Part 2:
Con đường ngắn nhất để từ ký túc xá Sakurasou tới nhà ga phải băng qua
“Trung tâm mua sắm Dải Gạch Đỏ”. Đây là một nơi tuyệt vời, mang phong cách cổ điển và giàu tính lịch sử. Được sinh ra và lớn lên ở đây, Sorata nhớ con đường này giống như một trong những nơi mà anh thường xuyên lui tới khi còn nhỏ. Cũng giống như vậy, hầu hết mọi người đều chào hỏi anh mỗi khi anh băng qua con đường ấy.
Thường thì người bán cá sẽ nói:
“Oh, không phải là con trai của Kanda đây sao? Cá thu hôm nay ngon lắm đó cháu.”
Bà chủ lò mổ thịt ở phía xa trước mặt cậu thì sẽ bảo:
“Yaaahaaa, Sorata phải không cháu? Cháu muốn mua gì hôm nay nào? Cô có thể cho cháu một bịch croquette đó, nó đang ở trong nhà ấy.”
Sorata chẳng mua gì cả, nhưng anh vẫn lấy bịch croquette vì lời ngỏ ý của người phụ nữ tử tế ấy.
“Sorata, không gặp cậu trong nhiều năm rồi nhỉ? Cậu đang theo học ở Suiko phải không?”
Đó là người bạn mà cậu học chung hồi trung học cơ sở và hiện giờ đang đứng trông quầy rau.
Cái thứ tưởng chừng như chẳng tồn tại ở những đô thị như tình làng nghĩa xóm lại vô cùng đong đầy ở con đường này.
Việc tái phát triển lại con đường này có lẽ cũng không đem lại lợi ích cho mọi người lắm. Bên cạnh đó, mọi người đều thích thành phố của Đại học Nghệ thuật Suimei theo cách mà nó thể hiện.
Khoảng ba năm trước, đã có một siêu thị mới vô cùng lớn được mở ở đây nhằm cung cung những sản phẩm vừa rẻ vừa đa dạng cho người dân. Tuy nhiên, Sorata vẫn yêu quý con đường mua sắm này, vì đây giống như một nơi an ủi cho anh sau những tháng ngày đau thương ấy.
Và đó cũng chính là cảm giác của người dân sinh sống quanh con đường mua sắm này. Chính sự ủng hộ và tình cảm của người dân đã khiến cho con đường vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.
Nhét vội chiếc bánh croquette vào mồm, Sorata đã đến nhà ga trước khi anh kịp nhận ra điều đó.
Mặc dù cũng có tên là Nhà ga Đại học Nghệ Thuật, nhưng kể cả người lớn cũng phải mất 15 phút để đi bộ từ đây đến trường đại học. Năm nào cũng vậy, sẽ có những học sinh vô tình chạy tới đây vào phút chót, để rồi trở thành nạn nhân và than thở cho số phận xui rủi của mình. Nó đã trở thành một câu chuyện nổi tiếng ở đây.
Ở đây chỉ có một cái rào chắn trước nhà ga, cư dân ở phía bên kia phải băng qua đường ngang để mua vé, cũng khá là bất tiện.
Sorata đang đợi ở cái hàng rào tròn, cứng cáp ở trước rào chắn.
Anh lấy tấm ảnh từ chiếc ví của mình và nhìn cô gái ấy một lần nữa.
Cô ấy tên là Shiina Mashiro hửm.
Một cái tên kì lạ.
Chihiro nói rằng cô ấy là cháu gái của cổ, nhưng mà hai người họ có khoảng cách về tuổi tác lớn thật.
Khi anh vẫn còn mải mê suy nghĩ về điều đó, con tàu tiếp theo đã cập bến nhà ga.
Thường thì các tốp học sinh trung học cơ sở, trung học phổ thông sẽ xuống tàu trong khoảng thời gian này. Nhưng giờ đang là kỳ nghỉ xuân, nên chỉ có một số ít hành khách chẳng rõ danh tính ở trên tàu. Ta cũng chẳng thể đoán được tuổi tác hay nghề nghiệp của họ chỉ thông qua vẻ bề ngoài ấy.
