Đã vài ngày trôi qua kể từ sau lễ hội hè đó.
Chúng tôi hiện đang trong kỳ nghỉ hè của mình.
Hôm nay tiếp tục là một ngày nắng chang chang ra, và khiến phòng tôi nóng như đổ lửa thậm chí là máy lạnh vẫn còn đang chạy đều đều.
Do thân là một đứa hướng nội, nên tôi chỉ thích mỗi việc chơi game các thứ và xem mấy mùa phim anime rồi nằm lỳ ở nhà thẩn thơ suốt từ sáng, kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu này.
Trong phòng tôi có thể nghe thấy âm thanh của mấy con ve sầu âm ĩ cả lên như thể bọn nó đang bảo tôi mau mau lết xác ra khỏi nhà đi.
Nhưng tôi không muốn vậy đâu. Tôi thích việc mình sẽ dành cả mùa hè để mãi như này cơ.
Bỗng ngày đi lễ hội hè, Tachibana và tôi đã trở thành người yêu của nhau.
Nhưng mà do trước đó chúng tôi đã là bạn bè sẵn rồi, nhưng chúng tôi cũng chả tự nhiên trở nên quấn quýt nhau cả.
Mối quan hệ này vẫn không thay đổi nhiều cho lắm.
Chà, mà tôi nghĩ rằng chúng tôi thì cứ nên tiến triển theo tốc độ của riêng mình thôi.
Hôm nay, tôi sẽ đi tới nhà Tachibana vào lúc trưa để hai đứa có thể bàn kế hoạch những việc sẽ làm trong kỳ nghỉ hè này.
Tôi cũng đã nhìn thấy căn biệt thự của nhà Tachibana trước đây rồi nhưng bản thân lại chưa bao giờ tưởng tượng được mình có thể bước vào trong căn nhà đó.
Không biết bên trong trông như nào nhỉ.
Với lại liệu ba mẹ Tachibana cũng có ở nhà khi đó không ta.
Vậy tôi nên tới chào hỏi họ hay sao đây?
Hay tôi có nên nói cho họ biết rằng mình đang hẹn hò với con gái của họ không?
Và tôi nên làm gì khi họ nói rằng mình không chấp nhận cái mối quan hệ này đây?
Cứ ăn bận mấy bộ đồ bình thường như mọi ngày thì liệu có ổn không?
Lỡ như bọn họ nói tôi ai đời lại mặc một bộ đồ rách nát thì sao?
Tốt hơn là tôi nên kiểm tra lại coi có bất kỳ cái lỗ nào trên quần áo mình không.
Tôi biết làm gì nếu lỡ tình huống đó thành sự thật đây?
Nãy giờ đầu tôi toàn nghĩ tới mấy cái tiêu cực thôi.
Có lẽ nên gọi điện cho Tachibana và hỏi cổ xem sao.
Tôi sau đó bật điện thoại lên và gọi cho Tachibana.
Vài giây sau, cô nàng như trả lời cuộc gọi ngay tức thì.
「Xin chào? Tachibana phỏng?」
「Chào cậu, có chuyện gì vậy?」
「Mình đang nghĩ tới việc mình sẽ tới nhà cậu tới sớm hơn một chút, có được không?」
「Yup, ổn cả mà」
「Uhmm, nè vậy có sao không nếu mình chỉ mặc mấy bộ đồ bình thường?」
「Quần áo á hả?」
「Mình thật sự không chắc có ổn hay không nếu tới nhà cậu mà chỉ mặc mỗi mấy bộ bình thường này」
「Yup, ổn thôi mà, cậu đừng có câu nệ làm chi」
「Vậy tạm biệt nhé! Mình sẽ đợi cậu tới đó nha」
Rồi cô ấy cúp máy.
Mà đúng như Tachibana nói ấy tôi chắc chỉ mỗi lấy mấy bộ quần áo bình thường mà mọi ngày mình hay mặc vậy.
…
Tôi đã tới nơi nhà ga gần nhà Tachibana.
Tôi thực sự có cảm thấy cái nóng từ mặt trời trên cao đang thiêu đốt mình.
Có một đám mây ánh kia to bự đang đứng giữa bầu trời xanh thẳm kia.
Mà cũng có lạ gì đâu. Giờ đang là mùa hè cơ mà.
Tôi cất bước đi từ nhà ga đến con đường mà lúc trước tôi đã đèo Tachibana về nhà trong lần cô ngồi sau yên xe tôi khi trước.
Cả khu vực này là dành cho khu dân cư thượng lưu được đặt trên núi, cùng những ngôi nhà vừa to vừa đẹp được xếp thành hàng ở đó.
Nơi này trông khá yên tĩnh. Tôi còn có thể cảm nhận được không khí trang nghiêm nơi đây.
