Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

41 78

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

4 8

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

201 167

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

382 1833

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

49 1095

Web Novel - Chương 53: Khởi đầu

“Hi… Hiyose?” 

“Ặc! Sorakaze…!” 

Tôi còn đang bối rối vì sự xuất hiện bất ngờ của một nhân vật không mời mà đến, thì Hiyose đã tiến lại gần, mặt mày lo lắng, hỏi han.

“Sorakaze, cậu ổn không? Có sao không đấy?”

“À, tối qua bị mưa lớn làm lạnh người, ngã quỵ luôn. Nhưng giờ so với sáng và trưa thì đỡ hơn nhiều rồi.”

“…! Thế… thế à. Ngã quỵ cơ à…” 

Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm. Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, tôi lên tiếng.

“Sao Hiyose lại đến nhà tớ…? Mà khoan, làm thế nào cậu biết nhà tớ luôn vậy?”

Dù ở trường tôi và Hiyose nói chuyện với nhau như cơm bữa, nhưng mời cậu ấy đến nhà? Chưa từng. Nói chi đến việc tiết lộ địa chỉ nhà mình, tôi thề là không có! 

Khi tôi ném câu hỏi đó ra, Hiyose lôi từ cặp sách một xấp tài liệu, giải thích.

“Cô giáo nhờ tớ mang tài liệu hôm nay đến cho cậu. Nhân tiện, tớ hỏi luôn địa chỉ nhà cậu.”

“Ra là vậy… Phiền cậu quá.”

“Không sao đâu!” 

Tôi nhận xấp tài liệu từ tay Hiyose. Cậu ấy đảo mắt nhìn quanh, rồi hỏi.

“Tớ tưởng nếu Sorakaze bị ốm thì em gái cậu sẽ ra đón chứ… Em ấy đang ở trong nhà hả?”

“An hả? Giờ nó đang đi mua đồ.”

“…Vậy à.” 

Rồi, như thể vừa nảy ra ý tưởng gì đó, Hiyose tiếp lời.

“Thế… trong lúc chờ An-chan về, để tớ chăm sóc cậu được không?”

“Cái gì!?” 

Đề nghị bất ngờ khiến tôi sốc toàn tập, vội vàng đáp.

“Không cần làm thế đâu, tớ ổn mà────” 

Tôi định lắc đầu từ chối, nhưng vừa cử động cổ, đầu óc bỗng choáng váng, như muốn sụp xuống.

“Sorakaze!” 

Thấy tôi như vậy, Hiyose hét lên, vội vàng đỡ lấy vai tôi, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Rồi cậu ấy nói tiếp, giọng đầy lo lắng.

“Thấy cậu thế này, làm sao tớ yên tâm để cậu ở một mình mà về được!”

“Nhưng mà────”

“Không nhưng nhị gì hết! Nếu lúc chỉ có một mình mà có chuyện gì xảy ra, thì nguy to đấy!” 

Thật ra, tôi định nằm im nghỉ ngơi cho đến khi An về. Xác suất xảy ra “chuyện gì đó” gần như bằng không. Nhưng đứng ở góc nhìn của Hiyose, một người bạn tốt bụng và hay lo xa, thì việc lo lắng cho tôi cũng chẳng có gì lạ. 

Và tôi thì không muốn làm cậu ấy phải bận tâm thêm nữa. 

Nghĩ vậy, tôi hít một hơi, rồi nói.

“…Được rồi. Nếu cậu đã nói thế, thì nhờ cậu nhé.”

“Ừm!” 

Vậy là tôi mời Hiyose vào nhà. Vì khi An về, em ấy sẽ lo chuyện cơm tối, nên tôi dẫn Hiyose vào phòng khách. Cả hai ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.

“Nơi này… là nơi Sorakaze sống hằng ngày hả…”

“…Hiyose?” 

Tôi đặt xấp tài liệu lên bàn trước mặt, thì nghe Hiyose lẩm bẩm gì đó. Tò mò, tôi gọi tên cậu ấy.

“Ặc!? K-không có gì hết!!” 

Hiyose giật mình, mặt đỏ bừng, vội lắc đầu nguầy nguậy. 

“Vậy sao…” 

Một lúc sau, Hiyose vẫn cúi gằm mặt, nhưng rồi cậu ấy ngẩng lên, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn, nói.

“Sorakaze… Trước đây tớ từng nói, vì cậu, tớ sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Vậy mà cuối cùng lại để cậu ra nông nỗi này… Tớ xin lỗi.”

“Cậu chẳng làm gì sai cả, đừng xin lỗi. Tớ nghĩ mình còn cầm cự được, nhưng như tớ nói rồi, trận mưa tầm tã tối qua… à không, trận mưa *siêu tầm tã* ấy, đã phá hủy mọi thứ.”

Nói thêm cho rõ, nếu phải đổ lỗi, thì đổ cho cơn mưa ấy đi. 

Hiyose nghe vậy, đáp lại.

“Nhưng mà, bị mưa lớn đến mức ngã quỵ thế này, chắc chắn là vì ngày thường cậu đã tích tụ quá nhiều mệt mỏi, đúng không?”

“Ừ… có lẽ, vậy.” 

“Nếu thế, thì vẫn là lỗi của tớ. Đáng lẽ tớ có thể làm bao nhiêu thứ cho cậu, nhưng lại cứ nghĩ cậu vẫn ổn, nên cứ vô tư đối xử như bình thường…” 

Tôi chưa kịp phản bác, Hiyose đã nói tiếp, giọng đầy quyết tâm.

“Nhưng từ giờ sẽ khác. Từ giờ trở đi, tớ sẽ thật sự làm mọi thứ vì cậu… Tớ *muốn* làm như thế────và đây chính là khởi đầu!” 

Nói rồi, Hiyose nắm lấy tay phải của tôi──── 

“Ớ!?” 

Và kéo tay tôi, đặt thẳng lên… vòng ngực *khổng lồ* của cậu ấy!