Và thay vì hối hận về hành động của mình, mày vẫn ngoan cố bào chữa cho nó bằng cái mớ lập luận rác rưởi đó!!!”
Remille im lặng một lúc, rồi bắt đầu thổn thức.
“A… Aaahhh! Uaaaahhhhhh!!!”
Quyết định kết thúc cuộc trò chuyện tại đây, Asada ra lệnh cho các cảnh sát đi cùng.
"Lôi cái đống thịt này đi!"
Cựu quý tộc Remille đã bị cảnh sát Nhật Bản còng tay và áp giải ra ngoài.
----------------------------------
Mọi thứ đã sai ở đâu cơ chứ… Remille liên tục nghĩ lại những gì mình đã làm.
Để đạt được sự thần phục và trung thành tuyệt đối thông qua nỗi sợ hãi, Remille đã chọn thảm sát, một trong những phương pháp để khuất phục các quốc gia kẻ thù, và là một phương pháp đã được sử dụng nhiều lần bởi Đế chế. Có một quốc đảo nằm ngoài vùng văn minh ở phía Nam, Balusa, đã bị Đế chế chiếm mất một trong số các thị trấn của nó với cái giá là vài trăm sinh mạng. Từ một khía cạnh nào đó thì nghe có vẻ cực đoan, nhưng kết quả là bọn chúng đã nhanh chóng đầu hàng và số người chết chỉ dừng ở mức đó. Thay vào đó, nếu chúng dám chống cự thì thiệt hại đã có thể lên tới hàng chục nghìn người. Do đó, có thể hiểu rằng việc hành quyết một phần thiểu số là một sự thương xót để cứu sống đa số còn lại.
Đó là những gì ả muốn đạt được thông qua mạng sống của những người Nhật đó. Tuy nhiên, trong trường hợp này, Nhật Bản đã nổi giận, và kết quả là Đế chế đã trở nên hư hại đến mức không thể sửa chữa và giờ đây đã bị chia tách thành 74 quốc gia độc lập.
Chẳng bao lâu nữa, ả sẽ bị áp giải đến Nhật Bản. Ả sẽ không bao giờ có thể đặt chân đến Esthirant nữa - nơi thanh lịch và thịnh vượng nhất trong Khu vực Văn minh Thứ Ba, thủ đô của Đế chế Papaldia xinh đẹp. Nghĩ đến đó, nước mắt ả trào ra.
Các sĩ quan cảnh sát Nhật Bản đã đến bến cảng thủ đô với Remille đang bị còng. Cả nhóm bước xuống một chiếc thuyền nhỏ không có buồm và rời cảng.
"Nó nhanh thật!"
Nó nhanh hơn nhiều so với bất kỳ con thuyền nào ả từng thấy. Con thuyền hướng tới một trong những con tàu lớn của Nhật Bản đang neo đậu ngoài khơi. Con thuyền xé toạc những con sóng khi nó lao về phía trước, nhưng, mặc dù họ đang di chuyển rất nhanh đến như vậy, hầu như không có bất kỳ sự rung lắc nào. Một chiếc thuyền tuy trông nhỏ bé nhưng rõ ràng là một sản phẩm chất lượng cao.
"Gh!"
Đế chế nghĩ rằng họ đã biết hết về Nhật Bản, rằng nó là một quốc gia hùng mạnh có khả năng đánh bại Đế chế. Họ cũng đã nghe về sức mạnh của Nhật Bản từ đại sứ của Mu, và họ đã khắc sâu trong tâm trí của mình tất cả những gì đã biết. Tuy nhiên, khi được tận mắt trải nghiệm công nghệ của Nhật Bản, toàn bộ cơ thể của ả vẫn trở nên cứng đờ vì sốc.
Họ được đưa lên một con tàu chiến cỡ lớn, nơi mà Remille đã bị giam trong một căn phòng nhỏ trong tàu, với vài nữ quân nhân đứng canh trước cửa. Ả chắc mẩm nó sẽ giúp mình tránh bị cưỡng hiếp.
Chiếc tàu chiến này tuy có rung lắc nhẹ, nhưng công bằng mà nói thì điều đó không đáng kể lắm. Ngoài ra, nhiệt độ trong phòng luôn được duy trì ở mức thoải mái, thậm chí còn có hẳn một chiếc giường.
Với sự mệt mỏi đã tích tụ từ lâu, Remille, người đã cố ép mình phải tỉnh táo quá lâu, lập tức chìm vào giấc ngủ như một ngọn đèn trước gió.
Vài ngày sau…
"Được rồi, thức dậy đi!" – một trong những nữ sĩ quan lên tiếng.
