“Cảm ơn cậu vì đã cứu giúp tôi. Và cho tôi xin lỗi vì đã gây cho cậu một mớ rắc rối, kể cả chuyện đấu tay đôi lần trước nữa . . .”
“Có gì to tát lắm đâu, đừng có lo. Mà quan trọng hơn hết, thật may vì vết thương của cậu không nghiêm trọng như những gì tụi này nghĩ!”
Đã một ngày trôi qua kể từ lúc kế hoạch hiệu chỉnh Blaster được tiến hành, Yugo lúc này đang ở trong bệnh xá để thăm một người, đó chính là chàng trai đang cuối đầu cảm ơn cậu lúc này.
Cậu trai với mái tóc bạc đó, Hercus . . . Đối thủ của Yugo trong trận đấu tay đôi ngày hôm qua.
Dáng vẻ cậu ta lúc này trông cực kì khiêm tốn và nhẹ nhàng, hoàn toàn khác xa vẻ cuồng nộ mà cậu chàng đã thể hiện lúc đó, và mặc dù bị băng bó khắp người, cậu chàng dường như đã hồi phục được phần nào, đủ để có thể di chuyển được.
Yugo, người đã đưa cậu chàng đến bệnh xá sau khi thấy cậu bất tỉnh, rất vui về điều đó trong khi đáp lại lời Hercus, người đã xin lỗi cậu, đồng thời cũng làm điều tương tự với Melt.
“Cả cậu nữa, Epee, thật lòng cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã chăm sóc và chữa trị cho tôi đến tận hai lần, tính cả cái lần sau cuộc đấu nữa. Cậu thật sự đã cứu tôi một mạng rồi.”
“Không có gì đâu, mình chỉ làm những việc nên làm thôi. Mà quan trong hơn, Hercus nè, so với ngày hôm qua thì cậu lúc này lịch sự hơn hẳn luôn đấy. Cứ như thể cậu lúc này và cái tên đã xông vô công xưởng là hai người hoàn toàn khác biệt vậy.”
“Thật lòng xin lỗi về vụ đó. Giờ khi đã có thể bình tĩnh nhìn lại những chuyện bản thân đã làm, tôi thật sự không biết bản thân đã suy nghĩ cái gì trong đầu khi đó nữa. Nhưng . . .”
“. . . Bộ có chuyện gì hay sao? Cứ thoải mái kể cho tụi này nghe đi, đừng sợ gì hết.”
Hercus do dự trả lời câu hỏi của Melt.
Có vẻ vì đang cảm thấy hỗ thẹn khi nghĩ lại những chuyện bản thân đã gây ra vào ngày hôm qua nên cậu mới như vậy, nhưng do nghĩ rằng có lý do gì đó nên Hercus mới phản ứng thái quá đến thế kia, Yugo thử thúc giục cậu. Sau một hồi im lặng, chàng ta bắt đầu kể chuyện.
“. . . Chắc mọi người vẫn còn nhớ, cách đây ít lâu học viện này đã bị một bầy quái vật không rõ danh tính tấn công, đúng không? Có một vài học sinh mới đã góp công rất lớn trong việc giải quyết vụ việc lần đó, và được mọi người xung quanh ca tụng như những anh hùng.
Dạo gần đây có rất nhiều lời đồn thổi nổi lên, rằng khi các tiết học bắt đầu lại, những người đó sẽ tìm kiếm và chiêu mộ đồng đội để cùng họ giải quyết các yêu cầu và ủy thác cùng nhau. Trước tin đồn đó, vô số các học sinh đang ra sức chuẩn bị với mong muốn được tham gia tổ độ của họ. Trong đó có cả tôi nữa.”
“Hừm, ra vậy . . . Nhưng mà nè, cậu thật sự phải làm những chuyện như lần trước chỉ vì điều đó thôi sao? Đâu giống như họ ép buộc cậu vào tổ đội của cậu hay gì đâu, đúng chứ?”
