Sau khi ngừng hành hạ bố mẹ, tôi nhìn xung quanh và thấy dân làng đang nhìn chúng tôi với ánh mắt giận dữ.
"Cái gì? Các ngươi nhìn cái gì thế? Nếu có bất mãn gì thì cứ nói ra."
Anh Hùng mạnh mẽ lên tiếng với mọi người xung quanh, và họ đều lảng tránh ánh mắt anh ấy.
Thật khó chịu khi bị những người này nhìn chằm chằm. Chúng tôi đã làm gì sai chứ?
"Ư... ư..."
Khi tôi chuyển sự chú ý từ dân làng sang bố mẹ, họ đang cố gắng đứng dậy và tựa vào nhau. Mẹ thì thôi, nhưng bố tôi vẫn còn sức đứng dậy sau khi đã bị Anh Hùng đá khá nhiều, điều này khiến tôi hơi ngạc nhiên.
Có lẽ Anh Hùng đã nhẹ tay.
Bố tôi nên biết ơn Anh Hùng hơn. Nếu anh ấy muốn, bố tôi có thể không bao giờ đứng dậy được nữa.
Tôi đã hi vọng rằng sau khi bị đánh đập, bố mẹ sẽ trở nên tử tế hơn.
"Lina... con... con đã làm gì thế này...?"
"Khụ... khụ! Lina... con không phải là đứa trẻ như thế..."
Nhưng họ lại tiếp tục nói những lời vô nghĩa.
Những lời nói đó... khiến tôi cạn kiệt sự kiên nhẫn.
"Các người đừng nói những chuyện vớ vẩn nữa, hãy chúc phúc cho chúng tôi đi."
Dù gì họ vẫn là bố mẹ tôi.
Tôi đã nghĩ, nếu họ chấp nhận mối quan hệ của tôi với Anh Hùng, tôi sẽ tha thứ cho họ.
Nhưng...
"Chúc cái gì... phúc cái gì cơ chứ?"
Bố tôi dường như không hiểu tôi đang nói gì.
"Chuyện của tôi và Lina cưới nhau đấy, ông già đần ạ!"
Có vẻ như Anh Hùng cũng đã đạt tới giới hạn của mình.
Anh ấy hành động như thể hiểu ý tôi, và đã đấm thẳng vào mặt bố tôi.
Bố tôi không kịp tránh và đã phải chịu một cú đấm làm rơi một vài chiếc răng xuống đất trong tiếng kêu đau không thành tiếng. Ông ta bịt miệng trong tuyệt vọng... thật là ngốc nghếch.
Thật tuyệt vời khi thấy Anh Hùng đánh bố tôi.
Tại sao bố mẹ tôi không hiểu được khi có một người tuyệt vời như Anh Hùng bên cạnh tôi?
"Mẹ nó ơi!"
Mẹ tôi đã chạy tới bên bố tôi.
Họ không cần phải lo lắng đến thế, chỉ là vài chiếc răng gãy mà thôi.
"Hãy dừng lại đi Anh Hùng! Chúng tôi đã làm gì sai cơ chứ...?"
Mẹ tôi đã can ngăn Anh Hùng trong khi bảo vệ bố tôi.
Tôi bị bà ta tát một cái đau điếng mà bà ta còn dám bảo là không làm gì sai sao?!
"Hãy chấp nhận mối quan hệ của tôi và Lina đi! Các người còn muốn bị đau nữa à?"
"Mau lên đi, tôi đã chán ngấy hai ông bà lắm rồi."
Khi tôi và Anh Hùng nói như vậy, mẹ tôi đã im lặng và mặt méo xệch lại.
Tại sao họ lại không chấp nhận mối quan hệ của tôi và Anh Hùng?
Tôi đã từ bỏ cái gọi là "tình yêu" với cái tên đó và tìm thấy tình yêu thật sự.
Tôi chỉ muốn được bố mẹ chúc phúc mà thôi... chán thật chứ.
Nếu họ không chấp nhận mối quan hệ của tôi với Anh Hùng, tôi nghĩ mình không cần những bậc cha mẹ như vậy.
"Nếu các người không chấp nhận, thì thôi. Tôi sẽ cắt đứt quan hệ bố mẹ với các người!"
"Cái gì...!?"
"Lina...!?"
Bố mẹ ngạc nhiên nhìn tôi.
Họ có nghĩ tôi đang đùa không?
Vâng, tôi nên làm như thế từ đầu.
Là vợ của Anh Hùng, tôi không cần những bậc cha mẹ bẩn thỉu như vậy.
"Ha ha, Lina... nói tốt lắm! Vậy họ không còn là bố mẹ của em nữa ha?"
"Vâng, Anh Hùng! Những con chuột bẩn thỉu này... không phải bố mẹ của em nữa rồi."
Tôi đã chỉ vào mẹ mình và nói với Anh Hùng với một nụ cười.
"Hả... như vậy... Lina... con định bỏ rơi bố mẹ sao...?"
Mẹ tôi đã thì thầm với giọng buồn bã, nhưng bà ấy hiểu lầm rồi.
Khi tôi kết hôn với Anh Hùng, tôi sẽ là vợ của một anh hùng.
Thế mà cớ sao tôi lại bị những người dân bẩn thỉu trong làng gọi một cách thân mật như vậy?
Cơn tức giận dâng trào trong tôi, và khi mẹ tôi vẫn đang ngơ ngác, tôi đã tát bà ấy một cái thật mạnh. Bà ấy bị sốc vì bị đánh bất ngờ và tôi đã nói với bà ấy.
"Không phải là Lina, phải gọi là Lina-sama chứ...!"
Tôi đã dạy bà ấy về sự khác biệt giữa vị thế của vợ một Anh Hùng và đám dân đen bẩn thỉu.