NieR Replicant ver.1.22474487139: Project Gestalt Recollections--File 01

Truyện tương tự

Nhiên Cương Chi Hồn

(Đang ra)

Nhiên Cương Chi Hồn

Âm Thiên Thần Ẩn,阴天神隐

Mà Joshua bởi vì ngoài ý muốn xuyên việt tới Dị Giới, đi tới hết thảy cũng còn không có lúc bắt đầu.

13 19

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

45 64

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

7 24

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

(Đang ra)

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Liễu ngạn hoa hựu minh

Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Trần Hán Thăng cũng đang do dự, liệu nên đi theo lối cũ để trở thành triệu phú, hay là cố gắng hết mình, thêm vài con số 0 vào sau khối tài sản cá nhân, đồng thời thay đổi

30 73

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

58 337

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

229 2844

File 01 - Report 08 | The Man 1

BÁO CÁO 08

Đây là báo cáo về cuộc xâm lược của Jack xảy ra cách đây 5 năm, bao gồm những gì đã diễn ra trong những năm qua và tình hình hiện tại.

Như chúng tôi đã trình bày chi tiết trong báo cáo khẩn cấp được gửi sau sự cố, cuộc xâm nhập của sinh vật mật danh Jack được Shadowlord dàn dựng. Mục đích của hắn là sử dụng Jack để tạo ra một sự đánh lạc hướng, cho phép Shadowlord bắt cóc Yonah.

Thương vong rất nặng nề. Có một số lượng đáng kinh ngạc người chết và bị thương, và hầu hết ngôi làng đã bị phá hủy. Các bức tường và trần nhà của thư viện bị hư hại đáng kể, và chúng tôi hầu như không còn hy vọng sửa chữa chúng. Ngoài ra, đầu của Jack vẫn bị phong ấn trong tầng hầm.

Mặc dù chúng tôi đã lo sợ một cuộc tấn công từ Shadowlord từ lâu, nhưng nó đã diễn ra theo cách tồi tệ nhất có thể. Chúng tôi đã lơ là trong nhận thức tình hình, và chúng tôi đã phải trả giá.

Nier đã tuyệt vọng vì mất em gái, và chúng tôi đã lo sợ một thời gian rằng tâm trí cậu ấy đã bị tổn thương vĩnh viễn. May mắn thay, cậu ấy đã bình tĩnh hơn một chút sau nửa thập kỷ, và giờ đây cậu ấy hoàn toàn dồn hết sức lực để tìm kiếm em gái mình và tàn sát Shades.

Nhưng Nier không phải là yếu tố khó lường duy nhất trong cuộc sống của chúng tôi; mỗi người dân làng sống trong một tình trạng ngày càng tuyệt vọng, và việc nhìn thấy Shades đã trở nên phổ biến. Nói thẳng ra, chúng tôi chưa bao giờ mong đợi mọi thứ trở nên tồi tệ đến mức này.

Shadowlord vẫn hoàn toàn không xuất hiện kể từ sự cố, điều đó có nghĩa là chúng tôi vẫn còn thời gian để kiểm soát tình hình. Chúng tôi phải làm tất cả những gì có thể để tránh bất kỳ trở ngại nào đối với Dự án Gestalt, điều đó có nghĩa là điều tối quan trọng là phải xác định vị trí của Shadowlord và ngăn chặn hắn bằng mọi cách cần thiết. Hết báo cáo.

Ghi chép của Popola.

---

Thế giới trắng xóa. Nier chậm bước và nghiêng đầu. Mỗi bước chân tạo ra âm thanh và cảm giác kêu cót két. Cảm giác như thể anh đang đi qua sa mạc, nhưng màu sắc thì hoàn toàn sai lệch. Cát không nên trắng như thế này. Nhưng đây không phải cát. Đây là muối.

Anh ngước nhìn bầu trời hẹp phía trên và thấy những tòa nhà cao chót vót tụ lại với nhau. Nhìn chúng khiến anh chóng mặt, nên anh vội cúi đầu xuống. Khi làm vậy, anh phát hiện một tòa tháp đỏ giữa những công trình được đặt ngẫu hứng. Nó cao và mảnh, phần đỉnh hơi cong như lưỡi kiếm. Đột nhiên, tòa tháp đỏ biến mất; một cơn gió mạnh thổi muối bay lên không trung, che khuất tầm nhìn.

Lạ thật. Làm sao anh biết thứ bột trắng này là muối? Anh chưa từng nếm hay ngửi nó. Và dù cảm giác giống hệt cát, nó trông giống tuyết hơn. Cách nó chất thành đống quanh anh khiến anh nhớ đến một cuốn sách tranh anh từng đọc cho Yonah khi cô bé còn nhỏ – câu chuyện về một cô gái từ vùng đất lạnh giá đầy tuyết, đi tìm một cậu bé bị đánh cắp.

Tìm kiếm? Bị đánh cắp? Yonah.

Phải tìm cô ấy. Shadowlord đã bắt cô ấy, và rồi...

Nier bắt đầu chạy. Vì lý do nào đó, anh biết chính xác nơi cần đến: một tòa nhà thấp gần đó. Phải quay lại ngay bây giờ. Nhưng tại sao? Anh đã giết chúng. Giết tất cả. Anh phải nói với cô ấy rằng mọi chuyện ổn rồi. Giết? Ai? Shades? Shadowlord? Không, không đúng. Anh chưa giết Shadowlord.

Khi lao vào một tòa nhà tối tăm, anh nhận ra đôi chân mình tạo ra âm thanh khô khốc, cọ xát. Nhìn xuống, anh thấy mình mang một đôi giày kỳ lạ. Đây là gì? Quần áo của anh cũng lạ, và cây gậy trong tay anh nữa. Nó làm bằng kim loại, kích thước nhỏ gọn nhưng nặng đáng kể. Khi thấy nó dính máu của Shade, anh hiểu đó là vũ khí. Sao mình lại có thứ này? Còn thanh kiếm của mình đâu? Hy vọng là mình không làm mất nó. Như vậy thì tệ lắm.

Anh quay lại, quyết tìm thanh kiếm đáng tin cậy của mình, thì một giọng nói mỏng manh khiến anh dừng bước. “Anh về rồi à?” Đó là giọng nói anh khao khát được nghe, giọng nói anh đã tìm kiếm bấy lâu. Là Yonah.

Nhưng có thật không? Anh sợ hãi khi quay lại để tự mình xác nhận, dù biết mình không thể nhầm lẫn giọng cô bé với bất kỳ ai. Cuối cùng, anh buộc mình phải cử động. Không nhầm lẫn. Anh không tưởng tượng. Cô bé ở đó.

“Nhìn này,” cô bé nói. “Em tìm thấy cái này khi anh đi vắng.” Yonah đang ôm một hộp phẳng chứa một chiếc bánh quy. Đó là loại bánh yêu thích của Yonah, và... Khoan đã. Sao mình biết trong đó có bánh quy? Và sao Yonah lại mặc bộ quần áo kỳ lạ đó?

“Đây, mình chia đôi nhé.” Nhưng quần áo của cô bé không quan trọng. Không gì quan trọng, miễn là anh được gặp lại cô. “Yonah...” Khi anh cúi xuống để ôm cô bé, anh nhận ra cô bé không lớn lên. Đã nửa thập kỷ trôi qua kể từ khi cô bé bị bắt đi, vậy mà cô gái nhỏ trước mặt anh chẳng hề giống một đứa trẻ mười hai tuổi.

