Tôi đang đứng tựa vào hành lang quan sát tình hình lớp học.
Đội múa chổi đang hành quân với tốc độ đến ốc sên cũng phải ngả mũ. Nhóm học sinh nhận nhiệm vụ lau chùi đang làm việc bằng mồm. Theo tôi thấy thì công việc chẳng tiến triển chút nào.
“Makiseeeee, cậu chậm quá hà. Nhanh làm cho xong điii.”
Một nữ sinh chống tay lên cửa kéo, quăng lời phàn nàn xuyên thẳng từ hành lang vào lớp học.
Makise nghe thấy, đáp lại hai tiếng vâng vâng rồi kéo lê cán chổi như đang diễn hài.
Xung quanh được tô bằng tiếng cười rầm rộ. Đúng là một trang sách của tuổi thanh xuân. Tôi vô cảm liếc nhìn cảnh đó.
Đám học sinh lấy lớp học làm chốn vui đùa đang rải rác ngoài hành lang chờ trực nhật dọn dẹp xong. Tôi cũng là một trong số đó.
À nhưng mà, riêng tôi không có bạn ngồi quanh bàn, bóc bánh tán nhảm như tụi kia.
Vì thế nên tôi đang rảnh đến độ đứng quan sát buổi dọn vệ sinh không mấy tiến triển đây này.
Cho đến lúc Amamori đưa ra “thử thách” - trước 17 giờ, tôi không được rời khỏi trường. Thường thì giờ này tôi đang luẩn quẩn trong thị trấn để đốt thời gian rồi.
Cơ mà cô gác cửa đó mới bữa còn cấm tôi lên sân thượng trừ giờ nghỉ trưa, giờ đã thay lòng đổi dạ, thật chẳng thể hiểu nổi──
──Đột nhiên. Tôi cảm nhận được những ánh nhìn như đang tìm kiếm gì đó hướng thẳng vào đầu mình.
Tôi xoay cổ thì chạm mặt với mấy thanh niên cùng khối. Tôi nghe thoang thoảng ai đó vừa thì thầm “Thôi toang...”. Chắc là đang định chơi cái trò suy luận “Tại sao thằng đó lại đứng đợi ở hành lang” chứ gì. Ha, chắc thế rồi. Cái thời đại này đúng là nhiều thám tử thật (tính cả tôi nữa).
Mà… kệ đi. Tôi quyết định rời khỏi đây. Bị nhìn như con thú quý hiếm thế kia thì có muốn cũng chẳng thể quen được.
Quả nhiên tôi không thể tạo một nơi cho mình ở trong lớp được. Có thử kiểu gì cũng vô dụng. Thôi nay thử ghé sang thư viện xem, mặc dù thường thì chẳng bao giờ ngó ngàng đến.
Tôi tăng tốc thật tự nhiên. Vượt qua bộ ba nữ sinh đang bước đi phía trước, tôi tiếp tục tiến bước.
“A. Aoki-kun.”
“... Hả?”
Tiếng gọi nghe thật quý hóa quá. Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy Lớp trưởng đang đứng đó.
Kusano Marika. Tính cả lần bỏ tiết thể dục, đây là lần thứ hai tôi gặp nhỏ trong ngày.
“... Gì. Lại có chuyện gì nữa sao?”
“A, xin lỗi nhé. Không có chuyện gì đặc biệt đâu, tớ chỉ lỡ lên tiếng thôi. A ha ha.”
Kusano cười khổ, đặt tay phải ra sau đầu. Phản ứng cứ như cố tình làm thế để tăng độ thân mật. Một nữ sinh cùng nhóm (hình như tên Yamadera thì phải), để lộ vẻ mặt khó hiểu trong một khoảnh khắc.
“Hưmm. Marika cũng thân với Aoki…-san, nữa à.”
“A. Ừm, mà, chút chút thôi. Chútttt thôi, có vài chuyện đã xảy ra ấy mà, nhỉ?”
Kusano tiếp tục giữ nụ cười hòa nhịp thân thiện và quay sang kêu gọi sự đồng tình. Mặc dù tôi không cho rằng đã xảy ra chuyện gì đáng chú ý, nhưng cố phủ định cũng không ổn. Phiền quá. Tôi quyết định im lặng.
“Ồ, vậy luôn… Hê, ể…”
Người còn lại trong nhóm Kusano lẩm bẩm. Hình như tên Kawahashi. Là người hồi sáng vừa nhìn thấy bóng dáng tôi liền tắt tiếng. Nhỏ khẽ lùi lại một chút, lấm lét dò xét sắc mặt tôi.
Trông sợ sệt cứ như con thú nhỏ đứng trước quái vật hung tợn vậy. Phản ứng đó làm tôi khá đau lòng đấy.
“Ha… Nè, cô tên gì ấy nhỉ? Kawahashi phải không?”
“Ha, é!? A, ư! V-Vângggg, em là Kawahashi ạ…”
Kawahashi trang trọng cúi đầu thiệt sâu hệt như tiếp tân quán trọ.
“Ừ rồi. Kawahashi-san. Cô ấy nhé, làm ơn thôi cái kiểu run như cầy sấy ấy đi giúp tôi được không? Con tim mỏng manh của tôi dường như nát tan rồi đó.”
“Hế!? A vâng, em thôi, em thôi ạ, xin lỗi! Em xin lỗi!!!”
Kawahashi vẫy đầu một cách lố bịch như trên sàn nhạc rock. Nào, có thấy thôi tí nào đâu?
Khi ấy, người đối diện (tên là Yamadera thì phải) bắn ánh nhìn khiển trách đến. Ủa, hình như tôi vừa bị ném hẳn cho cái vai ác nhân rồi thì phải. Kawahashi, thôi dùm cái.
“Nè, cô ạ──”
Khi tôi định cất lời thì nhận ra mình đang đứng chắn đường qua lại.
Nguyên nhóm đứng giữa hành lang hóa thành chướng ngại vật. Lỗi là do thằng này.
“Thôi kệ… kệ mấy người. K-Không có chi hết.”
Tôi bỏ cuộc, quay người rời đi. Nhưng──
“Ơ, khoan đã khoan đã! Nè Aoki-kun. Ừm, giờ cậu có rảnh không?”
“... Hả?”
──ai đó đã lướt lên trước cản đường tôi trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“A, xin lỗi nhé. May là thắng vừa kịp. Ừ thì, chuyện là. Chúng tớ, ừm, giờ định qua quán ăn gia đình. Nếu cậu cũng rảnh thì đi chung cho vui.”
Kusano đứng hơi co người, mắt ngước lên nhìn chờ câu trả lời của tôi.
Ngay khi nghe thấy lời rủ rê, Yamatera bước tới bên cạnh Kusano. Nhỏ chau mày thấy rõ, hoàn toàn không thèm xem xét tình huống hiện tại.
“Hả? Thiệt luôn, Marika? Cậu muốn rủ Aoki…-san, nữa hả? Thiệt đấy hả?”
Trong phản ứng bực bội ấy, tôi thấy rất rõ sắc thái như thể không thể tin nổi.
Thì đây cũng có thấy ổn đâu. Chẳng lẽ cô ta muốn dây dưa với Aoki này đến độ gây khó chịu cho bạn bè luôn hả? Cách chắp nối quan hệ cứ như dân tân binh. Thật khó chịu.
“Thiệt mà. Ui, tớ thấy sẵn dịp này giới thiệu luôn. Aoki-kun là người tốt với dễ bắt chuyện hơn mấy cậu nghĩ nhiều đó.”
“K… không đùa chứ? Người tốt… ấy hả…?”
“Không…”
Tôi không biết đáp lại sao.
Nếu tôi có thể tạo hình tượng sáng sửa cho bản thần thì tôi đã hòa nhập với lớp lâu rồi.