Có vẻ như họ đã đến Nhật Bản. Viên nữ sĩ quan giải thích rằng họ sẽ xuất phát từ căn cứ của “Lực lượng Phòng vệ Hàng hải Nhật Bản” – cách mà họ nói về hải quân Nhật Bản – bằng “xe buýt”, một phương tiện cơ khí giống như ở Mu, đến thủ đô Nhật Bản tên là Tokyo, trước khi bị áp giải đến một cơ sở giam giữ nào đó. Ả tự hỏi không biết thủ đô sẽ trông như thế nào…
Remille tỏ ra vô cùng quan tâm đến thủ đô của đất nước từng phá hủy cả một siêu cường như Papaldia. Ả được đưa lên một chiếc xe buýt nhỏ của cảnh sát dùng để chở tội phạm. Chiếc xe buýt có song sắt che cửa sổ; trông như một phòng giam di chuyển. Ngay cả chiếc xe buýt cũng khiến ả kinh ngạc vì nó di chuyển rất nhanh và êm ái.
(Cái gì?! Con đường này được làm từ một mảnh đá nguyên khối ư!!!)
Sau đó, khi họ đến gần thành phố, ả có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời đang đứng sừng sững ở khắp mọi nơi.
(GÌ CHỨ……!!!)
Không chỉ có một hai tòa nhà. Hầu hết mọi tòa nhà đều là nhà cao tầng, và theo cách hiểu thông thường của ả thì chúng cao đến không thể tưởng tượng nổi. Trên mặt đất, những con đường đang chật cứng bởi những chiếc cỗ xe đang phóng vi vu khắp nơi. Số lượng người đi bộ xung quanh cũng vậy; Esthirant thậm chí còn không thể sánh nổi bằng một phần của nó, và họ đều mặc trên mình những bộ quần áo đẹp với thiết kế nổi bật.
Từ những hình ảnh mà đại sứ Mu đã cung cấp, ả đã có ý tưởng về việc Nhật Bản sẽ trông như thế nào, nhưng, như người ta hay nói: “Trăm nghe không bằng một thấy.”
Những tòa nhà cao ngất ngưởng, những phương tiện giao thông đang di chuyển nuờm nượp, những cỗ máy bay khổng lồ bay lượn trên bầu trời… mỗi cảnh tượng mới mà ả thấy đều khiến ả không khỏi rùng mình. Ả vốn đã luôn nghĩ rằng thủ đô của Papaldia, Esthirant, đã phát triển mạnh mẽ đến mức không một thành phố nào khác có thể làm được. So với thủ đô của các siêu cường quốc khác, ít nhất nó sẽ không bị thua kém quá xa, với đầy hứa hẹn về sự thịnh vượng ngoài sức tưởng tượng.
Tuy nhiên…
Theo những gì thấy trước mắt, Esthirant cũng chỉ trông giống như một vùng thôn quê.
“Mình… Mình…”
Remille đang trải nghiệm sức mạnh của Nhật Bản bằng mọi giác quan, tất cả đều đang mách bảo rằng Nhật Bản hùng mạnh đến mức cho dù Đế chế có cố gắng đến đâu thì cũng không bao giờ có thể giành được chiến thắng; thậm chí trong 100 năm, họ vẫn sẽ không bao giờ có thể tiệm cận được tới mức độ phát triển này… lần đầu tiên, ả cuối cùng cũng có thể nhận ra sự chênh lệch không thể vượt qua về sức mạnh giữa hai quốc gia.
“Kết quả… đã được quyết định ngay từ đầu rồi…”
Hối tiếc…
Tuyệt vọng…
Trái tim của Remille đã bị nghiền nát dưới sức nặng của thực tế tàn khốc này.
----------------------------------
Đế chế Papaldia, kinh đô Esthirant.
Trên khắp thành phố, các máy chiếu ma thuật đã được lắp đặt để toàn bộ công chúng có thể xem; họ nghe nói rằng sẽ có một thông báo quan trọng vào ngày hôm nay nên đã tập trung quanh các màn hình từ trước. Quân đội Nhật Bản đã tung hoành khắp bầu trời thủ đô và dễ dàng tiêu diệt cả phi đội kỵ sĩ rồng hùng mạnh nhất và lực lượng mặt đất tinh nhuệ của họ trước đó; nếu đây là một thông cáo về Nhật Bản, thì mọi người đương nhiên rất quan tâm. Vì sức mạnh vô song mà Nhật Bản thể hiện, trong số những người chứng kiến các trận chiến, một số người thậm chí còn tin rằng Nhật Bản đã liên minh với Đế chế ma thuật cổ đại.