Trái tim anh thắt lại khi nghĩ về khoảng thời gian đã mất. Năm năm kể từ khi Shadowlord xuất hiện. Năm năm kể từ khi người thân duy nhất còn lại của anh – cô em gái anh yêu hơn cả mạng sống – bị cướp đi. Anh đã trải qua bao khó khăn vì cô bé, và rồi cô bé... biến mất. Không ngày nào anh không nghĩ về cô. Cô bé luôn là một phần của anh – kể cả trong giấc mơ.

Giấc mơ. Đây là giấc mơ. Tất nhiên rồi. Anh đột nhiên hiểu tại sao mình mặc quần áo kỳ lạ, tại sao cầm một ống kim loại thay vì thanh kiếm. Ngay cả đống muối cũng bắt đầu có ý nghĩa. Tất cả chỉ là giấc mơ.

“Anh cần ăn,” Yonah nói, đưa cho anh nửa chiếc bánh quy nhỏ. Cô bé mỉm cười, khiến anh hạnh phúc. Tất cả những gì anh muốn là thấy cô bé cười, dù chỉ trong giấc mơ. Mãi mãi.

“Yonah!” Khi tiếng hét thoát ra khỏi môi anh, tầm nhìn của anh tối sầm lại.

“Gì nữa đây, chàng trai?” Một giọng nói quen thuộc khác – đầy vẻ tao nhã, dù đôi khi hơi phiền phức. Giọng nói của một người bạn sở hữu sức mạnh bí ẩn và trí tuệ xuất sắc. “Này, Weiss,” Nier thì thầm. Anh mở mắt và thấy cuốn sách bay lơ lửng gần đầu mình. Đây là nhà anh, thanh kiếm cách đó một tầm tay, và Yonah thì không ở đâu cả.

“Tôi tưởng cậu đã quá tuổi để gặp ác mộng. Cơn mơ giữa đêm nào khiến cậu hét lên trong giấc ngủ vậy?” Nier biết mình đã mơ, nhưng không thể nhớ chi tiết. Tất cả những gì anh biết là Yonah ở đó – phần còn lại tan biến ngay khi anh mở mắt.

“Tôi không biết. Nhưng chắc không tệ lắm.” Anh thậm chí coi đó là một giấc mơ vui, vì được thấy Yonah. Và dù không nhớ mình đã ở đâu, anh cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ sâu trong lồng ngực.

“Cậu chắc chắn không bị mắc thêm giấc mơ kỳ quái nào từ Rừng Thần Thoại chứ?” Weiss hỏi một cách thận trọng. Cuốn sách không muốn trải lại Deathdream – một ý kiến mà Nier hoàn toàn đồng tình. Nghĩ về điều này khiến anh mỉm cười gượng gạo, nhớ lại những rắc rối họ đã trải qua năm năm trước. Nhưng giấc mơ này rõ ràng không phải Deathdream, vì anh có thể nhớ chi tiết của Deathdream sau khi tỉnh dậy.

“Tôi không nghĩ vậy,” anh trả lời Weiss. “Đã lâu rồi tôi không đến Rừng Thần Thoại.” “Đúng vậy, tôi cho rằng không có tin tức về Shades xuất hiện ở đó.” Việc không có Shades không có nghĩa họ không thể ghé qua thăm dân làng, nhưng Nier đơn giản là không có thời gian. Thay vào đó, anh dành mọi khoảnh khắc tỉnh táo trong năm năm qua để săn Shades. Anh cần tìm Shadowlord và mang Yonah về – và vì sinh vật đó thống trị Shades, anh nghĩ rằng giết chúng cuối cùng sẽ dẫn anh đến mục tiêu. Họ đã dùng chiến lược tương tự để tìm các Sealed Verses, và điều đó đã hiệu quả.

Vì mục tiêu đó, anh nhận mọi công việc và mạo hiểm vào những nơi tối tăm để có cơ hội tàn sát, nhưng mỗi lần đều thất bại. Anh chưa tìm kiếm đủ. Anh cần đến nhiều nơi hơn, những nơi khác biệt. Điểm đến của anh ngày càng xa, hành trình ngày càng dài. Và giờ, nỗi hoảng loạn vì những nỗ lực vô ích bắt đầu biểu hiện thành những giấc mơ kỳ lạ.

“Cậu không ngủ tiếp sao, chàng trai?” Nier bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới, khiến Weiss thắc mắc. Còn quá sớm để bất kỳ ai thức dậy; hầu hết dân làng vẫn đang ngủ. Nhưng trong năm năm qua, thời gian trong ngày ít ảnh hưởng đến hoạt động của mọi người. Thay vào đó, thời tiết chi phối cuộc sống của họ.

Trước đây, cổng thị trấn và làng chỉ đóng vào ban đêm. Hầu hết các khu định cư, trừ Facade, để cổng mở vào ban ngày để không làm gián đoạn việc đi lại, chỉ bố trí vài lính canh để đề phòng Shades tấn công bất ngờ. Nhưng giờ cổng đóng bất kể ngày đêm. Nếu một lữ khách muốn qua, lính canh phải mở chốt từ bên trong. Đó là công việc vất vả, nhưng cần thiết để ngăn Shades.

Trong năm năm này, các cuộc tấn công của Shades tăng với tốc độ đáng báo động. Giờ đây, ra ngoài ngay cả ban ngày cũng nguy hiểm, trừ khi mặt trời lên cao trên bầu trời không mây. Mỗi khi trời mưa, mọi người khóa cửa và cầu nguyện cho nó mau qua. Nhưng đó không phải là xu hướng đáng lo duy nhất. Dù không dễ nhận thấy, Black Scrawl đang cướp đi ngày càng nhiều nạn nhân. Những người mắc bệnh lâu sau Yonah giờ chết chỉ vài tuần, thậm chí vài ngày sau khi nhiễm bệnh. Căn bệnh từng tiến triển chậm rãi giờ bùng cháy như lửa rừng. Và nếu đúng như vậy, điều đó có nghĩa là Yonah có thể...

Nier lắc đầu và nắm lấy thanh kiếm. Anh không thể để tâm trí lạc vào những nơi tối tăm; anh cần nghĩ về việc tiêu diệt Shades.

“Cậu nhận được thư từ Emil, phải không?” Grimoire Weiss hỏi. Cách cuốn sách lơ lửng cho thấy nó không biết làm gì với thời gian rảnh – dù sách thì làm gì có tay. Nhưng sau năm năm đồng hành, Nier bắt đầu nhìn những cử chỉ của nó như con người.

“Ừ, tôi đang nghĩ đến việc ghé thăm cậu ấy,” Nier trả lời. “Cậu ấy nói muốn nói về việc hóa đá.” Cũng như Nier tập trung tiêu diệt Shades, Emil đã điên cuồng tìm cách đảo ngược phép hóa đá để cứu Kainé.

“Vậy thì chúng ta nên đi ngay,” Weiss nói. Một nụ cười vang lên trong giọng nó khi tiếp tục, “Vì tôi đoán cậu định quét sạch toàn bộ đồng bằng phía nam của Shades trên đường đi.”

Dù Nier rời làng từ trước khi cặp đôi nuôi gà thức dậy, mặt trời đã chạm đường chân trời khi họ đến dinh thự của Emil. Hoạt động của Shades ở đồng bằng phía nam tăng mạnh, và giờ mất gần cả ngày để dọn sạch chúng và vượt qua – công việc mà vài năm trước anh có thể hoàn thành trước trưa.