“Chả biết. Cơ mà tôi đâu có rảnh. Có Senpai sắp bắt tôi làm này làm nọ rồi.”
Tôi phẩy phẩy ta tỏ ý từ chối. Cái “thí luyện” bí ẩn mà tôi không muốn đi đã hóa thành lý do từ chối lời mời không mấy tốt đẹp. Cảm ơn Sư Phụ!
“... Hờ. Senpai sao, ai thế?
“Ai sao? Hơi khó diễn đạt chút, kiểu, lập dị chăng? Một bà chị tràn trề tự tin mắc bệnh tự luyến.”
“C-Con gái sao?”
“Ừ, đúng thế. Tôi không biết thất hứa với bả sẽ rước họa nào về thân nên phải từ chối lời mời của cô rồi. Vậy tạm biệt.”
“K-khoan nào! Aoki-kun dạo gần đây hay ra ngoài ăn trưa, không lẽ là cùng người đó ư?”
Tôi bơ đi câu hỏi cực kì chi tiết vừa vang lên từ phía sau lưng kia. Chẳng cần thiết phải trả lời. Đáng sợ lắm. Biết đầu nhỏ đang thu thập thông tin nhằm mục đích tình báo gì đó thì sao.
Tại sao Kusano cứ cố làm thân với tôi thế chứ, chẳng tài nào đoán được. Không có điểm mấu chốt nào cả.
Kiểu, đã từng gặp trong quá khứ này? Rồi giờ bỗng nhớ lại nên mới cố sáp lại gần tôi──
Thôi, làm gì có chuyện đó. Nếu như từng gặp một cô gái dễ gần như thế thì tôi không thể nào quên được. Kusano, tên nhỏ cũng dễ nhớ nữa.
“......”
Mấy chuyện khó hiểu cứ dẹp hết đi. Đâu cần nghĩ thêm về chuyện của mấy đứa bạn cùng lớp.
Chỉ cần tập trung đến ‘những chuyện sắp tới’ sẽ xảy ra trước cửa sân thượng là được.
※ ※ ※
Đồng hồ điểm 16 giờ 48 phút. Tôi đã thành công vùi đầu vào trang tiểu sử của nhà yêu côn trùng Fabre để đốt đống thời gian rảnh rỗi.
Rời khỏi thư viện được bao quanh bởi sự tĩnh lặng, tôi bắt đầu di chuyển tiến đến khu trước sân thượng. Bước lên cầu thang dẫn lên tầng ba của tòa học xá phía đông, tôi tiếp tục tiến lên thêm nữa. Không lâu sau, tôi đã đến nơi.
Nhân vật lọt vào mắt tôi vẫn ngồi đó như thường lệ. Cảnh hồi sáng được xoa đầu lướt qua tâm trí khiến tôi hơi căng thẳng, nhưng tôi đã xoay sở cất được tiếng.
“Chào Paisen, sáng giờ không gặp… Cơ mà cô lại chơi game đấy à? Chơi chỗ tối thế này coi chừng mù mắt đấy.”
Khu trước sân thượng giờ chiều ít ánh sáng hơn hẳn ban trưa. Cơn mưa xối xả phía bên kia cánh cửa đã đỡ to hơn lúc đỉnh điểm, nhưng không hề có dấu hiệu sẽ tạnh. Ô cửa trên cánh cửa nhôm không hề nhận được chút ánh chiều tàn nào.
Chỉ có chiếc máy chơi game cổ lỗ sĩ trên tay Amamori là đang tỏa ra ánh sáng nhân tạo đa sắc. Âm thanh hòa vào tai là một bản nhạc mang chủ đề cổ điển. Quang cảnh này thật dị thường trong trường học.
“Hà. Cám ơn vì lời cảnh báo. Nhãn lực của tôi đã và đang giảm rồi, cứ yên tâm.”
Chị ta liếc tôi đúng một cái rồi tiếp tục nhìn vào màn hình chữ nhật,
“Nào, sao an tâm cho được… Bộ game đó thú vị đến mức cô bằng lòng hi sinh cặp mắt sao? Đang chơi bản nào vậy?”
“Bản port của Do**ey K**g 3, rồi sao?”
“Hờ, không biết luôn. Hay không?”
“Ồ, cậu có hứng thú sao? Ừ, đây là game cổ điển nên đương nhiên phải hay rồi, một khi đã chơi là nghiện. Tôi chơi Do**ey 3 toàn kẹt khúc Any%RTA. Muốn thành công cái kĩ thuật mới phát hiện đó đúng là vất vả, lệch 1/60 giây thôi là khóc thét. Hôm qua tôi cũng thức đến tận khuya để luyện tập ── nhưng những chuyện đó đâu quan trọng đúng không AOKI-KUN!!”
“Éc!? Đ-Đừng hù người ta chứ. Sốc chết rồi ai viếng mộ giờ!”
Hôm này diễn ra toàn là những chuyện hại tim (hoặc là là do tôi nhát cáy).
“Thiệt là… Cái tính thích khơi gợi ra mấy chuyện không liên can ấy, thành tật xấu của Aoki-kun luôn rồi nhỉ.”
“Chứ không phải do cô toàn tự dưng nói mấy chuyện khó hiểu à?”
“Đừng đạo lý này nọ, Đệ Tử ạ. Chán thiệt, vào chủ đề chính luôn thôi, Đệ Tử. Sư Phụ sẽ giải thích kế hoạch tác chiến trong ‘thử thách’ ngay và luôn. Đọc cái này đi, Đệ Tử.”
“Hờ…”
Sư Phụ ngay lập tức lên mặt, cách kết thúc câu cũng hóa lạ thường. Trước khi vào kế hoạch tác chiến, làm ơn giải thích “thử thách” đi được không. Mà… tôi cũng quen với cái tính thích làm gì thì làm này rồi, thôi kệ đi...
Tôi cộc cằn nhận lấy mảnh giấy gấp gọn. Nhưng dù muốn xem bên trong viết gì thì cái không gian tăm tối không lối thoát này không cho phép tôi làm vậy, ráng cũng được thôi nhưng chịu. Tôi lấy điện thoại ra chiếu sáng đống bùi nhùi đầy nếp gấp. Trên đó là những dòng chữ uốn lượn với nội dung thế này:
“〜☆ Siêu kế hoạch thay đổi đặc điểm nhân vật Aoki-kun☆〜
1. Trước tiên, Aoki-kun sẽ thể hiện được sự vô hại giống các nhân vật cu te. (Tự xưng là ‘mị’ này. Bắt chước giọng mèo cho mê ly này. Khi buồn thì khóc ra giọt lệ to cỡ viên ngọc trai này. Thường kết thúc câu bằng từ ‘nè’ này. Thích kẹo dẻo này. Gọi các nam sinh là Onii-chan, nữ sinh là Onee-chan này, vân vân mây mây)
2. Được những bạn trong lớp khen “Dễ xương wá~”. Được khen thế nghĩa là thắng lợi ngay trước mắt rồi! Cứ tinh thần đó triển thôi.
3. Trong khi Aoki-kun tiếp tục bắt chước các nhân vật cu te, Bùm, Linh vật của lớp - Aoki-kun ra đời. Và thế, Aoki-kun đã hòa nhập với lớp. Mục tiêu hoàn tất. Ấu Dèèèèè!
※Ngoài ra, thực hiện những hành vi dưới đây sẽ phải nhận điểm trừ. Xin hãy lưu ý.
“Làm mặt đáng sợ. Nhìn chằm chằm. Nói chuyện phong cách giang hồ. Dùng giọng trầm. Thực hiện các hành động quấy phá Senpai đáng kính như: trêu ghẹo, tấn công bất ngờ,...”
