Niềm hạnh phúc được Tử thần trao đến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1345

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 1

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 1

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 1

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 478

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 504

Tập 01 - Chương mở đầu (1)

Hồi nhỏ, tôi đã chết một lần.

Mẹ tôi chính là người đã ra tay với tôi.

Đó là thứ mà người ta gọi là “tự tử kép”

Bố tôi đã mất từ lâu, nên người duy nhất tôi còn trong gia đình là mẹ. Bà đã phải trở thành góa phụ từ khi còn trẻ. Tôi đã lớn lên mà không biết bất cứ họ hàng thân thích nào khác ngoài mẹ mình.

Ký ức về mẹ của tôi giờ đã trở nên mơ hồ. Nhưng tôi lại nhớ rõ mẹ xinh đẹp và tốt bụng đến nhường nào… và cũng đáng kinh hãi đến độ nào nữa.

Mẹ từng đánh tôi rất nhiều. Mỗi khi làm thế, bà khóc còn nhiều hơn tôi nữa, nhưng mỗi khi đánh xong bà lại nhẹ ôm tôi vào lòng.

Cảm xúc của mẹ với tôi, có lẽ là thứ gì đó nằm ở khoảng giữa yêu và hận.

Mẹ không bao giờ để tôi một mình, cũng chẳng bao giờ đơn độc đi đó đây. Theo những gì tôi nhớ, mẹ cũng chẳng có việc làm. Mẹ chỉ luôn ở nhà, như thể sợ rằng tôi sẽ đột ngột biến mất khỏi cuộc đời bà vậy.

Dù thế, mẹ vẫn cứ đánh tôi. Tôi chẳng biết tại sao lại thế. Đôi lúc mẹ đánh tôi chẳng vì lí do gì cả. Có lúc là do tôi mắc những lỗi nhỏ thôi. Còn với tôi, điều duy nhất tôi có thể làm là xin lỗi và chịu đựng cơn đau.

Mẹ tôi là loại người như thế đấy. Khi bà quyết định tự kết liễu đời mình, đương nhiên là đã kéo cả tôi theo.

Lúc ấy đang là nửa đêm. Mẹ dẫn tôi đi trên con đường vắng sáng ánh đèn đường. Gương mặt hoàn toàn bình thản khi kéo tôi đi. Nhìn vào gương mặt ấy, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm vì nghĩ rằng tối nay mình sẽ không bị đánh.

Tôi lúc bảy tuổi ấy, chẳng bao giờ ngờ được mẹ sẽ kéo mình xuống sông.

May thay, tôi đã mất đi những ký ức về thời khắc đó. Cái lạnh của nước, cảm giác ngột ngạt khó thở khi sắp chết đuối, hay nỗi sợ hãi lúc đó, tôi đều không còn nhớ gì hết.

Nhưng tôi lại nhớ rằng, kỳ lạ thay…

Tôi đã tỉnh dậy trên một chuyến tàu màu da trời, và chẳng thấy mẹ đâu cả.