Tuy nhiên, khi mở cổng rỉ sét và bước vào khuôn viên dinh thự, thời gian dường như không đổi. Cái lạnh quen thuộc bao trùm, khiến da họ ẩm ướt trước khi thấm vào xương.

“Nơi khốn kiếp này vẫn là một dinh thự ma ám bất kể giờ nào chúng ta bước vào,” Weiss phàn nàn. Sự ghét bỏ của nó với dinh thự không thay đổi trong nửa thập kỷ qua; nó vẫn tin rằng ngôi nhà bị nguyền rủa.

“Ôi! Chào các anh!” Khi người quản gia dẫn họ vào một trong nhiều căn phòng của dinh thự, Emil vui mừng chạy đến, khiến Nier mỉm cười đáp lại. Lần cuối họ gặp nhau là khi nào? Anh bắt đầu đếm tháng trong đầu và giật mình nhận ra gần một năm đã trôi qua. Nhưng với khoảng thời gian dài như vậy, Nier ngạc nhiên vì Emil hầu như không thay đổi. Trẻ con đáng lẽ phải lớn nhanh trong một năm; có lẽ việc bị nhốt trong dinh thự đã kìm hãm sự phát triển của cậu.

“Cậu chẳng già đi chút nào,” Nier nhận xét.

“Ồ, ừ. Tớ... đặc biệt kiểu đó.” Sự do dự của Emil khiến Nier hối hận vì đã nhắc đến. Cậu có sức mạnh biến mọi thứ thành đá, nên việc cậu không già như những đứa trẻ khác cũng hợp lý. Cái giá mà cơ thể cậu phải chịu thật không thể tưởng tượng.

“Thôi được,” Nier nói, cố đổi chủ đề một cách vụng về. “Ừ, xin lỗi vì đến muộn. Tớ biết cậu gửi thư từ lâu rồi.” Khi Nier trở về từ chuyến đi gần nhất, anh thấy hòm thư đầy ắp thư chưa mở. Không chỉ vì anh vắng nhà; những người đưa thư giờ cũng đến ít hơn, khiến thư đến muộn hơn bình thường.

Thật vậy, khi mọi người chỉ có thể di chuyển vào những ngày nắng nhất, việc đi lại đường dài dần trở nên bất khả thi. Đáng buồn thay, ngay cả mặt trời cũng không còn đảm bảo an toàn, vì một số Shades đã mặc giáp để bảo vệ khỏi ánh sáng. Những sinh vật này đã gây rắc rối cho Nier ở đồng bằng phía nam sáng nay, và anh chỉ có thể tưởng tượng những mối nguy chúng có thể gây ra nếu không bị kiểm soát.

Bực bội vì dòng suy nghĩ tiêu cực liên tục, Nier đi thẳng vào lý do anh đến: “Vậy, cậu đã tìm ra cách đảo ngược phép hóa đá chưa?”

“Chưa hẳn,” Emil đáp. “Nhưng tớ tìm thấy cái này.” Cậu mò mẫm trên bàn và đưa cho Nier một tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn. Nó cũ – rất cũ – với các cạnh rách nát và chữ viết phai mờ.

“Lưu trữ... kho?” Nier nheo mắt. “Sự cố gần đây với Số 6... Phòng Kế hoạch? Chết tiệt, cái này khó đọc.”

“Để tôi,” Grimoire Weiss nói, nhìn vào tài liệu từ trên cao. “Dự án... Snow White. Thông báo: Lưu trữ Kho. Sau sự cố gần đây với Số 6, chúng tôi quyết định thành lập một Phòng Kế hoạch.”

“Sự cố? Nó nói về cái gì?”

“Yên lặng, chàng trai. Để tôi tiếp tục.”

“Được rồi. Xin lỗi.”

Grimoire Weiss hắng giọng một cách khoa trương trước khi tiếp tục. “Phòng này sẽ lưu giữ hồ sơ về các phương pháp kiểm soát và/hoặc hủy bỏ mọi hình thức ma thuật – bao gồm hóa đá và biến đổi thú – cũng như cho phép các dự án khác tiến triển. Cụ thể, điều này sẽ giúp hoàn thiện giải pháp lưu trữ dài hạn cho Số 6, cũng như tiếp tục công việc với Số 7.”

Ánh mắt Nier lập tức hướng về Grimoire Weiss. Anh rất muốn nói gì đó, dù Weiss đã ra lệnh không được ngắt lời, nhưng anh cố kìm lại.

“Tất cả nhân viên phải giữ an toàn cho lối vào sân trong của phòng này. Không tuân thủ sẽ bị sa thải ngay lập tức.”

Ngay khi Weiss im lặng, Nier phấn khích nhảy vào. “Ông nói gì đó về kiểm soát mọi hình thức ma thuật, bao gồm cả hóa đá, đúng không?”

“Kiểm soát và/hoặc hủy bỏ, đúng vậy.”

Anh không nghe nhầm: có hồ sơ về cách kiểm soát sức mạnh hóa đá của Emil và phá giải phép thuật trên Kainé. Hoặc ít nhất, tài liệu cũ dường như nói vậy.

“Thông tin chúng ta cần có lẽ nằm trong Phòng Kế hoạch này,” Weiss nói.

“Và lối vào ở trong sân trong...” Nier nhận xét, chìm vào suy nghĩ. Nếu họ đến được Phòng Kế hoạch, họ có thể giải phóng Emil khỏi sức mạnh không kiểm soát và mang Kainé trở lại.

“Đi tìm nó thôi!” anh hét lên.

“Tôi e rằng nó không dễ tìm thế đâu, chàng trai. Có lẽ nó được ngụy trang kỹ lưỡng để tránh bị phát hiện; lối vào được cho là an toàn, sau tất cả.”

Khi họ đi theo con đường như năm năm trước – qua cánh cửa xa trong phòng ăn, vào hành lang, rồi đến sân trong – dự đoán của Grimoire Weiss hóa ra không đúng. Thứ đầu tiên họ nhận thấy khi vào sân trong là đài phun nước ở trung tâm. Chỉ cần nhìn thoáng qua, rõ ràng có một cơ chế gì đó ở đó.

“Sao họ lại đặt nó ở chỗ quá rõ ràng thế này?” Nier hỏi.

Đài phun nước nằm ở vị trí mà bất kỳ ai cũng sẽ thấy đáng ngờ – không thể gọi là an toàn dù có nịnh nọt. Câu hỏi lớn hơn là sao họ không nhận ra nó năm năm trước. Đúng là họ đã bị choáng ngợp bởi những khuôn mặt đáng sợ của các bức tượng xung quanh, nhưng đó vẫn không phải lý do để không thấy cơ chế rõ ràng này.

“Chỉ có thời gian mới làm được trò này,” Grimoire Weiss nhận xét. “Nhìn kìa.”

“Tôi đang nhìn gì?”

“Đá ở đó có màu khác với những viên xung quanh.”

Nier nhìn theo hướng Grimoire Weiss chỉ và thấy đúng như vậy. Gần như thể ai đó cố ý làm nổi bật cơ chế này.

“Có lẽ từng có một số yếu tố trang trí để che giấu nó tốt hơn.”

“Ý ông là thứ đó đã rơi mất trong năm năm qua?”

“Xét đến tuổi của dinh thự này, thật kỳ diệu khi bất kỳ công trình ngoài trời nào vẫn còn tồn tại.”