※Nếu đã hiểu rõ các điều trên, buổi ‘thử thách’ hôm nay - chiến đấu với ác nhân - xin được bắt đầu☆”
Cái bài hướng dẫn báng bổ gì thế này…
“Paisen ơi. Hình như, 90% kế hoạch này là chơi khăm thì phải.”
Có quá nhiều chỗ phải phàn nàn, còn cụ thể chỗ nào thì tôi không muốn đề cập đến.
“Cậu đàn em lại nói điều thô lỗ rồi… Toàn bộ là tình yêu nguyên chất 100% không yêu cầu hồi đáp của Senpai vĩ đại đấy nhé? Chị đã bỏ cả giờ nghỉ trưa để dốc sức nghĩ ra đấy.”
Nhỏ giữ bộ mặt không cảm xúc, giơ hai tay lên dùng ngón trỏ và ngón giữa tạo thành hình trái tim.
Ý cổ chuẩn bị trong giờ nghỉ trưa là cái đống này ấy hả. Lố bịch không thể đong đếm được. Tôi đưa tay lên chẻ cái tình yêu của Senpai thành hai nửa. Sau đó nhận về gương mặt bí xị.
“Hừm, thật cứng đầu. Vậy để tôi chỉ ra điểm cốt lõi luôn. Nếu dân tư sản gặp một tên cao hơn mét tám, mặt bố đời, uy áp nghi ngút, thì họ sẽ phản ứng thế nào?”
“Hả? Thế nào… thì thế nào?”
“Thì họ sẽ tránh né. Trước khi biết về nhau thì đã dựng tường ngăn cách rồi. Chuyện dựng tường ấy như cơm bữa thôi đúng không? Tôi lúc mới gặp Aoki-kun, vừa nhìn thấy bản mặt như sắp chết của cậu là tôi đã dựng xong rồi. ”
Amamori tạo ra một bức tường vô hình như trong kịch câm. Cô gõ gõ vào đó.
“......”
Mà… đúng là vậy. Tôi có nhớ vài vụ. Một trong số đó và gần nhất là cuộc nói chuyện với Kawahashi ban nãy, cảnh nhỏ run như cầy sấy tôi nhớ rất rõ.
“Thế mới nói. Xã hội loài người là nơi quyết định mọi thứ bằng ấn tượng đầu tiên! Chúng ta cần dứt khoát thực hiện một cuộc cách mạng nhân vật mới được, Đệ Tử của ta ạ!”
“Chà… nhưng mà, con đường nhân vật cu te chắc tôi đi không nổi đâu…”
Amamori tỏa ra làn hào quang tích cực, nhưng tôi dốc hết tiêu cực ra từ chối. Bả quay xe gắt quá, thể nào cũng rớt vô lăng. Sự cố 100% luôn là có.
“Cơ mà cái ‘Khi buồn thì khóc ra giọt lệ to cỡ viên ngọc trai’ là sao hả. Bộ cô tưởng Aoki-kun là nàng tiên cá à? Nếu nửa phần thân dưới không phải nhân ngư thì cái đó chịu à.”
“Ặc. Đ-Đúng là phần ‘1.’ tôi viết hơi quá tay…”
“Ra cô cũng nhận thức được đấy chứ.”
“Không, sẽ ổn thôi. Hướng đi này nhất định không có vấn đề. Nhanh chóng triển thôi!”
“Ơ… Cô thật sự không để tâm đến người còn lại luôn. Đùa thôi đúng không?”
“Đùa gì mà đùa? Hãy dùng moe để cải thiện vẻ ngoài đáng sợ đó thôi. Tuyệt đối sẽ thành công. Một khi có moe thì sẽ dễ thương. Hãy tin cảm tính của tôi đi ゴゴゴゴ.”
Amamori đang lôi kéo tôi bằng gương mặt nghiêm túc thấy rõ. Tôi lướt mắt qua tờ giấy gấp trên tay mình một lần nữa. Nhưng nhìn kiểu gì cái thứ dị giáo này vẫn trông báng bổ cực kì. Nhảm hết sức.
“Cơ mà này. Phần cuối có ghi ‘chiến đấu với ác nhân’ là thế nào? Hỏi thiệt đấy, chẳng hiểu chút gì luôn. Bộ cô vừa bắt tôi tỏ ra dễ thương vừa đi đấm nhau à? Hay muốn mở cuộc thi so găng chẳng ma nào dám hóng?”
Cái kế hoạch tác chiến của Amamori nhìn toàn thể thì là đống văn vở đẫm màu xàm xí, và tôi ấn tượng nhất là dòng cuối cùng.
“Chiến đấu” và “Ác nhân” ── cả hai thuật ngữ này chỉ có trong game thôi, chứ mấy từ đó quá nguy hiểm để sử dụng trong đời sống thường ngày. Hệt như mấy bộ phim bạo lực máu me lấy bối cảnh trường trung học ấy."
“Không, ai lại muốn dựng cảnh đánh đấm lỗi thời đó chứ. Tôi là tôi quá chuộng chủ nghĩa hòa bình, hiện đang là ứng viên nhận giải Nobel hòa bình đấy?”
“Ờ, ghê.”
Lo lắng của tôi xem ra là hoàn toàn thừa thãi rồi. Đúng không? Người này đâu phải ác nhân chứ.
“Thế, chiến đấu ở đây là gì?”
“Ừm. Vậy để tôi giải thích về “chiến đấu” nào! Đầu tiên, Aoki-kun chỉ vừa mới chuyển sang nghề Nhân vật dễ thương. Tất nhiên cấp độ cũng sẽ bị làm mới thành 1, đúng không?”
“Ơ, đừng lấy chuyển nghề làm tiền đề câu chuyện chứ. Tôi không làm đâu. Tôi cũng chẳng định đi tìm nghề mới.”
“Ngừng Được Rồi. ‘Thử thách’ hôm nay là dùng Nhân vật dễ thương đương đầu với Nhân vật phản diện sắp xuất hiện, từ đó tích lũy kinh nghiệm để nâng cấp khả năng giao tiếp. Ý tôi là vậy.”
Đừng chặn họng người khác chứ. Với lại bỏ ngay cái cách nói chuyện nghiện game đó đi.
“Nào, nghe tôi nói cái đi. Thứ nhất, cái “nhân vật phản diện” đó là ai vậy? Trong đầu Đệ Tử toàn là dấu chấm hỏi thôi. Vả lại lỡ mấy người mới gặp lần đầu xem tôi là nhân vật đáng ghét thì──”
Trước khi kịp hoàn thành câu lời phàn nàn, tôi cảm thấy có ai đó đang trèo lên cầu thang. Tôi ngầm miệng lại, lắng tai nghe.
Tiếng chân nhẹ nhàng vang lên thành nhịp. Lẽ nào là Nhân vật phản điện? Tự dưng lòng tôi nổi lên nỗi căng thẳng lạ lùng.
Tôi vô thức quay lưng lại thì thấy cánh cửa đã bị khóa sừng sững ở đấy. Ôi toang rồi. Đây là ngõ cụt, đâu còn đường chạy nữa.
Căng thẳng dần tăng cao. Đi kèm tiếng chân chậm rãi, hình bóng một cô gái xuất hiện nơi góc khuất cầu thang.
Vóc dáng cao ráo, nhìn sơ qua cũng biết cao hơn mức trung bình. Mặt hơi ngái ngủ, mặc váy ngắn đồng phục. Nhìn qua là biết đây là nữ sinh trường tôi.
“Yo… “Đại diện Hội học sinh” đến rồi đây. Em có công chuyện tìm chị nè Ama-senpai, ơ ủa?”
Cô gái vừa xuất hiện hướng ánh mắt sang tôi, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hai mí mắt uể oải mở toang ra.
