Những ai đang ngồi viết Light Novel, mọi người đều có vấn đề

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 02 - Chương 02: Thiết lập mới của người ký khế ước với Ma Vương

Chương 02: Thiết lập mới của người ký khế ước với Ma Vương

"Nhận thua sao?"

"Trường cao trung C chúng ta nhận thua sao?"

Quyết định của Hoàn Tử Âm đã gây ra 'sóng to gió lớn' , không ai của trường cao trung C có thể chấp nhận quyết định của cô ấy và làn sóng âm thanh hỗn loạn dâng lên ngay lập tức.

Đám giáo viên có kinh nghiệm xã hội thì không sao, nhưng đám học sinh lớp Tinh Anh thì hoảng hốt đến mức mặt nhăn nhó khi nghe được quyết định "khó tin" của cô ấy. Mặc dù trước đó bọn họ đã sợ hãi quái vật-kun, nhưng dưới áp lực sinh tồn thì ai cũng muốn giành chiến thắng.

Học sinh đang tuổi dậy thì, khi phải đối mặt với mối đe dọa lương thực liên quan đến sống còn, ý chí sinh tồn cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy... Sự bùng nổ cảm xúc của học sinh lớp Tinh Anh đã vượt lên trên sự bất mãn và trong giọng nói mang theo sự oán giận nồng đậm.

"Đừng đùa nữa, cô giáo Hoàn Tử Âm, chẳng lẽ cô không biết hậu quả của việc trường cao trung C thua sao? Chúng ta sẽ rớt xuống vị trí bét đó!"

"Khẩu phần lương thực của hạng bét hoàn toàn không đủ. Nếu thua trận này, chúng ta sẽ thê thảm hơn cả dân tị nạn trong tương lai!"

"Phái bừa ai đó lên thử một chút cũng được, tuyệt đối không thể trực tiếp nhận thua!"

Tôi vốn 'nóng lòng muốn thử' , nhưng quyết định của Hoàn Tử Âm chẳng khác nào 'giội gáo nước lạnh' vào tôi. Tư duy nhảy vọt quá mức của cô ấy khiến cho người ta mù mờ khó hiểu, nhưng họ cũng cảm thấy phẫn nộ mãnh liệt.

Tinh Tinh Nhân cũng vô cùng kinh ngạc. "Ngươi, ngươi thật sự muốn nhận thua sao?"

Hoàn Tử Âm gật đầu một cách kiên định.

Nhìn thấy Hoàn Tử Âm bày tỏ thái độ như vậy, Tinh Tinh Nhân nhìn nhau và sau đó Tinh Tinh Nhân cao lớn quay sang nói với quái vật-kun: "Vậy thì... Ngươi đã chiến thắng."

"Trường cao trung Y các ngươi đã chiến thắng trường cao trung C, thứ hạng hiện giờ là thứ hai từ dưới lên, ngươi có muốn tiếp tục khiêu chiến trường cao trung E không?"

Trong sân, người duy nhất có thể giữ bình tình, hiện giờ chỉ còn có mỗi một mình quái vật-kun.

Quái vật-kun tháo kính trang trí xuống và cất vào túi.

"Dĩ nhiên rồi. Tốc chiến tốc thắng, ta muốn khiêu chiến một mạch luôn." Hắn cười nhạt.

"Trong căn phòng xúc xắc, tốc độ thời gian trôi chậm hơn so với bên ngoài, đúng không? Vậy thì... Sau khi đêm nay kết thúc, trường cao trung Y sẽ giành hạng nhất."

... Giành hạng nhất sao?

Tinh Tinh Nhân cao lớn 'hừ' nói: "Nhân loại, ngươi thật ngạo mạn."

Quái vật-kun nhún vai và cũng không đáp lại, nhưng dáng vẻ thoái mái và sở hữu hào quang giống như của Ma Vương Tối Thượng khiến cho người ta hoàn toàn không thể hoài nghi lời lẽ hùng hồn của hắn.

Khi đĩa bay phát ra tiếng động cơ, ánh sáng bắn ra xung quanh, Tinh Tinh Nhân thu hồi căn phòng xúc xắc và mang theo quái vật-kun bước lên đĩa bay.

Trước khi bước lên đĩa bay, quái vật-kun ngoái đầu nhìn lại lần cuối và liếc nhìn một lượt đám học sinh lớp Tinh Anh.

"Trường cao trung C các ngươi... Giấu rất sâu đó." Hắn đang nhìn chăm chú về phía tôi.

"Rõ ràng có một cường giả, nhưng các ngươi lại không chịu phái ra."

Tôi nhìn về phía sau, thấy Thấm Chỉ Nhu hơi giật mình... Và Huyễn Anh che kín toàn thân dưới lớp áo choàng đen.

Cùng với âm thanh 'ầm ầm ầm ầm' vang dội, đĩa bay cất cánh bay lên với tốc độ nhanh đến kinh người và nhanh chóng trở thành một đốm sáng nhỏ ở phía chân trời giống như sao băng.

"..." Tôi không hiểu.

"Cường giả" mà quái vật-kun nói mới vừa rồi là ám chỉ tôi sao? Hay là... Câu nói kia chỉ là 'tâm huyết dâng trào' trước khi đi và muốn 'cố bố nghi trận' ?

[cố bố nghi trận (故布疑阵): lợi dụng đối thủ muốn biết cái gì mà lộ ra dấu vết, sơ hở, bí mật, cố ý dàn dựng cho đối thủ tưởng mình không phòng bị ]

[tâm huyết dâng trào (心血来潮): ý nghĩ nông nỗi; chợt có linh cảm; chợt có ý nghĩ ]

Cho dù quái vật-kun để lại câu đố ám ảnh và khó chịu cho tôi, nhưng nó vẫn không ngăn cản mạch suy nghĩ làm sáng tỏ hiện trạng của tôi.

Sau khi xác nhận hiện trạng, tôi đã hiểu được cú sốc mà trường cao trung C sẽ phải đối mặt sắp tới khủng khiếp đến mức nào.

—— Chúng tôi thua, tháo chạy ngay trận đầu tiên! 

—— Chúng tôi trở thành hạng bét, trong tương lai sẽ rơi vào tình trạng khốn cùng vì thiếu lượng thực nghiêm trọng! 

—— Bởi vì Hoàn Tử Âm 'đi đứng một mình', tự ý nhận thua, có lẽ trường cao trung C với sự bất mãn đang sôi sục, sẽ 'nghênh đón' một cuộc nổi loạn. 

[đi đứng một mình (特立独行): không a dua theo ai ]

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn đĩa bay của Tinh Tinh Nhân đi xa.

"..."

Lần đầu tiên không có ai mở miệng chất vấn Hoàn Tử Âm, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề.

Thế nhưng, sự im lặng ngắn ngủi chỉ là ảo giác mà thôi.

Giống như sự yên bình trước bão tố —— Đôi khi, sự im lặng trước khi bùng nổ càng lâu, có nghĩa là sự 'chuẩn bị' càng dài. Hành động ban nãy của Hoàn Tử Âm thậm chí sẽ gây ra cơn thịnh nộ đủ để 'lửa cháy bừng bừng lan ra cả cánh đồng'.

Màn đêm buông xuống, đèn đom đóm vàng

trong không gian im lặng đáng sợ, tất cả mọi người dần dần hướng tầm mắt về phía sau lưng Hoàn Tử Âm.

Cô ấy im lặng trong vài giây.

Sau đó, cô ấy đột nhiên xoay người lại và nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người của trường cao trung C với ánh mắt sắc bén.

Khi cô ấy xoay người lại, mái tóc đen rất dài hất lên, tung bay theo 'bước đi lớn' và cuối cùng xõa ngang vai một cách rối loạn. 

[bước đi lớn (大动作): ám chỉ những hành động gây ra thay đổi lớn đối với tổng thể ]

"Hãy thu hồi ánh mắt vô lễ của các ngươi lại." Cô ấy lạnh lùng nói: "Đứng trước thời khắc quan trọng, tất cả lại ồn ào và lắm lời, rốt cuộc các ngươi có biết xấu hổ không vậy?"

"Cái gì, cô..." Một học sinh đang muốn nói chen vào, nhưng Hoàn Toàn Tử Âm lại nhanh hơn một bước và cắt ngang câu chuyện.