“Tôi xin lỗi,” Emil nói. “Tất cả những gì tôi làm là tìm kiếm trong thư viện. Nếu tôi nhận ra sớm hơn, chúng ta đã có thể–”

“Không sao,” Nier ngắt lời. “Cậu đã tìm thấy tài liệu dẫn chúng ta đến đây. Cậu làm đúng rồi.” Chưa kể Emil có thể không tìm ra nếu cậu tìm sớm hơn; vật trang trí mà Grimoire Weiss nhắc đến rõ ràng mới mất gần đây.

“Câu hỏi là, chúng ta phải làm gì với thứ này?”

Suy nghĩ, Nier vô tình đặt tay lên chỗ lộ ra, lập tức khiến một tiếng ầm thấp làm rung chuyển cả sân trong. “Cái quái gì thế?!” anh hét lên.

“Các anh!” Emil hét, cố giữ thăng bằng. “Có âm thanh kỳ lạ phát ra từ kia!”

Nier quay lại và mắt anh mở to – cầu thang nhỏ nối dinh thự và sân trong đang di chuyển. Hóa ra lối vào nằm ngay dưới chân họ suốt thời gian qua.

Grimoire Weiss bay đến và nhìn xuống. “Cầu thang ẩn, phải không? Thú vị!”

“Chờ đã, có phải nó ghi ‘cảnh báo’ không?” Nier hỏi, chỉ vào một nhãn cũ trên sàn bên cạnh một dây xích rỉ sét, rách nát. Có lẽ nó từng là con dấu ở đầu cầu thang.

Nier cúi gần nhãn và nheo mắt. “Ừ, đúng rồi. Nó ghi, ‘Cảnh báo, cơ sở này...’ Tôi không đọc được phần còn lại. Gì đó về con dấu? Giúp tôi với, Weiss.”

“Tôi rất vinh dự khi cậu nghĩ tôi đủ mạnh để gọi lại chữ đã mất theo thời gian,” Grimoire Weiss lẩm bẩm, dù rõ ràng thích được chú ý. “Dù vậy, nếu ai đó đã gắn cảnh báo ở khu vực này, tôi nghi ngờ chuyến đi vào trong sẽ không dễ dàng.”

Dù vậy, thông tin mà Emil và Kainé cần nằm đâu đó phía trước, nghĩa là họ không có lựa chọn nào ngoài việc đối mặt nguy hiểm và tiến tới.

Khi Nier liếc nhìn phía sau, anh thấy Emil ôm đầu và gập người. “Emil? Cậu ổn chứ? Có chuyện gì vậy?”

“Không sao,” cậu bé nói khi đứng thẳng. Dù cậu trấn an, sắc mặt nhợt nhạt của cậu kể một câu chuyện hoàn toàn khác.

Grimoire Weiss bay gần Nier hơn. “Cẩn thận đừng đi quá xa cậu bé,” nó ra lệnh.

“Hiểu rồi.”

Với điều đó, Nier bắt đầu bước xuống cầu thang, vào bóng tối bên dưới, luôn để ý từng bước của Emil phía sau.

Khi họ đi xuống tầng hầm, ý nghĩ đầu tiên của Nier là mình đang bước vào Junk Heap một lần nữa. Dù nơi này dường như không có người, các thiết bị trong cơ sở rộng lớn vẫn hoạt động. Nó sáng như giữa trưa, dù không có chút ánh sáng mặt trời nào. Và những điểm tương đồng không dừng lại ở đó.

“Xong hết chưa?”

Sau khi hạ gục hết Shade này đến Shade khác, Nier cuối cùng tra kiếm vào vỏ. Dù Junk Heap có robot thay vì Shades, cả hai nơi đều chứa đựng những kẻ thù mạnh mẽ – và cả hai đều khiến người ngoài khó mà tiến sâu.

“Tại sao lại có Shades ở đây?” anh tự hỏi.

“Chúng ta đã gặp chúng trong dinh thự, phải không?” Grimoire Weiss chỉ ra. “Hợp lý thôi khi chúng cũng xuất hiện ở tầng hầm.”

Lời Weiss có lý, nhưng Nier vẫn thắc mắc làm sao Shades có thể qua được lối vào kín như vậy. Dù dây xích giữ cửa đã rỉ sét, cánh cửa dưới chân cầu thang đóng chặt – và còn cần thẻ khóa. Thật khó tưởng tượng Shades đủ thông minh để sử dụng công nghệ như vậy.

“Emil đang tụt lại,” Grimoire Weiss đột ngột cảnh báo.

Nier quay lại và bắt đầu đi ngược về. Emil vừa ở ngay sau anh, nhưng giờ đã biến mất. Cơ sở tầng hầm còn giống mê cung hơn Junk Heap, và dù các bản phác thảo bố trí rải rác trên sàn giúp anh không lạc hoàn toàn, anh biết mình sẽ nhanh chóng mất phương hướng nếu lơ là. Nếu anh và Emil bị tách xa, họ có thể không bao giờ gặp lại.

May mắn thay, Emil không đi xa; Nier tìm thấy cậu đang cúi mình sau một đống thùng và cố giấu mình.

“Tớ cảm thấy... như biết nơi này,” Emil thì thầm, mặt vùi vào đầu gối.

“Ừ, nó ngay dưới nhà cậu – có thể cậu đã xuống đây một hai lần.” Nier nhận ra đây là lời nói thiếu suy nghĩ ngay khi thốt ra; không đời nào một đứa trẻ có thể xuống đây.

“Có lẽ cậu đúng. Xin lỗi. Tớ ổn.”

Emil vội đứng dậy, và Nier đưa tay giúp. Ngón tay cậu bé lạnh buốt, khiến Nier nhớ đến bàn tay Yonah trước khi cô bé bị sốt.

“Đây là gì? Phòng thí nghiệm... Nghiên cứu Vũ khí Quốc gia?”

Giọng Weiss xua tan hình ảnh Yonah trong tâm trí Nier. Weiss đang nhìn một mẩu giấy trên sàn; khi Nier nhặt lên, nó như sắp vụn ra trong tay. Như mọi thứ trong cơ sở, nó cũ kỹ và hư hỏng nặng.

“Lại một tài liệu. Gì đó về Dự án Số... 6?”

“Báo cáo tiến độ,” Weiss nói, bắt đầu đọc to. “Chúng tôi đã hoàn thành nghiên cứu ban đầu về Số 6 và sẵn sàng bắt đầu thí nghiệm khởi động trong vài ngày tới. Vì đây có thể là bước tiến lớn trong nghiên cứu Gestalt, Phòng thí nghiệm Nghiên cứu Vũ khí Quốc gia đặt việc hoàn thành dự án Số 6 là ưu tiên hàng đầu. Ngân sách cho các dự án khác sẽ bị đóng băng ngay lập tức.”

“Thí nghiệm? Gestalt? Tôi chẳng hiểu gì cả,” Nier thắc mắc.

“Họ đang cố chế tạo vũ khí, chàng trai. Tôi tin tòa nhà này từng là cơ sở nghiên cứu ma thuật.”

“Loại vũ khí gì?”

Trước khi Weiss trả lời, một vật rơi từ tờ giấy xuống đất. Khi nhặt lên, Nier thấy đó là ảnh một cô gái, màu sắc đã phai. Cô bé trông lớn hơn Yonah một chút – có lẽ bằng tuổi Emil – và nhìn vào máy ảnh với vẻ vô hồn. Khi lật ảnh, Nier thấy một từ: Halua.

“Halua? Có phải tên cô bé không?”