Gương mặt xinh xắn ấy đang nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Amamori đứng phía trên. Và rồi, cô nhăn mặt như một đứa trẻ bị ép uống thuốc bột.
“Èo, Ama-senpai dẫn theo trai lạ nè. Cửa sân thượng thành chốn chim chuột mất rồi… chị ơi chị ơi, sau giờ chiều rồi, không nên có mối quan hệ đen tối đâu nha?”
“K-k-k-không! Nhầm rồi, không có quan hệ hay đen tối gì ở đây đâu, Hatoda-chan!”
“Hừmm. Nhưng mà, một cặp nam nữ lui tới chỗ tăm tối ọp ẹp này thì còn làm gì ngoài chuyện đó nữa đúng không?”
“Không! Do não em bị nhiễm sắc tố hồng nên mới nghĩ thế thôi.”
“Ủa, không phải à. Cơ, nhưng mà? Đây là lần đầu tiên em ấy Ama-senpai nói chuyện với đứa con trai khác ngoài Hội trưởng nên mới muốn đùa chút thôi.”
Cô gái có tên Hatoda vừa cười khúc khích, vừa leo lên cầu thang.
Cô gái này là Nhân vật phản diện trong kế hoạch ‘thử thách’ mà Amamori nói đây ư? Thực tế là Amamori đang nhìn cô ta bằng con mặt tràn ngập sự thù địch.
“Trước hết, đến lúc tịch thu rồi, Ama-senpai. Mặc dù đau lòng lắm, nhưng đây là việc cấp trên ban xuống nên đành chịu ạ. Đưa em nào.”
“... Rồi rồi. Mang đi đi, quân ăn cướp.”
Amamori lấy ra chiếc máy chơi game cầm tay quen thuộc rồi đưa cho Hatoda. Mặt nhỏ trơ trẽn như thể đã tái phạm không chỉ vài lần. Trông như cô không hề có ý từ bỏ.
“Vâng vâng, em cảm ơn.”
Về bên nhận đồ, trông Hatoda không có vẻ như vừa lập được công trạng nào đó. Nhìn như khâu chuyển tay trong công xưởng vậy.
Cô ta nãy vừa tự xưng là “Đại diện Hội học sinh” nhỉ. Không biết hai bà thím này có quan hệ gì đây.
“Công việc hoàn tất! Rồi, tiếp theo? Ama-senpai, Quý ông nhìn mặt như mấy yang hồ trong truyện tranh này là ai zợ?”
Hatoda giữ nguyên vẻ mặt không chút thương tiếc, nhỏ cất máy chơi game đi xong liên quay sang tôi - người nãy giờ đang câm như hến. Amamori búng tay một cái tạo ra tiếc póc vui tai, đôi mắt lóng la lóng lánh của cô ta sáng hẳn lên.
“Hỏi hay lắm. Đây chính là mục đích của ngày hôm nay. Ừ, rồi rồi, để chị giới thiệu cho Hatoda-chan. Đây là Aoki-chan, học sinh năm nhất.”
“Aokichan-san. Uầy, chúng ta là bạn cùng khối rồi. Hân hạnh làm quen, mình là Hatoda Mirai.”
“.....”
Do được người ta chào hỏi thân thiện nên tôi cũng ngơ mặt ra như bồ câu trong công việc, máy móc gật đầu một cái.
Rồi thì tự dưng tôi bị Amamori thọt cho một cái. Phản đối bạo hành, phản đối bạo lực học đường.
“Ừm, thằng bé đang căng thẳng do gặp người lạ nên trông thái độ thế thôi. Câu ta nhìn mặt đáng sợ chứ tâm hồn dễ thương lắm.”
“Ồ vậy à. Èo, chẳng thể nhìn ra luôn. Ama-senpai nói thiệt hả?”
“Thiệt hơn cả thiệt luôn. Cả hai cố gắng làm thân nhé. Nào nào, Aoki-kun, chào bạn đi chứ☆”
Sư Phụ nháy mắt một cái nhưng tệ nỗi là nháy phát hai con.
Tôi biết con mắm đó muốn thúc tôi bộc lộ cảm xúc nhưng xin kiếu nhá. Cho dù được sắp xếp sẵn bối cảnh tình huống thì chuyện quá sức vẫn là quá sức!
Phải nhanh tuyên bố bỏ cuộc thôi. Tôi nhìn thẳng vào gương mặt trẻ con đó rồi vẫy vẫy ngón trỏ tỏ ý đưa sát mặt lại đây.
Amamori hiểu được tôi muốn nói gì liền nghé lại cùng vẻ mặt không phục. Tôi không muốn Hatoda đứng gần đó nghe được lời tôi nói. Tôi khom người, hít thật sâu và thì thầm như thở vào tai cổ.
“... tôi về được chưa...”
“Éc!?”
Cơ thể nhỏ nhắn của cô bất ngờ ngả người ra.
“Không được làm thế… Tôi đã bảo không được tất công bất ngờ như thế rồi mà! Trừ 500 triệu điểm, đồ ngốc, thứ đệ tử não bò. Đi kiểm điểm đi! ”
Amamori cắn môi, lấy tay chà chà nhẹ vào tai mình.
Cô cau mày, vẻ mặt rất khó hiểu. Má hơi ửng lên, mắt chị ta như đang nhìn một kẻ phản bội.
“... Hả?”
Tôi hoàn toàn không có ý định tấn công bất ngờ nha. Hứa hứa hứa hứa luôn.
“Ồ. Tai Ama-senpai là điểm nhạy cảm à. Vậy hành động vừa rồi là hơi quấy rối đấy nhỉ? Cậu ơi cậu ơi, có tán tỉnh nhau thì mời vào khách sạn nhé.”
Cô Đại điện Hội học sinh nhắc nhở tôi bằng giọng nhịn cười. A… hiểu rồi. Bà chị này hơi nhạy cảm ở tai à. Vậy phản ứng mới nãy cũng hợp lý. Xin lỗi nhá.
“N-Nhầm rồi. Tai tôi không có nhạy cảm, cậu ta cũng không có quan hệ đó với tôi. Nào, Aoki-kun, nói gì đó đi, tự giới thiệu bản thân cũng được.”
Sau khi phủ định chuyện này chuyện nọ, Amamori đẩy tôi về phía Hatoda Mirai.
Trong ánh mắt đầy sát khí đó là tin nhắn “Chú mày đã làm mọi chuyện thêm phức tạp đến thế này rồi, giờ cố mà tỏ ra dễ thương đi cho bà”. Chắc là vậy rồi.
Rốt cuộc bà chị đây tự tin vào kế hoạch “Aoki-kun Siêu dễ thương” đến độ nào vậy… Hatoda cũng đang tỏa ra hào quang trông chờ tôi kia kìa. Thôi không còn lối thoát khỏi cái chốn này nữa rồi.
… Được rồi. Để tôi thành Nhân vật dễ thương là được chứ gì, để tôi thử.
Đằng nào tôi cũng quen với mấy trò quá quắt của bà Senpai này rồi. Tới bến luôn. Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi. Kệ mẹ… triển thôi.
“... M…””
“Hửm?”
“M… mị, là Aoki nè. Thứ mị thích nhất là kẹo dẻo. Chào Oneechan, từ giờ chúng mình làm thân nhé. Nyan nyan!”
Đẳng cấp chưa! Tôi đã thành công chuyển nghề sang Nhân vật dễ thương rồi.
Tiếp theo là kiếm chuyện đau lòng, rồi còn phải khóc ra ngọc trai nữa, ráng chịu vậy.
