Chương 01: NO WIN NO LIFE, cuộc sống sáng tác
Cuối tháng 6, đêm hè.
Cho dù là vào ban đêm của mùa hè, nhiệt độ của hòn đảo biệt lập không biết ở đâu trên Địa Cầu vẫn hơi ở mức thấp và sẽ khiến cho người ta cảm thấy hơi lành lạnh khi gió đêm lướt nhẹ qua da thịt.
Học sinh lớp Tinh Anh và nhiều giáo viên, đứng đầu là Hoàn Tử Âm nối đuôi nhau từ phòng học vụ tầng 2 đi ra, xếp thành hai hàng và lặng lẽ bước đến cầu thang tầng 1.
Nhiệt độ hơi thấp.
Nhịp bước chậm rãi.
—— Cho dù là như vậy, mọi người vẫn đổ đầy mồ hôi trên trán.
Không phải là môi trường nóng như thiêu đến mức tỏa ra hơi nóng và cơ thể cũng không có chịu chút nào, nhưng 9 trong 10 người chúng tôi đều đổ mồ hôi.
"... Đây là cảm giác gì vậy?"
Trong khi đi, tôi nghe thấy giọng thì thầm với chính mình của một học sinh lớp Tinh Anh.
"Giống như... Từng lỗ chân lông toàn thân đang bốc cháy vậy. Hoặc là... Vô số mũi kim đang nhắm vào lỗ chân lông và liên tục khoan mạnh vào."
Khi được lời này của hắn, tôi hơi sững sờ.
Với trình độ văn học của mình, tôi hoàn toàn không thể phủ nhận những ngôn từ hắn vừa thốt ra, bởi vì nó thực sự quá phù hợp với hiện trạng.
Quái vật-kun vẫn đứng ở quảng trường trước tòa nhà dạy học và đợi chúng tôi xuống lầu.
Thế nhưng... Người chưa gặp, khí thế đã đến trước!
Khí thế mạnh mẽ của hắn như kim châm, như ngọn lửa đang cháy, ùn ùn kéo đến đây, đang gây áp lực lên tất cả chúng tôi và khiến cho mỗi dây thần kinh trong cơ thể chúng tôi đều căng thẳng gấp đôi. Trái tim nặng trĩu giống như bị một tảng đá lớn đè lên và khiến cho người ta khó thở.
Nắm lấy tay vịn bằng đá cẩm thạch, tôi bước từng bước xuống cầu thang.
"..."
Mọi người, bạn nhìn tôi một chút, tôi nhìn bạn một chút, nhìn trộm biểu cảm của nhau và bầu không khí thật kỳ quái. Ngay cả người mắc Chuunibyou nghiêm trọng như Hoàn Tử Âm cũng không dám chèn vào vài lời tán gẫu vào lúc này để giảm bớt căng thẳng tâm lý cho mọi người.
—— Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao quái vật-kun chỉ đến một mình, nhưng chúng tôi lại lép vế về mặt khí thế!
Thứ hạng của trường cao trung Y yếu hơn chúng tôi, bọn họ lấy thân phận của kẻ khiêu chiến đến phát động cuộc chiến Light Novel với chúng tôi —— Xét về tình hình hiện tại, chúng tôi là kẻ ở trên mới đúng!
Nhưng khi đối mặt với quái vật-kun chỉ định 'đơn thương độc mã' đấu với một trường và cảm nhận được uy thế giống như Quỷ Thần của hắn, thậm chí hầu hết giáo viên đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Tôi từng nghe nói trường cao trung Y có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, nhưng cuộc đấu giữa các trường là cuộc thi Light Novel, chứ không phải là cuộc thi sắc đẹp.
Hoàn Tử Âm đã từng làm việc ở nhiều trường trước kia, giả sử những thông tin tình báo mà cô ấy cung cấp đều là sự thật, tư chất học sinh bình thường của trường cao trung Y kia cũng không bằng trường cao trung C chúng tôi và chỉ có mỗi quái vật-kun là tồn tại nằm ngoài quy định.
Từ việc quái vật-kun đến một mình, tôi có thể suy ra rằng trường cao trung Y đã hình thành cục diện kẻ mạnh duy nhất như quái vật-kun nắm giữ toàn bộ ngôi trường.
—— Nếu là như vậy.
