Ngày hôm ấy, tôi lai đang ôm đầu.
Vẫn như mọi khi, dó là lúc tôi đang nhìn khắp nơi ở các thế giới được trình chiếu song song.
Nhân tiện, các thế giới song song này, nếu phải đếm, thì có sáu trăm năm mươi ba triệu một trăm hai mươi tư nghìn bảy trăm mười một tầng.
Chỉ ta cũng thấy ấn tượng: làm được từng đó cơ đấy.
Mà phải nói, cái bộ não đã suy nghĩ được tới từng ấy biến thể thật đáng ngưỡng mộ.
Liệu có ai đó trao thưởng cho tôi vì sự vĩ đại này không cơ chứ?
Tôi đang lặp lại việc xóa bỏ hay hoàn thành những thể giới không còn giá trị, nên thường phát sinh ra con số tăng giảm ít nhiều, nhưng nói chung con số này là ổn định.
Tạm bỏ qua chuyện đó.
Chuyện làm đau đầu tôi lần này lại là về việc đã chuyển người của ngôi sao đó sang thế giới khác.
Thật hoàn toàn khó thể hiểu nổi suy nghĩ của con người có địa vị vĩ đại ở một thế giới huyễn tưởng.
Kiểu cứ gặp khó khăn là ngay lập tức tính gọi người từ thế giới khác ấy.
Cũng không thể không hiểu được cái kiểu cứ tính giải quyết bằng cách gọi nhân loại từ thế giới khác, khi trong hoàn cảnh không thể xoay sở giải quyết tại thế giới của bản thân, nhưng thật không hiểu sao tại sao toàn dân cư của hành tinh đó lại bị gọi so với bất cứ nơi nào khác chứ.
Tuy không rõ tại sao nhất là dân cư của đảo quốc ở cực đông của thế giới đó, cứ gọi là toàn gọi những tên nguy hiểm chứ.
Dù lúc còn ở thế giới cũ, đó là loại sinh vật sống ở cấp độ chẳng rời tới phần lớn các lãnh thổ khác, hoặc cố gắng không đặt chân vào các lãnh thổ khác, nhưng chẳng hiểu sao ngay khi sang thế giới khác lại bắt đầu tràn đầy sức sống.
Tại thế giới cũ thì mang tính cách kiểu luôn né tránh cả việc giết sâu bọ, nhưng lại mang đặc trưng có thể bình thản làm những hành động như thổi bay ma vật hay đầu của đồng loại nhân tộc một cách hân hoan
Kẻ vốn mang tài năng hay tính cách chẳng kiếm nổi một xu, cũng lại có khuynh hướng trở nên cực giàu có một cách nhanh chóng.
Một tồn tại hoàn toàn khong thể hiểu nổi.
Người lần này tôi nhìn là một thằng nhãi vốn có tính cách ngoan ngoãn, bảo thủ ...... hay đúng hơn là một thiếu niên, nhưng lúc nhìn thấy, xem ra y không hiểu sao đã đổi ngoắt sang hướng kì quái sau vô số lần đối mặt với cái chết, đó là sau khi y đã thành một đứa nguy hiểm thấy kẻ thù là giết, giống kẻ thù cũng giết, mà chẳng phải kẻ thù cũng giết.
Thế vẫn còn được.
Nếu là mức độ ấy thì đối xử như một kẻ có vấn đề về thần kinh là xong.
Vấn đề là hướng tài năng khai phá sau khi dứt bỏ nó.
Kết hợp kiến thức có ở thế giới cũ với kĩ năng ở dị giới được gọi là giả kim thuật, gọi là mạnh nhất ...... thì không thể, tài năng mà y khai phá được ấy mang tên kĩ năng là "Giả kim thuật phức hợp", nhưng nó lại có vấn đề lớn.
Nói ngắn gọn thì kĩ năng ấy là kĩ năng có thể luyện thành hầu hết các chất liệu mà thuật giải biết tới.