Sau đó tôi đã thấy được nhà Tachibana ở kia.
Dù vậy, căn biệt thự nhà cô ấy đặc biệt vẫn rất lớn và rộng rãi được xây khoảng khá xa từ khu dân cư đó.
Đây là nhà Tachibana.
Nó đúng thật là bự tổ bố. Liệu tôi phải bước chân vào ngôi nhà này hả trời?
Người tôi không khỏi thấy lo lắng cả lên.
Tại rốt cuộc, tôi cũng chỉ mặc độc mỗi chiếc quần jean bình thường cùng cái áo T-shirt mà thôi, thế mà tôi đã rất hối hận khi đặt chân qua cánh cửa.
Cửa chính nhìn hệt như cửa ra vào của một tòa nhà chung cư ấy.
Rồi cái intercom để ở chỗ này đây?
Ở đây có rất nhiều loại thiết bị y chang intercom nhưng tôi còn không chắc mấy cái đó phải intercom thật không nữa là, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thử bấm mấy cái này loạn xì ngầu và mọi thứ trở nên kỳ lạ hơn chăng?
Song tôi gửi một cái tin nhắn cho Tachibana ghi rằng, “Mình đến rồi nè”.
Cô ấy sau đó cũng trả lời lại “Vậy mình ra đón cậu ngay đây!”.
Vài phút sau, tôi thấy Tachibana mở cửa đi ra.
「Xin lỗi vì để cậu chờ nhé!」
Cô ấy bấm vận hành gì đó và cánh cửa tự động mở ra từ hai bên.
「Lâu rồi không gặp! Chắc là từ hồi lễ hội hè nhỉ…」
Nghe tôi nói vậy, Tachibana liếc mắt xuống đất cứ như thể cô ấy đang ngại ấy.
Phải rồi ha, chúng tôi tuy vẫn giữ liên qua việc gọi điện và nhắn tin cho nhau, nhưng sự thật là hai đứa cũng có gặp mặt nhau được lần nào kể từ cái lễ hội hè đó đâu.
Lòng tôi thấy nhớ cô ấy vô cùng khi đã lâu rồi chúng tôi mới gặp lại nhau.
Ngay khắc tôi nhận ra rằng cô ấy là bạn gái mình.
Tôi bỗng chốc cứ thấy lo lo sao ấy.
「À phải rồi」
Tôi giờ không biết nên thân thiết với Tachbana kiểu gì nữa bởi do tôi vẫn chưa thể quên đi cái cảm giác khi hai đứa còn lại bạn.
「Ta vào trong thôi nào」
「Okay」
Do thấy hai đứa đều xấu hổ cả lên nên Tachibana tìm cách đánh trống lảng đi.
Phía sau cánh cửa đó là một không gian rộng lớn với những vạch cỏ đặt trên nền bê tông được lót phía dưới.
Và sau kia là một ngôi nhà hai tầng được lắp mái phẳng trên đó.
Tôi mở lời hỏi Tachibana điều mà tôi luôn thắc mắc khá lâu.
「Bộ đây là cửa trước hả?」
「Không, nhà mình chỉ có mỗi cửa chính đó thôi」
…Cửa chính? Tôi còn chẳng phân biệt nổi sự khác nhau giữa cửa chính và cửa trước nữa.
Có lẽ tôi nên nói “Xin lỗi vì đã làm phiền” sớm hơn chăng.
「Đây mới là cửa trước nè」
Nói xong Tachibana liền mở cánh cửa bự tổ chảng đó ra.
Tôi sa mạc lời luôn rồi.
Lối vào nhà được làm bằng đá cẩm thạch còn trên cùng là một tấm thảm thuộc hàng cao cấp.
Bên trong lối vào là căn phòng khách, hoặc có thể là do nơi này không có những bức tường ngăn cách mấy căn phòng lại với nhau, nên nó tạo cho ta một cảm giác rộng rãi đến tuyệt vời.
Và tôi có thể thấy bên ngoài là một khu vườn và cả một hồ bơi ở đó.
Đây thực sự đúng là một ngôi nhà hiện đại mà tuyệt đẹp.
Tuyệt ghê luôn.
Tôi bị choáng ngợp tới mức chẳng nói được gì.
「Ồ, xin lỗi vì đã làm phiền ạ…」
「Đi nào, phòng mình ở trên lầu ấy」
Song tôi cởi giày ra và theo chân Tachibana.
Ra là phòng cô ấy được đặt ở trên lầu hai.
Tôi bước từng bậc cầu thang và choáng váng trước kích thước khủng bố của căn phòng.
Leo cầu thang xong, xuất hiện một cái hành lang dài với vô vàn cánh cửa ở đó.