Nếu là như vậy... Chỉ cần chiến thắng quái vật-kun, bạn sẽ chiến thắng cả trường cao trung Y!
Đây cũng không phải một ý tưởng khó suy đoán và tôi tin rằng nhiều người đã nghĩ đến... Mặt khác, bản thân trường cao trung Y chắc hẳn đã nghĩ đến điều này từ lâu rồi.
Bởi vì điều này, sự khủng bố của quái vật-kun mới được làm nổi bật!
Trường cao trung Y biết rõ bọn họ xếp hạng bét, đã không còn lối thoát và thất bại sẽ rơi vào bước đường cùng lương thực túng thiếu, nhưng họ chỉ phái mỗi quái vật-kun ra trận và ngay cả tuyển thủ ngồi ghế dự bị cũng không chuẩn bị!
Những manh mối này đại diện cho điều gì, lại chỉ ra sự thật nào... Khỏi cần nói cũng biết.
Đó chính là ——
Dựa vào quái vật-kun, bọn họ có niềm tin tuyệt đối giành chiến thắng!
Bầu không khí xung quanh ngưng trọng và tràn ngập cảm giác xơ xác tiêu điều. Có lẽ một vài học sinh lớp Tinh Anh quá sợ hãi, mồ hôi lấm tấm trên trán và những nơi họ đi qua... Tạo thành một vệt nước kéo dài liên tục về phía trước.
Không có gì ngạc nhiên khi những người này vốn là những học sinh sở hữu thực lực Light Novel đứng đầu của trường cao trung C, vẫn không thể chịu nổi.
Bởi vì cuộc thi liên quan đến sự tồn vong của hai trường, cho nên tất cả mọi người đều cảm nhận được...
Cảm nhận được ——
'Mưa gió' sắp đến!
[mưa gió (风雨): ví với khó khăn, gian khổ ]
Nhịp tim dữ dội của hàng chục người tập trung, 3D đến mức gần như biến thành văn bản nhảy múa trước mắt. Cảm giác căng thẳng và áp lực của cần kề cái chết lan qua từng người, càng lan càng dày đặc hơn và hợp thành nỗi khủng hoảng mãnh liệt!
Bởi vì chúng tôi không chắc chắn.
Không chắc chắn... Rốt cuộc quái vật-kun mạnh đến mức nào!
"..." Tôi nắm chặt tay.
Tôi, Liễu Thiên Vân là một trong số ít không căng thẳng đến mức đổ mồ hôi. Khóe miệng từ từ vẽ một đường cong khi tôi không ngừng tiếp cận nguồn gốc của khí thế kia, quái vật-kun.
Mọi người của trường cao trung C càng sợ hãi, quái vật-kun càng mạnh và tôi lại càng... Muốn cười.
... Trong hoàn cảnh này, tôi lại không thể kiềm chế nổi việc muốn cười thành tiếng.
Tôi muốn ngửa mặt lên trời cười to,
Lý do chẳng liên quan đến hắn.
Trước khi ẩn dật, trong tất cả cuộc thi lớn nhỏ, ngày xưa tôi đã quen chiến thắng, ngoại trừ Thần Hi... Lại bất khả chiến bại.
Nghênh chiến với cường giả bằng con đường sáng tác, đây chính là tình huống mà Liễu Thiên Vân tôi đây 'tha thiết ước mơ'.
Vì vậy, tình huống trước mắt —— Há chẳng phải thú vị hơn sao!
Khi tôi đưa mắt nhìn một lượt, biểu cảm của mọi người đều vô cùng nặng nề —— Cứ như thể hành động hiện tại của đám người chúng tôi là một đàn kiến nhỏ yếu đoàn kết lại và vọng tưởng làm rung chuyển một cái cây khổng lồ.
Quái vật-kun thực sự rất đáng sợ.
Nhưng.
Nhưng... Tôi cũng rất mạnh.
Tôi, Liễu Thiên Vân giống như một con bạc trong nghịch cảnh, càng bị ép đến bước đường cùng thì thực lực có thể phát huy càng mạnh.
Nếu bạn thật sự muốn sử dụng phép ví von con kiến và cái cây...
Chắc chắn sẽ không có ai ngờ tới rằng trong một bầy kiến nhát gan lại có một con kiến vừa kiêu ngạo vừa bất khuất.