“Cậu cứ thử trực tiếp gặp mặt bọn họ một lần đi, rồi cậu sẽ hiểu thôi. Những người đó nằm ở một đẳng cấp khác rồi, cách biệt hoàn toàn so với chúng ta đấy. Một khi họ tốt nghiệp, thì tương lai nghề nghiệp sáng lạng cùng với địa vị danh giá sẽ là thứ đón chờ họ ở phía trước.
Nếu đi theo những người đó, ta sẽ có thể mài dũa các kĩ năng của bản thân và khiến những người xung quanh có ấn tượng tốt về mình. Điều đó thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tương lai sau này nữa đấy. Vậy nên với cơ hội ngàn vàng như thế này, ai nấy cũng sẽ tuyệt vọng tìm mọi cách như tôi thôi.”
Mặc dù không phải là chủ đề mà bản thân quen thuộc, Yugo vẫn có thể phần nào hiểu được điều mà Hercus muốn nói.
Dù Yugo vẫn không tài nào hiểu được tại sao người ta lại làm những chuyện liều lĩnh chỉ vì lý do đó, nhưng rồi khi nghĩ rằng vì bản thân là một kẻ đến từ thế giới khác, cậu không có tư cách nào để có thể phán xét những chuyện thuộc về thế giới này, vậy nên cậu quyết định không đào sâu vào vấn đề đó thêm nữa.
Tuy vậy, việc có những học sinh khác ngoài Zenon ra được mọi người ca tụng như những người hùng khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù dạo này không thấy mặt Zenon đâu cả, Yugo vẫn nhớ rằng cậu ta được những người xung quanh gọi như vậy . . . Và kể cả Rush, kẻ lúc này đã không còn tồn tại nữa, dường như cũng bị ám ảnh bởi cái danh xưng ấy.
Cứ như thể một buổi đại hạ giá người hùng vậy. Trong khi Yugo vừa cười vừa nghĩ thế, Hercus tiếp lời.
“Lúc này, tại học viện Luminous, có rất nhiều học sinh tại đây đang nhắm đến vị trí anh hùng. Để có thể đạt được mục đích của bản thân, họ sẵn sàng làm mọi thứ. Họ không chỉ cố gắng khiến bản thân trở nên mạnh hơn thôi đâu, mà còn cố nâng cấp ma cụ của họ bằng mọi giá nữa kìa.
Vậy nên chuyện người ta thách đấu với nhau trong trường đem tiền bạc và nguyên liệu mà bọn họ kiếm được thông qua các yêu cầu là một việc hết sức phổ biến. Mà không chỉ vậy thôi đâu, bọn họ còn tranh giành lẫn nhau về những thợ cơ khí nữa. Giờ khi nhìn lại, mọi chuyện thật sự rất hỗn loạn.”
“Ai nấy đều đẩy bản thân đi quá giới hạn, kể cả cậu nhỉ.”
“Ừ . . . Tôi đã liều mạng thu thập không biết bao nhiêu nguyên liệu và cố nhờ Neid, người được mọi người xung quanh đánh giá là một người thợ lành nghề, để nhờ thực hiện công việc, thế mà . . . Tên khốn đó cứ liên tục nói với tôi rằng hắn ta vẫn chưa có đủ nguyên liệu, và sẽ chỉ bắt đầu công việc chừng nào tôi kiếm đủ cho hắn.
Kể cả khi tôi đã đưa cho hắn hàng núi những gì mà bản thân kiếm được, hắn ta cứ lại bảo rằng nhiêu đó không đủ. Nghe có tức điên lên không chứ . . .”
“Tôi có nghe về chuyện đó rồi. Có vẻ như cậu đã bị tên đó lừa rồi đấy. Tận ba viên ma thạch chỉ để làm một cái vòng tay cường hóa, tên đó có vẻ như đã đòi hỏi quá nhiều rồi đấy.”