Tuy nhiên, Sorata bất chợt nhận ra một khuôn mặt quen thuộc trong số ít khuôn mặt trên tàu ấy. Chủ nhân của khuôn mặt ấy cũng nhận ra anh. Anh ta mở to mắt ngạc nhiên và nhẹ nhàng bước đến bên cậu.
“Chú đang làm gì ở đây vậy? Đừng nói là đang chờ anh đấy nhé?”
“Không anh”
“Tất nhiên là không rồi.”
Mitaka Jin mỉm cười. Sorata không nghĩ rằng có bất cứ điều gì đáng buồn cười trong đấy cả.
Jin có mái tóc nâu, cao và mảnh khảnh. Sự táo bạo là điều mà mọi người xung quanh cảm nhận khi ở gần anh, nhưng chính sự dịu dàng lại là những gì mà tổng thể anh toát ra với mọi người.
Cặp kính sạch sẽ và sáng bóng mà anh đang đeo càng làm nổi bật thêm vẻ tri thức của anh. Ngay cả trong ý kiến của mình, Sorata thấy Jin đẹp trai một cách hoàn hảo.
Đây cũng là lý do Sorata hiểu tại sao anh lại nổi tiếng đến như vậy. Cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy dấu hickey trên cổ của anh, đây đã là công việc thường ngày của anh rồi.
Jin sống ở phòng 103 trong Sakurasou. Chuyên môn của anh ta là đoán số đo ba vòng của những người phụ nữ ăn mặc chỉnh chu bên ngoài.
“Chú đang cầm gì trên tay đấy? Thơm thật đó.”
Jin thò tay vào trong cái túi nhỏ đựng bánh croquette. Vẻ tò mò của trẻ con hiện rõ trên khuôn mặt bất chấp phong thái điềm đạm và chín chắn của anh.
“Đó là bánh croquette mà bà chủ lò mổ thịt đã cho em trên đường tới đây đó.”
“Tuyệt thật. Cho anh vài cái với. Anh chỉ mới vừa ăn bữa sáng hôm nay thôi đó.”
Jin nhét chiếc bánh vào miệng mình, trông anh ăn nó một cách vô cùng thích thú.
“Chú tuyệt thật đó, Sorata.”
“Eh?”
“Chú đã có được túi bánh croquette đó chỉ với việc đi qua con đường mua sắm ấy. Thật là một thiên tài hiếm có. Chú có được sự tôn trọng của anh rồi đó.”
“Còn anh thì nổi tiếng hơn hẳn em khi có thể làm cho những người phụ nữ mang thai khi anh chỉ cần đi trên đường thôi đó.”
“Hey, anh mày có sử dụng đầy đủ biện pháp an toàn đấy nhé.”
“Không phải bộ anime của Misaki-senpai được đón nhận nồng nhiệt sao?”
Rốt cuộc, Jin vẫn là người viết kịch bản cho bộ anime này.
“Đó là bởi vì Misaki đã làm nó mà. Cô ấy đã là một kẻ lập dị từ rất lâu rồi. Mmm… Ngon thiệt đó. Anh kết bánh croquette ở đây rồi đó.”
Nhận thấy rằng Jin muốn đổi chủ đề, Sorata cũng không muốn đào sâu thêm về vấn đề này nữa.
“Em sẽ gửi lời cảm ơn về chỗ bánh croquette này với cô ấy sau. Em sẽ nói với cô ấy rằng anh là người đã khen ngợi cô ấy.”
“Phải rồi, chú là dân ở đây mà nhỉ?”
“Vâng”
“Vậy sao chú vẫn còn sống ở ký túc xá vậy?”
“Sao bây giờ anh lại hỏi em câu đó vậy? Mà không sao đâu, cũng không có gì đặc biệt đâu anh.”
Đọc thêm ở đây nha