Những Nữ Chính Truyện Ma Ám Ảnh Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11782

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Web novel - Chương 15: Chuyện Này Không Ổn Rồi...

"Tên của bạn là gì?"

Một giọng nói vọng lại một cách kỳ lạ vang lên.

Nhưng thay vì nghe như của một Truyện Ma, nó lại giống giọng nói mỏng manh của một cô gái trẻ.

"Có đứa trẻ nào lạc vào trường à?"

"Cậu nghĩ điều đó có hợp lý không?!"

"Gì chứ, tôi không được phép đề xuất à? Tôi chỉ đang đưa ra ý kiến thôi."

"Hai người dừng lại đi. Truyện Ma thường đánh lừa con người theo cách này, nên chúng ta cần phải cẩn thận."

Đúng lúc đó, cánh cửa lớp học trống nối với phòng phát thanh bắt đầu tự mở ra.

Kétttt.

"Tôi cũng muốn có một cái tên."

Giọng một đứa trẻ vang vọng khắp lớp học trống.

"...Nó đang gọi chúng ta sao?"

"Rõ ràng là nếu chúng ta bước vào đó thì sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra."

Nhưng đã phát hiện ra một hiện tượng bất thường, họ không thể quay đầu lại được nữa.

"Chúng ta vào kiểm tra xem sao."

Đúng như dự đoán, phòng học trống không.

Nhưng họ có thể cảm nhận được một luồng năng lượng ghê rợn đang len lỏi vào.

Có thứ gì đó ở đây.

Mặc dù không gian nhìn hoàn toàn trống rỗng, nhưng Ga-eun, với giác quan phát triển, vẫn có thể cảm nhận được luồng năng lượng đặc trưng của một Truyện Ma.

Tuy nhiên, năng lượng của Truyện Ma này cực kỳ yếu ớt.

Chỉ còn lại một cảm giác mơ hồ, như thể nó vừa tồn tại lại vừa không.

Ga-eun nhớ lại những gì Si-hyeon đã nói khi cô lần đầu nghe về vụ việc này.

"Đừng quên tên của mình."

"...Anh ấy đã nói đúng."

Cô bắt đầu hiểu ý nghĩa của những lời đó.

Sau đó,

- Lẹt xẹt, lẹt xẹt.

Một âm thanh như tiếng chân bị kéo lê trên sàn chứ không phải tiếng bước chân.

"...!"

Một thứ gì đó đang tiến về phía họ từ bóng tối.

"...Cái gì thế kia?"

Hình dạng của một Truyện Ma được bao quanh bởi sương mù đỏ sẫm.

Chỉ có bóng dáng trông giống một cô gái, nhưng một luồng năng lượng dày đặc bao phủ toàn bộ cơ thể, khiến không thể nhận rõ hình dạng thật của nó.

Tuy nhiên, khuôn mặt chi chít nhiều con mắt rõ ràng cho thấy đây chắc chắn là một Truyện Ma.

"Tôi cô đơn."

"Cô đơn, rất cô đơn."

"Tại sao không ai nhớ đến tôi?"

"...Cảm giác này thật kỳ lạ."

Khoảnh khắc Ga-eun nhận thấy một điều gì đó xa lạ trong luồng năng lượng,

Vù.

Bóng tối phun ra từ hình dạng đỏ sẫm và bắt đầu thống trị không gian.

"...!"

U Minh Giới.

Truyện Ma đang bắt đầu mở ra lãnh địa của nó.

Ke, ke…

Khi tiếng cười nham hiểm xuyên qua tai họ, họ ngay lập tức nhận ra:

"Truyện Ma này... nó đã che giấu bản chất thật của mình."

"Nó không phải cấp Bóng Ma hay cấp Tai Họa. Đây chắc chắn là cấp Đại Họa."

"Chơi cùng nhau đi, chị và anh."

Khi lời thì thầm lan truyền, các quy tắc của Truyện Ma trở nên rõ ràng.

[Ký ức của bạn sẽ bắt đầu biến mất.]

[Những kẻ quên đi bản thân mình không có quyền tồn tại trong thế giới này.]