Angel nói, đồng tình với Hercus, người đang run rẩy siết chặt tay với lòng căm phẫn hướng về phía Neid.
Trong khi nghĩ rằng Hercus cũng có vấn đề của riêng cậu, Yugo quay lại với Angel, và thử hỏi xem liệu cô có thể làm gì được cho cậu ta hay không.
“Nói sao ta, với những giao kèo tự do như thế này, thì vấn đề sẽ chỉ có thể được giải quyết bởi hai bên có liên quan là người đưa ra yêu cầu, Hercus, và người nhận nó là Neid mà thôi, người ngoài như chúng ta đâu thể nào can thiệp được. Nếu như Neid nói rằng cậu ta chỉ nhận việc nếu như được trả một khoản thù lao nào đó, thì chỉ còn có thể làm như vậy mà thôi. Dù nói là vậy, thế nhưng tui vẫn đồng ý rằng lần này Neid đã đi quá xa rồi.”
“Việc một kẻ như vậy được vô số người yêu cầu công việc, cậu ta thật sự tài giỏi đến thế sao?”
“Cậu ta không giỏi bằng tui đâu ha. Dù vậy, không như tôi, kẻ được mọi người xung quanh đối xử như một con cừu đen giữa bầy cừu trắng, những người xung quanh cực kì coi trọng tên đó vì tài năng cũng như tính cách thiên vị những người đồng nghiệp của mình. Vậy nên, dù cho tên đó có vô lý đến đâu đi nữa, người ta vẫn sẽ dễ dàng cho qua và dễ dàng đồng ý mà thôi. Như ngày hôm qua đấy.”
Angel lắc đầu chản nản.
Trong khi tự nhủ với bản thần, rằng bên khoa Kỹ thuật cũng có những vấn đề về các mối quan hệ như vậy sao, Yugo tiếp tục lắng nghe câu chuyện của Hercus.
“Những nguyên liệu dày công thu thập thì bị cướp, còn bản thân thì chịu thương tích đầy mình. Tôi đã từ bỏ vụ theo chân mấy người hùng kia luôn rồi. Nhưng, có lẽ như vậy lại tốt hơn. Như thể tôi đã được giải thoát khỏi mớ rắc rối về tiền tài hay nguyên liệu, hay thậm chí cả cái bầu không khí ngộp ngạt kia nữa. Một lần nữa, cảm ơn vì đã giúp tôi. Và cho tôi thật lòng xin lỗi vì những rắc rối đã gây ra.”
“Nào nào, đừng có cuối đầu như thế nữa. Tôi chỉ đơn giản làm những gì cần làm thôi mà. Thật không may khi thấy cậu bị thương đến như vậy, nhưng thật tốt khi cậu có thể sắp xếp lại cảm xúc của bản thân.”
“. . . Cậu thật sự đã thay đổi rồi nhỉ. Kể cả khi do mất trí nhớ đi nữa, so với cậu hồi trước thì cậu cứ như một người hoàn toàn khác vậy.”
“Ừ thì . . . Mà thôi, dù sao đây cũng là cơ hội tốt mà. Hãy làm bạn với tôi đi! Tụi này có thể không bằng nhóm của mấy người hùng kia, thế nhưng cũng vui vẻ và thoải mái ra trò đấy. Cậu thấy sao?”
“Hahaha! Nghe được quá nhỉ . . . Được chứ, tôi rất sẵn lòng mà.”
Hercus cười lớn, rồi cụng tay với Yugo.
Thoát khỏi bầu không khí lo âu và nặng nề kia, vẻ mặt của Hercus trở nên tươi tỉnh hơn hẵn. Rồi cậu chàng quay về phía Yugo một lần nữa, khi cậu chợt nhớ ra điều gì đó.
“ . . . Xin lỗi, nghe có hơi ỷ lại một chút, nhưng cậu có thể giúp tôi chuyện này được không?”