Cô ấy phun ra từng lời nói kiên định của mình với sự quyết đoán và không cho phép nghi ngờ. 

"Các ngươi muốn chết, đúng không! Các ngươi có biết rằng ban nãy ta sợ hãi đến mức nào không!" Hoàn Tử Âm tức giận nói.

"Không phải là sợ kẻ địch, mà là sợ ta sẽ... Bị đám ngu ngốc các ngươi xúi bẩy, tham lam niềm vui nhất thời, đánh cược vận mệnh hư vô và hấp tấp chấp nhận lời khiêu chiến!

"Toàn trường cao trung C từ trên xuống dưới, không ai có thể đấu lại quái vật-kun. Không chỉ như vậy, học sinh lớp Tinh Anh đều là cao thủ, cao thủ thường hay có một chút sự tự tin đối với bản thân. Nếu bây giờ đối đầu với quái vật-kun... Ba người kia đấu với hắn sẽ được chứng kiến Địa Ngục thực sự."

Hoàn Tử Âm làm cho mọi người kinh hãi và lửa giận trên mặt của nhiều người đã giảm đi rất nhiều.

Khi nói một mạch đến đây, cô ấy dừng lại một lúc và sau đó mới tiếp tục nói.

"Ta đã đọc những tác phẩm do quái vật-kun viết và so với hắn thì các ngươi... Đơn giản là một trời một vực. Lấy một ví dụ, giả sử chỉ số thực lực của Thấm Chỉ Nhu được ta phát hiện ra bằng mắt đỏ thẫm là 3... Thế thì, thực lực của quái vật-kun ít nhất hơn 20."

"Bất kể đề tài nào được lựa chọn trong cuộc thi... Đám học sinh các ngươi sẽ bị quái vật-kun nghiền nát với dáng vẻ 'giẫm lên' . Sau khi bị nghiền nát, đám tiểu quỷ thiếu kinh nghiệm các ngươi sẽ mất hết tự tin và có lẽ sẽ không dám cầm bút sáng tác nữa. Thế nhưng, các ngươi vẫn còn tiềm năng và còn không gian để phát triển! Và quái vật-kun... Đã mạnh đến đỉnh cao rồi. Cho dù phát triển hơn nữa, mức độ của hắn cũng không thể lớn hơn các ngươi." Nói đến đây, cô ấy hít một hơi.

"Hãy kế thừa trước và sau đó rút ra kết luận... Nếu chúng ta đấu với quái vật-kun vào lúc này, trường cao trung C có khả nưng sẽ tổn thất ba học sinh đứng đầu lớp Tinh Anh. Nếu mất ba người Phong Linh, Thấm Chỉ Nhu, Liễu Thiên Vân, thì khi trận quyết chiến một năm sau đến... Phải làm sao để giành chiến thắng trong cuộc chiến giữa sáu trường đó?"

"Các ngươi hãy phóng tầm mắt ra xa hơn một chút. Nhẫn nhục nhất thời, giành lấy vinh quang một đời! Để tồn tại... Tạm thời nhẫn nhịn! Quái vật-kun của trường cao trung Y chắc chắn sẽ tiếp tục khiêu chiến những trường trên sau khi đánh bại chúng ta lần này. Với thực lực của quái vật-kun, hắn đương nhiên sẽ một mạch 'quá quan trảm tướng' và ít nhất có thể trở thành TOP 3 trường mạnh."

"Vì vậy, chúng ta... Chỉ cần chịu đói trong một tháng, tăng cường rèn luyện, giành chiến thắng trường cao trung hoặc trường cao trung D xếp thứ hai từ dưới lên là có thể trở mình và có nhiều thời gian chuẩn bị đầy đủ cho... Trận chung kết một năm sau kể từ lúc này."

Hoàn Tử Âm duỗi năm ngón tay phải về phía mọi người như thể đang cố gắng nắm lấy thứ gì đó.

Tư thế đó, trông giống như kêu gọi, trông giống như khẩn cầu.

Mọi người ngơ ngác nhìn lại cô ấy.

"Thế nên —— Xin hãy cho ta mượn... Sức mạnh của các ngươi."

Đây là lần đầu tiên cô ấy sử dụng kính ngữ đối với mọi người trong trường cao trung C.

Đây là đầu tiên bệnh nhận Chuunibyou 'vênh vênh váo váo' thể hiện sự tôn trọng bình đẳng đối với mọi người.

—— Điều này có nghĩa là những gì cô ấy nói không phải là trò đùa bạ đâu nói đấy nữa, mà là thỉnh cầu vô cùng nghiêm túc.

Một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lọn tóc gắn búp bê của Hoàn Tử Âm khẽ động đậy. 

Lúc này, mắt phải tỏa ra ánh sáng đỏ rực màn màn đêm không thể che giấu được giống như một ngọn lửa.

"Ta hứa sẽ dẫn dắt các ngươi sống sót và sau đó không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn... Đủ mạnh để đánh bại quái vật-kun và trở thành hạng nhất trong sáu trường!"

Vài giờ sau khi quái vật-kun đánh bại trường cao trung C, trời bắt đầu đổ mưa vào đêm khuya không có ánh trăng.

Hàng ngàn, hàng vạn tờ rơi màu vàng tươi không thể đếm hết được từ trên bầu trời cao rất xa, bay trôi nổi xuống và nằm rải rác khắp nơi trong trường cao trung C.

Nội dung trên mỗi tờ rơi đều giống nhau —— Sau "trận chiến mô phỏng hàng tháng" , bảng xếp hạng mới nhất của sáu trường đã có.

Thứ hạng đã thay đổi đáng kể.

Trường cao trung Y đứng hạng bét trước trận chiến mô phỏng hàng tháng đã chiếm vị trí hạng nhất và lúc này được thể hiện bằng phông chữ màu đỏ tươi theo hình dạng dòng nước (streamline). 

Bảng xếp hạng Light Novel mới nhất của sáu trường —— 

Hạng nhất, trường cao trung Y.

Hạng nhì, trường cao trung A.

Hạng ba, trường cao trung B.

Hạng tư, trường cao trung D.

Hạng năm, trường cao trung E.

Hạng bét, trường cao trung C.

Quái vật-kun thực sự 'danh xứng với thực'... Thực lực cũng giống một con quái vật.

Chỉ mất vỏn vẹn một đêm để bắt đầu một cuộc phản công từ vị trí hạng bét và một mạch vươn lên vị trí hạng nhất như một tên lửa.

Năm trường còn lại, tổng cộng gần 10.000 người —— Lại không có một ai là đối thủ của quái vật-kun.

Cưỡng ép thay đổi tình thế bất lợi của trường bằng sức mạnh của một người, nếu như Light Novel được ví như chiến trường... Quái vật-kun kia chính là một võ tướng huyền thoại chỉ cần dựa vào danh hiệu liền có thể khiến cho quân địch 'nghe tiếng sợ vỡ mật' .

Hình tượng hiện lên đầu tiên trong tâm trí tôi là Lữ Bố thời Tam Quốc. Nhưng quái vật-kun lại trí dũng song toàn và nhân vật Lữ Bố quá bạc nhược nên không thể dùng làm hình tượng... Nếu thật sự muốn miêu tả chính xác hơn thì quái vật-kun là một tồn tại đáng sợ kết hợp giữa Lữ Bố và Gia Cát Lượng.

Có lẽ Hoàn Tử Âm đã đúng.

Cho dù trước đó trường cao trung C miễn cưỡng đánh một trận và thậm chí phái Liễu Thiên Vân tôi đây ra trận, thì chúng tôi vẫn không thể chắc chắn rằng mình có thể đánh bại quái vật-kun.

Đọc kỹ hơn tờ rơi, trên đó không chỉ ghi thứ hạng của sáu trường, mà còn ghi lại chi tiết rốt cuộc mỗi thứ hạng có thể nhận được bao nhiêu vật tư thiết yếu tương ứng. 

Đối với trường hạng bét, điều đó giống như lời nhắc nhở về tình huống tàn khốc mà họ sắp phải đối mặt.

Có lẽ là để đảm bảo cuộc cạnh tranh giữa các trường trở nên chặt chẽ hơn, cho nên Tinh Tinh Nhân mới tốn thời gian và công sức phát tờ rơi. Nhưng hành vi của họ... Đối với trường cao trung C chắc chắn là 'đã rét vì tuyết lại giá vì sương' và sẽ gây ra hậu hoạn khôn lường.