Hatoda há hốc mồm (chứ còn làm gì khác được). Chỉ có con mắm Sư phụ tóc đuôi ngựa là tỏ ra kiểu “Dễ thương hơn cả tưởng tượng nữa” (giỡn mặt tôi à). Nhân tiện bầu không khí đã chết (xin chia buồn). Còn tôi kiểu “biết thể nào cũng vầy mà” trong khi bắt chước dáng mèo (đừng tôi ơi). A, a. Căng thẳng quá. Cứ thế này đầu thai thành mèo luôn cũng được. Nyan nyan. Nyan nyan. Nyan nyan nè.
“... phụt!”
Giọng ai đó vang lên và phá tan bầu không khí.
“A ha ha! Ama-senpai, anh chàng này ngược hẳn những gì em tưởng tưởng luôn! Chị gọi hộ em cái xe cấp cứu với!”
Hatoda ôm bụng cười. Nhờ giọng cười thô thiển đó mà tôi dần lấy lại được bình tĩnh.
“... Khoan đã. Nãy là đùa thôi. Tôi bắt chước mèo để chọc cô thôi. Đừng mong tôi làm trò thất bại đó thêm lần nào nữa nên xóa phần kí ức đó đi.”
Tôi cho tay mèo về lại túi, căng cơ mặt lại. Trời, nguy hiểm chết mất… Bản ngã của tôi suýt chút là tan vỡ, chậm chút nữa chắc tôi bỏ học, hoặc từ bỏ làm con người luôn rồi…!
“... Ủa, ngừng rồi sao? Tại sao? Ủa, trông dễ thương mà…!”
Amamori nói bằng tông giọng bối rối như thể thật lòng. Dễ thương chỗ nào cơ chứ, cảm tính của cô bị gì rồi thì có. Đi nhìn mèo Ki**y mà học hỏi đi.
“Mà, độ dễ thương bằng không nhưng, fu ku ku, nhớ lại thôi là buồn cười dễ sợ. Tui không ghét mấy người thích đùa đâu!”
“Cô hiểu nhầm rồi. Người bày ra trò này không phải là tôi. Muốn dâng lời khen thì mời tặng cho bà Paisen này này.”
“Tôi làm đâu phải để nhân lời khen đâu. Tôi thật sự muốn giúp cậu thu hẹp khoảng cách đây chứ.”
“Tưởng thế nào. Hóa ra Ama-senpai đầu mưu à. Vậy có lý hơn đấy. Fu fu, người dám thực hiện cũng ghê gớm lắm đấy chứ. Chết mất, cười chết mất!”
Hatoda Mirai cong lưng mình lại cười sặc sụa.
Nụ cười ấy không giống nụ cười chan hòa, thu hút đã được tính toán sẵn của cô gái có nốt ruồi dưới khóe mi nào đó. Xem ra cô gái này thật sự xem tôi và Amamori rất thú vị.
“Hừm… Hatoda-chan, xong việc rồi thì đi báo cáo với Hội trưởng đi chứ. Tôi cần phải nghĩ ‘thử thách’ tiếp theo nên em cứ ở đây thì vướng lắm.”
“Ơ? Ama-senpai, thử thách là gì zợ?”
“Là chuyện của chúng tôi. Ngoài tôi và Aoki-kun ra không ai được biết hết. Là bí mật quân sự. Rồi, tạm biệt.”
“Ơơơơơơ, đừng cho em ra rìa chứ. Ama-senpai hôm nay lạnh lùng quá…. Ghen tỵ quá!”
Hatoda bắn ánh mắt kèm sự ganh tỵ sang đây. Tôi lảng tránh ánh nhìn đó.
“Ừ thôi đành chịu vậy, em chỉ là kỳ đà cản mũi thôi nhỉ… Vâng vâng. Vậy hẹn gặp lại nha Ama-senpai! Teru-chan nữa, hẹn ngày tái ngộ nha!”
“Đừng thêm -chan vào tên tôi, coi chừng tôi sang chấn tâm lý mất. Cơ mà, tôi với cô gặp nhau mới được mấy lần đâu.”
“Vậy à? Hư hưmm.”
Để lại nụ cười mỉm không rõ ý đồ, Hatoda lủi xuống cầu thang. Không gian một lần nữa đón sự yên tĩnh ghé thăm, còn tôi ngập trong sự mệt mỏi.
… Ước gì ai đó cho tôi một câu cảm thông cái, không thì tôi đội quần chết đấy.
Tôi nhìn sang bà Sư phụ có cảm tính lệch lạc kia. Ở đằng ấy, âm thanh lạch tạch vang lên từ nút bấm. Mặc dù đã bị lấy đi máy chơi game, nhưng cô ta lại lấy đầu ra cái nữa giống y hệt và chơi tiếp.
“Ủa gì vậy Paisen. Đừng nói là chị có máy chơi game dự phòng nha?”
“Còn phải hỏi, đương nhiên tôi phải giấu phòng trường hợp bị tịch thu rồi.”
“Đương nhiên gì mà đương nhiên chứ.”
Hình như tôi đã hiểu một phần lý do tại sao Hatoda quen việc tịch thu này rồi.
“Quan trọng hơn. Sao hồi nãy cứ đứng đực mặt ra vậy Aoki-kun. ‘Thử thách’ mất bao nhiêu công sức nghĩ ra đã bị cậu cho ăn thất bại ngay ngày đầu tiên rồi. Muốn thay đổi hình tượng thì phải dứt khoát mới được. Hầy, Sư Phụ đang cực kỳ nản luôn...”
“Hở? À, vâng, em xin lỗi.”
Do cô ta trông thật sự nản lòng nên tôi cúi đầu xin lỗi trước rồi tính. Với cái kế hoạch ngớ ngẩn như thế thì ai mà thành công nổi cơ chứ. Nếu chuẩn chỉnh biết đâu đã khác.
“Đột ngột đưa vào thực hành xem ra không ổn cho lắm. ‘Thử thách’ tiếp theo của tôi sẽ theo hình thức ngồi học. Hôm nay kết thúc tại đây. Về đi, Đệ Tử bất tài. Bubu, Piii pii, GoGoGoGo!”
“Mấy từ tượng thanh gì vậy trời.”
Tôi muốn buông lời than thở, mặc dù không muốn đề cập đến cái ‘thử thách’ ngớ ngẩn đó nữa. Nhưng tôi không có thân phận gì để chống lại câu đuổi về của cổ. Vậy giờ hãy bắt đầu chuyến du hành đốt thời gian xuyên thành phố hôm nay nào.
“Ừ được rồi, tôi về. Hẹn gặp lại. Trưa mai tôi lại đến.”
“Chuyện đó… mà thôi cũng được. Tôi sẽ chờ đấy, Aoki-kun.”
Ngạc nhiên thay, tôi nhận được câu trả lời khá thân thiện. Chào xong, tôi leo xuống cầu thang.
Cô nàng gác cổng không hề có ý định rời đi ấy không biết mấy giờ mới chịu về nhỉ? - Tôi nghĩ.
※ ※ ※
Sau đêm mưa đông, trời đã sáng. Bầu trời ngày thứ năm phủ kín những đám mây xám xịt khó chịu.
“Dá hô Tera-chan! Đi ăn trưa đê! Dạ dày tui lõm rồi, chết đói mất thôi.”
Giờ ăn trưa, Hatoda Mirai tay cầm gói đồ ăn trưa bước vào lớp tôi.
“... Hả?”
Sao lại đến tìm tôi hả? Tôi hoãn công tác chuẩn bị lên khu trước sân thượng lại.
Một cô nàng xinh xẻo cao ráo hiếm khi ghé sang thu hút tất cả ánh nhìn trong lớp và nổi bật hẳn lên theo nghĩa xấu. Cái tên bị bắt chuyện, là tôi đây, đương nhiên cũng bị xiên xỏ theo.
Những ánh mắt tò mò từ mọi vùng trong lớp hướng đến tôi. Chắc chắn họ đang suy đoán mối quan hệ của tụi này.