[Chẳng bao lâu nữa bạn sẽ phủ nhận, bị phủ nhận, và cuối cùng phủ nhận mọi thứ.]

Họ bị choáng ngợp bởi cảm giác những bàn tay vô hình đang dò xét bộ não, lấy đi ký ức từng chút một.

Ga-eun ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn và cố gắng lùi lại, nhưng...

"Á...?"

Đã quá muộn.

Chuyện gì vậy? Vừa nãy là gì thế?

Sao... mình lại ở đây?

 

Ke, ke…

Bắt đầu bằng tiếng cười khúc khích đầy hiểm ác của Truyện Ma, một dòng chữ màu đỏ xuất hiện trước mắt mọi người trong U Minh Giới.

...

[Truyện Ma cấp Đại Họa [Kẻ Bị Lãng Quên] đã bắt đầu.]

Còi báo động khẩn cấp vang lên inh ỏi khi các đặc vụ của Hội di chuyển trong sự hoảng loạn.

"Báo cáo từ các đặc vụ kiểm soát khu vực xung quanh trường học! Họ đã xác nhận Truyện Ma là cấp Đại Họa!"

"Chúng ta đã nghi ngờ như vậy khi U Minh Giới xuất hiện... nhưng tôi đã hy vọng điều đó không đúng."

[Truyện Ma cấp Đại Họa [Kẻ Bị Lãng Quên] đã bắt đầu.]

Dòng chữ màu đỏ hiện rõ ràng trong U Minh Giới.

Đội phản ứng của Hội đã rơi vào tình trạng hỗn loạn.

"Báo cáo bổ sung! U Minh Giới đang mở rộng!"

"Gì cơ? Nó đang lớn hơn khu vực ban đầu được báo cáo sao?!"

"Vâng! U Minh Giới bắt đầu bên trong trường học... đang lan ra các con đường và khu thương mại lân cận!"

"Khốn kiếp...!"

Trên màn hình phòng tình huống, một bản đồ ảo hiển thị một vòng tròn đỏ dần dần mở rộng lãnh thổ theo thời gian thực.

Ảnh hưởng của U Minh Giới đang không ngừng gia tăng.

"Tại sao nó cứ mở rộng? Nó thực sự là cấp Đại Họa sao?"

Đúng lúc đó, ba tín hiệu hiển thị trên màn hình thu hút sự chú ý.

"Tình trạng của những Người Thức Tỉnh bên trong trường học thế nào rồi?"

"...Ahh."

Thành viên đội ngũ đang nhìn vào màn hình đã có một biểu cảm đờ đẫn.

"Dấu hiệu sự sống của họ... đang mờ dần."

Đồng thời, một đặc vụ khác báo cáo từ nơi khác hét lên:

"Tên của các đặc vụ đội phản ứng đang kiểm soát khu vực xung quanh trường học đã biến mất khỏi báo cáo!"

"...Cái gì?"

"Các hồ sơ đã biến mất. Cứ như thể họ chưa từng tồn tại ngay từ đầu."

Cả phòng họp chìm trong im lặng.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trong đó vậy?"

***

"...Tôi là."

Giọng tôi khẽ run lên khi tầm nhìn mờ đi.

Có lẽ không phải tầm nhìn của tôi đang mờ đi, mà là chính bản thân tôi.

Cảm giác toàn bộ cơ thể tôi đang từ từ biến mất, như thể tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.

"...Kỳ lạ làm sao."

Mình... là ai vậy?

Khoảnh khắc câu hỏi đó nảy sinh trong tâm trí, các đầu ngón tay tôi bắt đầu tan biến.

Tôi cố gắng giơ tay chạm vào mặt mình, nhưng tôi không cảm thấy gì cả.

"Cảm giác...?"

Đó là gì? Có vẻ như một từ tôi chưa từng nghe thấy trước đây...

Tên tôi là... gì nhỉ?

Cảm giác như từ "tên" đang bốc hơi trong miệng tôi.

Ga-eun.

Một từ nào đó lóe lên trong tâm trí tôi.

Một âm tiết nghe vô cùng xa lạ. Tôi không thể hiểu nó, như thể nó được viết bằng một ngôn ngữ tôi chưa từng nghe.

