Khi anh ấy vừa mở đôi mắt của mình, một bờ mông vừa trắng vừa căng tròn đập thẳng vào mặt anh ấy.
“Hikari, lại là mày phải không?”
Sau khi gọi tên nó, nó khẽ rên gừ gừ trong khi đang cào nhẹ tai của mình.
Kanda Sorata không để ý gì và tách mông của Hikari ra khỏi khuôn mặt của mình. Sau đó anh đứng lên từ một tấm thảm màu xám. Hikari khi ấy vừa bị đánh thức một cách cưỡng ép bởi sự phản đối của Sorata, nhưng Sorata chỉ thở dài đáp lại:
“Đúng là xui xẻo thật mà…”
Sorata nheo đôi mắt của mình khi vừa liếc thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ. Phía tây chân trời đang rực cháy một màu đỏ thẫm như thể là đang thông báo cho anh ấy về cách tiếp cận của tận thế.
“Được đánh thức bởi mông mèo, tuổi trẻ của mình còn có thể thảm hơn thế nào nữa chứ?!”
Sorata che mặt mình lại khi một cơn buồn ngủ bất chợt ập đến với anh.
“Có lẽ việc sử dụng từ “tuổi trẻ” một cách tùy tiện thế này còn bi thảm hơn thế nữa nhỉ…”
Con mèo trắng đang trên đùi của anh ấy ngáp như thể đồng ý với anh. Sau đó, sáu con mèo khác trong căn phòng rộng cỡ sáu tấm tatami bắt đầu đồng thanh để đòi đồ ăn cho chúng.
Có cả mèo trắng, mèo đen, mèo tam thể, mèo sọc nâu, mèo sọc đen, mèo Xiêm, và một con mèo trông giống như mèo Mỹ lông ngắn. Tổng cộng có tất cả 7 con mèo mà tất cả bọn chúng đều bị bỏ rơi trước khi được Sorata mang về chăm sóc. Tên của chúng lần lượt là: Hikari, Nozomi, Kodama, Tsubasa, Komachi, Aoba, Asahi.
Trước những chiếc miệng đói đang kêu gào ấy, phản ứng duy nhất mà Sorata cho bọn chúng chính là tiếng kêu réo từ chiếc bụng đói của anh. “Chủ của tụi mày cũng đói lắm rồi nè.”
Đây là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ xuân của anh ấy. Ngày 5 tháng 4. 5 giờ chiều.
Trong cái chung cư cũ nát này, khi mà nó được nhuộm đỏ bởi ánh chiều tà, là ký túc xá của trường trung học liên kết với Đại học Nghệ thuật Suimei.
Sakurasou là tên của ký túc xá, cái tên được ra đời chắc có thể là do cây anh đào lớn trong sân ấy.
Nhà bếp, nhà ăn và phòng tắm được mọi người sử dụng chung với nhau.
Nó mất khoảng 10 phút để đi đến trường cùng như đi đến nhà ga gần nhất.
Phòng 101, một trong những căn phòng ở ký túc xá, hiện đang là nơi ẩn náu của Kanda Sorata, bắt đầu mùa xuân của một học sinh năm hai.
Trên tường đã được dán nhãn với những từ ngữ rõ ràng: “Mục tiêu của tôi: Thoát khỏi Sakurasou!” Những từ ngữ ấy đã phản ánh suy nghĩ đầu tiên của Sorata trong năm nay ngay cả trước khi anh ấy viết ra những từ ấy.
Mục tiêu của anh ấy bây giờ không phải là có bạn gái, cũng không phải đến với Koshien , chắc chắn không phải vào Sân vận động Quốc Gia, và càng không phải để tham dự Đại hội thể thao các trường trung học phổ thông toàn Nhật Bản.
Mục tiêu của anh là rời khỏi ký túc xá này.
Nguyên nhân ở đây thì thực ra Sakurasou có hơi khác một chút so với các ký túc xá thông thường.
Những học sinh sống ở đây hầu hết là những người không hòa thuận lắm với các học sinh khác, và đây là nơi để cho họ thay đổi. Nói theo một cách dễ hiểu, đây là nơi ẩn náu của những con người không bình thường. Không giống như những ký túc xá khác, ở đây chẳng có những người phụ nữ đứng tuổi, cũng chẳng có những quán ăn tự phục vụ, nên mọi thứ từ nấu ăn, giặt ủi quần áo cho đến lau nhà đều phải do học sinh sống ở đây tự hoàn thành, và điều này thực sự khó khăn. Ban giám hiệu bảo rằng đây là nơi để “rèn luyện tính tự lập cho học sinh”, nhưng Sorata nghĩ rằng lý do thực sự là trường không thể tìm được ai đó sẵn lòng đến đây để giúp đỡ. Sau tất cả, Sakurasou có một sức mạnh tiềm tàng khiến cho bạn bè anh sợ hãi khi nhắc đến.