[đã rét vì tuyết lại giá vì sương (雪上加霜): hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn. Ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề ]

Bởi vì khắp nơi đều là tờ rơi màu vàng và các học sinh sẽ thức dậy vào ngày hôm sau, cho nên họ chỉ cần cúi người xuống là có thể nhặt được. Tôi nghĩ ngay cả những chiến lược gia cao minh lỗi lạc nhất cũng không thể che giấu sự thật trong loại tình huống tồi tệ như vậy.

—— Sự thật rằng trường cao trung C đã tháo chạy trong trận chiến mô phỏng hàng tháng và trở thành hạng bét!

Giống như muốn nhìn thấy ánh sáng ban mai của bình minh, bạn ắt phải kiên trì hết khoảng thời gian tối tăm nhất trước khi mặt trời mọc.

Ngay cả loại nhu cầu cơ bản như lấp đầy dạ dày này cũng bị đe dọa, trường cao trung C đang rơi vào tình cảnh khó khăn lớn nhất kể từ khi thành lập.

Thế nhưng, chúng tôi vẫn có hi vọng, hi vọng để sống.

Chỉ cần kiên cường vượt qua tháng này... Và giành chiến thắng trong trận chiến mô phỏng hàng tháng vào tháng sau là có thể nhận được vật tư thiết yếu!

Trong sáu trường, trường cao trung C chắc chắn là trường khát khao chiến thắng nhất.

Ít nhất vào lần sau, chúng tôi nhất định phải giành chiến thắng!

Sau một ngày dài tích lũy đầy mệt mỏi, mọi người chia ra về ngủ và chuẩn bị chào đón ngày mai đến.

Bây giờ là 8 giờ sáng và trời trong xanh.

Tôi đứng trước bồn rửa mặt tầng 2 đánh răng, cả hành lang bao la rộng lớn không một bóng người. Ngoại trừ tôi ra, tất cả mọi người đã rời khỏi tòa nhà dạy học cũ và đi học ở dãy tòa nhà cao tầng. Bởi vì ghét biển người đi học chen chúc, cho tôi tận lực rời khỏi giường muộn hơn. Đi trong đám đông, ở giữa đám quần chúng vô cùng ồn ào sẽ khiến cho người ta ý thức hơn về sự cô độc của mình.

Ngoại trừ điều này ra, có một nguyên nhân khác cho việc dậy muộn —— Tôi chẳng muốn nghe tiếng hét bi thảm của ai đó sau khi đọc tờ rơi và phát hiện ra thứ hạng.

Ngay cả trên bồn rửa mặt cũng rơi đầy tờ rơi màu vàng.

Tôi vừa đánh rắng vừa thầm nghĩ, có lẽ Hoàn Tử Âm không phải là cô nàng Chuunibyou đơn thuần. Sự thật trường cao trung Y giành được hạng nhất với 'thế như chẻ tre' đã chứng minh tầm nhìn xa trông rộng mạnh mẽ của cô ấy... Khiến cho chúng tôi tránh được một trận chiến có thể sẽ bị nghiền nát.

Hoàn Tử Âm sở hữu khí chất lãnh đạo 'độc nhất vô nhị' , tầm nhìn xa trông rộng chính xác và không ai trong trường cao trung C có thể sánh được với cô ấy, nhưng cô ấy thường sử dụng vẻ bề ngoài Chuunibyou điên điên khùng khùng làm lớp ngụy trạng và khiến cho mọi người không thể nhìn thấy rõ sự nông sâu của cô ấy.

Không bộc lộ toàn bộ thực lực, che giấu con át chủ bài của mình và giữ thái độ dè dặt trước bất kỳ ai, sự việc, sự vật. Đây là biểu tượng tiêu chuẩn của giảo hoạt đại nhân.

Thế nhưng.

Trong thế giới động vật 'cá lớn nuốt cá bé' , những cá thể nhỏ yếu sẽ phải khôn ngoan hơn kẻ địch mạnh mẽ mới có thể gia tăng cơ hội sống sót. Vì vậy, con người dần dần học cách 'một mình đảm đương một phía' sau khi bước qua tuổi thanh xuân, trở nên xảo trá trong môi trường hiểm ác đáng sợ và cũng không phải là không có nguyên nhân đằng sau nó.

Hồi nhỏ, trên một tờ rơi Xuân Huy, tôi từng đọc được dòng chữ này: "Hãy nhìn kỹ, Nhân (人) được tạo thành từ hai nét vẽ khác nhau, đúng không? Cá thể khác nhau dựa lưng vào nhau, hỗ trợ nhau, kết cấu này... Mới là chữ 『 Nhân (人) 』hoàn chỉnh!"

Hồi nhỏ, tôi 'như hiểu mà không hiểu' và còn từng coi cái này như 'lời vàng ngọc' , nhưng sau khi lên cao trung, là một 'hiệp sĩ cô độc' .... Tôi đã sớm nhìn thấy hàm nghĩa thực sự đằng sau chữ "Nhân (人)" kia.

[hiệp sĩ cô độc/độc hành hiệp (独行侠): thành ngữ trung quốc ám chỉ người có ý thức về công lý, có ước mơ vĩ đại và không chịu khuất phục ]

Đó chỉ là sự hỗ trợ lẫn nhau ở bề ngoài mà thôi.

Dù sao, con người không chỉ có mỗi hai cá thể. Giả thuyết đẹp đẽ trên tờ rơi Xuân Huy chỉ tồn tại vào thời Adam và Eva trong Kinh Thánh mà thôi.

Bởi vì, khi một chữ "Nhân (人)" biến thành vô số chữ "Nhân (人)" giống như "Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân" vầy, bạn có thể lựa chọn vứt bỏ đồng đội đã 'lưng tựa lưng' với mình bất cứ lúc nào và để mặc họ ngã xuống hết lần này đến lần khác. Thương đến mức không thể đứng dậy nổi nữa và sau đó tìm mục tiêu tốt hơn để dựa vào.

Vì vậy, cách tốt nhất để tránh việc đồng đội vứt bỏ và phòng ngừa ngã xuống là trở thành 'hiệp sĩ cô độc'.

'Hiệp sĩ cô độc' theo định nghĩa của cá nhân tôi, nó chắc chắn là tồn tại mạnh nhất thế gian.

Không lựa chọn trở thành chữ "Nhân (人)" lưng tựa lưng, mà biến thành chữ "I" tương tự như bảng chữ cái tiếng Anh, dựa vào bản thân làm tất cả mọi thứ và dựa vào bản thân để đứng trên cõi đời này... Theo cách này, cuộc đời sẽ không có sai sót nào cả.

"Ọc phụt!"

Tôi đang đánh răng được nửa chừng thì một cơn đau bứt rứt đột ngột từ dưới bụng ập đến khiến cho tôi vô tình bị sặc và uống một ngụm nước máy lớn.

Sau khi ho dữ dội vài cái, tôi mới hoảng hốt quay đầu lại và nhìn thấy một thiếu nữ tóc vàng đột nhiên xuất hiện giống như ma quỷ. Cô ấy đứng ở bên phải tôi và vươn tay véo véo da thịt mềm ở bụng dưới của tôi. 

Cô ấy mặc đồng phục thủy thủ với váy bó sát, mái tóc dài màu vàng phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời đang mọc và ánh sáng vừa vặn hắt vào mắt khiến tôi phải nheo mắt lại.

Thiếu nữ tóc vàng có khuôn mặt trái xoan hồng hào hoàn mỹ không tì vết và trên đỉnh thái dương bên phải cài một bông hoa pha lê màu mực. Đồng phục học sinh cắt sửa vừa vặn hoàn toàn tôn lên vòng eo thon thả của cô ấy và bộ ngực cao vút bên trong kia dường như căng đến mức sắp bật cúc áo. 

Trong trường cao trung C, sợ rằng không ai không biết cô ấy là ai.

Thấm Chỉ Nhu.

Thiếu nữ xinh đẹp có vẻ bề ngoài gọn gàng xinh xắn, nhưng tính cách bên trong lại vô cùng đáng thất vọng.

