Renya ghét chuyện nợ nần.
Ngay từ đầu, bởi tiền không có trong tay, nên cậu không thích cái hành động mua sắm thứ gì đó.
Câu nói "Không tay áo thì đừng có vung" là điều hiển nhiên, nên Renya không sao nuốt nổi kiểu lập luận rằng: cố gắng đạt được mục đích dẫu cho có là tiền lấy từ chỗ khác tới.
Tuy nhiên, vẫn có lúc cậu nghĩ: dù thế cũng tùy vào thời điểm và địa điểm ha.
Và thời điểm đó chính là lúc này.
Tổng phần thưởng nhận được khi chinh phục mê cung lần trước là 100 đồng vàng.
Bởi đã trao phân nửa chúng cho nhóm Azu, nên phần chia của nhóm Renya là 50 đồng vàng.
Về vấn đề này, cậu đã nhận sự phản đối bất thường từ Azu.
Azu lí luận rằng: Về chuyện đẩy lui tên ma tộc, chuyện tựa như bản thân bọn họ chẳng đóng góp gì, nên mình chẳng đóng góp gì, hơn nữa cậu còn nhấn mạnh rằng họ đâu có quyền nhận mấy cái như phần thưởng phá hủy lõi mê cung đính kèm.
Tuy nhiên, Azu đã hết cách, chịu thua trước sự bướng bỉnh đòi chia đều của Renya.
Còn đứng từ góc độ của Renya, bởi không sai sót là họ đã cùng đứng trên lằn ranh sinh tử, nên quả nhiên là phần thưởng phải chia đều, hành động ngoan cố từ chối nó của Azu mới là sai lầm.
"Bọn tôi còn chẳng đóng nổi vai trò như một bức tường phòng hộ nữa đó!?"
Trước Azu đang tiến lại gần, Renya đã nói với một giọng nghe bình thản nhất có thể.
"Thế thì sao? Bởi tôi đã thừa nhận nên đó là tất cả. Hãy là ông bảo chẳng có mấy người, mình tôi cũng đánh được ma tộc sao? Nếu Đánh giá cao quá, thì đó là sự mỉa mai đó, Azu"
Nếu tách biệt cảm xúc ra khỏi giọng nói và diện mạo, có lẽ sẽ nhận ra đây không phải câu chuyện mang tính công việc cũng nên.
Việc tiếp tục giữ cái khuôn mặt như mặt kịch noh trước vị ma thuật sư đã trở nên thân thiết tới mức độ nào đó này đối với Renya là một chuyện khá là mệt mỏi, nhưng Renya đang tổng động viên các cơ mặt và ngụy trang một nét mặt vô cảm.
Sau khi lườm trong chốc lát, Azu hạ giọng xuống.
"Tôi hiểu rồi. ...... Lần này tôi nhận ...... Xin lỗi"
Cậu nói vậy và cúi sâu đầu xuống.
Khi Azu ấy đi nói chuyện với các thành viên trong nhóm về chuyện phần thưởng, Renya đưa mắt tiễn cậu đi và cất ra tiếng thở dài.
Mà ngay từ đầu, rõ ràng nhóm Azu còn cần tiền hơn cả nhóm Renya.
Giả sử dẫu cho có tiếp tục làm nhà mạo hiểm, trang bị của bốn người vệ binh đã hỏng hóc hầu như hoàn toàn, nên mua lại hàng mới thì phần thưởng lần này mà bọn họ phải đáng ra nhận được lại rõ rành không đủ.
Còn nếu nghỉ làm mạo hiểm giả bởi chuyện lần này, họ sẽ cần chi phí chuẩn bị cho đến khi kiếm được công việc mới, hay làm ra tiền từ công việc ấy.
Dù đi theo hướng nào, rõ ràng nếu có tiền sẽ tốt hơn.
Đổi lại với đám Renya, tuy rõ ràng họ làm việc cho mục tiêu chính là kiếm tiền, nhưng đấy hoàn toàn chẳng mang tính cấp bách.
Nếu có trong tay cỡ tiền nhà trọ và tiền bữa ăn, thì những thứ khác, dẫu trì hoãn lại, cũng không có vấn đề gì.