Rồi Tachibana tiến lại mở cánh cửa gần chỗ cầu thang.
「Đây là phòng mình」
Hả? Phòng Tachibana đây á hả? Chẳng phải này là phòng khách sao?
Phía trái căn phòng có một chiếc giường đơn màu đen trắng cùng với đó là một cái mái che và tấm màn ngủ.
Nhìn cứ như nơi mấy cô công chúa hay nằm ngủ ấy nhỉ.
Cạnh bên giường là bàn trang điểm với một cái gương to và hàng tá đồ trang điểm được đặt ở đó.
Quay qua phía phải căn phòng thì có một cái kệ sách cũng to không kém với cả đống loại manga trên đó.
Và ở phía trước phòng được đặt một chiếc bàn và TV to bự kèm theo là những đĩa game console mới nhất hiện nay.
Do là căn nhà này được xây trên núi, nên thành ra từ phòng Tachibana nhìn ra có thể ngắm được toàn cảnh của cả thành phố.
Còn ở dưới kia, là khu vườn với cả hồ bơi cùng một cái võng để ở dưới.
「Cậu sống ở đây hằng ngày luôn à?」
「Ừm thì dĩ nhiên rồi đây là nhà mình mà」
Do cảm thấy chuyện này không thực tế cho lắm nên tôi mới thở ra được cái câu hỏi vô nghĩa đó.
「Sao cậu không ngồi xuống đi」
Tôi sau đó cũng yên vị ở chiếc bàn trước mặt tôi đây.
「Công nhận phòng cậu tuyệt ghê luôn ấy!」
「Tuyệt gì mà tuyệt, mình thấy bình thường mà, nhỉ?」
「Mình không nghĩ cậu có thể cho rằng nơi này là bình thường được đâu」
「Thi thoảng mình cũng muốn được sang nhà cậu chơi nữa」
「Có lẽ để khi khác nhé」
Nói ra thì khá là xấu hổ khi có một người như cô nàng hiện đang sống ở nơi như này đến chơi nhà tôi.
「Ok! Giờ tụi mình mau bàn kế hoạch nào!」
「Có nơi nào cậu muốn đi không?」
「Tụi mình sẽ làm gì đây?」
「Mình thấy bãi biển cũng được lắm đó. Sau đó hai ta sẽ cùng nhau đi mua sắm, rồi nào là cắm trại, và chúng ta cũng có thể đi tới suối nước nóng nữa」
「Cậu nghĩ được nhiều thứ ghê đó」
Song Tachibana nở nụ cười có phần hạnh phúc.
Ừm thì, nếu có Tachibana đi cùng, thì nơi đâu tôi cũng thấy vui hết.
「Yeah」
「Vậy tụi mình có ở qua đêm luôn không?」
Tôi cất tiếng hỏi Tachibana câu đó do tính tò mò của bản thân.
「Với mình thì không sao đâu」
Nhưng nghe cô ấy nói vậy lại làm tôi tưởng tượng ra cả đống thứ.
「À mà, có chuyện này mình muốn nói…」
「Chuyện gì cơ?」
「Mình muốn cậu gọi mình bằng tên riêng, tại vì nghe cậu cứ xưng hô bằng họ làm mình cảm thấy như có khoảng cách giữa hai đứa ấy」
「Nghe cậu nói cũng đúng, xưng hô kiểu vậy cũng được, mà nhân tiện mình có thể dùng phòng tắm được không?」
Tại cái tình huống này nó xấu hổ quá nên tôi mới chọn cách đánh bài chuồn.
「Okay! Cậu chỉ cần đi xuống dưới nhà, rồi rẽ phải, phòng tắm ở cuối hành lang ấy]
Mình đâu có ngờ cậu lại có thể dùng từ “phía cuối đường” ngay trong nhà đâu chứ
「Hiểu rồi, cảm ơn cậu」
Song tôi rời khỏi phòng Tachibana và đi xuống dưới lầu.
Rồi rẽ phải như đã được bảo.
Lại tiếp tục đi tiếp tới cuối cầu thang.
Sau cùng, tôi làm gì hiểu ý nghĩa khi cô ấy nói ở phía cuối hành lang đâu.
Căn nhà này thậm chí còn lớn hơn tôi tưởng tượng.
Tôi thì thân đang đi tìm phòng vệ sinh trong khi bước đi cạnh bên khu vườn rộng lớn này.
Khi đi tôi có thể nhìn thấy rất nhiều căn phòng kiểu Nhật với mấy tấm tatami trong đó.
Đây thực sự là một ngôi nhà đầy sang trọng khi có sự giao thoa giữa phong cách Nhật và phương Tây.
Đây rồi, hình như chỗ này là phòng vệ sinh.