Emil đột nhiên rên lên; lời khẳng định rằng mọi thứ ổn dường như là giả tạo. Khi cậu gập người, Nier nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu.

“Hay là hôm nay quay lại? Nghỉ ngơi rồi mai–”

“Không!” cậu bé hét. “Không. Phải tiếp tục. Tớ ổn.”

Dù giọng cậu mạnh mẽ, môi cậu nhợt nhạt, và những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán. Đột nhiên, cậu đứng dậy và bước đi tự tin, như thể biết chính xác mình đang đi đâu.

Họ đi qua những hành lang dài, chiến đấu với đám Shades, rồi xuống thêm cầu thang và lặp lại. Cứ thế tiếp diễn, đến mức Nier mất dấu họ đã đi bao xa; nếu không có bản đồ sàn, anh đã lạc từ lâu.

“Tầng hầm ba,” Nier lẩm bẩm khi họ vào một khu vực mới. “Phòng này để làm gì?”

“Tôi khó mà tưởng tượng,” Weiss đáp. Các phòng trước đây đều vuông và đầy thùng, nhưng phòng này hình bát giác. Họ phải qua đây để đến đích cuối: Phòng Kế hoạch.

“Phòng này hình dạng kỳ lạ,” Nier nói, nhìn chằm chằm vào lối vào.

“Đúng vậy,” Weiss đồng ý. “Tôi không ngạc nhiên nếu gặp thứ nguy hiểm bên trong, xét đến tài liệu trước đó.”

Tài liệu đó nằm trên chiếu nghỉ cầu thang, đề cập đến “giải pháp lưu trữ dài hạn cho Số 6” và “ngụy trang cơ sở trên mặt đất thành dinh thự.” Theo họ suy ra, dinh thự của Emil là phần ngụy trang, Phòng thí nghiệm Nghiên cứu Vũ khí Quốc gia duy trì cấu trúc tổng thể, và nơi họ đang đi là khu vực chứa.

“Hãy cẩn thận,” Weiss tiếp tục.

Nier không cần nhắc nhở. Một tay nắm kiếm, tay kia từ từ đẩy cửa. Nhưng thứ chào đón họ không phải Shade hay robot, mà là một phòng chơi trẻ con.

Tuy nhiên, Nier không thể tưởng tượng một phòng chơi như thế này; mọi đứa trẻ trong làng anh có thể chạy nhảy thoải mái ở đây. Có hai cầu trượt, một khung leo lớn ở giữa giống lồng chim, và đủ khối, bóng, và đồ chơi cho cả đội quân trẻ con.

“Cẩn thận bước chân, Emil,” anh nói. “Đồ chơi vương vãi khắp nơi. Chắc chẳng ai bắt bọn trẻ dọn dẹp.”

“Không chỉ đồ chơi trên sàn. Nhìn kìa.”

Theo lệnh Weiss, Nier nhìn xuống và thấy một tờ giấy khác. “Thêm tài liệu? Tôi bắt đầu chán... Chờ đã. Cái này khác.”

Tài liệu này gồm vài tờ giấy ghi chú được bảo vệ bởi bìa dày, ghi dòng chữ quen thuộc Báo cáo Tiến độ về Số 6. Không như các tài liệu khác, bìa này giữ các trang hoàn toàn dễ đọc.

“Thân thể hiến tặng Halua đã được chọn từ bảy ứng viên để tiến giai đoạn tiếp theo. Để bảo vệ bí mật quốc gia, tất cả trừ một ứng viên còn lại sẽ bị loại bỏ. Thân thể hiến tặng...”

Weiss đột nhiên im lặng; có gì đó trong văn bản làm nó bối rối. Nier nhìn vào và trái tim anh chùng xuống khi đọc to dòng tiếp theo: “Thân thể hiến tặng Emil sẽ được giữ trong kho như biện pháp dự phòng.

Là trùng hợp? Nier lật trang và thấy hai ảnh. Một là cô gái có tên Halua, và ảnh kia là một cậu bé rõ ràng có liên quan. Nier không cần lật để biết đó là Emil.

Nier hít sâu, cố trấn tĩnh, và đặt ngón tay che mắt cậu bé trong ảnh để chắc chắn. Anh thoáng tự hỏi sao nhà nghiên cứu chụp ảnh mà không bị hóa đá, và nghĩ rằng có thể Emil chưa phát triển khả năng hóa đá lúc đó.

“Chuyện quái gì xảy ra ở đây?” Nier lẩm bẩm.

Bảy ứng viên trong báo cáo có lẽ là trẻ em, với Halua tiến giai đoạn tiếp theo của Dự án Số 6 và Emil là dự phòng. Những người khác đã bị “loại bỏ.”

Không muốn nghĩ sâu về ý nghĩa đó, Nier đặt báo cáo về chỗ cũ. Khi làm vậy, Emil bắt đầu rên, ôm đầu và thở gấp.

“Lại đau đầu à?” Nier hỏi, chạy đến bên Emil. Dù không trả lời, cách cậu bấu vào thái dương cho thấy cậu đang cố kìm đau và nhớ lại. Cậu từng nói biết nơi này, nên có lẽ thứ gì trong phòng đã khơi dậy ký ức.

Như xác nhận suy đoán của Nier, Emil ngồi xuống sàn và bắt đầu sờ soạng bằng tay. “Gì vậy?” Nier hỏi, nhưng Emil không đáp. Cuối cùng, cậu tìm thấy thứ mình muốn: một món đồ chơi kỳ lạ, như khối lập phương xanh kết hợp đĩa đen. Cậu lướt tay qua các đĩa đen; chúng kêu khô khốc khi xoay.

“Tại sao...? Tớ... đang làm gì...?”

Khi món đồ rơi xuống, Nier nắm lấy đôi tay lạnh giá của cậu. “Cậu sẽ ổn thôi,” anh nói.

“Tớ thật sự ổn chứ?”

“Ừ, cậu sẽ ổn. Tôi hứa.”

Tài liệu mới chỉ củng cố nghi ngờ của Nier: Emil không phải là đứa trẻ bình thường. Nếu khả năng hóa đá chưa đủ chứng minh, việc cậu không già đi trong năm năm là bằng chứng rõ ràng.

“Quá khứ của cậu không quan trọng,” Nier tiếp tục. “Chúng tôi sẽ ủng hộ cậu, bất kể gì đi nữa.”

“Đúng vậy,” Grimoire Weiss thêm vào với giọng khô khan. “Dù sao cậu cũng chẳng phải thành viên đầu tiên trong nhóm có vấn đề.”

“Đi thôi,” Nier nói khi Emil gật đầu ngập ngừng. “Phòng Kế hoạch ngay phía trước.”

Cả nhóm đi qua phòng chơi, qua hành lang dài, vào khu vực tròn rộng lớn của Phòng Kế hoạch. Trần nhà cao vút, khiến Nier nhớ đến khu thử nghiệm ở Junk Heap. Và như ở đó, một con quái đang đợi họ.

Thứ đó bị xích vào tường ở cuối phòng. Nó khổng lồ – gần bằng Shade tấn công làng năm năm trước. Tay chân nó là da bọc xương, đầu tròn quá lớn so với cơ thể, và phần bụng dưới phình to bất thường.

Sau một lúc, Nier nhận ra nó giống gì trẻ sơ sinh. Đầu lớn và bụng tròn khiến nó đặc biệt đáng sợ và kỳ dị.