Chính vì hiểu chuyện đó, dù dẫu có trao hầu hết phần thưởng kiếm được từ công việc lần này cho Azu cũng tốt, nhưng đang trên cương vị người lãnh đạo tổ nhóm, dù chẳng phải ép buộc, Renya lại chẳng nghĩ ra được lời thuyết phục nào ngoài lí do đồng cảm cho họ, cho nên đành chấp nhận với phương án chia phần.
Như thế, dẫu cho đám Cion có nói gì chăng nữa, Renya lên kế hoạch rằng mình có thể đáp lại một cách ngoan cố ở điểm bởi họ đã làm việc cùng chúng ta, nhưng khi nói chuyện này với hai người sau khi xong chuyện, cậu nhận được lời đáp một cách dễ dàng như thể thấy mức hứng thú với nó: nếu Renya thấy ổn thì chẳng được sao.
Lại tạm gạt chuyện đó sang một bên.
Về việc phân chia số tiền 50 đồng vàng mà đám Renya lấy, do Cion và Lorna chỉ yêu cầu mỗi 2 đồng vàng mỗi người, bởi Renya được bảo lấy phần còn lại, nên tài sản của Renya hiện tại là 46 đồng vàng.
Trong lúc đang đi lang thang trong thị trấn xem có thể làm gì với số tiền này, Renya nhìn thấy một tờ giấy dán đang bán một căn nhà ở nơi giống công ty bất động sản mà cậu tình cờ ghé qua.
Căn nhà nằm trong khu thương nghiệp ấy, vốn từng được dùng làm cửa hàng kết hợp chỗ ở cho một thương nhân cỡ lớn nào đó, nên chắc do ở khá gần rìa thị trấn, là một căn nhà chắc chắn làm bằng đá với khu vườn rộng rãi; bản thân tòa nhà, bên cạnh phần cửa hàng hướng ra mặt đường, hình như còn xây kèm theo cả nhà xưởng lẫn kho chứa nữa.
Thực sự đó là một căn nhà đáp ứng được nguyện vọng của Renya, nhưng vấn đề là giá cả.
Giá giao bán là 80 đồng vàng, nếu trả 40 đồng làm đặt cọc, còn phần còn lại thì trả góp nhiều lần, số lần dựa trên thỏa thuận, nhưng sẽ đáp ứngtheo nguyện vọng trong khả năng có thể của người mua.
Về giá cả thị trường, Renya hoàn toàn không rõ chi tiết.
Tuy nhiên trước đây, cậu từng nghe rằng một căn nhà như thế này ít nhất chắc cũng cần 1 đồng bạch kim.
Dù chắc còn dựa theo độ rộng hay quy mô của tòa nhà, nhưng khi nhìn vào thông tin của căn nhà, Renya thấy quy mô của nó lớn hơn cái tính từ một chút, nếu như thế người ta hẳn nghĩ: chẳng phải giá cả phải hơn 1 đồng bạch kim hay sao.
Dẫu có chuyện gì chăng nữa, 80 đồng vàng là quá rẻ.
Dù không thể trả dứt điểm toàn bộ số tiền, nhưng Đó là mức giá mà nếu chỉ số tiền đầu vào thì cậu có đủ.
Thật tệ khi quyết định giải quyết bằng cách vay nợ, nhưng nếu giờ mà bỏ qua nó, thì chắc sẽ chẳng có cơ hội thứ hai cũng nên.
"Ngài có hứng thú với căn nhà, nào đó chăng ạ?"
Trước bộ dạng nhìn chằm chằm vô một tờ giấy dán trên bức tường cửa tiệm của Renya, chắc do nhìn thấy có triển vọng, một người nhân viên nam trung niên đã cúi thấp hông và bắt chuyện.
"Là căn nhà này, nhưng không phải nó hơi rẻ quá hay sao?"
"Aa, là cái này ạ ......"
Chỉ nhìn liếc qua tờ giấy mà Renya chỉ, khuôn mặt người nhân viên đã trở nên xây xẩm.
