. . . Có một chú ngựa đang đứng giữa cánh đồng hoang.
Nổi bật giữa cánh đồng cỏ, được soi sáng bởi ánh trăng ấy, là một chú ngựa với hai sắc màu đối nghịch nhau: sắc đen tuyền như lẫn vào màn đêm đi cùng với ngọn lửa rực cháy xua tan bóng xua tan bóng tối.
Chú ngựa ấy, dù cho thân mình chỉ toàn là xương vào ban ngày, giờ đây đã hóa thành một con hắc mã đầy mạnh mẽ.
Chú ngựa ấy, với phần bờm, đuôi và móng guốc đang rực cháy một ánh lửa đỏ, không hề làm gì khác ngoại trừ hướng ánh nhìn của nó về hướng mà nó đã đi đến.
“Nè, cuối cùng cũng tìm ra cậu rồi. Đây là hình dạng thật của cậu sao?”
“. . .!”
Bất thình lình, một giọng nói vô tư lự đột nhiên vang vọng khắp cánh đồng hoang.
Để rồi khi quay người về hướng của giọng nói kia, chú ta nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào một chàng thanh niên đang từ từ tiến về phía mình.
“Nè! Cũng đã được một lúc kể từ khi tui thấy cậu hồi chiều này nhỉ. Dù cho ngoại hình của cậu thay đổi khá nhiều . . . Nhưng ngọn lửa trên guốc cậu vẫn còn ở đó ha. Cậu là con ngựa xương đã làm loạn khắp nơi hồi chiều này, có đúng không? Cậu không lừa được tui đâu.”
“. . .”
Chú ngựa khịt mũi trước những lời nói của chàng thanh niên nọ, kẻ dường như không hề sợ hãi cậu và còn nói chuyện với cậu một cách thân thiện.
Dù vậy, chàng trai vẫn không rời mắt khỏi chú, rồi cậu vỗ nhẹ vào ngực mình hai lần trước khi thốt lên những lời đầy táo bạo.
“Tui là Yugo Clay! Tui đến đây để kết bạn với cậu! Cậu có đang rảnh không? Hãy nói chuyện với nhau một chút nào.”
“. . .?”
Tên này đang nói cái quái gì vậy? Chú ngựa xương . . . à không, lúc này phải gọi là ngựa ô nhỉ, hướng ánh nhìn khó hiểu về phía chàng trai kia.
Yugo, dường như cũng có rất nhiều thứ trong đầu lúc này, sau một hồi nghĩ ngợi, cậu mở lời với con ngựa.
“Nếu cứ gọi cậu bằng “cậu” hay “chú ngựa” hoài thì cũng hơi kì nhỉ? Hay là vầy đi, để tui kiếm cho cậu một cái tên ha. Để coi . . . vì cậu là một con xương, thế nên là . . . “Skull”, chịu hông?”
“Brrrh . . .”
“Ô kê, vậy từ giờ cậu sẽ là [Skull] ha! Với thần thái hard-boiled ngầu lòi của cậu, cái tên đó thật sự rất hợp với cậu đấy!”
Chú ngựa ô hí lên một tiếng nhỏ, như thể chú ta không hề có hứng thú gì với cái tên đó . . . Nhưng Yugo vẫn tiếp tục nói chuyện với chú một cách vui vẻ.
Trong khi Skull đang nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng và nghĩ rằng cậu ta thật sự là một tên kì lạ, Yugo chuyển sang chủ đề chính.
“Skull này. Là cậu đã bảo vệ tui hồi chiều, có phải vậy không? Chuyện đó không phải là ngẫu nhiên đâu đúng chứ?”
“. . .”
Đáp lại câu hỏi của cậu, Skull vẫn im lặng mà không thể hiện ra bất kì phản ứng cụ thể nào.
Tuy vậy, Yugo vẫn không hề nhụt chí và cứ thế tiếp tục đặt câu hỏi.
“Tại sao cậu lại bảo vệ tui khi đó vậy? Chuyện đó đâu cần thiết đâu, đúng chứ?”
“. . .”
“Tại sao cậu lại làm loạn lên như thế kia vậy? Có lý do gì chăng?”
“. . .”
“. . . Dạo trước, hàng ta xác ngựa được người ta tìm thấy ở quanh đây . . . Cậu có phải là kẻ đã gây ra vụ đó không?”
“. . .!!”
Dù Skull vẫn không hề phản ứng lạ và giữ nguyên vẻ không quan tâm từ nãy đến giờ, thế nhưng chú ta lại run rẫy một chút trước câu hỏi đó.