"... Biểu cảm đó của ngươi là sao vậy? Liễu Thiên Vân." Thấm Chỉ Nhu dường như hiểu nhầm bộ dạng nheo mắt của tôi và bất mãn nói: "Thiếu nữ siêu xinh đẹp như bổn tiểu thư từ rất xa chạy đến tận đây tìm ngươi, hãy thể hiện mặt mày tươi tắn cho ta vui xem nào!"

Dĩ nhiên, tôi không thể hiện mặt mày tươi tắn đáp lại và cảm thấy nhẹ nhõm yên tâm hơn một chút sau khi xác nhận bộ trang phục trên người đối phương không phải là Kimono của "Thiếu nữ Thủy Vân Lưu". Ít nhất là lúc này sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Thế nhưng, tôi cũng không thể Tsukkomi về nội dung lời nói của Thấm Chỉ Nhu, bởi vì cô ấy sở hữu tiền vốn tự xưng là thiếu nữ xinh đẹp.

[Tsukkomi: Nghĩa mặt chữ là “nôn mửa vào bát cơm người ta”, nghĩa bóng là không nể mặt người ta, thẳng mặt vạch trần, trách mắng. Trên mạng, 吐槽 biểu thị sự cười nhạo, làm hỏng, oán trách, đôi lúc có chút chửi rủa. chữ "thổ tào" [吐槽] ở đây là chỉ trong ngôn ngữ hoặc hành vi của đối phương tìm được 1 chỗ hổng hoặc từ then chốt để làm điểm bắt đầu, có ý trêu chọc, cảm khái hoặc nghi vấn; 1 kiểu vạch trần người khác, không để lại thể diện cho ai ]

Nhưng nếu hai thứ trong việc đánh giá thiếu nữ xinh đẹp là ngoại hình và nội hàm ... Thấm Chỉ Nhu có thể dựa vào cái trước để miễn cưỡng kéo điểm số đến bên giới đạt tiêu chuẩn.

"Cậu đến đây làm gì vậy?" Tôi nhìn xung quanh và cảm thấy yên tâm một chút sau khi phát hiện Thấm Chỉ Nhu đến một mình và không mang theo bất cứ ai của đội vệ sĩ.

"Ế?" Thấm Chỉ Nhu cau mày. "Đừng bảo với ta là ngươi quên rồi nhá, Liễu Thiên Vân."

"... Ý của cậu là sao?"

Thấm Chỉ Nhu bĩu môi và bất mãn nói: "Chúng ta đang hẹn hò, người ta là bạn gái của ngươi, chẳng lẽ ngươi quên cái này rồi sao?"

Không đúng.

Ngay khi nghe xong, tôi lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn!

Tôi tiếp tục đánh răng và ngoài mặt tỉnh bơ, nhưng nội tâm đã loạn hết cả lên rồi.

Trong quá trình chinh phục Thấm Chỉ Nhu trước đó, bởi vì bị túi gấm của Huyễn Anh thiết kế —— Thấm Chỉ Nhu đang ở trong nhà ăn học sinh, đã buộc phải tuyên bố hai chúng tôi chính thức bắt đầu hẹn hò. Sau khi kéo tôi đến nơi vắng vẻ, cô ấy hóa thân làm 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu' và muốn diệt trừ tai họa như tôi đây, nhưng may mà tôi nhanh trí và đã tránh được một kiếp. 

Nếu như khi đó phản ứng chậm nửa nhịp, tôi tin chắc rằng mình sẽ bị Thấm Chỉ Nhu giải quyết sạch sẽ.

Trong mắt tôi, mức độ nguy hiểm và bệnh tình của Thấm Chỉ Nhu hoàn toàn không thấp hơn Huyễn Anh.

—— Vì vậy, cô ấy đến tìm tôi vào sáng sớm hôm nay, còn nói những câu đại loại như "Chúng ta đang hẹn hò, người ta là bạn gái củ ngươi" , thật sự đáng ngờ đến cực điểm.

Vì vậy, tôi đưa mặt lại gần, nhìn chăm chú vào Thấm Chỉ Nhu và cố gắng nhìn ra sơ hở.

"Làm... Làm gì thế?" Thấm Chỉ Nhu hơi nghiêng đầu và né tránh ánh mắt của tôi. "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Càng ngày càng đáng ngờ.

Lúc này, một tờ rơi màu vàng vốn mắc kẹt trên cây đột nhiên bay xuống và bay vào giữa Thấm Chỉ Nhu với tôi.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, hôm nay Thấm Chỉ Nhu trở nên khác thường như vậy, có lẽ nó liên quan đến chuyện này.

Thấm Chỉ Nhu nhận ra sự hùng mạnh của quái vật-kun, cho nên cô ấy nghĩ rằng mình phải làm gì đó để bù đắp theo bản năng... Có lẽ vậy.

Nhưng những gì Thấm Chỉ Nhu muốn chẳng liên quan gì đến tôi. Đó không phải là điều mà 'hiệp sĩ cô độc' nên quan tâm.

Vì vậy, tôi mở miệng lên tiếng.

"Tôi bảo cậu này, Thấm Chỉ Nhu." Sau khi đánh răng xong, tôi khóa vòi nước và nói: "Tôi đã nhìn thấy bộ mặt thật của cậu, nói cách khác... Kỹ năng diễn xuất của cậu vô dụng đối với tôi, Liễu Thiên Vân."

Có vẻ như cô ấy vẫn trung thành với thiết lập của mình, giống như các nhân vật 2D sẽ không ý thức được rằng bản thân là hư cấu. Dĩ nhiên, Thấm Chỉ Nhu không chịu thừa nhận mình đang "diễn' trong vai diễn hiện tại.

Tôi đã suy luận quy nạp ra một số thiết lập và cách hoạt động của Thấm Chỉ Nhu trước đây.

Đồng phục học sinh → Thiếu nữ bánh mì nướng 'ngốc manh' , Thần Tượng Học Đường kiêu ngạo.

Kimono → Thiếu nữ Thủy Vân Lưu

[suy luận quy nạp: phương pháp đi từ tri thức về cái riêng đến tri thức về cái chung, từ tri thức ít chung đến tri thức chung hơn ]

[ngốc manh (傻萌/天然呆/んねんボケ): Ten'nen Boke. Dùng để mô tả người khá ngốc, nhưng dễ thương. Thường dùng với nữ giới ]

Cô ấy hiện giờ đang mặc đồng phục học sinh, nói chuyện lại vô cùng kiêu ngạo, có lẽ là đang ở chế độ Thần Tượng Học Đường kiêu ngạo.

Sau khi bị tôi chất vấn kỹ năng diễn xuất, Thấm Chỉ Nhu trầm mặc một lúc và sau đó đột nhiên giẫm chân thật mạnh rồi khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tức giận.

"Liễu Thiên Vân! Thực ra ngươi là một tên M, đúng không!"

"Cái gì?" Tôi ngây người ra.

"Bổn tiểu thư hiếm khi đối xử khách khí với người khác, được sống chung với bổn tiểu thư dịu dàng đáng yêu như vậy, ngươi lại muốn phàn nàn! Thật không thể tin được!" Thấm Chỉ Nhu bất mãn nói: "Ngươi lại 'Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt' , đây không phải là M thì là cái gì?" 

Không, tôi bảo Đại tiểu thư này... Có câu nói là "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" đó.

Trí nhớ của con cá vàng chỉ vỏn vẹn 7 giây, nhưng cho dù hôm nay tôi ngu xấp xỉ cá vàng đi chăng nữa —— Sau khi chung sống với 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu' muốn giết mình bất cứ lúc nào, căn bệnh của cô ấy cũng in sâu vào trong tiềm thức của tôi.

Cho nên, đừng nói là Thấm Chỉ Nhu chỉ hơi tỏ ra thân thiện đối với tôi, cho dù cô ấy mặc trang phục hầu gái đến gọi tôi là chủ nhân, tôi cũng sẽ ưu tiên cân nhắc xem... Đây có phải là phương pháp tiêu diệt tôi mới nhất hay không.

"Ha ha ha ha, đúng vậy, cậu thật sự rất dịu dàng và đáng yêu đó." Nhưng để tránh cho Thấm Chỉ Nhu 'phát điên' , tôi chỉ thuận miệng đối phó qua loa và tính toán tìm cơ hội thoát thân. 

"Chớ qua loa lấy lệ với bổn tiểu thư!"

"Lời nói của Liễu Thiên Vân tôi đây xuất phát từ tận đáy lòng, tôi há phải qua loa lấy lệ với người khác sao!"