Chỉ nhìn khuôn mặt đó, Renya ngộ ra ngay sự tồn tại của vấn đề, nhưng nam nhân viên đó liền len lén ghé miệng lại gần tai Renya và thì thầm bên cạnh với vẻ do dự.
"Về căn nhà đó hen ......"
"Ừm?"
" ...... Oán Niệm, oán niệm"
Nên hiểu cái khoảng không trong khoảng khắc đó là thế thế chứ, Renya đã hoàn toàn không rõ.
Tuy nhiên, cánh tay cậu đã kéo thanh katana đang treo ở hông, như thể một cái gì đó ngoài suy nghĩ đã ra lệnh như vậy, người nhân viên nhìn thấy cảnh ấy liền nhanh chóng nhảy ra xa khỏi Renya.
Bật ngửa ngã lăn ra, trong khi cứ thế chuyển sang tư thế phủ phục một cách khéo léo, anh ta bắt đầu chà xát trán xuống mặt đất.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi, là nói đùa thôi!"
"...... maa...... chắc là vậy ha"
Vừa khen ngợi sự tự chủ của bản thân trong thâm tâm, Renya vừa từ từ hạ thấp thanh kiếm trên tay xuống.
Thật nguy hiểm, suýt nữa là chém thật rồi.
Dù cậu nghĩ nếu mà lỡ chém rồi, mình cũng hoàn toàn chẳng có cảm giác tội lỗi, nhưng thông thường có lẽ sẽ bị bắt do vi phạm luật pháp.
Tuy nhiên, cú sốc Renya nhận được, từ trò chơi chữ vốn không tình cờ nghe được ở thế giới cũ lại chui vào tai vào lúc mà cậu chưa chuẩn bị tinh thần kể từ khi đến thế giới khác, đã khá lớn.
"Có, có điều. Do cũng hoàn toàn chẳng phải là lời nói đùa ......"
"Há?"
"Hầu hất có những lời đồn đại rằng ngôi nhà này bị nguyền rủa đó"
Ở căn dinh cơ đó, từng có một người thương nhân giàu có sinh sống.
Người thương nhân ấy có người vợ xinh đẹp và đứa con lanh lợi, cùng một số lượng đông người làm công theo, là một người thương nhân thực hiện những thương vụ to lớn, tầm cỡ tranh giành vị trí số 1, số 2 ngay cả ở thị trấn Kukljica.
Bởi việc chi trả lương bổng cho đám người làm thuê không chỉ tốt, mà sự chăm sóc còn giỏi, nên những kẻ mong muốn được làm việc ở cửa hàng mà ông ấy kinh doanh liên không ngừng ghé thăm căn nhà của ông ta.
Đánh giátừ những người cùng ngành cũng tốt đẹp, cửa hàng của người thương nhân ấy trông ra viễn cảnh sẽ phồn vinh mãi mãi.
Biến cố xảy ra là vào nhiều năm trước.
Là vụ án mất tích hàng loạt của lần lượt các cô gái trẻ tại thị trấn Kukljica.
Vụ án những cô gái từ 17 đến 19 tuổi cứ liên tiếp mất tung tích đã diễn ra.
Những người vệ binh của thị trấn lùng xục khắp nơi trong thị trấn, tìm kiếm các thiếu nữ đã biến mất, một thông báo rằng nữ giới hãy tránh việc đi lại một mình bất kể ngày đêm đã được ban ra.
Và một cái tên được nếu lên theo đường truy cứu của những người điều tra vụ việc ấy.
Các cô gái bị hại toàn bộ là những người đang làm việc, hoặc từng tiếp nhận phỏng vấn với mong muốn làm việc cho người thương nhân đó.
Một sợi dây kết nối đến những người bị hại.
Nhận thấy điều đó, đám vệ binh ngay lập tức xông vào nhà người thương nhân, để hỏi rõ sự tình.
Thì thứ mà bọn họ đã nhìn thấy ở đó là ......
"Thứ mà bọn họ đã nhìn thấy là?
"Xin nhường cho quý ngài tự tưởng tượng đó"
Người nhân viên ẩn đi giọng nói và thì thào.