"Thông cáo gì đây?"
"Chính phủ đã lắp đặt chúng ở khắp nơi, vậy chắc nó phải là một cái gì đó rất quan trong."
“Không thể nào… chúng ta đã thua trận, và mọi người rồi sẽ trở thành nô lệ, có lẽ nào ……?”
"Không đời nào! Chúng ta là một siêu cường cơ mà!!!”
"Nhưng mà tất cả các đội quân tinh nhuệ của chúng ta đều đã bị tiêu diệt hết rồi."
Tất cả các loại phỏng đoán đã được đưa ra. Cuối cùng, màn hình bắt đầu sáng lên với ánh sáng ma thuật. Mọi người đều im lặng và nhìn chằm chằm vào màn hình. Họ nhìn thấy một người đàn ông duy nhất bước lên sân khấu.
<< Hỡi các công dân của Đế chế, ta là nguyên thủ quốc gia lâm thời, Kyeos. >>
Những người theo dõi bắt đầu xì xào về điều này.
<< Trong suốt cuộc chiến này, nhiều người đã phải chịu thương tật, nhiều người đã mất người thân, và rất nhiều người khác thậm chí còn không hiểu điều gì đang xảy ra. Do thất bại của chính phủ trước, quân đội hoàng gia đã bị thương vong rất nhiều, và bảy mươi ba quốc gia mà chúng ta gọi là lãnh thổ thuộc địa trước đây đều đã đồng loạt nổi dậy và tuyên bố độc lập. Nếu chúng ta cứ tiếp tục tiến hành chiến tranh, chúng ta sẽ chỉ tổ chịu thêm nhiều thiệt hại, mất mát nữa mà không đạt được gì. Để bảo vệ người dân của Đế chế, và trước những thiệt hại quá lớn đến mức không thể khắc phục được, ta đã quyết định theo đuổi hòa bình với đất nước Nhật Bản càng sớm càng tốt. >>
"Lão ta nói gì cơ?! Chúng ta đã bị sỉ nhục nhiều đến mức này và rồi lão muốn làm hòa ư?!”
"Đúng đấy! Lẽ ra chúng ta phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng chứ!!!”
“Không, đàm phán hòa bình có khi là một bước đi đúng đắn! Nếu chúng ta tiếp tục thua, chẳng mấy chốc ta sẽ mất hết thôi!”
"Vẫn còn độc lập là tốt quá rồi."
Nhiều ý kiến khác nhau đã được hét vào các màn hình.
<< Khi cuộc chiến tiếp diễn, Đế chế Papaldia mất dần lãnh thổ của mình và bị chia cắt thành 74 quốc gia khác nhau. Liên minh 73 quốc gia chống Đế chế Papaldia cũng đã tuyên chiến với chúng ta, nhưng bằng cách nào đó chúng ta cũng đã có thể thương lượng với họ. Từ những cuộc đàm phán này, chúng ta đã có thể có được nền hòa bình thực sự. Để bảo vệ nền hòa bình này lâu dài mãi về sau, chúng ta sẽ cùng nhau tồn tại với các quốc gia khác, và ta tin rằng đất nước chúng ta có thể phát triển mạnh mẽ trong tương lai mới này. >>
Sau khi nhiều câu hỏi được trả lời, buổi phát sóng kết thúc. Mọi người tiếp tục bàn tán và tranh luận trước màn hình.
Đế chế, vốn đã không ngừng ca ngợi về sự vượt trội của mình, về cách họ sẽ không bao giờ nhượng bộ bất cứ ai, cuối cùng bị chia thành 74 quốc gia khác nhau, sau đó đã đạt được hòa bình mà không thu được gì. Mọi người bây giờ đều hiểu rằng họ đã thua. Nhiều người đã bật khóc vì suy sụp trên đường phố.
Đối với các công dân của Đế chế, Nhật Bản đã trở thành nguồn gốc cho nỗi sợ hãi của chính họ.
----------------------------------
Nhật Bản, thủ đô Tokyo, Bộ ngoại giao.
“Ôi trời, thật may là mọi thứ không hỗn loạn như chúng ta đã nghĩ.”
Một tuần đã trôi qua kể từ khi hòa bình được thiết lập với Đế chế Papaldia. Với việc cựu Đế chế khổng lồ kia đã bị chia thành 74 phần khác nhau, Bộ đã dự đoán rằng sẽ có tình trạng hỗn loạn ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên, bằng cách đầu tư mạnh mẽ vào các tổ chức cảnh sát để duy trì trật tự, đã không có bất kỳ rắc rối nào xảy ra, và các chính phủ mới thành lập đã nỗ lực rất nhiều để có màn ra mắt thành công.