Đi vệ sinh xong tôi cất bước đi lại con đường mà nãy tôi đã đi.
Ngôi nhà có vẻ sở hữu rất nhiều căn phòng nhỉ.
Do nổi hứng hiếu kỳ tôi đánh đường vòng nhỏ và dạo quanh nhà Tachibana.
Vài phút sau.
Ah, tôi lạc mợ nó rồi.
Tôi không thể tìm ra đâu là đường để quay lại nữa.
Tôi hối hận vô cùng khi mình đã chơi ngu mà chọn đi đường vòng.
Song tôi đi học hành lang để tìm được cái cầu thang dẫn lên lầu hai, và thế là tôi bước ra tới phía hiên nhà luôn.
Trước mặt tôi đây, là một khu vườn tựa như bức tranh phong cảnh vậy.
Tôi còn có thể nói được rằng hẳn nơi này đã được chăm trò vô cùng kỹ lưỡng.
Đẹp quá đi mất.
Tôi liếc mắt qua phía bên cạnh và thấy một người đàn ông tầm tuổi 20 đang yên vị trên hiện nhà cách một khoảng xa.
Chắc có lẽ là anh hai của Tachibana nhỉ.
Anh ấy sở hữu mái tóc màu nâu và dường như đang đeo chiếc kính trong khi đọc sách.
Tôi nghĩ mình nên tới hỏi ảnh mới được.
「Ừm, em được bạn Kyoko-san mời đến đây, nhưng anh có thể chỉ cho em biết cầu thang dẫn tới lầu hai là ở đâu được không ạ?」
Tôi hỏi anh ấy với giọng điệu lịch sự nhất có thể.
Sau đó ảnh rời mắt khỏi quyển sách rồi nhìn tôi.
「Ah, lối này」
Ảnh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bắt đầu cất bước đi.
Nói thật anh ấy trông lặng thinh và tao nhã đến mức ngạc nhiên luôn ấy.
Tôi sau đó cũng đi theo ảnh và chúng tôi đã tới con đường mà tôi nãy vừa đi.
Sau đó lại rẽ phải và cuối cùng tôi đã thấy được cầu thang bộ ở ngay đó.
Song tôi liếc thấy cô nàng Tachibana đang đứng trước kia ở kia.
「Ah cậu đây rồi! Bạn trễ quá nên mình cứ nghĩ cậu lạc mất rồi. Ah! Ba?」
Ba ư!
Má trẻ đùa à trông ông ấy trẻ thế kia mà.
Ông ấy nhìn như thể mới chỉ ngoài 20 thôi ấy.
「Vậy cậu là tên bạn trai được đồn thổi của Kyoko à?」
「Vâng… vâng đúng rồi ạ, cháu hiện đang hẹn hò với Kyoko-san thưa bác」
Không biết ông ấy sẽ nói gì đây nữa.
Tim tôi đang đập thình thịch cực kỳ dữ dội mà tôi chưa từng trải nghiệm điều gì như này trước đây cả.
「Thế thì hãy chăm sóc tốt con gái bác nhé」
「Vâng ạ!」
Oh, cũng tốt đấy chứ.
Cứ tưởng ông ấy chém mình luôn rồi cơ.
…
Tachibana hiện đang đi cùng tôi tới nhà ga.
Chúng tôi cất bước cùng nhau tới khu nhà ga.
「Mình mong được đi biển lắm đó」
Đến phút cuối, chúng tôi đã quyết định hai đứa sẽ đi biển với nhau.
Kỳ nghỉ hè này tuy ít ỏi, nhưng tôi mong mình sẽ tạo ra thật nhiều kỷ niệm với Tachibana.
Song tôi chia tay Tachibana tại chỗ soát vé.
Rồi tôi quay mặt lại.
「Hẹn gặp lại nhé! Kyoko!」
Tôi thốt lên tên cô ấy khi trong lòng đang thấy xấu hổ cả lên.
「Hẹn cậu lần sau nhé! Kazuma!」
Tachibana cất lời trong khi cô nàng vẫy vẫy tay trên không trung.
*****
TN: Tính ra thằng main chắc tính trước rồi. Ban đầu chịu im để người ta bắt nạt có bật lại cũng không dám, hóa ra là để sau này nhỏ đổ rồi cưới vợ giàu sống không lo nghĩ.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
theo lời bác ENG thì đoạn này Tachibana dùng từ "き当たり" ( đọc là tsukiatari) nghĩa là cuối một cái gì đó như con phố này nọ. Đoạn trên ý của Tachibana là ở cuối hành lang mà thế méo nào ông main nghe nhầm thành cuối đường. lúc đầu tôi tính xưng "anh-em" cơ mà thấy câu trước đá câu sau nên đành để "mình-cậu"