"Tại sao khi ngươi khen ta ban nãy, ánh mắt lại mất tập trung và thất thần giống như cá chết thế!?"

"Tôi nghĩ đó chắc hẳn là ảo giác của cậu."

"... Vậy thì Liễu Thiên Vân, ngươi hãy khen ta một lần nữa đi."

Thấm Chỉ Nhu thở hổn hển nói ra yêu cầu và muốn tôi chứng minh tuyên bố của mình.

Hừ... Tôi cười nhạt ở trong lòng.

Muốn tôi khen một lần nữa sao? Cho dù ban nãy vô tình để lộ ánh mắt như của cá lóc, chẳng lẽ cậu cho rằng Liễu Thiên Vân tôi đây... Là một tên ngốc sẽ 'giẫm lên vết xe đổ' và thua cùng một chiêu hai lần sao!

Vì vậy, tôi làm theo lời của mình và khen ngợi thiếu nữ tóc vàng trước mặt.

"Thần Tượng Học Đường Thấm Chỉ Nhu đại nhân vừa dịu dàng vừa đáng yêu. Đây là sự thật đã được công nhận."

Không có bất kỳ sơ hở nào, tôi tin chắc lần này tuyệt đối không biến thành mắt cá lóc.

Thật là một màn trình diễn tuyệt vời và tỉ mỉ! 

"Liễu ・ Thiên ・ Vân ——"

"Không ・ Cho ・ Phép ・ Quay ・ Mặt ・ Đi! Nhìn vào bổn tiểu thư nói chuyện!'

...

Tôi đã mất mười phút để vượt qua được cửa ải khó khăn một cách gian nan trong khi Thấm Chỉ Nhu suýt chút nữa 'bùng nổ' vài lần. Cuối cùng, cô ấy cũng bình tĩnh lại cảm xúc, 'hừ' một tiếng và quay đầu đi chỗ khác.

"Thế... Rốt cuộc cậu đặc biệt chạy đến tìm tôi vào sáng sớm là có việc gì..." Sau 'cuộc ẩu đả' , tôi mệt mỏi nói.

Nghe đến đây, sắc mặt Thấm Chỉ Nhu hơi đỏ bừng, đôi mắt long lanh đảo qua đảo lại và không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tôi kiên nhẫn đợi một phút và Thấm Chỉ Nhu nói với giọng nôn nóng như thể cuối cùng cô ấy đã thu hết can đảm.

"Ta, ta bảo ngươi này, Liễu Thiên Vân! Sau khi tin tức đó lan truyền, bổn tiểu thư hiện giờ đang hẹn hò với ngươi 『 trên danh nghĩa 』 , đúng không?"

Trong một đoạn văn ngắn ngủi, Thấm Chỉ Nhu không chỉ tận lực nhấn mạnh ba chữ "trên danh nghĩa" , mà còn nói vừa nhanh vừa gấp như thể muốn giảm bớt cảm giác xấu hổ bằng cách rút ngắn thời gian đối thoại.

Thế nhưng kế hoạch này rõ ràng là một thất bại, bởi vì cô ấy vẫn đỏ mặt sau khi nói xong. Vẻ e lệ vốn có của thiếu nữ hiếm thấy trên Thấm Chỉ Nhu kiêu ngạo lại khiến cho cô ấy càng trông càng xinh đẹp động lòng người.

Thế nhưng... Tôi, Liễu Thiên Vân sẽ không mắc lừa.

Tuy vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ xinh đẹp rất hấp dẫn, nhưng tính mạng đương nhiên là quan trọng hơn khi thiếu nữ xinh đẹp này cũng là một Ma Vương đáng sợ.

"Rốt cuộc chúng ta có đang hẹn hò 『 trên danh nghĩa 』hay không! Hãy trả lời bổn tiểu thư!" Thấm Chỉ Nhu nói với giọng hờn dỗi khi thấy tôi không trả lời.

"... Có lẽ vậy." Tôi đáp lại.

Hay cho một cái hẹn hò trên danh nghĩa.

Tôi đã có một vị sư phụ trên danh nghĩa, bây giờ lại có thêm một bạn gái trên danh nghĩa sao?

"Thế... Thế... Chúng ta..."

Ánh mắt Thấm Chỉ Nhu đong đưa xao động, hai má ửng hồng và một lúc sau, cô ấy cuối cùng cũng nói tiếp.

"Nè... Dựa theo thông lệ trong Light Novel và Manga, các cặp tình nhân cao trung cùng nhau đi học là chuyện rất bình thường, bổn tiểu thư muốn trải nghiệm một chút cảm giác đó. Nếu chúng ta đã hẹn hò trên danh nghĩa, vậy chúng ta có nên... Thử một chút hay không? Đi học cùng nhau vào sáng sớm hôm nay."

Tôi im lặng lắng nghe lời Thấm Chỉ Nhu nói.

Cô ấy hoảng hốt xua tay. "Bổn tiểu thư phải thanh minh trước một chuyện, ta là vì Light Novel mới miễn cưỡng làm như vậy! Không cho phép ngươi có những hiểu lầm kỳ quái!"

"Hả?" Tôi cau mày nhìn về phía Thấm Chỉ Nhu.

Cô ấy lại đề xuất ý tưởng đồng hành với 'hiệp sĩ cô độc' và hành động này không khác gì yêu cầu một con cá chủ động nhảy vào sa mạc cả.

Lý do tại sao 'hiệp sĩ cô độc' mạnh mẽ là vì hắn không cần ai khác đi cùng, tiêu hao năng lượng của sự cô đơn để bản thân trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn và cho đến khi không còn cửa ải khó khăn nào có thể ngăn cản bước chân nữa.

Vì vậy, là một 'hiệp sĩ cô độc' đỉnh cao, tôi không thể đồng ý một thứ kiểu như "đi học chung" làm suy yếu thực lực của bản thân được.

Yêu cầu của Thấm Chỉ Nhu liên quan đến các nguyên tức cơ bản của 'hiệp sĩ cô độc' , cho nên tôi đã thẳng thắn từ chối.

"Thành thật xin lỗi, tôi đã quen đi một mình rồi."

Nói xong, tôi mặc kệ Thấm Chỉ Nhu và xoay người đi về phía tòa cao ốc.

Nhưng khi tôi vừa mới đi được hai bước, giọng nói của Thấm Chỉ Nhu đã vang lên sau lưng tôi."

"Liễu Thiên Vân, ta có một việc phải nói cho ngươi biết. Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ ngươi sẽ không thể trải nghiệm cảm giác có bạn gái rốt cuộc là như thế nào trong 80 năm tới của đời người... Chưa kể là được hẹn hò với thiếu nữ siêu xinh đẹp 'chọn một trong triệu người' như ta."

"Tôi nhận kinh nghiệm viết Light Novel từ ngươi... Và ngươi có trải nghiệm『 ngắn ngủi 』 về việc có bạn gái từ ta. Điều này há chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?"

Cô ấy lại nhấn mạnh hai chữ "ngắn ngủi" này và cũng định trao đổi các điều kiện với tôi.

Nói cách khác, Thấm Chỉ Nhu đang dùng bản thân là Thần Tượng Học Đường của trường cao trung C làm mồi thơm và định quyến rũ Liễu Thiên Vân tôi đây.

Tôi vốn không định để ý đến Thấm Chỉ Nhu, nhưng tôi đột nhiên thay đổi quyết định sau khi nghĩ kỹ lại một chút.

Đợi đã.

Đợi đã nào...

Đây là một cơ hội tuyệt vời để rửa sạch mối nhục lần trước, cho Thấm Chỉ Nhu thấy phẩm chất cao thượng của tôi và sự tự nhiên kiên định khi đối mặt với sắc đẹp!

Vì vậy, tôi dừng bước, hơi quay đầu lại và hỏi ngược lại: "Thế thì sao?"

Có lẽ Thấm Chỉ Nhu không ngờ tới tôi sẽ nói ra những lời này, cho nên cô ấy im lặng trong chốc lát và cuối cùng lại nói: "Bổn tiểu thư là G cup và ta sẽ ôm cánh tay ngươi trong suốt quãng đường đi học." Cô ấy tăng thêm một điều kiện và quyến rũ tôi.