Ga-eun

*@$#%*

Từ này dần dần sụp đổ và cuối cùng tan vỡ không thể nhận dạng.

"Tại sao chỉ có tôi bị lãng quên?"

"Tôi ước mọi người sẽ trở nên giống như tôi."

Lời thì thầm yếu ớt của Truyện Ma trở thành một màn sương mù che phủ ký ức của tôi.

Tôi là ai, tôi đến từ đâu, tại sao tôi lại ở đây.

Mọi thứ tôi nhớ đều đang biến mất.

"...Không."

"Ai đó... tôi..."

Tôi cố gắng lẩm bẩm khẽ, nhưng trong không gian này, không ai có thể nghe thấy giọng nói của tôi.

Một sinh linh đang tàn lụi.

Một người không có tên.

Một con người không được ai nhớ đến.

Việc tiếng kêu yếu ớt của một sự tồn tại như vậy không nhận được phản hồi là điều tự nhiên.

"Tôi đang ở đây..."

Cảm giác không ai nhớ đến mình.

"...Hãy nhớ đến tôi."

Trong thế giới xám xịt nơi mọi thứ đang mờ đi, tôi cảm nhận khoảnh khắc bị xóa sổ hoàn toàn đang đến gần.

"Hãy gọi tên tôi..."

Tuyệt vọng, tôi khao khát một cách tuyệt vọng.

Có ai đó nhớ đến tôi.

Ngay lúc đó.

【Han Ga-eun】

"...!"

Một giọng nói sâu lắng, mạnh mẽ xuyên qua bóng tối và vang vọng trong tai tôi.

Chỉ một cụm từ.

Khoảnh khắc tôi nghe thấy cái tên đó, sự tồn tại của tôi đã trở lại trong tâm trí.

***

Bên trong Hội vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn.

"Phát hiện Truyện Ma cấp Đại Họa! Xác nhận hình thành U Minh Giới trong khu vực mục tiêu!"

"Tốc độ mở rộng của U Minh Giới là bất thường!"

"Chúng ta cần triển khai tất cả các đội phản ứng dự bị!"

Nhưng giữa sự hỗn loạn này, sự chú ý của tôi chỉ tập trung vào một điều.

"Truyện Ma cấp Đại Họa Kẻ Bị Lãng Quên."

Khoảnh khắc cái tên đó hiện lên trong tâm trí, những ký ức bùng nổ.

Truyện Ma Kẻ Bị Lãng Quên từ cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc.

Câu chuyện kỳ lạ đó.

Những khả năng lạnh gáy của nó.

Và cả câu chuyện nền về việc thực thể đó đã trở thành Truyện Ma như thế nào.

"Nhớ ra bây giờ thì có ích gì chứ?!"

Mặc dù Truyện Ma đã cố tình ẩn mình, nhưng vẫn quá muộn!

Kẻ Bị Lãng Quên chuyên về khả năng ẩn mình và xóa bỏ sự tồn tại.

Với việc U Minh Giới đã hiện hình, Ga-eun đang gặp nguy hiểm.

Hối hận chẳng giúp ích gì lúc này, mình chỉ cần đến đó thôi!

Rầm!

"Tân binh! Cậu đi đâu trong tình huống này vậy?"

"Xin lỗi! Bị Tào Tháo rượt bất ngờ!!"

"À, điều đó thì có thể hiểu được."

"Tôi sẽ quay lại ngay!"

Tôi cố gắng viện cớ và ra được bên ngoài, nhưng trường học vẫn cách đó hơn 30 phút ngay cả khi chạy hết tốc lực.

Đơn giản là không đủ thời gian vật lý.

"Khoan đã, mấy giờ rồi?"

Nhìn vào đồng hồ, tôi thấy mặt trời sắp lặn.

Nhanh hơn...

Lần đầu tiên, tôi mong muốn bóng tối sâu thẳm hơn sẽ đến.

Vù.

Cuối cùng, khi mặt trời lặn hoàn toàn, năng lượng đen bắt đầu bốc lên từ dưới chân tôi.