Trước phản ứng của Skull khi chú ta hướng ánh nhìn đầy mạnh mẽ về phía mình, Yugo khẽ gật đầu và lẩm bẩm.
“. . . Quả nhiên là vậy nhỉ. Chuyện đó không phải do cậu gây ra ha. Bằng một cách nào đó, tui cũng cảm thấy như vậy.”
“. . .”
Sau khi có được đáp án cho mình, Yugo mỉm cười nhẹ nhõm rồi ngồi xuống bên cạnh Skull.
Ngẩng mặt lên bầu trời đầy sao sáng, cậu bắt đầu kể câu chuyện của mình cho anh bạn khác giống loài bên cạnh cậu.
“Tui cũng như cậu vậy. Ai nấy đều gọi tui là một tên rác rưởi cả . . . Ừm, nói sao ta . . . thật ra không phải do tui của hiện tại, mà là do tui của quá khứ đã gây ra những chuyện tồi tệ kia mà ra. Dù vậy, người ta vẫn buộc tội và lăng nhục tui về những chuyện đó. Bởi vậy nên, bị hiểu nhầm bởi những người xung quanh, tui biết cậu đang cảm thấy như thế nào mà.”
“. . .”
Skull nhìn vào tấm lưng của chàng trai, người dường như có thể thấu hiểu cho tâm tình của chú.
Yugo quay mặt về phía chú, lần này nhìn thẳng vào đôi mắt đã không còn trống rỗng nữa, rồi nói.
“Nếu cậu là một con quái vật tai ác, tui đã không thể nào lành lặn như lúc này được. Bởi vì cậu không hề tấn công tui lúc này, điều đó đã chứng minh rằng, cậu không phải là một mối nguy hiểm. Vậy nên, chuyện cậu cứu tôi hồi chiều cũng không phải là tình cờ đâu nhỉ. Cậu thật sự là một con người, à nhầm, ngựa tốt đấy Skull.
Nói là vậy, có một chuyện mà tui vẫn không tài nào hiểu được. Tại sao cậu lại làm loạn ở đây vậy? Bộ cậu có lý do gì đó sao? Làm ơn, hãy cho tui biết đi. Nếu cứ giữ như thế này, cậu sẽ bị mọi người coi như một con quái vật hung ác và bị người ta giết mất. Cậu hiểu điều đó chứ?”
“. . .”
Thấy Yugo đang nhìn thẳng về phía mình, Skull nhắm mắt lại rồi quay đầu rời đi.
Trong khi Yugo vẫn liên tục nhìn về phía mình, như thể nhớ ra một điều gì đó, Skull bắt đầu nhấc chân một cách lặng lẽ và rời khỏi nơi đó.
“. . . Cậu phải đi rồi sao? Dù vậy, cậu vẫn sẽ ở lại cánh đồng cỏ này mà, đúng hông? Nếu vậy thì, tui sẽ gặp lại cậu vào ngày mai. Vào lần gặp tới, hãy cho tui biết sự tình của cậu, được chứ?”
“. . .”
Không đời nào hai giống loài khác nhau có thể giao tiếp một cách dễ dàng được.
Thật ra, Skull giữ nguyên vẻ im lặng và tỏ vẻ không hề có hứng thú muốn kể bất cứ thứ gì cho Yugo cả.
Kể cả vậy . . . Yugo vẫn cố hết sức để có thể thấu hiểu dự định của Skull, để có thể thấu hiểu những gì chú ta đang nghĩ.
Thật sự là một tên kì lạ mà, Skull nghĩ như thế. Nhưng chú ta cũng không ghét điều đó một chút nào cả.
“Cậu đã cứu tui một mạng, Skull. Với tư cách một người bạn, tui nhất định sẽ trả ơn cậu. Vậy nên, nếu như có điều gì mà tui có thể giúp cậu được, hãy tìm đến tui, Skull!”
Yugo gọi Skull trong khi chú ta rời đi, rồi cậu cứ thế nhìn chú ngựa ô đi mất.
Bí ẩn vẫn còn đó, thế nhưng cả hai đều đã tiến thêm được một bước về phía trước.
Yugo thề với lòng mình, rằng nhất định sẽ trở thành bạn thực sự với Skull và khiến chú ta cũng sẽ nghĩ như vậy về cậu, trong khi dõi theo tấm lưng của chú hắc mã đang dần tiến vào màn đêm sâu thẳm.