Chỗ này chỗ nọ đang đua nhau đưa ra những trường hợp có thể nghĩ đến. Mọi người đang chứng kiến một thứ khác thường trong những ngày bình thường. Tôi ngậm mồm để không cung cấp thêm mắm muối cho bọn họ lập luận bừa và tiến ra cửa.
“Ửm? Kiểu im lặng rời đi đó ý là ‘theo tôi đi’ ấy hả? Ha ha ha, kiểu đàn ông nói ít làm nhiều đó cổ lỗ sĩ lắm, nhưng tui không ghét đâu.”
Đừng giải thích theo hướng có lợi cho cô chứ. Tôi muốn quay lại lườm con nhỏ cao ráo đó một cái nhưng để lát vậy. Điều cần ưu tiên là rời khỏi đây. Tôi không muốn đứng trong cái không gian chất đầy ánh mắt tìm tòi ấy đâu.
“A, ừm. Aoki-kun. Cậu… định đi đâu cùng, Hatoda-san à?”
Nhưng, có một vị thám tử tích cực muốn cản tôi đánh bài chuồn đã xuất hiện.
Lại một lần nữa, là Kusano Marika. Cô nàng đã thâu tóm được cả một vùng lãnh địa riêng gần lối ra vào ấy, không hiểu sao đang chặn lối thoát của tôi. Cô ngước lên nhìn tôi cùng nụ cười lém lỉnh.
“... Tránh ra.”
Tôi nói đúng hai từ. Một người giỏi đối đáp như Kusano chắc chắn hiểu rằng xen vào chuyện người khác chỉ tổ gây chú ý không cần thiết. Thế tại sao cô ta lại cản trở tôi?
Chẳng biết đường nào mà lần. Tôi không thể hiểu nổi những động thái dạo này của Kusano.
“X-xin lỗi. Nhưng… tại vì, trước giờ Aoki-kun đâu có như vậy đâu...”
“Hử? À, ý cậu là vậy ấy hả. A ha, cậu ta cũng có cái thú vị đấy chứ.”
Giọng Hatoda sao thật xa xăm. Những mũi tên ánh mắt lao đến từ xung quanh đã mãnh liệt hơn. Tôi cảm nhận được tinh thần đang chịu thêm gánh nặng. Mắt thêm hoa, tai thêm ù.
“Vậy, ừm, cho tớ hỏi miếng. Quan hệ giữa hai người là gì vậy?”
“Nào, ai biết đâu. Nhưng tớ với cậu ta hình như khá hợp tính thì phải, nhỉ?”
“Tôi chịu...”
Hatoda lải nhải rồi đặt tay lên vai tôi. Tôi phủi ra, kèm thêm ý bác bỏ. Sốt ruột trước nguyên nhân gây nổi bật không cần thiết khiến tôi phải biểu lộ bằng hành động.
Rồi sau đó, nhân vật quần chúng nào đó đã thốt lên “Quá đáng thế” bằng quả giọng trầm của mình. Người đó là một tên con trai khá nổi tiếng trong lớp: Nakanishi thuộc đội Quần vợt.
“......”
Tôi muốn lên trên khu trước sân thượng lánh nạn nhanh nhất cho thể. Nơi đây, lớp học này ── đã nằm ngoài tầm với lâu rồi.
Tôi rướn người vào khe hở giữa cửa và Kusano, rồi cứ thế rời khỏi lớp học náo nhiệt.
Đối diện, Kusano thì thầm rằng “Giờ không thể nói chuyện nhỉ?” nhưng bị tôi bơ đi hoàn toàn. Tôi không còn hơi đâu mà bận tâm tới mới phải.
Tôi nhanh chân thoát ly khỏi lớp. Sau khi vùng ra khỏi đám bạo hành bằng ánh mắt, con tim tôi cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Tôi phun ra đống thán khí tích trong phổi và hít thở thật sâu. Buồn nôn thật.
“Ui chao, đúng không thể xem thường Teru-chan nha. Đã có Senpai rồi còn đi rải thính gái khác luôn.”
… Nếu không có mẻ cao nghều ngây thơ này dí theo thì tâm trạng đã tốt hơn nữa rồi.
“Thính với chả bả. Hatoda, cô đến rủ tôi làm gì?”
“Ủa? Thì vì tôi tìm được một gương mặt mới có độ thú vị xấp nhỉ Ama-senpai chăng? Hôm qua tui đã xem lớp của cậu ở dưới tủ để giày nên ngay khi chuông reo tui đã chạy sang xem thử!”
Xem thử cái đách! Không có lý do nào đáng nói thì đừng đi làm náo động sự yên bình của tôi.
“Lỡ như có cái lời đồn nhảm nào đó lan ra trong lớp thì cô tính sao hả...”
“Lời đồn nhảm?”
Đó là một câu nghi vấn theo dạng nâng giọng cuối câu. Tôi dừng chân, quay người nhìn Hatoda đang ở sau lưng mình. Không còn cách nào khác, tôi sẽ giải thích để bày tỏ nỗi ức chế trong mình──
“Ơ kìa Hatoda-chan!”
──, nhưng chưa kịp làm gì thì đã có một tên tóc vàng trong dòng người hướng đến nhà ăn lớn tiếng gọi. Gì thế này, cái kiểu chuỗi phản ứng không thể nào tệ hơn, giống như câu được lon rỗng sau vài cái ủng vậy.
“Lâu rồi không gặp nha. Từ hồi em đến CLB của tụi này chơi hồi tháng năm nhỉ?”
“Ố Mimura-senpai, lâu rồi mới được chào Senpai! Senpai đang đi ăn trưa à?”
Hatoda nhìn ra phía sau tên tóc vàng đó. Tôi cũng liếc mắt nhìn theo. Ở đó có nguyên một nhóm nam nữ tóc màu sáng đang đứng đợi tên Mimura đã rời đi.
“Đúng rồi. Rảnh thì đi chung cho vui? Lúc trước Hatoda-chan có bảo muốn mở rộng các mối quan hệ đúng không? Để hôm nay bọn anh làm khách mời cho, được, không...”
Khoảnh khắc ấy, Tóc vàng nhận ra cái cục to tướng (còn có tên gọi khác là Aoki Teru) đang đi chung với Hatoda. Mặt hắn giật giật như muốn nói “đừng bảo phải dẫn theo tên đó nha”. Chúng tôi không có đi chung, và cho tiền cũng đừng hòng tôi theo. Khi tôi nhìn lại tên tóc vàng, hắn hơi rén thì phải.
“A khoan… xin lỗi em. Hôm nay bọn anh có chút chuyện… Để lần sau được không?”
“Ơ tiếc thế. Vậy để lần sau vậy. Em cũng muốn giới theo Nhân vật dễ thương Tera-chan nữa."
“Ê…”
Nhân vật dễ thương Tera-chan đã căm phẫn mà chết sau buổi tan trường hôm qua rồi nên không thể gặp lại được đâu. Tôi gửi cú lườm của mình đến Hatoda thay vì nói ra điều đó nhưng xem ra cô ta không hiểu. Đã thế còn còn bị ả ta cười và vỗ vỗ lưng nữa chứ. Động chạm thừa thãi. Tóc vàng cười trừ như muốn níu kéo.
“Ha, ha ha… mở rộng quan hệ là tốt. Nhưng mà cũng phải biết dừng đúng chỗ đấy nhá.”
Vẫn giữ nụ cười đó, Tóc vàng quay về nhóm. Hắn rời đi trong khi bị đồng bọn châm chọc, trông thật hòa đồng.
“Cái ông anh thô lỗ đó… cô quen ổng à?”
Tôi hơi tò mò nên hỏi. Có thể nói tôi không khác mấy với mấy thám tử trong lớp đâu.
“Hừm, không nhầm thì hồi mới vô học, tui có đi tìm mấy người thú vị và đã gặp anh ta… nhưng không hợp rợ cho lắm. Mặc dù anh ta không phải người xấu.”
“Ha. Nói không hợp rợ nhưng chẳng phải lúc nãy cô muốn đi theo lắm còn gì?”
“Ừ nếu họ giới thiệu cho tui người mới thì tui cũng muốn dẫn theo Tera-chan nữa. Biết đâu gặp được ai đó thú vị như Ama-senpai thì sao!”
“... Ra thế.”
Tôi cuối cùng đã hiểu được nhân vật tên Hatoda Mirai này là loại người nào.
Nhỏ này là dạng có thể tùy thích mở rộng quan hệ giao lưu.
Khác với những đứa như tôi, cô ta chắc hẳn không quan tâm tới mấy lời đồn nhảm nhí xuất phát từ việc hai người khác giới đi chung với nhau. Thật lòng tôi đã từng rất ghen tỵ với cách sống tự do đó.
“Vậy thì vậy thì, giờ đến tui đặt câu hỏi nha! Tera-chan này, làm sao cậu có thể làm thân với Ama-senpai bất khả lay chuyển vậy?”
“Nào, chúng tôi có thân đâu… Tôi bị xem là người phiền toái là đằng khác.”
“Ơ, cậu cứ đùa. Đừng hòng lừa được tui, mắt tui không thể nào nhìn nhầm được! Không thể nào.... Nhưng ủa? Nhìn kiểu gì cậu cũng đang nói thật, thiệt hả?”
Ừ.
Do không còn nơi khác để đi nên dù bị đối xử như cục nợ, tôi vẫn phải mò đến.
“Cơ mà chuyện đó đi mà hỏi cô ta, ‘Nàm sao để thân được với chị zợ’.”
“Đ-Đừng đùa thế chứ, Tera-chan. Tui đang bị Ama-senpai cạch mặt mà, cách đó không xài được đâu.”
“Hả. Cô bị cạch mặt? Tôi đâu thấy thế đâu, hôm qua ấy.”
“Tui rủ chị ấy đi chơi mấy lần rồi nhưng không lần nào tui cảm thấy chị ấy muốn đi cả. Cách nói chuyện thì cay nghiệt, lúc không vui thì bơ hẳn luôn… Rồi, lúc mới gặp nhau chị ấy phán phán đúng hai từ Ồn Ào rồi lơ tui hoàn toàn luôn. Đúng là một người có độ khó cao chót vót.”
“Hưm…”
Ấn tượng về Amamori từ người khác mà tôi không biết.
“Cơ mà mỗi lần ghé qua Senpai lại nói nhiều hơn. Tui nhận ra sự thú vị của Senpai cũng chỉ là tình cờ thôi. Tui đã ra điều kiện cho Hội trưởng Hội học sinh khi được đề nghị làm việc cho Hội học sinh kế nhiệm là được nhận nhiệm vụ thu máy chơi game của Senpai. Nhờ đó, tui thường xuyên được gặp Senpai, nhưng cũng vì thế thiện cảm của chị ấy giảm dần đều luôn!"
Hatoda lảm nhảm xong liền dụi dụi đuôi mắt vờ khóc ── nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Nhưng có một đoạn trong cái tràng lảm nhảm vừa rồi làm tôi chú ý.
Hội trưởng Hội học sinh trường tôi đã giao cho Hatoda nhiệm vụ thu máy chơi game của Amamori ư? Vụ đó là sao?
Bình thường những hành vi vi phạm nội quy như thế sẽ do giám thị quản chế mới phải, theo như kinh nghiệm cá nhân của tôi là vậy.
Nhắc mới nhớ, hôm qua tên của Hội trưởng Hội học sinh cũng được nhắc đến. Do tôi cúp lễ nhập học tên chưa nhìn thấy mặt, nhưng tôi đã nghe những đánh giá tốt về anh ta như mặt mày ưa nhìn, tài năng, cách làm việc khoa học các thứ... (đương nhiên là nghe lén rồi).
Một tên tối cổ như tôi cũng biết anh ta nổi tiếng trong trường. Một người như thế lại cho đi nhiệm vụ thu máy chơi game nhằm giữ chân học sinh lớp dưới ư…?
“Ê Tera-chan, tiện hỏi cậu định đi đâu thế? Nhà ăn ở hướng đối diện cơ mà.”
Khi dấu chấm hỏi còn lởn vởn trong đầu tôi, Hatoda đã ngừng giả bộ khóc và kéo kéo ống tay đồng phục tôi và nghiêng đầu hỏi. Mà thôi kệ ông anh Hội trưởng đó đi. Dù gì thì tôi cũng đã gặp lần nào đâu.
“Đâu là thế nào… đương nhiên là lên sân thượng rồi. Lúc trước tôi có hứa với Amamori-senpai.”
“C-cậu tiến thẳng vào thành lũy của đối phương để hỏi công thức làm thân à!? Kể tui nghe trước đã Teru-chan, đừng nhập cảnh một lèo như vậy chứ!”
“Không, rảnh đâu mà kể… Thế giờ sao. Cô bảo Paisen cạch mặt cô nhưng rồi có đi không?”
“S-Sao giờ. Nhắc mới nhớ tui chưa từng ghé qua vào giờ nghỉ trưa. Lẽ nào đi vào giờ khác sẽ gây được ấn tượng tốt? Biết đâu được, có lẽ đây chính là cơ hội. Ừm ừm, đi thử thôi nào!”
Xem ra cô ta đã ra quyết định. Hatoda siết hai nắm đấm. Có thể chủ động đi gặp một người ghét mình, đúng là một cô nàng đầy dũng khí. Mặc dù cô thuộc dạng tôi không biết đối phó nhưng tôi phải nhìn nhận lại rồi.
Đồng thời tôi cũng thấy rằng bà Senpai đó cũng được ưa thích đấy chứ.
※ ※ ※
Khu trước sân thương. Nơi tôi hay đến và hôm nay cũng vậy.
“... Trễ. Trễ quá Aoki-kun ạ.”
Thật hiếm làm sao, Amamori đang ngồi ở khoảng bậc thứ hai từ trên xuống cầu thang. Tướng ngồi bệ xí, tay chống má trông cực kỳ không vui.
“Hatoda-chan cũng đi theo à… Hôm qua là thù hôm nay là bạn nhỉ. Bộ cậu là nhân vật chính trong Anime thể thao à...”
Xem ra Amamori đã xử xong đống tai bánh mì, cô nói bằng giọng trầm trong khi nhìn xuống chúng tôi. Sắc mặt vẫn không chút cảm xúc như thường lệ nhưng rõ ràng là đang giận. Vậy ra ở đây cũng có hệ thống tính giờ sao.
“Xin lỗi chị vì đã đến muộn. Với lại, không có vụ tình bạn vươn mầm sau trận chiến khốc liệt đâu ạ. Người này là người dưng, nói cách khác là không bạn bè gì cả. Chỉ đi cùng thôi.”
“Xin chào! Em là người dưng, uýt-xừ, Ama-senpai, chào chị sau hai chục tiếng không gặp!”
“... Chào em, Hatoda-chan. Không ai nghênh đón em đâu nên về đi nhá.”
“Lệnh về đi sao nghe mướt thế!?”
Thái độ của người-thống-trị-khu-trước-sân-thượng lạnh nhạt hơn hẳn buổi tan trường hôm qua. Có lẽ Hatoda cũng cảm nhận được điều đó, biểu cảm của cô thay đổi hoàn toàn, để lộ ra nụ cười gượng gạo.
“Da ha ha. Mà, em cũng đoán được chị không hoan nghênh em rồi. Quả nhiên em không thể nào dùng bữa với Ama-senpai được rồi.”
“... Không, về chuyện đó… nếu nói chính xác thì vẫn có thể, nhưng…”
Amamori nghẹn lời. Có lẽ việc ngồi chung mâm với đứa đàn em nhận nhiệm vụ tịch thu là chấp niệm của một người tự cao như cô ta.
“N-Nói chung là. E hèm. Nơi này đã hết sức chứa. Do Aoki-kun có nhiều sự tình nên tôi mới mở lòng phóng khoáng cho cậu ta ở lại. Còn Hatoda không có chỗ đâu.”
“Ra là vậy...”
Nghe những lời của người-thống-trị-khu-trước-sân-thượng, Hatoda ngậm ngùi chấp nhận. Cô liếc sang tôi một cái bằng cặp mắt ghen tỵ rồi gầm mặt suy nghĩ.
Bầu không khí lạ lùng phủ xuống. Tôi không thể chen ngang được. Mặc dù không liên quan nhưng sao dạ dày khó chịu quá.
Không lâu sau, Hatoda thờ phù một cái rồi nói bằng giọng sáng sủa hơn.
“Vâng vâng, ô kê ạ. Để em nuốt nước mắt rời đị ạ. Em mà làm phiền Ama-senpai nữa chắc chị gắt hơn bây giờ nữa mất.”
“A này… Hatoda-chan. Tôi đã nói ‘vẫn có thể’ mà nhỉ?”
“A xin lỗi, em lỡ dùng giọng nghiêm túc. Xin lỗi chị ạ. Đứng trước người mình thích nên em lỡ nổi hứng trêu đùa tí. Thôi ạ, tạm biệt chị, Amamori-senpai. Hẹn gặp lại lúc đi tuần!”
“Làm ơn đừng đi lên đây lần nào nữa. Quá đủ rồi.”
“Khồng, em có việc mà nên phải lên thôi. Em là một cô gái nghiêm túc luôn thực hoàn thành trách nhiệm của mình mà, thế nhé, e he he hé… chào chị!"
Không thể gây ấn tượng tốt, Hatoda rời đi với nụ cười vẫn trên gương mặt. Lúc xông đến thì mạnh mẽ lắm sao chịu rời đi ngoan ngoãn thế nhỉ.
“Paisen này. Đâu cần cay nghiệt với Hatoda thế đâu...”
Dõi theo Hatoda, tôi lỡ thốt ra lời đề nghị. Có lẽ do tôi thấy đâu đó bóng dáng mình trên cổ.
“Nhiều chuyện quá đấy. Cấm chen ngang.”
Ẹc.
“Aoki-kun. Không nghe mới nãy tôi bảo gì à? Nơi này đã quá sức chứa rồi. Nếu có thêm người nán lại thì phiền lắm. Với lại từ lúc Hatoda tịch thu máy chơi game của tôi thì cô ta đã bị coi là ác nhân rồi. Cậu có hiểu không?”
“Ừ thì, tôi hiểu chị muốn nói gì…”
Hatoda là ác nhân. Cốt lõi có lẽ là điều đó. Nhưng vẫn có điểm bất hợp lý nào đó.
Phiền quá, dẹp đi cho yên lòng. Tôi vừa gãi đầu vừa bước lên cầu thang.
“Ơ… Khoan đã Aoki-kun, tôi không muốn có người đến gần trong khi trong lòng đang hơi phức tạp.”
“Hả? Trong lòng gì cơ?”
Do đang lơ ngơ nên không nghe rõ Amamori vừa nói gì, chưa kịp đứng lại thì Amamori đã vội vã đứng bật dậy từ bậc cầu thang mà mới ban nãy cô dùng để làm ghế.
“Úi.”
Khi ấy, hình như cô đang choáng vì đứng dậy đột ngột. Cơ thể cô mất thăng bằng và lảo đảo──
“A.”
Bàn tay vươn ra của Amamori đã xém chút nữa túm được tay vịn.
Hay nói cách khác là cô đang té. Mọi thứ xung quanh trong mắt tôi chậm lại. Trước khi đầu tôi tôi nghĩ đến an nguy cho bản thân thì tay chân tôi đã tự động phản ứng rồi.
Tôi dốc sức vươn tay phải ra để ôm ấy cơ thể đang ngã xuống ấy. Tay còn lại, tôi nắm chặt lấy tay vịn để chuẩn bị cho chấn động. Và chấn động đã xảy ra. Cô nữ sinh gầy gò nằm trọn trong lồng ngực tôi. Hự, thôi xong ── sức nặng này, không hề lớn một chút nào!
“...!”
Đôi chân được rèn luyện qua những buổi luẩn quẩn trong đêm của tôi đã chịu đựng được, tôi đã ngăn chặn được sự cố.
May mà phản ứng kịp. Mặc dù đã lâu không chơi bóng rổ nhưng xem ra khả năng ứng biến vẫn còn dùng được.
“Ê, Paisen, ổn chứ! Không bị thương đâu chứ, cổ chân không trật chứ!?”
“K… không bị thương. Đ-đáng sợ quá…”
Amamori trong vòng tay tôi đang run rẩy. Có lẽ giờ cô mới e sợ sự số suýt nữa thì xảy ra.
Nếu tôi bước sai một bước thì có lẽ sẽ thành sự cố bi thương giữa những ngày thường rồi. Chỉ nghĩ đến chuyện có thể xảy ra thôi mà mồ hôi lạnh đã tuôn ra khắp cơ thể.
“A… xin lỗi, em, thật sự xin lỗi… là do em tự dưng bước lên.”
“K-không! Là, là do tôi phản ứng quá khích mới đúng… lỗi không phải do Aoki-kun đâu… xin lỗi. Để tôi đi.”
Amamori rời khỏi bức tường phòng vệ là tôi, bước lên trên bậc thềm trước cửa ra sân thượng và ngồi ôm đầu gối.
Sắc mặt nhợt nhạt bình thường của cô giờ trắng bệch lại như ngâm nước nhiều giờ liền. Amamori thở dốc, nhịp thở hỗn loạn. Tay cô đang đặt lên ngực để cảm nhận nhịp tim của mình.
“Chị ổn không, không bị thương nhưng tinh thần...”
“Không, không sao. Tôi ổn… Aoki-kun, hôm nay, đến đây thôi… ‘Thử thách’ tôi đã nghĩ… có lẽ giờ không được rồi…”
Tôi không còn cảm nhận được sự tự tin từ Amamori nữa. Cả gương mặt vô cảm cùng khí chất quý tộc của người thống trị hữu danh vô thực đã chạy trốn đâu hết rồi. Chỉ còn lại bóng hình yếu đuối đang làm tôi bối rối.
“Nếu thấy khó chịu thì để em giúp chị đến phòng y tế. Không đi được thì để em cõng.”
“Tôi không sao. Không sao mà… Hẹn gặp, lại ngày mai. Tôi sẽ sửa soạn tinh thần đến lúc đó, nên hôm nay...”
‘Làm ơn đi chỗ khác đi’. Amamori không đủ sức để ra lệnh đó nữa.
“... Em hiểu rồi. Hẹn mai gặp lại.”
Tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ tôn trọng ý muốn của Senpai.
Thế nên, quyết định của tôi là tạm thời rút lui. Không phải bỏ chạy như mọi khi.
Sau khi thấy Amamori hơi gật gật đầu, tôi đi xuống cầu thang.
Hôm đó, tôi đã bỏ bữa trưa. Phần giờ nghỉ trưa còn lại, tôi đã đi lẩn quẩn trong trường mà không làm gì cả.
Như mọi khi thôi. Dù tìm kiểu gì ── thì cũng không tìm được một nơi yên bình để dừng chân và nán lại.
Mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng không chút thuận lợi.
Ai xem Jojo chắc biết cái này...