Niềm hạnh phúc được Tử thần trao đến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

26 71

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

22 220

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

103 10366

Tập 01 - Chương 09

Hôm ấy là một ngày thứ Sáu cuối tháng Tư.

Trời khá đẹp, và tôi thì vẫn đi học bình thường.

Từ nhà đi bộ đến trường hết khoảng 15 phút.

Thường thì tôi tránh đi đường phố đông đúc mà đi vào lối khu dân cư sau trường, nhưng hôm nay do muốn ghé cửa hàng tiện lợi nên tôi đã đi qua Yoganakamachi-dōri.

"Meow~"

Ra khỏi cửa hàng sau khi mua đồ xong, tôi chợt nghe tiếng mèo kêu yếu ớt.

Ở đó là một con mèo đen không có vòng cổ với cái đuôi dài đến lạ.

'Ở đây cũng hiếm mèo đi lạc mà ta.'

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào con mèo thì nó quay đầu, đi vào ngõ bên phải cửa hàng rồi biến mất.

"...Nó có bị thương không nhỉ?"

Trông nó đi khá gượng. Nhìn kỹ hơn thì con mèo này gầy trơ xương, vài chỗ phần đuôi còn bị trụi lông nữa.

"Chờ đã."

Không thể bỏ mặc nó như thế, tôi đuổi theo dù đường này là đi ngược hướng đến trường.

"Nào, chờ chút coi. Mày đói không? Cần sữa hay thức ăn chứ nhỉ?"

Con mèo gầy còm có lẽ do không được ăn. Sống vậy hẳn khó khăn lắm. Tôi biết cảm giác đó, vì dù gì cũng đã tự mình trải nghiệm rồi mà.

Tôi từ từ theo sau để không làm con mèo giật mình, nhưng nó cũng chẳng thèm quay lại. Nó cứ thế leo lên một con dốc ngắn như thể biết chính xác mình cần phải đi đâu.

Con mèo tiến vào một công viên trên sườn dốc.

Lạ thật. Tôi dụi mắt.

Ở đây có công viên ư? Nhìn ngoài vào thì chắc trẻ em cũng chẳng thèm đến đây chơi đâu. Đã nhỏ rồi cỏ dại còn mọc đầy nữa. Cầu trượt và mấy thứ khác rỉ sét hết cả rồi.

Nhưng chẳng hiểu sao, ánh nắng sớm khiến nơi đây nổi bật đến lạ.

Và rồi,

Con mèo đứng lại trước mặt một cô gái.

Mặc bộ đồng phục thủy thủ, đang ngồi yên trên băng ghế dài.

"Lại đây."

Cô gái đó, người định mệnh của tôi, gọi con mèo.

Mái tóc tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cảnh vật xung quanh tôn lên vẻ đẹp của cô.

"Natsuhara Suzuno-san..."

Tôi vô thức lẩm bẩm tên cô ấy.