Chắc hẳn là đến khúc cao trào của câu chuyện, nhưng Renya hoàn toàn không bất ngờ tới độ nói: thiệt tình.
Câu nghĩ: dù chỉ nghe thấy mỗi sự kiện giết người hàng loạt đầy hiếu kì đơn thuần, nhưng thế thì có vấn đề gì chứ.
Rõ ràng là một câu chuyện bi thương, nhưng nếu tìm kiếm mấy câu chuyện tương tự trong thế giới cũ Renya sống, đó là loại chuyện tìm thấy với tần xuất cỡ trùng khớp nếu tùy tiện gợi về nó.
Nếu bị nguyền rủa tới mức độ như thế, thật kỳ quái khi thế giới đó lại chẳng hề tràn ngập bởi những lời nguyền trên khắp thế gian.
Renya nghĩ: u linh ấy, nếu chẳng phải nếu không hiện ra hàng tá là kỳ lạ hay sao.
Trước Renya với phản ứng mờ nhạt lạ thường, hay nên nói đúng hơn là: hoàn toàn chẳng có phản ứng gì, không hiểu tại sao người nhân viên lại mang bộ dạng thất vọng.
"Mà, đó là căn nhà mà người ta đồn đại như vậy"
"Chỉ là lời đồn thôi à"
Chỉ thế mà ông ta nhiệt tình đấy ha, Renya ngạc nhiên.
"Không, mà~. Dù hình như là chui ra thật ......"
Ông nhân viên lại mang bầu không khí kì lạ và hạ thấp giọng xuống, nhưng Renya lại hoàn toàn không có ý định hưởng ứng theo chuyện đó.
"Là thứ gì?"
"Hình như, là u linh hen. Những vị khách chuyển đến sống ở căn nhà ấy, chẳng ngoại trừ một ai, nói đã nhìn thấy nó vào lúc trời tối và đòi hủy bỏ hợp đồng đấy"
Quả là thế giới khác, lần này Renya lại thấy ngạc nhiên và tiếp nhận lời nói ấy.
Xem ra ở thế giới này, những oán hận, nỗi hối tiếc sẽ hình thành nên u linh.
Renya như mọi khi với kí ức về thế giới cũ đã bi xóa và hoàn toàn chẳng nhớ ra cái gì, nhưng có lẽ ở thế giới trước, có là u linh hay ma quỷ, hẳn cậu đã không có cơ hội gặp tồn tại như vậy.
Chuyện này là bởi cho tới thời điểm hiện tại, Renya hoàn toàn không tin vào thứ gọi là u linh.
Nếu đã từng thấy rồi, hẳn bản thân sẽ tin một cách nghiêm chỉnh vào sự tồn tại của thứ đó, việc không tin, nói tóm lại tức là cậu không có cơ hội gặp nó.
"Cái linh hồn đó chỉ xuất hiện vào buổi tối thôi à?"
"Ừừ, có vẻ là như vậy đấy"
Dẫu có bảo là thế giới khác, dường như điểm này khá giống với thế giới cũ.
Có vẻ không thể nhìn thấy quang cảnh u linh hiện hình thản nhiên từ buổi trưa, dẫu có nói là thế giới khác.
"Tôi có thể xác minh chứ? Dù nếu không có vấn đề gì, tôi đang suy nghĩ việc mua căn nhà này"
Một căn nhà cực rẻ so với giá cả thị trường, kèm theo quá khứ rằng có u linh.
Trong cái đầu của Renya, người không hiểu sao đang cảm thấy khá thú vị, vào thời điểm này lại rơi vào tâm trạng ngay lập tức muốn mua nó.
Tuy nhiên, thực sự có hiện ra, hay là không hiện ra chứ.
Người nhân viên đã gật đầu trước Renya, người đang hỏi với năng lực phán đoán hãy còn sót lại, kiểu: nếu mà chui ra, thì mình nghĩ chắc cần xác nhận xem liệu nó là thứ nguy hiểm ở mức độ nào.