Cho đến bây giờ, chẳng có cây đại thụ nào lại nhổ rễ của mình, di chuyển đến lãnh địa của kẻ thù và quyết chiến một trận ngươi chết ta sống với con kiến cả.
Rất tốt.
Vô cùng tốt!
Cường giả như vậy, có thể gặp mà không thể cầu.
Quái vật-kun, rốt cuộc thực lực của ngươi mạnh đến mức nào. Ta, Liễu Thiên Vân... Sẽ đích thân chứng kiến.
Vậy thì chiến thôi!
Hàng chục người bao gồm giáo viên của chúng tôi và học sinh lớp Tinh Anh bước vào quảng trường trước tòa nhà dạy học.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy quái vật-kun đứng trước đĩa bay và đúng lúc này hắn vừa ngáp vừa dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.
... Trái ngược với thái độ 'như gặp kẻ địch mạnh' của trường cao trung C chúng tôi, hắn hoàn toàn thoải mái và thoải mái đến mức quá đáng.
Quái vật-kun có mái tóc ngắn màu nâu đen, dáng người mảnh khảnh, sở hữu tướng mạo đẹp trai tuấn tú đến mức cả nữ sinh cũng phải ghen tị. Vào giờ phút này, hắn nhìn thấy chúng tôi đi đến, khẽ mỉm cười và sau đó nói: "Các ngươi hành động chậm quá, để tránh việc vô tình ngủ quên, ban nãy ta đã làm một vài bài vận động cho nóng người."
Vận động cho nóng người?
Tất cả mọi người đều ngây ra và tôi cũng không hiểu ý của quái vật-kun là gì.
Chúng tôi chỉ thấy đối phương giơ tay trái lên và ngón tay cái hướng về phía sau.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống từ lâu, trời đất bị bao phủ một lớp mực dày đặc, nguồn sáng xung quanh chỉ còn lại mỗi đèn đường trong sân trường và ánh sáng phát ra từ đèn pha của đĩa bay Tinh Tinh Nhân... Thế nhưng, cho dù có hai nguồn sáng, tầm nhìn xung quanh vẫn kém.
Phải nhìn kỹ hơn mới có thể thấy rõ bên đó có thứ gì.
Tôi hướng tầm mắt về phía quái vật-kun.
"Wu..."
"Ê..."
"Đáng ghét..."
Sau khi đôi mắt dần dần quen với bóng tối, tôi lại nhìn thấy một đám học sinh trường cao trung C nằm giãy giụa trên mặt đất như một đống lộn xộn!
Những người đó đều là nam sinh, bị ném thành năm ngọn núi nhỏ theo hình thức 'Chóp La Hán' và tính sơ sơ thì có ít nhất hơn 40 người.
[Chóp La Hán (叠罗汉): trò xiếc chồng người ]
"À... Về cái này." Tầm mắt của quái vật-kun đảo qua đảo lại giữa núi người với chúng tôi và nói với giọng vui vẻ: "Ban nãy ta đã hỏi Tinh Tinh Nhân, đám học sinh đứng xem này dường như muốn đánh nhau với ta. Nếu như ta sẵn sàng chịu thiệt một chút, một mình động thủ với bọn họ, liệu có thể ra tay hay không..."
"Ban đầu, nội quy hoàn toàn nghiêm cấm sử dụng vũ lực giữa các trường, nhưng Tinh Tinh Nhân dường như chưa từng chứng kiến nhân loại đánh nhau và rất tò mò về cách nhân loại chiến đấu. Vì vậy, họ dùng tâm trạng thưởng thức tương tự như chúng ta đang xem 『 Kênh Animal Planet 』và đồng ý sẽ có một lần ngoại lệ sau khi xác nhận ta sẵn sàng chịu thiệt một chút và lấy ít đánh nhiều."
"Vì vậy, ta đã tận dụng thời gian các ngươi xuống lầu, đánh gục hơn chục tên gia hỏa la mắng ầm ĩ với ta ban nãy... Và thuận tiện đánh bại hơn 20 học sinh nghe thấy tiếng chạy đến giúp đỡ như bài vận động cho nóng người."
Quái vật-kun lộ ra vẻ mặt vui cười đầy 'nhân súc vô hại'.