"Ha. Nghĩ rằng sẽ có một ngày mình muốn hóa thành dạng này. Mình đã sống đủ lâu để thấy mọi thứ rồi."

Rõ ràng là mình sẽ bị tiêu diệt trong một giây nếu đến đó bằng cơ thể bình thường, nên mình không còn lựa chọn nào khác.

Cơ thể tôi từ từ bắt đầu biến đổi.

Tóc tôi chuyển sang màu đen kịt,

Da tôi phát sáng nhợt nhạt như ánh trăng.

Và cuối cùng, đôi mắt tôi trở nên sâu thẳm và tối đen.

"Lần này mình cũng phải dựa vào cái thứ di chuyển bằng bóng tối đó hay gì gì đó!"

Vù!

Hình dạng của tôi được bao bọc trong bóng tối và biến mất khỏi đường phố.

***

"Ái chà, di chuyển thế này thì được rồi, nhưng sao chóng mặt thế nhỉ?"

Trước mắt tôi là một không gian méo mó.

Hành lang chuyển sang màu xám tro.

Các lớp học bị bóp méo một cách bất thường.

Và ba người bất tỉnh trước Truyện Ma.

"Thật là một mớ hỗn độn?"

Do-hyuk và Su-yeon dường như đã ngất xỉu, và mặc dù Ga-eun đang đứng, cô ấy hầu như không giữ được thăng bằng.

Ít nhất thì mình đã đến kịp.

Kẻ Bị Lãng Quên có khả năng xóa bỏ sự tồn tại.

Tuy mờ nhạt, ba người vẫn đang duy trì hình dạng của họ, nên vẫn còn đủ thời gian.

"Thở dài. Mọi thứ đã yên tĩnh quá tốt trong vài tuần mà."

Lẽ ra tôi có thể phớt lờ chuyện này, nhưng... tôi nên trả ơn Ga-eun vì đã giúp tôi có được công việc.

Mặc dù tôi biết câu chuyện nền, tôi vẫn cần phải quan sát tình hình trước.

Nếu tôi can thiệp một cách liều lĩnh và bị chặt đầu, ai sẽ cho Luna của tôi ăn?

Mình nên đánh thức Ga-eun trước.

【Han Ga-eun】

"...!"

Một làn sóng lan truyền qua ý thức mờ tối của cô, và cô bắt đầu lấy lại cảm giác.

"Ah...? Sao mình lại...?"

Thở hổn hển, Ga-eun từ từ mở mắt.

Đúng lúc đó, Truyện Ma bắt đầu di chuyển trở lại.

Ke ke.

Chuyển động của nó cứng nhắc một cách kỳ lạ, như một con ma-nơ-canh.

Như thể đang buộc một cơ thể đã cứng đờ từ lâu phải di chuyển.

[... ?]

Không nói một lời nào, Truyện Ma,

Cạch, cạch.

Đảo hàng chục nhãn cầu quanh, sau đó tập trung tất cả ánh mắt vào tôi.

Ư. Cái thứ này thật sự kinh tởm.

Thông thường tôi đã phải nhăn nhó rồi, nhưng khi ở dạng Bóng Ma, khuôn mặt poker là khả năng thụ động của tôi!

Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi, Truyện Ma đột nhiên hét lên.

Kyaaaaaaaa!!!!!

Tại sao Truyện Ma luôn phản ứng như vậy khi thấy mình nhỉ?

Lần trước ở cửa hàng tiện lợi cũng vậy. Vì lý do nào đó, rất nhiều trong số chúng hét lên.

Nhìn vào gương đi. Tôi mới là người nên hét lên chứ!

***

Trong khi tiếng hét dữ dội của Truyện Ma hoàn toàn không ảnh hưởng đến tôi.

Thịch.

Ga-eun và hai người kia, những người dường như đang tỉnh lại, lại ngất đi khi nghe thấy tiếng hét.

Thế này thực ra lại tốt hơn. Dù sao thì sự tồn tại đang mờ dần của họ cũng đã dừng lại.

Họ sẽ không nhận ra tôi trong hình dạng này, nhưng không chạm mặt vẫn tốt hơn.

[...]

Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm khi Truyện Ma bắt đầu thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.