"Bởi rất hiếm, có người lại có sở thích thế này, ...... nên có thể để ngài trọ một đêm cho mục đích xác nhận, nhưng không có nội thất, hay đồ ngủ đâu. Bởi mọi thứ vẫn giữ nguyên hiện trạng từ lúc người thương nhân sở hữu ban đầu để nó lại, nên mong ngài hiểu cho"
"Dọn dẹp đê chứ ...... thứ để bán còn gì?"
"Do thấy run sợ, mà chẳng có ai muốn chuyển vào, nên đành chịu thôi"
"Aa, ra thế. Tôi hiểu rồi. Nhân tiện thì người thương nhân ấy ra sao rồi?"
"Hiển nhiên là bị bắt giữ và bị kết án rồi. Dù bị kết án tử, nhưng dù ít ỏi, nó cũng an ủi được mấy cô gái đã bị sát hại một cách độc ác hen ......"
Lại hạ thấp giọng nói, và không rõ tại sao lại chọn lấy ra một khoảng làm màu, người nhân viên nói với đầy ắp bầu không khí.
"Y đã bị xử trảm, ở khu vườn trong căn nhà đó"
Người nhân viên cười bé với vẻ rợn người.
Người nhân viên tính nhân cơ hội này lại diễn xuất câu chuyện rùn rợn hơn, nhưng đã hoàn toàn thất bại.
Bởi Renya, người hoàn toàn không để ý tới chuyễn đó đã nói một cách thản nhiên.
"Dọn dẹp chắc vất vả ha, chuyện ấy. Tuy ở thế giới này không biết xử trảm như thế nào, nhưng chuyện ấy khá là khó đó. Cổ ấy, vừa có cơ bắp, bởi xương to, nên khá cứng nữa, chỉ nhầm chỗ là sẽ trúng vai hay xương sống ha. Nếu là tên béo, thì cái cổ, nằm ở đâu đây? Mà thế lại thành câu chuyện cười rồi. Bên cạnh đó, bất kể là kiếm hay rìu, bởi nếu không dứt điểm trong một nhát, thì phạm nhân sẽ đau đớn ha~. Cũng có chuyện về việc nếu kẻ dở tệ làm, dẫu cho chém bao nhiêu lần mà vẫn chẳng làm rơi đầu, còn phạm nhân lại phải chịu đau đớn ...... mà~, nếu bị bảo đó là cách chuộc tội thì đến vậy thôi, nhưng nếu suy nghĩ việc bản thân mình làm chuyện ấy, đấy là một câu chuyện rùn mình đó nha? Rõ ràng sau khi đặt lên bệ chém đầu, nếu dùng cách đặt rìu lên cổ, rồi gõ búa từ phía trên thì dẫu cho có là người nghiệp dư cũng có thể chém rơi đầu với một nhát, nhưng nếu kẻ vung búa do dự, vết thương sẽ đi nửa vời và chuyển thành rắc rối lớn đó, mà ông biết chứ?"
Trước Renya đang bắt đầu phô diễn những kiến thức và kĩ thuật chặt đầu một cách trơn tru, người nhân viên xanh mặt như thể nhận ra mình thậm chí không thể so sánh được người đã nghe câu chuyện u linh, mà liền đi vào bên trong cửa hàng để giao chìa khóa căn nhà cho Renya.
Nhìn cái lưng đó, Renya pha lẫn cả ý nghĩ quấy nhiễu và cất giọng.
"Ở cố hương của tôi, người ta bảo có chỗ xác chết ở dưới gốc cây, sẽ nở lên hoa đẹp, nhưng xác của tên đó, đã không bị chôn trong vườn đấy chứ?"
"Tôi chả biết đâu! Xin ngài mau cầm lấy chìa khóa, rồi đi xác nhận đi!"
Trước câu trả lời như thể la hét của người nhân viên, Renya cười gượng: bên kể chuyện ma mà lại sợ hãi thì còn nói chuyện gì nữa.
(ghost) (êê) Chú thích dịch giả: Nghe cách Renya tả cảnh chém đầu, có ai liên tưởng đến một tác phẩm về nghệ thuật chặt đầu của một tác giả nổi tiếng của Việt Nam hay không.