[nhân súc vô hại (人畜无害): 1 là với hàng hóa, sản phẩm: An toàn, vô hại với con người và môi trường. 2 là với con người: Ngây thơ, tạo cho người khác cảm giác thoải mái, tức là không hề khiến người khác có tâm đề phòng các thể loại. ]
Khi nhìn thấy vẻ mặt vui cười đó, tôi lại một hồi kinh hãi. Ban nãy chúng tôi mất hơn 30 giây để xuống tầng 1, nhưng hắn lại 'im hơi lặng tiếng' hạ gục hơn 40 người trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Thấm Chỉ Nhu đi đến bên cạnh tôi và tôi lặng lẽ hỏi: "... Nếu cậu chuyển thành 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu', cậu có thể làm được chuyện như thế không?"
"..." Thấm Chỉ Nhu chẳng đáp lại và mắt chỉ lấp lánh.
Nếu như Thấm Chỉ Nhu có thể làm được, cô ấy chắc chắn sẽ kiêu ngạo ưỡn ngực lên và nói "Hừ, chớ xem thường bổn tiểu thư" .
Thế nhưng Thấm Chỉ Nhu né tránh câu hỏi của tôi, có vẻ như... Ngay cả 'Thiếu nữ Thủy Vân Lưu' sở hữu võ lực ảo lòi cũng không thể thực hiện được hành động vĩ đại 'giết' hàng chục người trong nháy mắt của quái vật-kun.
"Quái vật-kun" văn võ song toàn trong tin đồn dường như cũng không phải là loại 'uổng được cái danh hão'.
Sau khi thấy tình cảnh trước mắt, mọi người của trường cao trung C đều im lặng.
Trong màn đêm mờ tối, tôi quay đầu lại, liếc nhìn biểu cảm trên mặt mọi người và sau đó chợt nhận ra rằng —— Ngoại trừ Thấm Chỉ Nhu, Hoàn Tử Âm và Huyễn Anh, những người còn lại của trường cao trung C hiện rõ hơn vẻ sợ hãi trên khuôn mặt sau khi nhìn thấy được võ lực khủng bố của quái vật-kun.
Và không có ai trong đám người này dám nhìn thẳng vào mắt quái vật-kun cho dù hắn nở nụ cười tươi trên khuôn mặt từ đầu đến cuối.
... Bọn họ sợ quái vật-kun. Cho dù đối phương đến một mình và lấy ít địch nhiều, nhưng trường cao trung C chúng tôi... Hầu hết mọi người vẫn xuất hiện cảm xúc muốn rút lui.
Quái vật-kun hoàn toàn không cần đến những cảm xúc tiêu cực như tức giận, oán hận, sát khí làm nổi bật lên sự cường đại của bản thân. Khí chất tự nhiên giống như Ma Vương Tối Thượng kia của hắn đủ khiến cho đối thủ có ý chí không kiên định phải sợ hãi.
Sau khi thấy rõ biểu hiện của phe mình, tôi từ từ thu tầm mắt về và cuối cùng dừng lại ở trên người quái vật-kun.
Thật không ngờ, lúc này quái vật-kun cũng đang nhìn chăm chú vào tôi, nở nụ cười ưa nhìn và hỏi: "Là ngươi sao? Đối thủ tiếp theo của ta."
Giọng điệu của hắn vô cùng tự nhiên giống như đang nói chuyện với bạn bè.
Khi nghe được câu hỏi của quái vật-kun, tôi nhún vai.
"Ngươi là một trong số ít người dám nhìn thẳng vào ta, điều này cũng gián tiếp chứng minh thực lực của ngươi." Quái vật-kun lại nói: "Các ngươi chắc hẳn đã làm bài kiểm tra xếp hạng. Ở trong trường này... Bao nhiêu người sáng tác giỏi hơn ngươi?"
Theo thứ hạng tạm thời, chỉ có Phong Linh và Thấm Chỉ Nhu xếp hạng cao hơn tôi, nhưng tôi không muốn thẳng thắn thừa nhận luôn như một tên ngốc và sau đó trả lời: "Nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi."
"Ồ?" Quái vật-kun nở nụ cười châm biếm và nói: "Có nhiều kẻ mạnh hơn cả ngươi sao? Thế... Trường cao trung C rất đáng để mong đợi đây."
Ở một khía cạnh nào đó, những lời mới vừa rồi của hắn là một lời khen dành cho tôi. Suy cho cùng, hắn đã lấy tôi làm thước đo sức mạnh để so sánh.