Khi nói chuyện, cô ấy vén mái tóc, hơi cúi người xuống và để lộ thân hình gợi cảm 'ngực tấn công mông phòng thủ' của mình.

AVvXsEjWcuSSYir5xi83-lQYe7mBUiJK7VqY8RXtZSke83iRYvXi8X6-gc_ACbkJGxEywYRwvSexUxVGPkLxtTv0utLCPLAmUnadMHOs9oSq9sEsgQj4B-g119eCc1G4cd-NvfGfuUfgHcBHTXnfueOSOxAPY3kZ7yI7qVxQMA5jqKPI16_xUBAVJgO9F34f=s16000

Vẻ mặt của Thấm Chỉ Nhu tràn đầy tự tin.

Rõ ràng là cô ấy rất tự tin... Trước những điều kiện hấp dẫn mà một thiếu nữ siêu xinh đẹp như cô ấy đưa ra, Liễu Thiên Vân tôi đây sẽ chấp nhận ngay lập tức và đi học cùng với cổ.

Thế nhưng...

"Thế thì sao?" Tôi lạnh lùng nói.

Hai lần từ chối hoàn toàn thể hiện phong thái điềm tĩnh và tự nhiên của Liễu Thiên Vân tôi đây.

Sau khi nghe tôi lặp lại "Thế thì sao?" lần thứ hai, các cơ mặt của Thấm Chỉ Nhu không ngừng co giật và lộ ra biểu cảm kinh ngạc chịu đả kích nghiêm trọng.

Giống như bị Medusa hóa đá, cô ấy giữ tư thế cúi người khoe vóc dáng và tôi dường như có thể nhìn thấy linh hồn đang bay ra từ khóe miệng khé nhếch lên của cô ấy.

Thế nhưng, cô ấy cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu cũng là chuyện rất bình thường.

Dù sao, trên thế giới này chỉ có 'hiệp sĩ cô độc' ... Mới có thể hiểu được điểm hùng mạnh của 'hiệp sĩ cô độc'.

Cho dù Thấm Chỉ Nhu cũng không có bạn, nhưng cô ấy vẫn có một đội vệ sĩ có thể sai khiến và mở miệng là có thể nhận được rất nhiều sự trợ giúp. Cô ấy đã mất đi tư cách trở thành 'hiệp sĩ cô độc' từ lâu rồi.

Lúc này, hai người chúng tôi đang rơi vào bế tắc.

Biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt Thấm Chỉ Nhu nhanh chóng biến mất và vẻ ửng hồng quyến rũ ban đầu đã biến thành vẻ tái nhợt tuyệt vọng.

Sau đó, ba giây trôi qua.

Năm giây trôi qua...

"Kha kha kha..."

"Kha kha kha kha kha kha..."

Sau khi lấy lại năng lực hành động, Thấm Chỉ Nhu lại bắt đầu cười.

Rõ ràng là cô ấy đang cười, nhưng tôi lại cảm thấy hơi đáng sợ.

—— Không đúng, cách cười này giống hệt của 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu' !

"Liễu Thiên Vân, xem ra... Thực sự giống như trong Gal Game, phải giết gã đàn ông cặn bã mới có thể qua cửa ải, không thể mềm lòng bỏ qua cho ngươi được nữa."

Rốt cuộc Gal Game nào cần phải giết đàn ông cặn bã mới có thể qua cửa ải vậy! Tôi kiềm chế xúc động muốn Tsukkomi.

Trước kia, 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu' cũng từng phát ra loại tiếng cười này trước khi ra tay với tôi. Giống như nhạc nền khi Ma Vương xuất hiện, có lẽ đây là quá trình cần thiết để Thấm Chỉ Nhu đổi chế độ.

Nhưng cô ấy rõ ràng đang mặc đồng phục học sinh trong khi 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu' là mặc Kimono! Trước kia tôi đã chứng thực rằng Thấm Chỉ Nhu 'tâm cao khí ngạo' sẽ không vi phạm thiết lập của mình.

Một thiếu nữ Hệ Thiết Lập như cô ấy có nguyên tắc bản thân mạnh mẽ và cũng tức là... Miễn là Thấm Chỉ Nhu vẫn tuân thủ thiết lập, cô ấy không thể tấn công Liễu Thiên Vân tôi đây bằng thân thủ của 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu' trong khi mặc đồng phục trường được.

Tôi có ấn tượng sâu sắc đối với sự khủng bố của 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu' và vội vàng hét lên sau khi tìm ra điểm mấu chốt: "Thấm Chỉ Nhu, cậu đang mặc đồng phục trường trên người đó! Chẳng lẽ cậu muốn đi ngược lại với thiết lập của mình sao!"

"Ai nói... Bổn tiểu thư muốn vi phạm thiết lập?" Cô ấy dịu dàng nói.

Trong đôi mắt xanh biếc của Thấm Chỉ Nhu ẩn chứa niềm vui của kẻ chiến thắng và tay trái đã rút ra một thứ từ sau hông khi vừa dứt lời. Cùng với một tiếng "Pa" , Thấm Chỉ Nhu lấy ra một bộ Kimono in hoa màu đỏ nhạt và khoe cho tôi xem.

Rốt cuộc cậu lấy bộ Kimono từ đâu ra vậy? Cái này hoàn toàn là ảo thuật mà!

"Liễu Thiên Vân." Nụ cười xinh đẹp hơi bệnh họa hiện lên trên khuôn mặt của Thấm Chỉ Nhu. "Ngươi đã vùi mặt vào ngực ta, cắn ngực ta, chiếm đủ loại tiện nghi của ta trong thiết bị thực tế ảo Light Novel. Ngươi là tên đàn ông đầu tiên dám làm như vậy."

Nụ cười của cô ấy càng ngày càng động lòng người. "Ngay cả bộ mặt thật của bổn tiểu thư dường như đã bị ngươi biết hết cả rồi. Có thể nói rằng... Ta đã mất hết thể diện. Nếu đã mất hết thể diện, bổn tiểu thư không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, bởi vì ta đã không còn thứ gì để mặt trước mặt ngươi cả."

Tôi rùng mình và lờ mờ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Thấm Chỉ Nhu che miệng, cười khúc khích và tiếp tục nói: "Ngươi hiểu ý của ta không? Liễu Thiên Vân. Ta muốn viết Light Novel hay hơn, vì thế... Ta có thể không tiếc mọi thứ. Nếu ngươi không phối hợp với ta thực hiện trải nghiệm 『 bạn trai bạn gái đi học chung 』, bổn tiểu thư sẽ bất cần đánh cược tất cả mọi thứ, chịu đựng sự xấu hổ của việc bị ngươi nhìn thấy hết, trực tiếp thay Kimono ở đây và cũng thay đổi vai diễn 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu' ... Để 'Danh chính ngôn thuận' giết ngươi!"

Tôi nhìn Thấm Chỉ Nhu và cạn lời rất lâu.

—— Đánh giá sai rồi.

Tôi đánh giá sai sự hi sinh mà Thấm Chỉ Nhu sẵn sàng trả đối với Light Novel.

Để viết được Light Novel hay, Thấm Chỉ Nhu không ngần ngại tự hóa thân thành thiếu nữ Hệ Thiết Lập, bắt chước đủ loại nhân vật dưới ngòi bút và lập lời thề tuân theo tín điều của mình.

Là một Thần Tượng Học Đường, cô ấy sẵn sàng hi sinh hình tượng của mình đến mức như vậy. Lẽ ra tôi phải hiểu rốt cuộc Thấm Chỉ Nhu coi trọng Light Novel đến nhường nào.

Thế nhưng ——

Tôi đã nhìn thấy sự nhiệt huyết sáng tác không gì sánh nổi, sự tuân thủ tuyệt đối các thiết lập và cả dũng khí không ngần ngại đánh cược tất cả mọi thứ của Thấm Chỉ Nhu trên người cô ấy. Sau khi cảm nhận được sự giác ngộ của cô ấy, tôi thật sự vừa sợ vừa khâm phục.

Thế nhưng, cậu vẫn không phải là đối thủ của tôi.

Giống như tôi đã đánh giá sai cậu, cậu cũng đánh giá sai phong cách thực sự của Liễu Thiên Vân tôi đây!

"Ha ha ha ha ha ha..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tôi giơ tay đỡ trán, ngửa mặt lên trời cười to và cười đến mức không thể kìm được bản thân.