Nhân tiện nhân loại tại đảo quốc nọ ở thế giới nọ tầm tuổi ấy lại tường tận một cách quái lạ loại kiến thức cấm đoán, mà kể từ giờ tuyệt đối không được sử dụng trong cuộc đời.
Nói tóm lại nếu bảo chuyện gì đã xảy ra thì ......
"A, chủ nhân. Lại có một thị trấn đã bị thổi bay rồi."
"Thứ đó là 100 đầu súng loại súng đường sắt 80 cm đồng loạt nổ hen""
"Con rồng đang vẫy vùng rơi xuống hen"
"Bởi đầu đạn Patriot thật xuất sắc hen"
"Cuộc tập kích đồng loạt của hàng vạn kị binh, thật là một quang cảnh hùng vĩ à hen"
"Đối phương phải là 100 chiếc xe tăng tự tư duy hen. Nhân tiện bởi đầu đạn là đạn Urani nghèo hen"
"Chẳng phải bộ giáp toàn thân có thể phòng ngự lại súng cầm tay hay sao?"
"Chẳng phải thế nên họ mới đang dùng úng máy hạng nặng M2 hay sao? Dù bởi như thế, nên mới chẳng thể phân biệt nổi giữa con người với rác rưởi hen"
"A, lần này tới nơi nào ở đâu đó bị thổi bay rồi, mà đó là lâu đài của ma vương thì phải?"
"Đúng vậy hen. Dù nó bị bắn hạ chỉ bởi MGM-21A Pershing hen"
"Thật là lộn xộn hen~. Cái tình thế người và ma cùng chiến đấu với nhau và nhắm tới dũng giả, chẳng phải hiếm có hay sao?"
"Ta hiểu là nó hiếm, nên hãy đóng cái miệng đó lại đê ......"
Khi ta nói với giọng điệu ngán ngẩm, Giriel, vốn không hiểu sao đang nhìn cái màn hình trình chiếu thế giới đó bằng đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, đã im lặng với biểu cảm trông thật bất mãn.
Xem ra nọ đã học được hiện thực rằng: nếu không ngậm miệng thì sẽ bị chẳng biết sẽ bị bắt làm cái gì.
Dẫu thế chuyện này thật kinh khủng, tôi đưa mắt trở lại màn hình.
Ở đó đang trình chiếu bộ dạng những kị sĩ trở nên tan tác trong khi bị thổi bay bởi sóng nổ đến từ lựu đạn.
Ở nơi khác, sau khi tiếp nhận một cách hoàn hảo đòn đánh từ nóng súng chính của xe tăng, cả người lẫn ngữa đều bị biến thành cám, những thân người hứng cuộc oanh tạc từ các vũ khí hạng nạng đã mang bộ dạng còn chẳng ra nổi hình dáng mạng nhện nữa.
Mang theo vũ khí đến thế giới huyễn tưởng là không được.
Dù vốn dĩ, bởi đó là thứ vũ khí mà người sống bên đó chẳng thể lí giải được, nên trước hết họ chẳng mang theo lối suy nghĩ là nên phòng ngự hay chạy trốn nữa, hơn thế bởi chúng hầu mang trong mình niềm kiêu hãnh rằng dẫu cố phòng ngự cũng chẳng phòng ngự nổi nữa.
"Thế giới này xong rồi hen. Đó là mức độ hôm nay bị diệt vong, hay ngày mai bị diệt vọng rồi"
"Tiến hành xóa bỏ ạ, thật lãng phí hen"
Giriel nói một cách vô cùng nuối tiếc, nhưng đành chịu thôi.
Tôi bật menu trên cửa sổ đang trình chiếu bộ dạng của thế giới đó, tiến hành việc xử lí xóa bỏ, rồi đóng cửa sổ lại.
Nếu cứ để mở, thì chắc sẽ có thể nhìn thấy trọn vẹn cảnh thể giới bị tạn lụi tới mức không còn sót lại gì sau vô số các tai họa thiên nhiên xảy ra, nhưng nhìn chúng thì tâm trạng cũng chẳng tốt cho lắm.