... Nhưng trong lời nói của hắn chỉ dùng từ "mong đợi" , chứ không phải là những từ như "cảnh giác" , "cẩn thận" và "thận trọng" . Thái độ nói chuyện cũng 'cao cao tại thượng' như thể hắn đã lường trước được sự tất thắng không thể phản bác được và chỉ hi vọng chúng tôi trong quá trình thi đấu... Có thể mang đến một chút bất ngờ và vui vẻ cho hắn mà thôi.
Đúng lúc này, quái vật-kun lấy ra một cặp kính gọng dày màu đen từ trong túi. Khi nhìn kỹ hơn một chút, tôi nhận thấy mắt kính chỉ có gọng kính, không có tròng kính và chỉ có tác dụng trang trí mà thôi.
Quái vật-kun 'dù bận vẫn nhàn' đeo kính trang trí lên trong khi bị mọi người nhìn chăm chú.
Một Tinh Tinh Nhân nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút với vẻ mặt tò mò và hỏi quái vật-kun: "Nhân loại, thứ ngươi đeo lên là mắt kính sao? Mắt kính này hình như không có tác dụng điều chỉnh thị lực."
"Thứ này không dùng để điều chỉnh thị lực." Quái vật-kun đẩy kính và sau đó nói: "Đây là đồ độc quyền của tôi và sau khi đeo lên... Có thể gia tăng chỉ số phong cách và năng lực của ta. Hiện giờ nó đã +25 rồi."
"Gia tăng chỉ số phong cách... Năng lực sao? Đó là cái gì vậy? Nhân loại lại có đồ công nghệ cao như vậy sao?" Hiển nhiên là Tinh Tinh Nhân không hiểu trò đùa của hắn và ngạc nhiên nói.
"Đùa thôi." Quái vật-kun cười nói: "Nó chỉ có ảnh hưởng tâm lý mà thôi."
Sau khi nghe được đây không phải là đồ công nghệ cao, biểu cảm của Tinh Tinh Nhân từ mong đợi nhanh chóng biến thành thất vọng.
"... Vậy cũng tốt."
Tinh Tinh Nhân nhìn nhau và sau đó đề cửa Tinh Tinh Nhân với thân hình cao lớn đứng ra nói chuyện.
"Lạc đề đến đây thôi!"
Tinh Tinh Nhân cao lớn hắng giọng, dang hai tay ra hình chữ lớn và lớn tiếng nói: "Hỡi các nhân loại! Để thỏa mãn Nữ Hoàng của chúng ta, hãy dùng toàn lực viết ra tác phẩm hay nhất đi!"
"Quy tắc rất đơn giản, mỗi trường cử ra tối đa ba đại diện và bước vào phòng xúc xắc để thi sáng tác. Siêu máy tính và 10 Tinh Tinh Nhân sẽ làm giám khả. Bên nào viết ra tác phẩm hay nhất... Sẽ chiến thắng!"
Khi Tinh Tinh Nhân bước xuống đĩa bay, họ đã từng lấy ra xúc xắc màu trắng từ trong túi, đổ xúc xắc xuống mặt đất và nó lăn một vòng. Xúc xắc được bơm phồng, lập tức trở nên to hơn và biến thành một căn phòng vuông có cửa ra vào ——Hóa ra đó là nơi thi đấu sao!
Khi tôi vừa nghĩ đến đây, Tinh Tinh Nhân lại tiếp tục nói.
"Đề tài Light Novel sẽ do siêu máy tính lựa chọn ngẫu nhiên!"
"Tốc độ thời gian trôi trong căn phòng xúc xắc khá chậm và tỷ lệ với thế giới bên ngoài là 1:100. Điều đó có nghĩa là... Một trăm giờ trong căn phòng xúc xắc chỉ bằng một giờ ở bên ngoài."
"Xin mời các trường phái ra tuyển thủ đã bầu trước đó, tối đa là ba người. Sau khi bước vào căn phòng xúc xắc, siêu máy tính sẽ thông báo chi tiết về luật thi."
Sau khi Tinh Tinh Nhân cao lớn nói xong những thứ này, hắn không giải thích gì nữa và nói chuyện với bạn Tinh Tinh Nhân của mình một cách tự nhiên. Trường cao trung Y chỉ có mỗi quái vật-kun đến và không có lựa chọn nào khác cả, cho nên trong khoảng thời gian trống này đương nhiên là đang đợi trường cao trung C bầu ra ba người đại diện."