Sau khi cố gắng điều chỉnh thần kinh trên khuôn mặt, tiếng cười của tôi từ từ ngừng lại, duỗi một ngón trỏ ra và đung đưa ở trước mặt Thấm Chỉ Nhu.

"Thấm Chỉ Nhu, cậu đã tìm được một cái cớ rất tốt, nói đúng hơn là một lý do vô cùng tốt."

"?" Thấm Chỉ Nhu lạnh lùng nói: "Ý của ngươi là sao?"

"Ý của tôi là thực ra cậu sợ thua tôi. Trong bảng xếp hạng Light Novel lần trước, tôi đứng hạng ba và khoảng cách chỉ kém cậu một chút mà thôi." Tôi quan sát biểu cảm của Thấm Chỉ Nhu, giảm tốc độ nói chuyện đúng lúc và thốt ra rõ ràng từng chữ. "Thực lực chân chính của Liễu Thiên Vân tôi đây vượt xa những gì cậu đã nhìn thấy trên 'sân khấu' và nếu tôi khôi phục lại lúc còn ở đỉnh cao... Thấm Chỉ Nhu, cậu sẽ không còn là đối thủ của tôi.

Phép khích tướng.

Chỉ cần không thay đổi thiết lập, Thấm Chỉ Nhu 'tâm cao khí ngạo' không thể phớt lời những lời này được.

Sau khi 'chia tay' với Thần Hi, tôi đã trải qua 2 năm 'thời kỳ độc thân' và kỹ thuật chắc chắn sẽ có chỗ không thạo.

[không song kỳ (空窗期): một từ lóng đến từ Đài Loan, biểu thị khoảng thời gian từ kết thúc một mối tình đến bắt đầu tình yêu mới, thời kỳ độc thân ]

'Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường' , con người thường hay không thể đưa ra đánh giá chính xác về bản thân một cách khách quan, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng mình hai năm trước mạnh hơn bây giờ rất nhiều.

Dĩ nhiên, tôi không thể chắc chắn rốt cuộc mình mạnh hơn bao nhiêu, có lẽ là có thể thắng Thấm Chỉ Nhu hoặc là chỉ có thể ngang với cô ấy, nhưng vào thời khắc sinh tử này, tôi sẽ không chút do dự nói ra cho dù phải chém gió lần cuối thành Thần Phật tái thế để nâng cao cơ hội sống sót.

"..."

Sau khi nghe được những lời này của tôi, Thấm Chỉ Nhu không trả lời ngay lập tức, chỉ cúi đầu và nhìn chăm chú vào sàn nhà. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô ấy.

Sau một khoảng lặng đáng sợ, Thấm Chỉ Nhu nói từng chữ một.

"Ngươi nói... Bổn tiểu thư không phải là đối thủ của ngươi?"

"Ngươi nói... Bổn tiểu thư hi sinh mọi thứ để sáng tác, không phải là đối thủ cua ngươi?"

Cô ấy vẫn cúi đầu và che giấu biểu cảm, nhưng giọng điệu càng ngày càng kiêu ngạo hơn.

"Ngươi nói... Bổn tiểu thư sẵn sàng vứt bỏ hào quang Thần Tượng, cả ngày cười ngây ngô trước gương và cố gắng hình dung nhân vật dưới ngòi bút của mình để sáng tác, không phải là đối thủ của ngươi?"

"Ngươi nói... Bổn tiểu thư sẵn sàng vứt bỏ hào quang Thần Tượng, cả ngày cười ngây ngô trước gương và cố gắng hình dung nhân vật dưới ngòi bút của mình, thể xác còn bị con bọ nhà ngươi chiếm tiện nghi và thầm xấu hổ đến mức la hét lăn lộn để sáng tác, không phải là đối thủ của ngươi?"

Thấm Chỉ Nhu từ từ ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào tôi.

—— Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm nào của con người lại có thể truyền tải trọn vẹn cảm xúc "giận dữ" đến như vậy.

"Thật ・ Đúng ・ Là ・ Đâu ・Có ・ Thế ・ Được ——" Thấm Chỉ Nhu nghiến răng nghiến lợi, nâng cặp đùi trắng như tuyết và mịn màng nõn nà lên, đá một cước vào bồn rửa mặt bên cạnh. Sau khi hứng chịu cơn chấn động mạnh, vòi nước gắn kiên cố trên thành bồn rửa mặt đột nhiên bị lệch ra khỏi vị trí ban đầu và hơi rụng rời bởi siêu sức mạnh của Thấm Chỉ Nhu. 

Một lượng lớn nước sạch phun ra 'ào ào' theo hình dạng cột nước từ tất cả lỗ thủng của vòi nước trên tường và có vẻ như trời sẽ mưa rất to trên hành lang.

Những giọt nước phản chiếu các tia sáng đầy màu sắc dưới ánh mặt trời và Thấm Chỉ Nhu tức giận nhìn tôi khi đứng trong bức màn nước khắp bầu trời. Đồng phục của cô ấy nhanh chóng bị nước làm ướt sũng, quần áo dính sát vào người, đồ lót màu hồng nhạt như ẩn như hiện và dáng người uyển chuyển hiện hết ra trước mắt.

Tôi chắp hai tay sau lưng và lãnh đạm nói: "Nếu cậu ra tay với tôi vào lúc này, chúng ta sẽ không còn cơ hội so tài bằng Light Novel nữa... Điều đó cũng chứng minh sự nhát gan của cậu và không dám đấu trực tiếp với tôi."

Thấm Chỉ Nhu đứng thẳng bất động tại chỗ một lúc lâu, tôi dường như có thể nhìn ra lý trí và tức giận trong lòng cô ấy đang giằng co với nhau. Nếu người sau thắng, tôi đương nhiên là sẽ có kết cục bị đánh cho một trận tơi bời.

Một lúc sau, Thấm Chỉ Nhu tức giận lại cười như thể miễn cưỡng khống chế được bản thân. "Tốt lắm... Ngươi rất giỏi! Liễu Thiên Vân, chúng ta hãy đánh cược đi."

"Đánh cược cái gì?"

"Trong bảng xếp hạng Light Novel của trường vào thứ sáu tuần sau, hai chúng ta sẽ tranh thứ hạng và ai có thứ hạng cao hơn sẽ thắng... Người thắng có thể sai khiến người thua một việc."

"Nếu như tôi thua, cậu muốn tôi làm gì?" Tôi hỏi.

"Sau khi chứng minh được sự yếu kém của ngươi, Liễu Thiên Vân, ngươi sẽ mất đi giá trị tồn tại của mình."

Thấm Chỉ Nhu chắp hai tay trước ngực và nở nụ cười nổi gân xanh trên trán. "Người ta muốn... Xin ngươi hãy đi chết đi."

Lại là câu này sao!

"Tôi từ chối, cái này chẳng có lợi đối với tôi, này, đợi đã..." Tôi vốn dĩ muốn từ chối mà không cần suy nghĩ, nhưng tôi đột nhiên thay đổi quyết định khi nhìn chăm chú vào Thấm Chỉ Nhu một lúc.

Vì vậy, tôi đã đồng ý.

"Được, tôi sẽ so tài với cậu!"

Thấm Chỉ Nhu cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo ướt đẫm của mình. Đôi chân trắng nõn mềm mại, bụng phẳng lì, bộ ngực cao vút, tất cả đều lộ ra vẻ quyến rũ và trẻ trung của cô ấy. Sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi và ngây người ra.

Một giây trôi qua.

Hai giây trôi qua.

Ba giây trôi qua.

"Đợi đã, ngươi, ngươi muốn làm gì với bổn tiểu thư! Mấy cái chuyện biế thái không cho phép nói ra!"

... Này, chuyện biến thái thì không cho phép nói ra, nhưng những yêu cầu mà cậu muốn đưa ra lại đe dọa tính mạng của tôi đó.

"Cậu quá nhạy cảm rồi." Tôi lắc đầu. "Cho dù cậu không nói, tôi cũng sẽ không đưa ra loại yêu cầu đó đâu."

Mục đích của tôi là ép buộc bản thân phát triển nhanh chóng bằng cách chiến đấu với cao thủ hàng đầu và chấp nhận đánh cược với nguy hiểm cận kề cái chết.

Thành tích của Thấm Chỉ Nhu ở phương diện Light Novel vô cùng cao.