Khi lỡ quyết định xóa bỏ, thì nên làm ngơ mấy thứ nhử ảnh hưởng tới thế giới đó.
Bởi tôi lấy tất cả quyền hạn từ người quản lí thế giới đó, giáng cấp chính lũ quản lí, rồi thổi bay chúng sang thế giới khác.
Do đã mắc một nỗi lầm như làm hủy diệt thế giới, nên tạm thời sẽ để chúng phấn đấu ở dưới đáy với tư cách thiên sứ số 1.
Tôi đã xử lí chúng một cách hồn nhiên, nhưng Giriel liền cất tiếng, như thể ước lượng việc xử lí đã kết thúc.
"Chủ nhân, mà tôi có chút chuyện thông báo"
"Cái gì? Mà ta nói trước, bởi hiện giờ ta đang không vui hen"
Khi phát sinh ra một thế giới bị xóa sổ, đương nhiên sẽ phải tạo ra một thế giới thay thế nó.
Bản thân việc chế tạo có mấy kiểu mô hình, nên chọn một cái từ trong số đó, rồi mày mò chút những nhân tố nột hàm là xong, nhưng cái hiện thực công việc đang tăng lên là không thể phủ nhận nổi.
Lắng nghe từ ngữ không vui, Giriel trông bối rối không biết có nên báo cáo hay không, nhưng khi đã nói ra có báo cáo, giờ cô ta chẳng thể lựa chọn phương án giả vờ không biết rồi tránh ra khỏi tôi, cô ta mở cái miệng khó mở lời.
"Ano, dù về chuyện thế giơi mà cậu Renya mà tôi đang quản lí bị thổi bay tới"
"Aa, chỗ đó hen"
"Qua nhiên, xem ra trò tranh giành địa bàn lại bắt đầu khởi động. Lần này khởi xướng là quản lí đảm nhận ma tộc"
Cái mức độ đó là tình hình tôi đã dự tính, nên phản ứng của tôi hơi tặc lưỡi cái.
Chắc do phản ứng của tôi lại ít hơn so với tưởng tượng, Giriel nhìn về phía này bằng thứ biểu cảm ngây ngô.
"Bởi ta nghĩ, nó sẽ làm hen. Dù chẳng phải hơi nhanh quá sao? Cái thời điểm nó nhận thức ra hành động bất ổn rồi chuyển sang hành động ấy"
"Chuyện đó thì có vẻ như là do có nguyên do ......"
Giriel đang cố tỏ ra khó nói về điểm nào đó.
Tôi đang đợi Giriel mở miệng, trong khi suy nghĩ: dù nếu rốt cuộc thành chuyện mà kết cục phải báo cáo, thì sẽ thật biết ơn nếu nhỏ nhanh chóng phun ra mọi chuyện, bởi tôi chẳng cần mấy thứ như thói đạo đức giả kì quái.
"Dẫu rằng để nới lỏng việc thiếu hụt tài nguyên của thế giới đó, cậu Renya đã mang tài nguyên trên lưng và băng qua thế giới đó ......"
"Phải hen. Chuyện đó phải cảm ơn Renya hen"
Nếu mà Renya không vung đầu theo chiều dọc, thì là lúc phải lại tiến hành công việc tuyển chọn từng tí một từ ra linh hồn phù hợp từ vài tỉ người rồi.
Tôi cảm thấy phải biết ơn tương xứng, ngay cả với ngụ ý công việc ấy đã được giảm bớt cho.
"Dù nhờ nguồn tài nguyên ấy, cái thế giới ở mức độ đó đã đang vực dậy lên"
"Ừm ừm, thế nên?"
"Nhờ thế giới vực dậy lên, ...... nên hình như ma vương đã được sinh ra trong ma tộc ......"
"A ......"
Về ma vương ở thế giới đó, hẳn chẳng được sinh ra bởi dòng máu.
Một tên ma tộc có sức mạnh tương xứng, bỗng ngày nọ đột nhiên bộc phá giới hạn và thức tỉnh thành ma vương.