Bầu ra đại diện?
Đám giáo viên đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng kéo đám học sinh sang một bên và bắt đầu 'mồm năm miệng mười' thảo luận sau khi định thần lại ——
"Ba đại diện phải cử ai đi?" Giáo viên phụ trách học sinh năm 1 hỏi giáo viên tiếng Anh nam hơi hói.
"Bất kể cử ai đi, trận chiến này không được phép thua, đối phương chỉ có một người và chúng ta đang 3vs1 lúc này!" Một giáo viên Quốc Văn trả lời: "Nếu 3vs1 thua sẽ rất mất mặt. Tương tự, nếu thua thì trường cao trung C sẽ tụt xuống vị trí cuối cùng và lương thực sẽ thiếu hụt. Đây là thua 'lý tử' !" Hắn nắm chặt tay.
[lý tử (里子): ám chỉ nội tâm. Mặt mũi là những thứ bên ngoài của con người trong khi 'lý tử' ám chỉ nội tâm, nội tình bên trong con người ]
"Vì vậy, chúng ta chỉ có thể thắng, không thể thua!"
Khi cuộc thảo luận bước vào giai đoạn căng thẳng tột độ, các ý tưởng dần dần được sắp xếp
"Quả nhiên là chúng ta nên dựa theo thứ hạng trên bảng xếp hạng. Cử ba người Phong Linh, Thấm Chỉ Nhu, Liễu Thiên Vân đi, đúng không?"
"Chủ ý này của ngươi khả thi, cử vài học sinh đi gọi Phong Linh đến đây đi."
"Ta cũng tán thành."
Cuối cùng, ý kiến của mọi người cũng tập trung lại và sau đó đưa ra kết luận: "Hãy để ba người đứng đầu trường đối mặt với quái vật-kun."
Bọn họ thảo luận khoảng 5 phút, nhưng Hoàn Tử Âm là nhân vật quan trọng của trường cao trung C lại không nói một câu nào trong khoảng thời gian này.
"Hãy câm miệng hết cho bổn hoàng, nơi này sẽ do ta quyết định." , "Hỡi nhân loại ngu xuẩn, những đề nghị mà các ngươi đưa ra thật lố bịch" , "Hỡi Ám Chi Phúc Âm! Hãy dẫn dắt bầy cừu non lạc đường này ra tình cảnh khó khăn đi".
—— Dựa theo tính cách vừa kiêu ngạo tự đại vừa Chuunibyou mà Hoàn Tử Âm đã thể hiện trước dó, cô ấy nên đưa ra những lời phát biểu như vậy mới đúng.
Nhưng lúc này Hoàn Tử Âm đã trầm lặng hơn cả thiếu nữ nhút nhát nhất và nhút nhát hơn nhiều trong việc mở miệng lên tiếng.
Tôi nhìn Hoàn Tử Âm, khuôn mặt mỹ nhân mang theo khí chất cổ điển của cô ấy lộ ra biểu cảm vô cùng trịnh trọng và không hề mang theo vẻ tươi cười.
Tôi mơ hồ nhận thấy dưới vẻ trịnh trọng đó dường như mang theo hai phần sợ hãi, hai phần cảnh giác... Và càng ngày càng do dự không chắc chắn.
Cô ấy lại đang do dự.
Lúc này chỉ có thể đánh một trận mà thôi, tôi còn tưởng rằng mọi người đã hiểu đạo lý rất đơn giản và dễ hiểu này.
"..." Sau khi ngẫm nghĩ lại một chút, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
—— Bởi vì nó quá đơn giản và dễ hiểu, cho nên tôi mới phải suy nghĩ xem rốt cuộc Hoàn Tử Âm dừng lại ở đây là có dụng ý gì!
Chẳng lẽ... Hoàn Tử Âm có tính toán đặc biệt nào đó sao?
Hoàn Tử Âm đang bí mật nhìn chăm chú về phía quái vật-kun. Lúc này, quái vật-kun ngồi xếp bằng dưới gốc cây, dựa lưng vào thân cây và tranh thủ thời gian chúng tôi thảo luận... Ngủ gà ngủ gật?
"!"
Hắn lại đang ngủ gà ngủ gật!
"Phù... Phù... Phù..." Quái vật-kun ngủ rất say và phát ra tiếng ngáy đặc trưng của trạng thái ngủ say.