Này, đợi đã, tại sao cô lại đi về phía này?

Truyện Ma bắt đầu đảo liên tục đôi mắt kỳ dị của nó theo mọi hướng.

Cạch, cạch, cạch.

Nó dường như hơi bối rối.

Ngay sau đó, năng lượng đỏ sẫm của Truyện Ma nhanh chóng kiểm soát không gian.

Điều tôi cảm nhận được là sự thù địch rõ ràng.

Mình lại gặp rắc rối rồi sao?

Cơ thể Truyện Ma biến dạng một cách kỳ lạ, và không gian xung quanh bắt đầu nứt ra như thủy tinh.

Hahaha. Mình tiêu rồi sao?

Người ta nói rằng bạn sẽ cười trong những tình huống tuyệt vọng nhất.

Tất cả Truyện Ma đều đã chạy trốn khỏi mình, nên mình đã dựa vào điều đó!

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu điều duy nhất tôi đang dựa vào lại không hoạt động?!

Á, lần đầu tiên sau bao lâu mình cảm thấy muốn nôn.

Tôi có nên chạy trốn không?

Nhưng liệu mình có thể dịch chuyển không gian với ba người nằm la liệt dưới đất không?

Ôi trời ơi, cho tôi xin một phút nghỉ giải lao đi! Tôi sẽ đưa ba người này đi và rời khỏi, cô Truyện Ma có thể đợi một chút được không?

Như thể cô ta sẽ đợi!

Những suy nghĩ hỗn loạn nổ tung trong tâm trí tôi như một cuộc bạo động.

Nhưng bên ngoài, tôi vẫn duy trì một hình bóng bình tĩnh và uy nghi.

Những lúc như thế này, tôi mừng vì mình ở dạng Bóng Ma...

Mặc dù đôi khi lời nói hoặc hành động của tôi bị mất kiểm soát hơi đáng lo ngại.

Hãy cố gắng xoa dịu nó. Một cách hòa bình!

Người ta nói đối thoại là cách tiếp cận tốt nhất, phải không?

Có lẽ Truyện Ma này có thể lý lẽ được.

Ngay cả khi tôi biết câu chuyện nền, tôi cũng không có sức mạnh để chiến đấu.

Tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh mở miệng.

Hay là... hòa nhau nhé?

Nghe có vẻ thảm hại và hèn nhát, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác!

Tuy nhiên, trái ngược với những gì tôi định nói, những gì thực sự thoát ra khỏi miệng tôi là:

Đủ rồi, Kẻ Bị Lãng Quên.

Cái quái gì mình vừa nói vậy??

Mình... vừa nói cái gì vậy...?

Không, không, không phải cái đó! Làm ơn nói gì đó như "Xin tha mạng cho tôi đi, thưa cô"—

Nhưng bỏ qua suy nghĩ của tôi, lời nói vẫn tự động tuôn ra.

Cô gái trẻ đã rơi vào bất công và lãng quên chính mình.

Ahh, cái chế độ tự động chết tiệt này lại bắt đầu rồi!

Cảm giác như tôi vẫn kiểm soát được cho đến tận bây giờ, nhưng tại sao lại xảy ra vào lúc này chứ!!

Ta sẽ cứu cô.

Dừng lại đi, ngại quá.

Cứu ai? Tôi sắp chết đến nơi rồi đây, cái Gói Tân Thủ chết tiệt kia!

Nếu cứ tiếp tục thế này, thực sự không còn đường quay lại nữa!

Một giọng nói như của một thực thể áp đảo đang nhìn xuống Truyện Ma và cảnh báo nó.

Sau đó, những nhãn cầu méo mó của Truyện Ma tập trung hoàn toàn vào tôi.

Ừm... đây không phải là ý tôi nói-

[Ông... nhớ tôi sao...?]

Giọng nói của Kẻ Bị Lãng Quên dường như run rẩy một cách nào đó.

Không còn vẻ kỳ dị, mà giống như giọng nói mỏng manh của một cô gái.

Tôi nhớ vì tôi đã đọc tiểu thuyết...

Nhưng khoan đã.

Cô có thể nói sao??