“A! Thật là may khi hai đứa tụi mình đi chơi ngay lúc đang có giảm giá mà! Nhờ vậy mà hai đứa mình mới có thể mua nhiều đồ được, phải chứ?”
“Đúng vậy ha. Mà cũng bởi vậy mà giờ cái ví tiền của mình nhẹ hơn thấy rõ rồi. Sắp tới mình phải nhận nhiều yêu cầu hơn để bù lại mới được.”
“Hahaha! Nếu vậy thì đừng có quên rủ mình đi theo đó! Dù sao hai đứa mình vẫn là một đội mà, đúng chứ?”
Yugo và Melt đã có một khoảng thời gian tuyệt vời vào buổi sáng. Và khi mặt trời bắt đầu lặn từ trên đỉnh đầu, hai người quyết định sẽ nghĩ ngơi một chút và mang những gì mình mua được đến một quán cà phê gần đó để ăn uống và nghỉ giải lao.
Có vẻ như đây là tiệm ruột của Melt, và ly cà phê mà cô nàng gợi ý tuyệt hơn bất cứ thứ cà phê nào mà Yugo từng uống, kể cả lúc trước khi cậu chuyển sinh.
Vừa nhìn người đàn ông có vẻ ngoài khả nghi đến mức không thể tin rằng người đó lại là chủ cửa tiệm, Yugo thầm cảm tạ trời phật khi những món ăn ở thế giới này không khác mấy so với đồ ăn ở thế giới cũ.
Mở thực đơn ra và nhìn thấy những cái tên quen thuộc như mì ống hay salad, Yugo thở phào nhẹ nhõm.
Yugo vừa húp một ngụm cà phê, vừa nghĩ nếu như thức ăn, một phần không thể thiếu trong cuộc sống, không hợp với cậu, thì cái cuộc đời mới sau khi chuyển sinh này sẽ khốn khổ lắm . . . Trong khi Yugo đang thưởng thức ly cà phê của mình như thế, Melt lên tiếng.
“Nè, cậu thấy sao? Cửa tiệm này tuyệt với lắm đúng không? Mình đã tìm thấy chỗ này ít lâu sau khi chuyển đến đây, và mình đã thường xuyên đến đây từ lúc đó đấy!”
“Ừ, mình cũng nghĩ vậy. Nơi đây thật sự là một quán cà phê tuyệt vời mà. Mặc dù không có hiểu biết gì về cà phê, mình vẫn thấy rằng ly mình đang uống đây thực sự rất là ngon luôn.”
“Đồ ăn cũng không có kém cạnh gì đâu đấy! Đừng có ăn đến mức không thể đi được luôn nha!”
Trong khi cả hai cùng nhau cười đùa vui vẻ, sự mong đợi vào bữa ăn sắp tới của Yugo càng lúc càng tăng lên.
Vì bản thân cậu thường xuyên ăn ở căn tin trường hoặc đồ ăn liền, vậy nên cậu rất mong đợi được thưởng thức một bữa ra trò ở một nơi như thế này.
Rồi Melt hỏi cậu một câu.
“À nhân tiện thì . . . Cái kế hoạch nâng cấp Blaster bằng những viên hỏa ma thạch của cậu đến đâu rồi vậy?”
“Hừm . . . Có thể nói là có tiến triển á, nhưng cũng không được nhiều cho lắm. Mình đã nhờ Ann làm cho một cái cánh tay tên lửa, nhưng như cậu đã thấy đó, mình vẫn chưa thể xài nó một cách thành thục được . . . Và có vẻ như cổ đang có một vài kế hoạch khác cho mấy viên ma thạch đó thì phải.”
“Mình hiểu rồi . . . Dù sao thì nó cũng là món quà từ Skull mà, vậy nên hãy tận dụng nó cho tốt nhé. Mà phải chi cậu có thêm chút nguyên liệu nữa thì đã có thể chế thêm vài ba món vũ khí nữa rồi.”