"..."
Đến một mình và thốt ra lời lẽ hùng hồn 'một người đấu một trường' , quái vật-kun không những không căng thẳng, mà còn ngủ trong trận địa địch.
Rất rõ ràng, đó là biểu hiện về sự tự tin cực lớn của quái vật-kun đối với thực của chính mình.
Đúng lúc này, Hoàn Tử Âm hít một hơi thật sâu giống như đã hạ quyết tâm và bước vào giữa đám đông trường cao trung C đang thảo luận.
Sau đó, cô ấy tăng âm lượng và thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Các ngươi... Tất cả hãy đi theo phía sau ta." Hoàn Tử Âm xoay người về phía Tinh Tinh Nhân. "Đã đến lúc lên đường rồi."
Nói đến đây, Hoàn Tử Âm cất bước và mọi người của trường cao trung C đuổi theo một cách lộn xộn.
Tôi cũng bước đi.
Khi vừa mới đi một bước, lúc này trong đầu chợt lóe lên một tia sáng và tôi chợt hiêu ra... Tại sao Hoàn Tử Âm lại dùng từ "Lên đường" này.
Đám học sinh của sáu trường dùng tính mạng của mình làm tiền đặt cược và dành thêm một năm để luyện tập sáng tác —— Người chiến thắng cuối cùng đương nhiên sẽ là vua, còn người thất bại... Tiền đặt cược sẽ bị lấy đi và ngay cả tư cách 'lưu lạc làm giặc cướp' cũng không có.
Vì vậy, khi bị cuốn vào trò chơi do Tinh Tinh Nhân tạo ra, chúng tôi đã là những người sáng tác giỏi nhất của trường cao trung C, cũng đã 'thân bất do chủ' và chỉ có thể nhắm tới mục tiêu "Trở thành tiểu thuyết gia mạnh nhất".
[thân bất do chủ (身不由主): tương tự như thân bất do kỷ (身不由己). Thân không do tự mình làm chủ, tóm lại là ko có tự do được làm theo ý muốn của mình ]
Thế nhưng...
Đối mặt với quái vật-kun không rõ thực lực, cho dù chúng tôi là những tay viết giỏi đứng đầu trường cao trung C, cho dù chúng tôi lấy 3 đấu 1, nó nhất định sẽ là một trận ác chiến —— Đó là trận chiến chẳng có cơ hội để cứu vãn, phải hạ gục đối thủ bằng kỹ năng sáng tác cường đại, chỉ có thể dùng từ khủng khiếp và hung dữ đáng sợ để mô tả.
Vì vậy, Hoàn Tử Âm mới dùng từ "Lên đường" này.
Có nghĩa là... Lên đường, ra chiến trường!
Gió buổi tối khá mát mẻ, nhưng mọi người của trường cao trung C vẫn liên tục lau mồ hôi và gió lạnh hiển nhiên không thể xua đi nỗi bất an trong lòng họ.
Tinh Tinh Nhân nhận thấy chúng tôi đã thảo luận ra kết quả và chuẩn bị tiến hành cuộc thi, cho nên một Tinh Tinh Nhân cúi người và lắc lư quái vật-kun đang ngủ để đánh thức hắn. Mức độ ngủ của quái vật-kun nằm ngoài dự đoán của tôi và tên Tinh Tinh Nhân kia phải mất khoảng 2 phút mới thành công khiến mí mắt hắn mở ra.
"Ồ..." Quái vật-kun vừa mới tỉnh ngủ lộ ra ánh mắt hơi mơ màng và bối rối đưa tay gãi mái tóc nâu xoăn. "Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi sao?"
Hắn chậm rãi bước đến trước mặt đám đông trường cao trung C.
Tinh Tinh Nhân đứng ở giữa và làm trọng tài tách hai bên ra giống như 'Sở hà Hán giới'.
[Sở hà Hán giới (楚河汉界): con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. ]
Lúc này, Tinh Tinh Nhân cao lớn lên tiếng và hỏi quái vật-kun: "Về trận đấu giữa trường cao trung C với trường cao trung Y, ngươi có vấn đề nào muốn hỏi không? Nếu như không có, trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức."
Quái vật-kun lắc đầu và tỏ ý rằng không có câu hỏi nào cả.
