Niềm hạnh phúc được Tử thần trao đến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

23 2384

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

188 15381

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

207 24218

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

5 57

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

176 889

Tập 01 - Chương 09

Hôm ấy là một ngày thứ Sáu cuối tháng Tư.

Trời khá đẹp, và tôi thì vẫn đi học bình thường.

Từ nhà đi bộ đến trường hết khoảng 15 phút.

Thường thì tôi tránh đi đường phố đông đúc mà đi vào lối khu dân cư sau trường, nhưng hôm nay do muốn ghé cửa hàng tiện lợi nên tôi đã đi qua Yoganakamachi-dōri.

"Meow~"

Ra khỏi cửa hàng sau khi mua đồ xong, tôi chợt nghe tiếng mèo kêu yếu ớt.

Ở đó là một con mèo đen không có vòng cổ với cái đuôi dài đến lạ.

'Ở đây cũng hiếm mèo đi lạc mà ta.'

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào con mèo thì nó quay đầu, đi vào ngõ bên phải cửa hàng rồi biến mất.

"...Nó có bị thương không nhỉ?"

Trông nó đi khá gượng. Nhìn kỹ hơn thì con mèo này gầy trơ xương, vài chỗ phần đuôi còn bị trụi lông nữa.

"Chờ đã."

Không thể bỏ mặc nó như thế, tôi đuổi theo dù đường này là đi ngược hướng đến trường.

"Nào, chờ chút coi. Mày đói không? Cần sữa hay thức ăn chứ nhỉ?"

Con mèo gầy còm có lẽ do không được ăn. Sống vậy hẳn khó khăn lắm. Tôi biết cảm giác đó, vì dù gì cũng đã tự mình trải nghiệm rồi mà.

Tôi từ từ theo sau để không làm con mèo giật mình, nhưng nó cũng chẳng thèm quay lại. Nó cứ thế leo lên một con dốc ngắn như thể biết chính xác mình cần phải đi đâu.

Con mèo tiến vào một công viên trên sườn dốc.

Lạ thật. Tôi dụi mắt.

Ở đây có công viên ư? Nhìn ngoài vào thì chắc trẻ em cũng chẳng thèm đến đây chơi đâu. Đã nhỏ rồi cỏ dại còn mọc đầy nữa. Cầu trượt và mấy thứ khác rỉ sét hết cả rồi.

Nhưng chẳng hiểu sao, ánh nắng sớm khiến nơi đây nổi bật đến lạ.

Và rồi,

Con mèo đứng lại trước mặt một cô gái.

Mặc bộ đồng phục thủy thủ, đang ngồi yên trên băng ghế dài.

"Lại đây."

Cô gái đó, người định mệnh của tôi, gọi con mèo.

Mái tóc tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cảnh vật xung quanh tôn lên vẻ đẹp của cô.

"Natsuhara Suzuno-san..."

Tôi vô thức lẩm bẩm tên cô ấy.