“Cậu nói đúng. Tôi đã lo lắng rằng hỗn loạn sẽ bùng phát, nhưng rốt cuộc thì những người bản xứ đều vui mừng khi giành lại đất nước cũ của họ một lần nữa khỏi ách thống trị của Đế chế. Hầu hết các chính phủ mới cũng đều đang khởi đầu trong thận trọng, vì vậy có vẻ ít nhất lúc đầu sẽ không có gì bị trật bánh.”
Tất cả các nước được giải phóng khỏi ách thống trị của Đế chế đều muốn chủ động xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Nhật Bản.
----------------------------------
Nhật Bản, tỉnh Yamaguchi, trại tù binh chiến tranh.
“Về cơ bản, Đế chế Papaldia của các bạn và đất nước của chúng tôi đã có được hòa bình. Vì vậy, ngày mai, chúng tôi đã chuẩn bị một con tàu để đưa tất cả các bạn trở về quê hương của mình.”
2.000 binh sĩ Papaldian đang bị giam giữ ở Nhật Bản đã đồng loạt reo hò. Tất cả họ đều được kể về các quyền mà họ khi là tù nhân chiến tranh, nhưng điều đó vẫn có vẻ khó tin đến nỗi nhiều binh sĩ vẫn không ngừng canh cánh, tự hỏi khi nào họ sẽ bị hành quyết, vì vậy tin tức này cho phép tất cả họ cuối cùng được thư giãn.
Khi bị Nhật Bản bắt giữ, vị tướng bại trận Cius đã chuẩn bị sẵn sàng tình thần để bị tra tấn và giết chết, nhưng cuối cùng, ông chỉ là một tù nhân. Nghĩ lại trước đấy, ông đã nghĩ Nhật Bản chỉ là một đám man rợ đến từ phương Đông. Không… không chỉ ông ấy, tất cả mọi người trong Đế chế đều đã nghĩ như vậy. Họ nghĩ rằng đó sẽ là một cuộc chinh phục dễ dàng, giống như một con cá mập nuốt chửng một con cá bé.
Tuy nhiên, Nhật Bản không phải là một kẻ yếu đuối - họ là một con leviathan. Là một trong những quốc gia tiên tiến nhất thế giới, một trong năm siêu cường và là quốc gia mạnh nhất trong Khu vực Văn minh Thứ Ba, Đế chế Papaldia thậm chí còn không thể có cơ hội để có được một trận chiến đúng nghĩa. Tướng Cius quyết tâm sẽ học hỏi mọi thứ có thể từ Nhật Bản, vì tương lai của Đế chế.
“Cuối cùng thì chúng ta cũng về nhà rồi, Ngài Cius” – Kỵ sĩ rồng Reckmeyer nói.
“…… Phải, cuối cùng thì... Nhưng ta đang cảm thấy… mâu thuẫn. Ta phải làm gì với những thất bại trước đây đây?"
"Tướng quân!!! Sau cuộc chiến với Nhật Bản, chúng ta đang thiếu hụt trầm trọng những người có kinh nghiệm và có năng lực lãnh đạo quân sự. Đây không phải lúc để đánh mất chính mình đâu thưa ngài!!!”
Trong khi Reckmeyer và những người lính khác đang nói chuyện với Cius, một trong những người quản lý nhà tù đã xen vào. "À, đúng rồi, ông Cius."
"Vâng?"
“Ông sẽ đi với phía cảnh sát vì ông là nghi phạm trong vụ thảm sát ở Nishinomiyako. Nếu ông không dính líu gì đến chuyện đó, thì ông sẽ có thể về nhà."
"Cái-"
----------------------------------
Nhật Bản, thủ đô Tokyo, Dinh thự chính thức của Thủ tướng.
“Cuối cùng thì mọi thứ cũng kết thúc rồi, thưa Thủ tướng,” Bộ trưởng Bộ Ngoại giao nói với vẻ mặt nhẹ nhõm.
“Thật vậy. Khi nghĩ rằng bản thân cậu sẽ trở thành Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được điều đó lại xảy ra” – Thủ tướng thành thật bày tỏ.
"Không có gì ạ. Thế giới này vẫn còn đầy rẫy những điều bí ẩn. Chúng ta vẫn chưa thể mở đàm phán với Thánh quốc Mirishial, nơi được khắp mọi nơi công nhận là quốc gia mạnh nhất thế giới. Chúng ta cần phải cảnh giác với họ, nhưng chúng ta cũng chưa thể liên hệ được với Đế chế Gra Valkas, một quốc gia được cho là có thể có khả năng sản xuất vũ khí hạt nhân.