Kỳ lạ hơn là vô số đinh bị đóng vào nó, cùng nhiều lớp xích dày quấn quanh cơ thể. Dù con quái khiến Nier hơi lạnh gáy, anh lo hơn về cách nó bị trói chặt.

“Cái gì đây?” Nier tự hỏi.

“Số 6,” Emil thì thầm.

Thuật ngữ này xuất hiện nhiều lần trong các tài liệu. Đây có thật là sinh vật đó? Quan trọng hơn, Emil sao biết nó ở đây?

“Cậu thấy nó à?” Nier hỏi.

“Không. Nhưng tôi biết chúng ta đang ở đâu.” Dù môi Emil vẫn nhạt, giọng cậu đã bình tĩnh hơn. “Chúng tôi từng chơi ở phòng kia.”

Nier nhớ đến ảnh cô gái giống Emil. “Chúng ta? Ý là Halua?”

Emil gật đầu, giọng run rẩy. “Tớ quên mất, nhưng giờ nhớ rồi. Nhớ hết. Chúng ta từng là người. Người bình thường. Chỉ là những đứa trẻ bình thường như ở bất kỳ đâu.”

Sự nhấn mạnh vào từng khiến Nier nghĩ cậu đang nói về thời điểm chụp ảnh. Theo ngày tháng, đó là 12 tháng 9, 2016 – hàng trăm năm trước.

“Rồi chúng tôi được đưa đến đây,” Emil tiếp tục. “Họ muốn biến chúng tôi thành vũ khí, nên dùng ma thuật để thực hiện các thí nghiệm kinh khủng. Cuối cùng, họ thành công. Họ tạo ra vũ khí hoàn hảo.”

Đó là Số 6. Nier nhớ cụm từ kinh hoàng trong tài liệu: “tất cả trừ một ứng viên sẽ bị xử lý.” Những đứa trẻ bình thường bị giết để bảo vệ bí mật quốc gia.

Emil ngẩng đầu về phía bức tường. Dù bịt mắt, Nier biết cậu đang nhìn gì. “Cô ấy là... chị tớ.”

Khi lời đó thốt ra, Số 6 rung chuyển. Đôi mắt to như đĩa ăn của nó lóe đỏ.

“Thứ này sống?!” Grimoire Weiss thốt lên.

Ồ, nó sống thật. Tài liệu nói về lưu trữ Số 6, không phải tiêu hủy – và con dấu được áp dụng từ hàng trăm năm trước. Không lạ nếu hiệu ứng hóa đá mất dần theo thời gian.

“Nhưng họ sớm mất kiểm soát với Số 6,” Emil tiếp tục, “và thí nghiệm bị coi là thất bại. Họ phải tạo ra vũ khí có thể hóa đá Số 6 và phong tỏa nó. Vì vậy, họ tạo ra tớ. Tớ là Số 7. Tớ là... vũ khí.”

Nier hiểu tại sao khả năng hóa đá của Emil mạnh mẽ: nó được tạo để dừng một vũ khí khác khi mất kiểm soát. Miễn là nên các nhà khoa học có thể hóa đá Số 6, không cần gì nữa – kể cả tìm cách kiểm soát hay hóa giải sức mạnh.

Nier nhớ cái lạnh khi thấy đinh và xích giữ Số 6. Chúng nói lên nỗi sợ của những người tạo ra nó – sợ một vũ khí ma thuật vượt xa khả năng con người.

“Dù là vũ khí hay không, cậu vẫn là Emil với chúng tôi,” Nier trấn an.

Sau một thoáng im lặng, Emil mỉm cười và đáp. “Cảm ơn.”

Phía sau, Số 6 lại rung chuyển và căng dây trói.

“Chị tớ là vũ khí vĩ đại nhất từng được tạo ra. Và với sức mạnh của chị ấy, tớ có thể xóa bỏ lời nguyền hóa đá.”

Cánh tay khô héo của Số 6 bắt đầu cử động. Có lẽ không phải thời gian đánh thức nó, mà là giọng nói của em trai sau thời gian dài.

“Trước tiên, cậu phải hứa với tớ một điều,” Emil nói.

Xích vỡ vụn. Đinh bật khỏi tường, bay qua đầu Emil và cắm xuống đất, khiến Nier hét cảnh báo. Nhưng Emil dường như không để ý, thay vào đó bước tới nguy hiểm.

“Nếu chị tớ nuốt chửng tớ... Nếu bản thân tớ bị mất... Tớ sợ tớ có thể làm hại mọi người.”

Thêm một chiếc đinh. Rồi một cơn mưa đinh. Nhưng Emil vẫn tiến. Lúc đó, Nier hiểu Emil đang cố làm gì: cậu định lấy ma thuật của chị mình.

Emil quay lại nhìn đồng đội, khóe miệng nhếch rõ nụ cười. “Và nếu điều đó xảy ra – thì tớ muốn cậu giết tớ.”

Nier lao tới bạn, nhưng một chiếc đinh khác cắm xuống đất chặn đường anh.

“Không, chờ đã!” anh hét.

Hoàn toàn tự do, Số 6 vươn tới Emil khi cậu đưa tay ra. Không nghi ngờ gì, Emil đang cố chiếm sức mạnh của vũ khí mạnh nhất thế giới.

Một vết nứt lan trên đầu Số 6 – vết nứt đột nhiên hé lộ là một cái miệng, chiếm nửa khuôn mặt nó.

“Emil!”

Trước khi Nier hành động, Số 6 nuốt chửng Emil và dựng rào cản ma thuật, đẩy Nier văng ra. Khi Nier đứng dậy, Emil đã biến mất. Dù cậu cố lấy sức mạnh chị mình, cô ta đã lật ngược kế hoạch và nuốt cậu.

“Phải cứu cậu ấy!” Grimoire Weiss hét.

“Tôi đang làm!” Nier đáp. “Chúng ta không thể mất thêm ai nữa.”

Yonah đã bị bắt. Kainé hóa đá. Và giờ Số 6 – vũ khí vĩ đại nhất của loài người – đang cố hấp thụ Emil. Nier không thể để điều đó xảy ra.

“Nhanh lên!” Grimoire Weiss thúc. “Vẫn còn thời gian!”

“Tôi biết!”

Anh sẽ cứu cậu ấy – anh không nghi ngờ gì. Nhưng khi quyết tâm dâng trào, Số 6 tung đòn tấn công dữ dội. Đó là những viên đạn ma thuật, giống như Shades dùng, nhưng nhiều hơn rất nhiều.

“Weiss!”

Nier dùng phép học ở Junk Heap – phép hút ma thuật kẻ thù và sử dụng nó. Càng hấp thụ đòn mạnh, phản công càng mạnh; phép này rất hiệu quả với kẻ thù như Số 6.

“Thứ này nhanh quá!” Nier phàn nàn. Dù Số 6 to như Shade tấn công làng năm năm trước, chuyển động của nó linh hoạt hơn nhiều, và nó nhảy rất mạnh. Nó cũng bò lên tường với tốc độ kinh ngạc, buộc Nier tung giáo ma thuật để làm chậm.

Khi một đòn trúng đích, Số 6 rơi xuống sàn và nằm ngửa. Khi nó cố đứng dậy, Nier rút kiếm – nhưng Grimoire Weiss nhanh chóng ngăn.

“Tra kiếm vào! Tấn công kiểu đó sẽ làm Emil đau!”

“Vậy ma thuật thì khác sao?!”

“Vì Emil rất kháng ma thuật!”

“Nếu ông nói thế!”