Từ ngữ là thứ đó được sinh ra, nhưng vào lúc thế giới đó đang suy thoái bởi thiếu tài nguyên, chắc do lũ ma tộc cũng chịu ảnh hưởng đó, chẳng phát sinh ra ma tộc mạnh mẽ mấy, hoặc dẫu có xảy ra thì y cũng ở trong trạng thái đạt tới cấp độ tương xứng mà thôi.
Chuyện đó, nhờ Renya chuyển tài nguyên và băng qua thế giới, thế giới ấy, dù chỉ là ít ỏi, đã chuyển mình theo hướng tính cực hơn.
Theo phần tích cực ấy, xem ra đã dư sức khiến ma vương được sinh ra.
Nếu thế là chuyện về người người quản lí.
Thật khó để liên tưởng việc con nhãi...... hay đúng hơn là đứa trẻ hàng xóm thốt lên: kiếm được con tốt có ảnh hưởng rồi, nên lại chơi thôi nèo, và lại khai mào trò tranh giành địa bàn.
"Lũ nhãi ranh cứt đó ......"
"Chủ nhân!? Xin hãy bình tĩnh!"
Trước giọng nói luống cuống của Giriel, tôi lấy lại bản thân, thứ vừa mới mất kiểm soát.
Nguy thật, nguy thật, cứ thế thêm chút nữ là mình tiến hành dùng vũ lực lên thế giới đó rồi.
Đương nhiên, dẫu khiến cho mấy con nhãi cức đó ...... không phải, 5 đứa quản lí đó bị tiêu diệt mà chẳng còn sót mảnh vụn nào chăng nữa, nếu lỡ làm thế, thì thế giới đó sẽ đi tới diệt vong.
Chuyện đó sẽ làm nơi đó bị diệt vọng một cách dễ dàng.
Nếu đã làm chuyện như thế, thì chẳng sẽ mất đi ý nghĩa cho việc mình cúi đầu trước nhân tộc rồi gửi y sang thế giới khác.
Mặc dù tôi hoàn toàn không lo lắng về cơ thể Renya.
Có lẽ, nếu tôi có hứng thú, thì chắc Giriel vốn đang run lẩy bẩy trước mắt, sẽ dốc toàn lực mà giải cứu cơ thể Renya còn gì.
Mình cũng đã trao cho năng lực và quyền hạn cỡ đó cho nhỏ rồi.
Sau đó thì phải xin lỗi một cách chân thanh tới Renya khi cậu ta tới đây, và chuẩn bị lên kế hoạch gửi những sinh linh còn lại sang thế giới khác.
Dù vấn đề là thanh katana đó mà Renya đang nắm giữ.
Nếu nói bằng từ ngữ một thanh katana tự hào với cấp độ 10 có thuộc tính không thể phá hủy, thì nó chỉ đến vậy, nhưng thực tế thứ đó là món đồ được dán nhãn vũ khí thần thoại.
Nhân tiện thì, nói về cấp độ chất lượng liên quan tới thế giới đó, vốn được chia thành 10 nấc, cho tối cấp 10, là những món đồ vốn không có ớ thế giới đó.
Thanh katana mà Giriel đã âm thầm lấy từ mộ của Renya ấy, có cấp độ 7, mà người chế tạo ở cấp độ Thần Tượng đã bằng cách nào đó làm ra được, nhưng lúc thêm thuộc tính không thể phá hủy, nó đã được nâng lên cấp độ 10.
Chuyện đó là bởi món đồ mang thuộc tính không thể phá hủy không tồn tại ở thế giới đó, món đó mang thuộc tính này sẽ được phân vào cấp độ 10 màn chẳng hề có ngoại lệ ở thế giớ đó.
Tóm lại, đó là thứ vũ khí mà bình thường bàn tay con người không nên có, mà được tại ra cho những tồn tại như chúng ta vung lên.
Nếu bảo tôi muốn nói cái gì, thì là việc thanh katana đó là món vũ khí sẽ gây thương tổn lên không chỉ những tồn tại như các quản lí thế giới hay Giriel, mà cả tôi đây nữa.