Có điều, các hoạt động dọn dẹp bắt buộc hàng tháng bên ngoài trường học thậm chí còn rắc rối hơn. Như cái tên của nó, các tình nguyện viên sẽ đi bộ xung quanh và dọn rác ở các khu vực lân cận sân trường. Nhưng bởi vì cái “lân cận” này mất khoảng 30 phút cho cả người lớn để đi bộ, nên đây thật sự là một dự án lớn mà có thể mất cả ngày. Cơ chân anh luôn đau kinh khủng vào cái ngày sau hoạt động ấy.
Cả nam và nữ đều sống chung trong cái ký túc xá khét tiếng này, tổng cộng là có 4 người. Ở đây cũng có một giáo viên sẽ giám sát tất cả bọn họ.
Sorata là một trong những học sinh ấy.
Mùa hè năm ngoái, anh ấy đã được đích thân hiệu trưởng gọi đến và buộc phải đưa ra quyết định của mình.
"Kanda Sorata-kun, hoặc là vứt con mèo của cậu đi hoặc là dọn ra khỏi ký túc xá của trường."
"Vậy em sẽ dọn ra khỏi ký túc xá."
Sorata đang ở độ tuổi nổi loạn, do đó, anh đã đưa ra quyết định của mình ngay trước khi hiệu trưởng ngắt lời anh. Như là kết quả cho sự nổi loạn của mình, anh bị đuổi khỏi ký túc xá của trường ngay trong ngày hôm ấy.
Ngay sau đó, anh đã nhận ra mình đã mắc một sai lầm vô cùng tai hại vào thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Một cuộc “độc thoại nội tâm” ngay lập tức được nổ ra để tranh luận về người được cho là gánh vác trọng trách này. Sau một hồi, thùy trước trán của anh bị “kết tội”.
Sau khi Sorata được gửi tới đây, Mitaki Jin, với phản ứng sắc bén của mình, đã nói về bi kịch của anh rằng: “Con mèo trắng Hikari của em là con mèo duy nhất mà em đang giữ. Nếu em cố gắng tìm được ai đó nhận nuôi nó, thì vấn đề về chỗ ở của em sẽ được giải quyết thôi.” Tuy nhiên, việc bị đuổi đi ấy đã giáng một đòn mạnh vào tâm lý của Sorata, khiến cho anh ấy không thể hồi phục sau cú sốc trong khoảng 3 ngày.
Do vậy, anh vẫn đang tích cực tìm kiếm ai đó nhận nuôi chú mèo của mình.
Nhưng vì một vài lí do kì lạ, số lượng những con mèo không những giảm mà còn tăng một cách chóng mặt. Sorata biết rằng có gì đó không ổn với mình rồi.
Cứ như là bị nguyền rủa ý, nơi nào có anh, nơi đó sẽ có các chú mèo bị bỏ rơi. Đứng trước việc bất hạnh ấy, anh chẳng có bất cứ thứ gì giúp anh giải quyết vấn đề. Anh cố gắng lờ những chú mèo rồi bước đi, nhưng chỉ được vài bước cách xa khỏi chiếc hộp chứa những chú mèo ngây thơ ấy, anh đã đầu hàng trước cảm giác tội lỗi và bất an của bản thân.
Nozomi, Kodama, và Hikari thì rúc vào người anh, có lẽ là đang lo lắng cho Kanda, người đang chìm suy vào những suy nghĩ của bản thân.
“Đừng dính sát vào người anh như vậy chứ, anh sẽ tìm cho mấy chú nguồn cung cấp thực phẩm cho mấy chú bây giờ. Khi chúng ta chia tay, anh mày chắc sẽ khóc to lắm và trông rất tệ đấy, chắc lúc đó mấy chú sẽ chùn bước nhỉ.”
Lũ mèo quay đi và bắt đầu liếm mặt mình. Sorata tự hỏi liệu bọn chúng có hiểu những gì anh ấy vừa nói không.
Anh thở dài và khẽ liếc nhìn bầu trời lúc này đang nhuộm một màu đỏ thẫm.
Mình không thể có được ngày nghỉ cuối cùng trong kỳ nghỉ xuân này một cách có ý nghĩa hơn để phục hồi lại kỳ nghỉ nhuốm đầy kí ức đau buồn ấy sao? Đắm mình trong ánh mặt trời, anh cười một cách trống rỗng.
Tatami là một loại sản phẩm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản Sân vận động Koshien, nơi tổ chức Giải vô địch bóng chày trung học quốc gia của Nhật Bản Nằm trong vùng vỏ não trước trán ( prefrontal cortex). Vùng não này có liên quan đến việc lập kế hoạch hành vi nhận thức phức tạp, biểu hiện tính cách, ra quyết định và kiểm soát hành vi của bản thân khi bước ra xã hội.