Có thể nói rằng cô ấy là một đối thủ khá mạnh và dựa vào thực lực chưa hồi phục hiện tại của mình có thể thắng được cô ấy hay không... Tôi không tự tin lắm.

Thế nhưng, bởi vì Thấm Chỉ Nhu mạnh, cho nên cô ấy mới đáng để đánh nghiêm túc một trận.

Trường cao trung C hiện đang đứng cuối bảng xếp hạng, nhiều trường mạnh đang đứng trên đầu chúng tôi với vẻ kiêu ngạo nhìn bằng nửa con mắt và chưa kể đến tồn tại dũng mãnh mang tính áp đảo như quái vật-kun.

Nếu như theo yêu cầu của Huyễn Anh, tôi phải giành được thắng lợi cuối cùng và đạt dược nguyện vọng của Tinh Tinh Nhân cho cô ấy để có thể lấy được tung tích về Thần Hi. Thế nhưng thực lực hiện giờ của tôi chắc chắn là chưa đủ.

Chưa đủ rất xa.

Tôi phải chạy trên con đường sáng tác với tốc độ nhanh nhất và tranh thủ từng giây từng phút mà tôi có thể tận dụng được để trở nên mạnh mẽ hơn.

Nó đã định trước là một con đường không bằng phẳng, nhưng tôi cũng không thể dừng lại cho dù chân bê bết máu.

Lần trước trải nghiệm giả lập Light Novel, tôi đã phát hiện ra rằng Thần Hi ẩn mình trong lớp Tinh Anh từ Light Novel 《 Bữa sáng thiếu nữ 》.

Lớp Tinh Anh có 5 cô gái.

Thấm Chỉ Nhu, Phong Linh, Huyễn Anh và hai cô gái khác trông dịu dàng ít nói. Nếu mọi thứ đúng như tôi nghĩ... Vậy thì Thần Hi ắt hẳn nằm trong số 5 người này.

Xác suất 1 trong 5.

—— Rốt cuộc là ai đây?

... Tôi đã từng muốn mượn xem tác phẩm Light Novel của tất cả mọi người trong lớp Tinh Anh và xác định xem ai là Thần Hi bằng văn phong, nhưng —— 

Hễ là một cao thủ sáng tác đã trải qua luyện tập, ai cũng đều 'suy luận loại suy' và không khó để thay đổi văn phong dựa vào kinh nghiệm với bút lực thâm hậu. 

[từ đây suy ra mà biết (触类旁通): suy luận loại suy. Mô tả việc nắm vững quy tắc về một sự vật nào đó rồi suy ra những sự vật cùng loại ]

Giống như đội mặt nạ lên văn bản, nếu như bản thân muốn, tôi cũng có thể thay đổi thói quen viết 'đại khai đại hợp' thành văn phong mềm mại mang phong cách thiếu nữ. Có lẽ chất lượng tổng thể sẽ giảm sút đôi chút và thành phẩm không bằng của cách viết thường dùng, nhưng nó cũng không kém đi vì điều đó. 

[đại khai đại hợp (大开大合):ám chỉ tư duy sáng tác thoải mái không gò bó ]

Vì vậy, với thực lực chân chính của Thần Hi, tôi hoàn toàn không thể nhận ra nếu bắt chước giống như bọ tre và dự thi bằng phong cách khác.

"..."

Hiện tại, tôi phải tập trung vào Thấm Chỉ Nhu, bởi vì cô ấy là một trong năm nghi phạm.

Thấm Chỉ Nhu giỏi đóng vai nhân vật dưới ngói bút, sớm đã quen với việc cải trang và rất có thể vẻ bối rối trong Light Novel 《 Bữa sáng thiếu nữ 》lần trước là cố ý. 

Tôi phải thăm dò xem cô ấy có phải là Thần Hi hay không và tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn —— Vì vậy trận đấu giữa tôi và Thấm Chỉ Nhu chắc chắn sẽ xảy ra.

Ngay cả Thần Hi muốn tranh cao thấp với tôi một cách nghiêm túc... Cũng phải lấy ra bản lĩnh thật và sử dụng văn phong nguyên thủ nhất của mình để ứng chiến. Nói cách khác... Chỉ cần ép Thấm Chỉ Nhu ứng chiến toàn lực là tôi có thể nhìn ra manh mối từ trong văn phong của cô ấy và phân biệt xem rốt cuộc cô ấy có phải là Thần Hi hay không.

Chú ý đến cả việc Thấm Chỉ Nhu trở nên mạnh mẽ và danh tính thực sự của cô ấy là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến vào lúc này.

"... Nè."

Một bàn tay trắng như tuyết vẫy vẫy ở trước mặt tôi.

"Này! Có nghe gì không?" Âm thanh hờn dỗi của Thấm Chỉ Nhu vang lên từ một nơi rất gần.

Tôi hơi kinh hãi, chợt nhận ra đối phương đã đứng ở trước mặt mình từ lúc nào không biết, giơ lòng bàn tay lên vẫy vẫy ở trước mặt tôi và cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.

"Tên gia hỏa nhà ngươi làm sao vậy? Sau khi đồng ý thi đấu, ngươi lại tự nhiên ngẩn người ra!" Thấm Chỉ Nhu hỏi với giọng điệu đầy hoài nghi. "Không phải là ngươi thật sự đang nghĩ đến mấy chuyện biến thái, đúng không?"

Mới vừa rồi tôi đã quá mải mê suy nghĩ sao?

"E hèm, nói tóm lại... Hãy xác định thắng thua bằng Light Novel, cứ quyết định như vậy đi." Tôi hắng giọng. "Vậy thì, tiết học đầu tiên buổi sáng sắp trễ rồi, tôi đi đây."

Tôi xoay người và bước đi.

Mới sáng sớm đã diễn ra trò hề như thế này và ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng vốn đang tốt đẹp của tôi, nhưng cuối cùng nó đã hạ màn và tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi càng ngày càng xa.

"Liễu Thiên Vân, đợi ta chút đã!"

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.

Thấm Chỉ Nhu vẫn đứng ở đó và nhanh chóng đuổi theo sau khi do dự một lúc.

Sau khi chạy chậm đến bên cạnh tôi, cô ấy kéo mạnh tay phải tôi vào trong lòng cô ấy. Cánh tay tôi áp chặt vào bộ ngực của Thấm Chỉ Nhu và một hồi xúc cảm mềm mại truyền tới.

"Trải nghiệm đi học chung, ban nãy đã nói rồi mà!"

"... Tôi vẫn chưa đồng ý mà."

"Bây giờ trường cao trung C là trường bét bảng, thiếu nữ siêu xinh đẹp như bổn tiểu thư cũng không muốn chết vào một năm sau, cho nên ta muốn trở nên giỏi hơn nữa! Nếu ta đã mở lời như vậy... Liễu Thiên Vân, ngươi phải đi cùng với ta!"

Cậu muốn trở nên mạnh mẽ thì luyện tập cốt truyện trong Light Novel ấy, tại sao cậu cứ phải là tôi mới được chứ. Tôi cảm thấy mình vô cùng xui xẻo.

Hơn nữa, việc tìm đối thủ thi đấu để trợ giúp bản thân là điều hoàn toàn trái với lẽ thường và chỉ có nhân tài sở hữu sức chiến đấu trên 10.000 mới làm được điều này.

"

"Ồn ào chết đi được"!

Dưới tình cảnh bất đắc dĩ, tôi đành phải giữ nguyên tư thế đi "Giống như người yêu" với Thấm Chỉ Nhu và vụng về tiến về phía trước một cách thiếu tự nhiên 

Trong quá trình đi, tôi liếc nhìn Thấm Chỉ Nhu Tsundere và trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.

—— Giống như Gold Slime là một nhánh phụ của Slime.... Bạn gái, có được xem như là một kiểu bạn bè hay không?

Trong khi suy nghĩ về vấn đề này, chúng tôi từ từ đến gần tòa nhà cao ốc. 

"Nước trên đồng phục của cậu... Đã dính vào người tôi rồi."

"Không cho phép mỗi mình bổn tiểu thư bị ướt."

"Rốt cuộc tên gia hỏa nhà cậu nhỏ mọn đến mức nào vậy!"

"Ồn ào chết đi được! Ồn ào chết đi được!"