“Cái đó thì hơi khó à. Hercus cũng đã nói với tụi mình rồi đúng chứ, dạo gần đây học sinh trong trường mình đang đấu đá lẫn nhau để tranh dành nguyện liệu sử dụng cho ma cụ. Vậy nên việc kiếm được đủ nguyên liệu trong tình hình hiện tại là chuyện vô cùng khó khăn đấy.”
“ . . . Nếu vậy thì sao cậu không tham gia mấy trận thách đấu đó? Nếu nghĩ theo một hướng nào đó, thì đây cũng là cơ hội tốt mà. Với sức mạnh hiện tại của Yugo, thắng hết trận này đến trận khác đâu phải là việc khó khăn gì. Nếu làm vậy thì cậu sẽ nhanh chóng có được những nguyên liệu mà mình cần, đúng chứ?”
“ . . . Mình thật sự không thích mấy vụ đó cho lắm. Mặc cho dù hai bên có đồng thuận như thế nào đi nữa, mình vẫn không thấy vui vẻ gì khi lấy thứ gì đó từ người khác. Và nếu như thứ đó là do họ dày công mới kiếm được thì chẳng phải sẽ tệ lắm sao? Đó là chưa kể đến việc, một người hùng chỉ nên dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ người khác, không phải để trục lợi. Đó là điều luật anh hùng thứ tư đấy!”
“Hừm . . . Mình hiểu rồi.”
Mặc dù Melt trả lời một cách lãnh đạm như vậy, thế nhưng những lời nói của Yugo đã chạm đến trái tim của cô nàng.
Cảm nhận được sự chân thành và lòng nhân hậu khi không muốn lấy đi những gì thuộc về người khác, từ câu trả lời của chàng trai đang ngồi đối diện, Melt chống cằm lên để che đi đôi môi đang nở nụ cười của mình.
(Lạ thật đấy. Tại sao một người như thế này lại bị gọi là kẻ cặn bã tồi tệ nhất vậy nhỉ . . .?)
Melt nghiêng đầu thắc trước đánh giá kì lạ của mọi người xung quanh về Yugo, người mà đối với cô rõ rằng là một chàng trai tốt bụng.
Cô nàng không hề biết rằng, trùng hợp thế nào mà thắc mắc tương tự cũng vừa mới thoáng qua trong tâm trí của Angel, người lúc này đang nghỉ ngơi tại công xưởng. Rồi Yugo lấy ra thiết bị liên lạc hình la bàn đang nằm trong túi áo và bắt đầu nói về nó.
“Nhắc mới nhớ, hình như cái này đã được Ann thêm vô mấy tính năng mới thì phải. Lúc mình đề nghị với cổ một vài thứ, Ann đã nhảy xổ vào làm việc ngay lập tức và nói rằng mấy ý tưởng đó khá thú vị, vậy nên cậu ấy muốn thử nghiệm luôn.”
“Thiệt hông? Nó là tính năng gì vậy? Nè, kể mình nghe với!”
“Hừm . . .”
“Xin lỗi vì đã để hai người đợi lâu! Món của hai đã đến rồi đây!”
Cảm thấy phần nào khó chịu trước chủ đề ban nãy, Yugo quyết định gạt nó sang một bên bằng cách giải thích một cách tự hào những tính năng mới của thiết bị liên lạc cho Melt, khiến cho cô nàng chú tâm vào chủ đề mới này. Nhưng trước khi chàng ta kịp giải thích những tính năng đó . . . Thức ăn của cả hai đã được dọn ra.
Khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của một cô gái trạc tuổi mình, Melt mỉm cười đáp lại.
“Cảm ơn cậu, Ehn! Mình đói đến mức bụng mình muốn dính vô lưng luôn rồi!”
“Hahaha! Cậu nói quá lên rồi đấy, Melt!”
“Hử? Hai người quen biết nhau sao . . .?”
Nhìn thấy hai cô gái nói chuyện một cách thân thiết như vậy, Yugo tò mò hỏi, và được Melt gật đầu đáp lại.
Rồi cô bắt đầu giới thiệu cô nhân viên này cho cậu.
“Cậu ấy là Ehn! Là nhân viên mới đang làm việc ở đây!”