Tiếc là cuộc trao đổi mất vài giây quý giá; khi nắm đấm ma thuật của Nier bay tới, Số 6 đã nhảy đi. Nó bắt đầu giậm chân như trẻ con nổi giận. Dù bên ngoài là quái vật, rõ ràng bên trong vẫn là Halua trẻ tuổi. Dù phần lớn ý thức bản thân đã mất, tình huống vẫn khiến tim Nier thắt lại.

Nhưng không còn lựa chọn; nếu không hạ nó, Emil sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn.

“Cố lên, Emil!” Nier hét lớn, phần để xua tan tội lỗi của mình. “Chúng tôi đến cứu cậu đây!”

Khi Số 6 leo tường lần nữa, Nier gửi thêm giáo. Những quả cầu ma thuật mạnh mẽ rơi xuống như mưa, như thể nó bắn mà không hiểu tại sao. Nier né, bắn đạn ma thuật, rồi tìm chỗ an toàn để phóng giáo. Một lát sau, anh lặp lại.

“Quay lại với chúng tôi!” Grimoire Weiss hét khi Số 6 ngã xuống đất.

Lần này mình sẽ hạ nó, Nier nghĩ, tập trung vào ma thuật. Giáo của anh đâm xuyên bụng phình to, xương sườn lộ ra, và đầu tròn của nó. Chúng ghim nó vào tường, khiến nó rung chuyển mạnh, làm cả phòng chấn động. Những luồng khí nặng buộc Nier che mắt. Dù đang gọi Emil, anh không nghe thấy mình – nhưng cảm giác như nghe ai đó hét tên Halua.

Sóng xung kích và luồng khí đột nhiên ngừng, im lặng bao trùm căn phòng. Khi Nier mở mắt, Số 6 đã biến mất. Nơi nó vừa ở giờ phủ sương đen, với các vòng ma thuật bao quanh không gian nhỏ. Dù giờ yên tĩnh, anh cảm nhận được ma lực mạnh mẽ.

“Emil?” Nier gọi dè dặt, cố nhìn trong sương. “Cậu ổn chứ?”

“Em còn sống!” giọng Emil hào hứng vang lên từ đám sương và rào cản. “Em cảm nhận được sức mạnh của chị trong em! Em nghĩ em có thể kiểm soát khả năng của mình rồi!”

“Vâng, mọi người đều vui,” Grimoire Weiss nói, luôn có chút mềm lòng với cậu. “Giờ ra đây đi!”

“Chờ chút. Em không thấy rõ...”

Khi sương đen tan dần và vòng ma thuật biến mất, bóng dáng một người dần lộ ra. Đột nhiên, Emil hét lên, giọng vừa hoang mang vừa sốc.

“Có chuyện gì?” Nier hỏi. Anh lo ma thuật của mình làm bạn bị thương; Weiss chỉ nói Emil rất kháng, không phải miễn nhiễm. Hoảng loạn, Nier lao tới, hy vọng giúp đỡ bằng cách nào đó.

“Dừng lại!” Emil hét, giọng đầy nước mắt. “Đừng nhìn tôi!”

Cuối cùng, sương và rào cản tan hoàn toàn, để mọi người thấy Emil đã biến thành gì.

“Trời ơi,” Grimo Weiss thì thầm.

Đôi bàn tay xương xẩu ôm chặt đầu tròn. Dù kích thước cơ thể giống Emil ban đầu, cậu giờ giống Số 6 kinh hoàng. Cậu đã lấy được sức mạnh của chị mà vẫn giữ ý thức, nghĩa là cậu đã hấp thụ và hòa hợp với chị. Nhưng dù suy nghĩ vẫn là của mình, cậu không giữ được ngoại hình.

Khi Emil nức nở, Nier tiến đến và ôm chặt cơ thể xương xẩu của cậu.

“Chào mừng trở lại, Emil. Cậu đã trải qua nhiều thứ.” Anh vỗ nhẹ lên lưng Emil, như khi dỗ Yonah cáu kỉnh.

“Nhưng... cơ thể tôi...”

“Ừ, tôi biết.”

“Tôi không chịu nổi khi ở cùng mọi người với vẻ ngoài...”

Tiếng nức nở xóa đi phần còn lại. Nier đặt tay lên đầu Emil và vuốt ve. Mọi dấu vết của mái tóc mềm mại đã biến mất, nhưng cái run dưới lòng bàn tay chắc chắn là Emil.

“Tôi đã nói gì?” Nier nói. “Chúng tôi ở đây vì cậu. Dù thế nào đi nữa.”

Dù cậu từng là ai, hay sẽ trở thành gì, Emil là người không thể thay thế trong đời anh, và đó là lý do anh ôm cậu khi cậu khóc.

Khi tiếng nức nở dịu đi, Emil ngẩng nhìn Nier, đôi mắt là hai vòng tròn đen hoàn hảo.

“Cậu thấy mặt tôi chứ?” Nier hỏi.

Emil gật đầu, nhận ra dù mất hình dạng con người, cậu đã lấy lại thứ khác. “Anh trông đúng như em tưởng. Anh thật sự ngầu.”

“Heh, chắc chắn rồi.”

Emil không cần bịt mắt nữa. Cậu không cần nhốt mình trong dinh thự cô đơn. Cậu có thể đi bất cứ đâu, trải nghiệm ánh sáng và tự do, dù cái giá là không còn giống người.

“Giờ em nghĩ mình ổn,” cậu nói, đứng dậy. “Nếu đây là vẻ ngoài của em, thì cứ vậy. Ban đầu em sợ, nhưng không hẳn tệ, anh biết không? Em có ma thuật em muốn, và em có thể mang Kainé trở lại. Nhưng em hy vọng cô ấy không bị hóa đá vì sợ khi thấy em... Anh hiểu chứ?”

“Tôi thấy biến đổi này không lấy đi khiếu hài hước tệ hại của em!” Grimoire Weiss càu nhàu.

Nier cảm nhận khóe miệng mình nhếch lên. Weiss thật sự mềm lòng với cậu ấy, anh nghĩ.

“Mỗi khi tương tác với Kainé, tôi lại nhớ về quá khứ của mình.”

Emil nói khẽ khi cả ba đứng trước Kainé bị hóa đá, người vẫn đứng gác cửa tầng hầm trong thư viện làng.

“Có lẽ tâm trí tôi đã luôn nhầm lẫn cô ấy với chị tôi.”

Trên đường về từ dinh thự, Emil kể cho Nier và Weiss những câu chuyện về thời gian với người chị song sinh, Halua. Hai người mất cha mẹ trong một tai nạn và được đưa vào một cơ sở tự xưng là trại mồ côi. Ở đó, họ trải qua vô số bài kiểm tra dưới danh nghĩa kiểm tra sức khỏe, trước khi bị ép làm các thí nghiệm biến đổi cơ thể – những thí nghiệm cuối cùng biến họ thành vũ khí ma thuật.

Cậu đã quên tất cả, nhưng khi thấy Halua, mọi thứ như được tháo gỡ. Việc quên đi những chuyện xảy ra từ hàng thế kỷ trước có thể là bình thường, nhưng cách cậu đột nhiên nhớ lại mọi thứ, tất cả cùng lúc, rất không tự nhiên. Có lẽ một phép thuật đã kiểm soát ký ức cậu.

“Tôi thấy chị tôi,” Emil tiếp tục. “Khi chị ấy hấp thụ tôi, tôi ngất đi, nhưng rồi tôi trở lại nhờ anh.”

