Niềm hạnh phúc được Tử thần trao đến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 29

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2277

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Tập 01 - Chương 03

Thứ đợi tôi ở Setagaya là một cuộc sống hoàn toàn mới.

Từ vùng nông thôn ở phía Bắc Kanto đến một khu dân cư ở thành phố lớn.

Từ một căn hộ tồi tàn chỉ có hai phòng đến một căn nhà rộng rãi.

Nhà Yamaoka không phải triệu phú, nhưng mẹ tôi không thể nào so được với sự giàu có của họ.

Họ có hai người con.

Đứa con trai lớn học lớp 6, và đứa con gái nhỏ thì đang học mẫu giáo.

Người anh Kento thì bận ôn tập cho kỳ tuyển sinh nên không có thời gian mà bận tâm đến tôi. Cơ bản là anh ta coi tôi như không khí.

Còn cô bé nhỏ hơn, Anna mới lên 5 tuổi.

Cô nhóc không quá nhỏ để có thể nhận ra được những thay đổi xung quanh, nhưng chưa đủ lớn để che giấu những gì mình đang nghĩ.

"Tại sao anh này không về nhà của mình đi?"

Ban đêm, khi futon của chúng tôi xếp sẵn thành hàng trên chiếu tatami, Anna liên tục hỏi mẹ. Có lẽ cô nhóc biết từ giờ tôi sẽ ở đây nhưng vẫn hỏi.

"Từ bây giờ Yuuma sẽ là gia đình của chúng ta. Anh ấy sẽ là anh trai con."

"Lạ thật. Cho đến hôm qua con chỉ có một người anh trai thôi mà. Mẹ nhặt anh ấy ở đâu về à?"

Nghe vậy, dì Yamaoka mắng cô bé. Tuy nhiên, Anna thì vẫn chưa thể quen với sự xuất hiện của tôi.

Thú thực, những lời đó chẳng khiến tôi tổn thương chút nào. Mà trái lại, tôi còn biết ơn khi cô nhóc cố gắng loại tôi ra cơ.

Bời vì, dù dì Yamaoka rất tốt, nhưng cô ấy không phải mẹ tôi.

Mẹ tôi là người luôn la mắng và đánh tôi hàng ngày cơ. Thế mà tôi không tài nào quên nổi bà ấy.