Những gì Tinh Tinh Nhân hỏi chỉ là một câu hỏi bình thường và không có gì đặc biệt trước khi thi đấu. Ở trong xã hội nhân loại, bạn có thể nhìn thấy tình huống tương tự trong cuộc thi lớn hơn một chút. Sau khi hắn ta hỏi xong quái vật-kun, tiếp theo sẽ đến lượt chúng tôi.
Hoàn Tử Âm dẫn đầu đám đông trường cao trung C và cô ấy đứng ở hàng đầu thay mặt cho mọi người.
Quả nhiên là Tinh Tinh Nhân lại quay sang hỏi Hoàn Tử Âm: "Ngươi có vấn đề nào muốn hỏi không?"
Lúc này, tôi đang suy đoán xem bên trong căn phòng xúc xắc trông như thế nào, cũng ấp ủ cảm xúc sáng tác và nghe những câu hỏi trước khi thi đấu của Tinh Tinh Nhân chỉ nghe thuận tai mà thôi.
Tất cả mọi người, kể cả tôi chắc hẳn đều không xem xét câu hỏi này một cách nghiêm túc.
Thế nhưng...
Lúc này Hoàn Tử Âm lại thể hiện dáng vẻ im lặng khác thường.
"Nhân loại, ngươi có vấn đề nào muốn hỏi không?" Tinh Tinh Nhân lại hỏi.
Tại sao cô lại im lặng vậy?
Vì tò mò, tôi nhìn chăm chú bóng lưng của Hoàn Tử Âm.
Sau đó tôi phát hiện ra ——
Thân thể mềm mại và duyên dáng của cô lại khẽ run rẩy.
"?" Tôi không hiểu.
Rõ ràng chỉ có thể đánh một trận mà thôi.
Rõ ràng phải đánh một trận!
Tôi mở to mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng mảnh mai có một không hai của Hoàn Tử Âm trong bóng tối và hoàn toàn không thể hiểu được nguyên nhân vì sao cô ấy dừng lại tại đây.
Trước đó cô ấy không hề run sợ khi đối mặt với khí thế của quái vật-kun, nhưng cô ấy lại khó che giấu nổi cảm xúc sợ sệt nhút nhát khi bị Tinh Tinh Hỏi vào lúc này.
Hoàn Tử Âm —— Rốt cuộc nguồn gốc nỗi sợ hãi của cô lúc này đến từ đâu?
Từ chỗ tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Hoàn Tử Âm, nhưng sự im lặng và sự sa sút tinh thần của cô ấy...
... Đã hoàn toàn bán đứng suy nghĩ thực sự của cổ.
... Cô ấy đang sợ hãi.
Sợ thứ nào đó ngoài quái vật-kun.
"Nhân loại, ngươi có vấn đề nào muốn hỏi không?" Tinh Tinh Nhân hỏi lần thứ ba, có lẽ là hắn không chịu nổi nữa, cho nên thái độ thô lỗ hơn một chút.
Khi hắn vừa dứt lời, cuối cùng Hoàn Tử Âm cũng mở miệng nói một cách vô cùng khó khăn.
Hoàn Tử Âm nói khẽ trả lời câu hỏi của Tinh Tinh Nhân.
"Chúng ta..."
Giọng nói của cô ấy thực sự quá nhỏ, cho nên tôi nghe không rõ lắm.
Tuy nhiên, hiển nhiên là Tinh Tinh Nhân đang đứng trước mặt Hoàn Tử Âm đã nghe thấy rất rõ, bởi vì biểu cảm trên mặt hắn lập tức biến thành khiếp sợ.
Như thể không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, Tinh Tinh Nhân ném ra câu hỏi với giọng điệu vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi... Ngươi không bị điên chứ? Hay máy phiên dịch của chúng ta xảy ra vấn đề? Ngươi nhắc lại những gì mình nói một lần nữa!"
Hoàn Tử Âm hít một hơi thật sâu, tiếng hô hấp của cô ấy vô cùng vang và rõ vào giây phút im lặng không tiếng động này.
Đó là sự chuẩn bị trước khi hạ quyết tâm.
Cuối cùng, khi câu nói mấu chốt của Hoàn Tử Âm được thốt ra khỏi miệng, nỗi sợ hãi ban đầu... Đã biến hết thành sự kiên quyết.
"Trường cao trung C chúng ta... Nhận thua."
✎