Có lẽ cậu còn chạm đến phần ý thức còn lại của Halua khi hòa hợp với nàng.

“Chị ấy nắm tay tôi, như cách chị từng làm bao năm trước. Rồi chị bảo tôi tỉnh dậy, đúng như cách chị nói, và nói rằng chị sẽ luôn dõi theo tôi.”

Ngay cả khi ngủ trong trạng thái hóa đá, mong muốn bảo vệ em trai của Halua chắc chắn mạnh mẽ như tình yêu của Nier dành cho em gái. Dù là ai, tình yêu dành cho những người thân yêu trong gia đình luôn đưa chúng ta đến cùng một con đường.

Giọng trách móc của Grimoire Weiss kéo Nier về thực tại. “Cậu mơ mộng xong chưa? Khi phép hóa đá được hóa giải, Shade sẽ xuất hiện.”

“Tôi sẵn sàng.”

Chỉ còn lại cái đầu của Shade khổng lồ – phần duy nhất họ chưa đánh bại năm năm trước.

“Tớ sẵn sàng,” Emil lặp lại. Nier gật đầu. Cuộc chiến bắt đầu.

Emil dùng gậy vẽ vòng ma thuật trên không, rồi phát ra ma năng từ tay. Ma lực tăng cường khi đi qua vòng, rồi đổ vào cơ thể hóa đá của Kainé.

Đột nhiên, một ánh sáng rực rỡ bùng nổ, khiến Nier nhắm mắt theo bản năng. Khi mở mắt, anh thấy Kainé từ từ ngã vào vòng tay Emil. Cửa tầng hầm không còn là đá, mà là gỗ – như năm năm trước.

“Con thú đến gần,” Grimoire Weiss cảnh báo.

“Tôi biết,” Nier đáp, rút kiếm. Cửa vỡ vụn ngay sau đó, một khối đen lao ra. Vô số xúc tu thò ra từ cái đầu; thứ đó đáng sợ như nửa thập niên trước.

“Con thú này giận dữ đến mức nào!” Grimoire Weiss thốt lên. “Nó sống sót thế nào qua năm năm?!”

“Tôi không để chuyện này xảy ra lần nữa,” Nier đáp. “Hôm nay nó chết!”

Anh chém vào các chân ngoằn ngoèo của nó để làm chậm. Biết nó tái tạo nhanh, anh định chém nó thành mảnh trước khi kịp phục hồi.

“Thanh kiếm nhẹ hơn!” anh reo. Năm năm trước, anh khó rút kiếm sau khi đâm, và cần dùng sức để chém. Giờ anh có thể đâm, rút, và chém chỉ bằng một tay. Shade yếu đi sau năm năm bị nhốt sao?

“Không phải thanh kiếm, mà là kỹ năng của người dùng,” Grimoire Weiss nói tự mãn, như thể nói về mình. “Hạ nó!”

Nier không cần nhắc nhở. Sau khi làm yếu bằng cách chém chân tay, anh đập nó bằng nắm đấm ma thuật và kéo nó lên không trung khí.. Cái đầu khổng lồ sớm mất hình dạng, rồi sụp đổ xuống sàn, tan thành sương đen. Không thể tin nó từng gây rắc rối đến vậy.

“Kainé sao rồi?” Nier hỏi khi xong. Emil ngẩng lên, lắc đầu; Kainé nằm trên sàn thư viện, như chưa được giải hóa đá. Lo lắng, Nier chạm vào trán cô. Cô ấy ấm, ít nhất, và hơi ấm nghĩa là còn sống.

“Cô ấy ngủ năm năm,” Nier nói. “Chắc sẽ ổn. Có lẽ cần thời gian để tỉnh.”

Nhưng Emil không chịu ngồi chờ. Cậu cúi xuống tai cô và gọi tên cô liên tục – hành động khiến Nier nhớ về mình trẻ hơn. Anh từng cố gắng gọi Kainé sau khi giết Shade ở The Aerie, sợ cô ấy sẽ rời xa nếu anh dừng lại dù chỉ một chút.

“Bà...?”

Kỳ lạ thay, Kainé lẩm bẩm từ cô ấy đã nói ngày định mệnh đó. Nier biết tiếp theo: lông mi cô sẽ rung, mí mắt sẽ giật, và ánh sáng sẽ trở lại trong mắt cô ấy.

“Ồ, chào...” cô nói yếu ớt. Khi ngồi dậy, Emil đặt tay sau lưng cô đỡ. Dù gương mặt không thể hiện, Nier biết cậu đang tràn ngập niềm vui.

Khi Kainé quay lại thấy ai đỡ mình, Emil rụt lại và quay đi. Khi cô nhìn cái đầu tròn trịa của cậu, khóe mắt cô nhếch lên.

“Emil. Em là người gọi tôi, phải không?”

“Cô vẫn... nhận ra tôi?”

“Tất nhiên. Tôi nhận ra em ngay.”

“Cảm ơn, Kainé.”

Cuộc nói chuyện ngắn, nhưng đủ. Với vài lời, cô đã xóa đi nỗi xấu hổ của cậu, đủ để Emil không còn cần ngoảnh mặt.

“Chào mừng trở lại, Kainé,” Nier nói, chìa tay.

“Wow, anh lớn thật.”

Cô đứng lên, hơi loạng choạng. Đứng cạnh, Nier nhận ra mình giờ cao hơn cô. Không bất ngờ sau ngần ấy thời gian, nhưng vẫn lạ lẫm khi nhìn xuống cô sau bao lâu nhìn lên.

“Vậy...” cô chậm rãi bắt đầu. “Mất bao lâu rồi?”

“Năm năm.”

“Chết tiệt. Lâu thật.”

Cô cúi mắt một lúc, rồi đột nhiên nói, như nhớ ra gì đó. “Có tìm được Yonah không?”

Câu trả lời hiển nhiên, nhưng Nier không muốn nói ra. Cô bé chưa về. Chưa. Chưa. Chưa.

Grimoire Weiss trả lời thay Nier. “Chúng tôi vẫn chưa tìm ra cô bé. Cần tìm được Shadowlord.”

Khi Weiss và Kainé nói chuyện, Nier với tay lên giá sách và lấy thứ anh đặt đó trước trận chiến để giữ an toàn.

“Cái này cho cô,” anh nói, đưa ra cho Kainé ngạc nhiên.

“Đây là... Lệ Ngân Hà?”

Một thương nhân đã dạy anh cách trồng Lệ Hoa. Dù hiếm mọc tự nhiên, chúng có thể được lai tạo với sự giúp đỡ của con người. Chỉ cần thời gian và công sức. Nier không nghĩ chúng sẽ sẵn sàng trước khi Kainé và Yonah trở lại, nhưng hóa ra Lệ Hoa đã nở sớm hơn cả hai.

“Không đẹp bằng của bà cô, nhưng... tôi đã cố.”

Dù không hoàn hảo, Kainé vẫn cài nó lên vào tóc. Khi nhìn, Nier nghĩ họ đã lấy lại điều đã mất – và nếu Kainé có thể trở lại, thì Yonah cũng có thể.

Bầu trời cao trên trần thư viện vỡ nát, khung cảnh Nier từng nhìn trong tuyệt vọng năm năm trước. Nhưng giờ đã khác; anh hạ đã giết được Shade từng bất khả chiến bại, và Kainé lại bên họ.

Lần này sẽ mang cô bé về, Nier thề khi nhìn ánh sáng trên cao. Ta thề.