Nói ngắn gọn thì, tôi, kẻ đã bị đá bay toàn lực lúc bảo muốn cậu ta băng qua thế giới khác, mà nói kiểu: xin lỗi thế giới đó lỡ sụp đổ rồi, nên hãy cố gắng sống ở thế giới khác đi hen, thì hầu như chẳng sai vào đâu mình sẽ bị chém một cách đầy kinh suất bởi thanh kiếm ấy.
Trong trường hợp đó, rõ rằng mình không thể đưa ra câu trả lời cho nghi vấn liệu có thể tiếp tục duy trì sự tồn tại hay không.
Tuy đã vài lần theo dõi cảnh chiến đấu của Renya, nhưng chỉ có thể bảo đó là kết quả của kĩ thuật đã tập trung triệt để vào việc chém.
"Với cả, về báo cáo bổ sung thì"
"Cái gì? Vẫn còn gì sao?"
"Tôi dang nghĩ liệu quản lí nhân tộc và elf có tính chiếm lấy Renya không?"
"Mà~ ...... cũng chẳng phải ta không hiểu cái tâm trạng ấy"
Thông thường đâu thể bỏ qua một cá thể giữ kĩ năng chiến đấu tới vậy.
Chưa kể cả nhân tộc lẫn elf tộc ít nhiều có mối nhân duyện với Renya.
Nếu quản lí ma tộc động tới con cờ Ma vương, có thể nói việc cậu trở thành con tốt mà chúng rất muốn có là một quy trình thật tự nhiên.
Đương nhiên, chắc thông tin về việc đã phát sinh ra ma vương vẫn chưa lọt vào tay cả con người lẫn elf, nhưng hẳn chúng đã nắm được thông tin cỡ như hành động của ma tộc trở nên sôi động rồi.
Khi nghĩ tới đây, tôi vô tình nhớ ra một sự thật.
Bởi cái sự thật mà tôi thoáng nghĩ tới ấy là xem ra đang làm tăng lên tương đối nhiều công việc của tôi, tôi đã cố kiềm chế mong muốn đột nhiên muốn ôm lấy đầu, mà thử hỏi Giriel, người đang nhìn về phía này một cách lo lắng.
"Dù nếu đi theo quy trình ấy ...... ta sẽ có một yếu tố bất an"
Tôi cho rằng bất an của chủ nhân là trúng đó. ...... Đang có động thái triệu hồi dũng giả từ phía nhân tộc"
Trước lời nói dường như đã đọc trước được nỗi quan ngại trong tôi của Giriel, tôi đã không thể ngăn giọng nói của mình không run lên.
"C, c, cccccccc ......"
"Cục ta cục tác?"
Đá bay Giriel, đang nghiêng đầu, chắc có lẽ xem ra khá dễ thương đối với chính chủ, và thốt ra khỏi miệng lời nói một cách ngu ngốc, tôi đã hét lên.
"Cóc phải, đồ ngu! Đừng có làm tăng thêm việc của ta lên nữa chớ~!"
Nơi tôi hét tới lại chẳng vang tới được ai cả.
Dù biết rõ chuyện như thế, dẫu thế tôi vẫn không tranh khỏi việc hét lên.
Việc triệu hồi dũng giả được coi là nguyện vọng trong cùng cực từ thế lực khác, từ thời cổ đại.
Nếu thêm nhân tố hết thuốc chữa vào thế giới mà con quản lí hết thuốc chữa đó đang quản lí nữa, thì không sai vào đâu, công việc của tôi sẽ tăng lên.
"Thôi chán rồi! Ai đó làm thay đê!"
"Chẳng phải chẳng có tồn tại nào thay thế được hay sao ạ"
Tôi chẳng hề khoan dung, mà đấm thẳng vào mặt của Giriel, kẻ đã nói một cách lạnh lùng kinh khủng.
(ưu tú) (Tư Khảo Chiến Xa; xe tăng tự hành) (salvage) (神匠) (huyền niệm) (Tha Lực Bổn Nguyện)