“Các vệ tinh của chúng tôi đã tìm thấy một lục địa khác cách khoảng 12000 km về phía Đông. Có rất nhiều hòn đảo lớn trong khu vực đó, và tất cả chúng dường như đã phát triển một mức độ văn minh nào đó. Hành tinh này quá lớn và chúng tôi mới chỉ khám phá được những khu vực mà chúng tôi có thể tiếp cận bằng cách sử dụng các dòng hải lưu. Ở phía bên kia của hành tinh, trong một vùng đại dương được bao bọc bởi một dãy núi khổng lồ, dường như có rất nhiều lục địa khác nữa. Diện tích của vùng biển đó dường như sánh ngang với diện tích của toàn bộ bề mặt Trái đất.
“Cuộc xung đột với Đế chế Papaldia lần này đã diễn ra rất êm xuôi; chúng ta sẽ biết phải làm gì nếu một quốc gia khác giống như chúng xuất hiện. Tất nhiên, chúng ta vẫn muốn tiến hành các cuộc đàm phán trong hòa bình, nhưng…”
“Nhân nói về điều đó, năng lực tấn công kém cỏi của SDF là một vấn đề. Tôi đoán chúng ta sẽ thực sự cần một hạm đội tàu sân bay. Ngoài ra, chúng ta cần có khả năng thực hiện ném bom chính xác. GPS mới của chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng để sử dụng rộng rãi.”
“Dựa trên kích thước của Trái đất cũ, chúng ta sẽ cần đến 24 vệ tinh để thiết lập một mạng lưới GPS hiệu quả. Sẽ rất tốn tiền, nhưng…”
“Nhưng hành tinh này quá lớn nên câu hỏi đặt ra là chúng ta có thể phóng được bao nhiêu vệ tinh? Nếu chúng ta xem xét các vệ tinh GPS đầu tiên do Hoa Kỳ phóng lên ở thế giới cũ, mỗi vệ tinh nặng khoảng 750 kg, phải không nhỉ? Bây giờ chúng ta có thể làm cho chúng nhẹ hơn, nhưng ngay cả khi các vệ tinh mới có trọng lượng lớn đến mức đó thì tên lửa HII-B vẫn đủ sức phóng cùng lúc mười chiếc vào quỹ đạo một lúc thì phải? Chà, ở đây khác nhiều so với Trái đất, nó sẽ làm mọi thứ phức tạp hơn. Nếu chúng ta rải thật nhiều vệ tinh trên quỹ đạo, điều đó có làm giảm chi phí phóng không? Nó cũng phụ thuộc vào số lượng chúng tôi có thể lắp bên trong khoang chứa hàng.
“Nói thế để thấy rằng, tất cả 24 vệ tinh sẽ đều cần các lần phóng riêng biệt. Một tên lửa trị giá khoảng 10 tỷ yên, và mỗi vệ tinh khoảng 20 tỷ, vậy hai mươi bốn lần phóng sẽ tiêu tốn 720 tỷ yên, phải không? Đó là một cái giá quá rẻ phải trả để bảo vệ sự thịnh vượng của Nhật Bản chúng ta. Dịch vụ Hỗ trợ Cộng đồng tiêu tốn khoảng 3700 tỷ yên mỗi năm, và Văn phòng Bình đẳng giới cũng sử dụng hết 10.000 tỷ yên mỗi năm. So sánh với chúng, ngay cả khi chi phí bảo trì có tăng lên thì 720 tỷ yên cũng chẳng là gì cả.”
“Chà, cậu có vẻ nói đúng về điều đó, nhưng ……”
Đột nhiên, cánh cửa mở ra. Một quan chức ngoại giao bước vào phòng và nói nhỏ điều gì đó vào tai Bộ trưởng Ngoại giao.
"Bây giờ đến lượt tin vui."
"Có chuyện gì mới vậy?"
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Bộ trưởng.
“Thưa ngài Thủ tướng, tôi lẽ ra nên nói sớm hơn, nhưng Thánh quốc Mirishial đã yêu cầu chấp thuận việc họ phái một phái đoàn đến đây trước khi bắt đầu các cuộc đàm phán ngoại giao.”
“Ồ, vậy ra họ đã chủ động trước rồi. Có lẽ các quốc gia khác đã bắt đầu coi trọng chúng ta hơn chăng?”
Chính phủ Nhật Bản đã chấp thuận yêu cầu tiếp phái đoàn ngoại giao của Thánh quốc Mirishial.
Trans: có một chương ngoại truyện của WN về điều này, link đây: