Những Mẫu Truyện Ngắn Của Tử Hình Dư.

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 780

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 736

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8223

Chương 4: Truyện ngắn

 Translator: 노세한

Editor: Zolnes.

***

Ôi, hỡi những lá phong phương trời xa, người có thể nói chàng rằng ta đây vẫn một mực nơi đây chờ chàng quay về.

Trong khu rừng lá chi phong, dưới gốc cây ấy, mọi thứ cứ ngỡ là mơ.

Theo làn gió nhẹ thổi thoáng qua, mọi thứ dần tan biến vào không gian, tưởng như chưa hề tồn tại.

“Tĩnh Nhi, chúng ta đang ở trong ngày thu lạnh. Chớ đi ra ngoài quá nhiều, em sẽ cảm đấy”.

Nắng vàng vừa mới lên và những lá phong vẫn rải rác khắp nơi. Một người đàn ông tuấn tú trong bộ đồ màu trắng, chàng là tướng công của ta.

Nhìn chàng, thật dịu dàng và mạnh mẽ, ta luôn cười và nói nhẹ nhàng. “Chàng không thấy những lá phong đã bắt đầu rụng rơi? Nếu thiếp không quét đi, sân nhà chúng ta sẽ phủ đầy bởi lá úa?”

Khi ta nói, ta vớ lấy chiếc chổi và chuẩn bị quét, chàng bước đến cầm lấy chổi trong tay ta với ánh mắt đầy quan tâm, “Hãy để anh. Cứ nghỉ trong phòng đi”.

Chàng luôn chiều hư ta thế này, chàng không bao giờ để ta phải làm việc.

Thế nên, ta thường nghĩ rằng cưới được anh là phúc phận ta tu được từ tiền kiếp.

Chúng ta sống biệt lập với thế giới, trong một cái sân ngập tràn cây tiêu phong. Khi chẳng có việc gì làm, ta thường ngồi bên anh trong chiếc sân nhà này và hàn huyên vui vẻ.

Chàng luôn nói rằng sân nhà này thật quá hiu quạnh, chúng ta nên có thật nhiều con để làm nó sống động hơn.

Mỗi lần bọn ta nói về điều này, chàng sẽ nhẹ nhàng siết ta trong vòng tay. “Nhưng anh sợ em sẽ phải chịu đau nhiều, nên một đứa là đủ rồi.”

Ta sẽ luôn đáp lại anh bằng một nụ cười nhẹ. “Chàng nói gì chứ? Sao thiếp lại sợ đau? Nếu thiếp có thể, cái sân nhỏ này sẽ ngập tràn nụ cười và niềm vui, tốt nhất, chúng ta nên có cả “một đội bóng” lũ tiểu tử, chạy nhảy và nô đùa cả ngày”.

Sau khi ta nói xong, chàng sẽ thường véo lấy mũi ta thật dịu dàng, cùng gương mặt ngập tràn hạnh phúc và sự quan tâm.

Chúng ta luôn cảm thấy rằng mình chỉ là một gia đình bình thường. Chúng ta không dính dáng đến chính trị, cũng chẳng tranh đấu cho vị trí hội đồng thành phố, thế nên, những ngày của chúng ta thường trôi đi trong sự nhẹ nhàng và thư thả.

Tuy nhiên, ta đã quên mất rằng chúng ta đang trong thời chiến, nên thật sự là có cái gọi là thư thả sao?

Năm đó, khi ngoại bang xâm lăng. Chúng đã chiếm được vô số thành trì khi đất nước của chúng ta liên tiếp thất bại trên nhiều mặt trận. Bao con dân không còn đường đi lối về, cả quốc gia rơi vào cảnh lầm than, tang tóc.

Khi quốc gia đang lâm nguy, ta nhận ra những ngày tháng thư thả của chúng ta đã dần đến hồi kết.

Ta vẫn nhớ ngày đó. Một ngày thu quang đãng, lá chi phong úa vàng phủ kín từng góc của chiếc sân.

Ta nắm chổi, nhẹ nhàng quét lá đi, nhưng ta càng quét, càng nhiều lá lại rụng. Dù cho thế nào, ta vẫn không quét hết.

Cũng giống như, không tài nào, quét trôi đi những dòng lệ nhòa trên mặt ta.

Chàng vẫn mặc đồ trắng. Một nụ cười thư thái trên mặt chàng, chàng nhẹ nhàng đặt chiếc áo khoác lên vai ta. “Tĩnh nhi, tổ quốc đang lâm nguy, anh phải đi rồi”.

Ta chỉ có thể cười, nước mắt cứ chảy, những từ muốn nói đều ứ nghẹn trong cuống họng.

Theo những chiếc lá kia đang rụng rơi, cùng với nỗi đau trong tiếng lòng của ta, “Phong Di, chàng không thể ở lại sao? Đừng đi nơi khác nhé?”.

Trong những năm vừa qua, khi chúng ta xây cái sân nhỏ này, chúng ta đã đặc biệt lựa chọn một rừng cây chi phong cách thành phố rất xa. Chỉ có một vài hộ gia đình sống trong rừng này thôi, triều đình sẽ chẳng bao giờ có thể tìm thấy được chúng ta.

Tại sao, đôi ta không ẩn nấp nơi này?

“Tĩnh nhi, nàng biết ta. Ta không bao giờ chạy trốn khỏi bất kì thứ gì trước đây. Hơn nữa, tổ quốc chúng ta đang lâm nguy”.

Sau một hồi dừng, chàng nói tiếp. “Nhìn những người vô gia cư kia đi, quanh quẩn khắp nơi mà không có lấy nơi nào để về. Nếu quốc gia chúng ta trong tương lai bị lụn bại, chúng ta sẽ là những người duy nhất có nhà để ở, làm thế nào ta có thể tự hào xây dựng mái ấm cho mình?”.

Ta biết chàng, ta hiểu rõ những lý do của chàng.

Chàng là người không bao giờ chạy trốn trách nhiệm, chàng luôn luôn tử tế. Đó là lí do ta yêu chàng nhiều đến thế.

Nhưng ta biết, nếu chàng đi, chàng có thể gặp nạn.

Thế rồi, ta gục đầu xuống, vẫn lặng im. Ta không biết phải nói điều chi.

Chàng nói cho ta rất nhiều thứ vào ngày hôm đó.

Tuy nhiên,ta chỉ để ý đến lời chàng khi chàng nói rằng hãy đợi mình.

Chàng nói. “Tĩnh Nhi. Năm tới, khi biển lá tiêu phong rơi đầy kín sân, anh sẽ trở về ”.

Chàng nói. “Khi quốc gia ổn định và những người dân thường có thể sống trong an bình và hạnh phúc, khi mọi người đều có nhà ở, chúng ta sẽ có mái ấm của mình. Phu quân ta sẽ về đây với nàng”.

Ta hỏi, chàng có chắc.

Chàng nói. “Đúng, ta chắc chắn”.

Thế rồi, ta tiễn chàng đi, từ cái sân nhỏ, với những bao thư, khẩu phần ăn, bình nước uống và một chiếc lá chi phong.

Ta nói. “Lá phong này thật sự rất đẹp. Tại sao chàng không giữ nó bên mình để nhớ về thiếp? Khi nhớ thiếp, hãy nhìn vào nó”.

Ta nói. “Thiếp sẽ đặt lá phong này vào phong thư. Đừng quên gửi thư cho thiếp khi chàng có thời gian”

Ta đã thật sự quá ngây thơ. Ta nghĩ rằng với những bao thư, ta và chàng sẽ không bao giờ mất liên lạc.

Nhìn bóng lưng của chàng rời đi, và ta vẫn đứng lặng nơi đó, cho đến khi màn đêm tĩnh mịch dần buông xuống.

“Tĩnh nhi, ta đi đây. Hãy đợi ta”.

Đó là những lời cuối cùng chàng nói trước khi đi.

Và cái hành động cuối cùng của chàng là véo mũi ta thật dịu dàng trước khi đi.

Cùng với chuyến khởi hành của chàng, gió mùa thu đến cùng sự hiu quạnh.

Sau cùng, Hạnh Nhi nhà kế bên nhìn thấy và dìu ta về phòng. Phu quân cô cũng đã đi tòng quân. Giống như ta, cô cũng buồn, hệt như một người thiếu phụ đầy đau khổ và đắng cay.

Cô luôn an ủi ta, rằng đàn ông ra chiến trường để bảo vệ đất nước là điều đáng tự hào, rằng ta đừng nên lo nữa.

Cô nói chắc chắn họ sẽ trở về, và nhiều thứ đại loại vậy. Ta chỉ gật đầu nhẹ, mà chẳng có lời nào đáp lại.

Thật sự, ta không cao quý đến nhường ấy, ta cũng không tử tế đến như vậy. Ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, muốn một cuộc sống bình an với lặng lẽ với người ta yêu.

So với mấy thứ như đất nước lâm nguy hay những thứ khác, ta chỉ cảm thẩy rằng nếu người yêu ta bình an mà ở bên cạnh mình, nhường ấy cũng quá đủ rồi.

Ta rất ích kỷ.

Ta đã hi vọng chàng càng ích kỷ hơn.

Nhưng, chàng vẫn ra đi.

Hai tháng sau, ta nhận được thư chàng. Nội dung bức thư rất vui và an bình, khiến tâm ta thoải mái. 

“Tĩnh nhi, ta đã gia nhập quân đội. Đừng quá lo cho ta. Các huynh đệ ở đây rất tử tế. Chúng ta vẫn chưa đến tiền tuyến, nên tâm trạng không thể không bồi hồi. ta hi vọng nàng có thể bỏ hết mọi lo lắng của mình đi. Ta sẽ sớm trở lại”.

Ta cười, những nỗi lo trong ta có chút nhẹ đi. Chỉ cần chàng bình an là tốt rồi. Bình an vô sự là tốt lắm rồi. 

Ta cẩn thận giữ lấy phong thư và trở về phòng. Bữa ăn trong ngày hôm đó tự nhiên thơm ngon đến kỳ lạ. Ta đã ăn hết vài bát cơm, vị của món ăn như sưởi ấm trái tim và tâm hồn ta.

Sau đó, khi hai tháng khác lại trôi qua, ta nhận được một thứ khác. Qủa thật, chàng đang mãi nghĩ về ta.

“Tĩnh nhi, thế giới bên ngoài rộng lớn quá. Khi chiến tranh kết thúc, ta nhất định sẽ đưa nàng đi ngắm nhìn mọi thứ. Chúng ta đã đến tiền tuyến, ta e rằng hiểm nguy vẫn đang rình rập xung quanh. Có lẽ ta sẽ không thể gửi được thư thường xuyên từ giờ trở đi. Nhưng đừng lo, ta sẽ quay lại mà”.

Lần này, bàn tay ta siết chặt, ta không còn cảm thấy sự háo hức như trước kia nữa.

Trái tim ta trĩu nặng, chỉ có thể hi vọng rằng chàng thực sự được bình an.

Ta nấu ăn, nhưng không tài nào ăn được nhiều. Ít nhất, ta vẫn cố ăn được một chút.

Chàng nhất định sẽ quay trở lại.

Đó là tất cả những gì ta có thể nói cho bản thân.

Trong những ngọn lửa thời chiến, cả hai ta đều bị bỏ rơi. Khi gặp lại, nhất định chúng ta nhất định sẽ bện chặt vào nhau.

Cho đến khi, chúng ta kết thành gia thất.

Từ một cặp đôi không có ai để dựa vào, bấy giờ, chỉ còn lại mình ta.

Ta đợi thư của chàng mỗi ngày, ngày qua ngày, tháng đến tháng.

Bốn tháng sau, cuối cùng, ta đã nhận được bức thư kế tiếp của chàng.

Niềm vui trào dâng từ sâu thẳm tim ta bùng phát và tạo thành những tràng cười.

Ta cười với giọt lệ trong khóe mắt.

Bởi vì dòng đầu tiên trong thư là: Chúng ta đã chiến thắng.

Ta chỉ có thể cười mà không lời nào, lệ nóng tuôn trên gò má ta.

Phong Di, chàng đã nói rằng chàng sẽ quay trở lại.

Thế nên.

Thiếp sẽ chờ chàng.

Và ngày đó, cả đất nước ngập chìm trong niềm hân hoan. Tiếng âm của những bao pháo nổ vang khắp đất nước.

Thậm chí đến cả một nơi hẻo lánh như của chúng ta.

Hạnh Nhi từ nhà bên đã trang trí khắp nhà, chờ ngày chồng cô trở về.

Với một nụ cười nhẹ, ta giữ mình bận bịu cả ngày, làm lắm việc.

Ta nấu rất nhiều món, thậm chí đặc biệt mua cả thịt từ thành phố về.

Ngày qua ngày, đêm tới đêm.

Ta cũng chờ chàng trở về.

Chàng đã nói sẽ mất một tháng để từ biên giới mà đến được đây, nên trong vòng tháng này, mọi nhà đã trang trí đèn lồng và câu đối. Mặc dầu, năm mới đã qua, nhưng họ vẫn đang trang trí.

Ta nghĩ về chàng cả ngày lẫn đêm.

Vô số lần.

Chàng sẽ phản ứng thế nào khi gặp ta?

Có lẽ, chàng sẽ ôm ta thật chặt trong vòng tay.

Có lẽ, chàng sẽ dịu dàng véo mũi ta, hỏi rằng ta có nhớ chàng không.

Có lẽ…

Trong phúc lạc, ta suy nghĩ và tiếp tục suy nghĩ.

Và thế là, cả ngày hôm ấy, thành phố đón chào những người đàn ông quay trở về, cửa nhà của mọi hộ, những người vợ, những đứa con, ai nấy nở nụ cười thật tươi.

Có lẽ họ cũng là những người đã nhận được thư phải không?

Hoặc có lẽ họ là những người vợ, biết chồng mình sẽ quay về.

Thật tuyệt.

Rất nhiều người chồng đã quay về.

Thật tuyệt. Thật tuyệt.

Ta lặng im, ngồi tại cửa. Ta ngồi đó lâu, ngóng rất lâu.

Cho đến khi mọi người đàn ông trở về nhà của họ, cho đến khi tiếng ồn của những bịch pháo ở khắp mọi nơi tắt hẳn. Cho đến khi, mặt trời khuất bóng sau rặng núi.

Trăng nhô lên cao.

Ánh trăng mờ rọi sáng khắp thân ta, gió mùa thu cuộn thổi, lá phong nhẹ nhàng rơi xuống sân.

Ah.

Lại là một mùa thu nữa đã trôi qua.

Phong Di, sao chàng có thể khiến thiếp chờ thật lâu?

“Tĩnh Nhi, cô ngồi làm gì ở ngoài ấy?”.

Đột nhiên, Hạnh Nhi nói. Gương mặt cô rạo rực niềm vui và hạnh phúc. Chỉ vừa mới bây giờ, tôi đã tận mắt thấy chồng của cô đã trở về.

Ta thật sự ganh tị.

Sau khi nghĩ thế, ta cười nhạt. “Tôi đang đợi Phong Di trở về. Tôi sợ nếu khóa cửa, anh ấy sẽ không vào được”.

Khi ta nói hết, gương mặt ta trầm xuống, để lại những đau thương. Khi lệ nóng ầng ận trong đôi mắt, ta chậm chạp đóng mắt lại.

Thế là đủ rồi, điều gì đến, rồi sẽ đến.

Chỉ để nghe cô ấy nói. “Tĩnh nhi, cô đang bị sốt ư? Phong Di đã hi sinh trên chiến trường. Anh ấy đã gửi gắm lời chúc cuối cùng của mình cho cô, dù cô có đợi đến bao lâu, anh ấy sẽ không quay trở về nữa đâu”.

Trong thoáng chốc, nước mắt tuôn ra như mưa từ mắt ta.

Tất cả những hi vọng của ta đã tan vỡ, như thể, chính bản thân ta bị buộc phải thức dậy từ một giấc mộng hoàn mỹ, và kéo theo đó, là cái hiện thực tàn nhẫn và độc ác.

Ta nhẹ nhàng sờ lên cái bụng tròn của mình, nhưng lại mỉm cười cùng với nước mắt.

“Tôi đã tự lừa dối mình”.

Thật ra.

Ta đã biết.

Tất nhiên ta đã biết.

Tại sao cô phải nhắc ta?

Tại sao cô phá vỡ bong bóng vọng tưởng của ta?

Làm thế nào mà ta không biết chứ?

Lá thư ta nhận được ngày ấy. Chỉ cần nghĩ về nó, cũng đã khiến cho mắt ta lệ nhòa.

Câu đầu tiên là: Chúng ta đã thắng.

Nhưng dòng kế tiếp…

“Tĩnh nhi, anh e rằng anh không thể trở về để gặp em….và con của chúng mình”.

Con đê xúc cảm vỡ òa và nước mặt, một lần nữa nước mắt tuôn trào trên gò má.

Phong Di, chàng đã từng nói

Rằng mọi người vào một ngày nào đó, sẽ có một mái ấm hoàn mỹ.

Điều đó đã trở thành hiện thực.

Bấy giờ, mọi người đều sống trong bình an.

Gia đình họ, ai ai cũng cười, ai ai cũng vui.

Nhưng duy nhất chỉ mình thiếp.

Thiếp chẳng còn gia đình nữa.

Không.

Thiếp sẽ vẫn chờ chàng trở về.

Ôi lá chi phong, sao lại đau? Sao chàng lại quên mất lối về?

Sao chàng lại quên đi lời thề?

Của hai ta…