Sau một thoáng im lặng.
Sorakaze An, với giọng điệu trầm tối, lên tiếng.
“Onii-chan… cô gái đang đứng cạnh anh là ai thế?”
Hỏng bét.
Nếu như lần trước với Shirayuri-senpai, mà giờ An lại hiểu lầm Hiyose là bạn gái của tôi thì…
“Này, Onii-chan. Chuyện là thế nào hả? Suốt thời gian qua anh toàn nói dối em là không có bạn gái đúng không?”
…có khi mọi chuyện sẽ đi theo hướng đó.
Nghĩ vậy, tôi vội vàng mở miệng, định giải thích ngay để tránh hiểu lầm tai hại. Nhưng đúng lúc đó—
“Onii-chan? Khoan đã! Chẳng lẽ… không, chắc chắn rồi! Em là em gái của Sorakaze đúng không!?”
Hiyose, nhanh hơn tôi một nhịp, đã lên tiếng hỏi trước.
“Đúng thế.”
Chẳng có lý do gì để giấu, tôi gật đầu xác nhận. Ngay lập tức, Hiyose reo lên “Biết ngay mà!” rồi bật dậy khỏi sofa, tiến thẳng đến chỗ An và nói.
“Ôi trời ơi! Nhìn xa nhìn gần gì cũng dễ thương hết á! Chào em! Chị là Hiyose Akari, rất vui được gặp em nha!”
“Ư… em là Sorakaze An! Mong được chị giúp đỡ—hả!?”
An định đáp lại lời chào, nhưng khi ánh mắt lướt xuống dưới từ khuôn mặt Hiyose, không hiểu sao em ấy bỗng khựng lại.
“An-chan? Có chuyện gì thế?” Hiyose tò mò hỏi.
An vội ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt Hiyose.
“K-không, không có gì ạ! Mong chị giúp đỡ, Hiyose-san!”
“Ừ, chị cũng mong thế nha~!”
Đúng là khả năng giao tiếp đỉnh cao của Hiyose, chỉ trong chớp mắt đã thân thiết với An dù mới gặp lần đầu. An thì có vẻ hơi căng thẳng, chắc vì không ngờ trong nhà lại có người lạ ngoài tôi, lại còn là một chị gái lớn hơn. Nhưng vốn dĩ An cũng thuộc dạng giỏi ăn nói, nên biết đâu hai người này lại hợp cạ bất ngờ.
Đang mải nghĩ thế thì An lên tiếng.
“À… sao Hiyose-san lại ở trong nhà mình thế ạ?”
“À, chị mang tài liệu đến cho Sorakaze, nhưng thấy cậu ấy trông mệt mỏi quá. Thế nên chị nghĩ, thôi thì ở lại trông chừng đến khi em gái cậu ấy—tức là An-chan—về nhà vậy!”
“Ra thế… cảm ơn chị đã lo cho Onii-chan nhé!”
“Không có gì đâu, đừng bận tâm!”
Hiyose cười tươi, rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trong phòng khách.
“Thật ra chị muốn trò chuyện thêm tí nữa, nhưng vì ban đầu chỉ định ở lại đến khi em về, nên chắc hôm nay chị về đây… Hẹn gặp lại nha, An-chan! Và cả Sorakaze nữa—”
Vừa nói, Hiyose vừa tiến lại gần tôi. Rồi, với giọng ngọt ngào như rót mật, cô ấy ghé sát tai phải của tôi thì thầm.
“Nếu cậu khỏe lại, tớ sẽ cho cậu sờ… vòng một đấy, nên mau khỏe lên nha.”
“?!”
Tôi giật mình, bất giác đưa tay che tai phải. Hiyose lùi lại, hơi đỏ mặt, khẽ vẫy tay với tôi.
“Thế nha, bye!”
Dứt lời, cô ấy rời khỏi phòng khách. An tiễn Hiyose ra đến cửa, còn tôi thì thở phào. Lúc An bước vào, tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ rối tung, may mà hóa ra chỉ là lo hão.
Nhưng đúng lúc đó—
“?!”
An quay lại phòng khách, trèo lên sofa chỗ tôi đang ngồi. Em ấy bò sát lại gần, mặt kề mặt, đôi mắt tối sầm, giọng nói trầm thấp đầy đe dọa.
“Onii-chan. Suốt thời gian qua, anh chẳng hề xem em là con gái, không chút rung động trước những lần em chủ động tấn công. Có phải vì bên cạnh anh đã có một người vừa xinh đẹp vừa… vòng một khủng như Hiyose-san đúng không? Dù là đến thăm vì anh ốm, nhưng anh mời chị ấy vào nhà, có phải vì anh muốn được Hiyose-san chăm sóc không? Em không đủ để làm anh thỏa mãn sao? Được rồi, em thừa nhận, về khoản vòng một thì em không đấu lại. Nhưng em tự tin về vóc dáng của mình lắm đấy! Onii-chan là của em, nên từ giờ, em sẽ khiến anh thỏa mãn!”
Nói xong, An đưa tay, chậm rãi cởi cúc áo đầu tiên.
—Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!