Vĩnh Dạ đại đế sao?
Thực tế thì mọi thứ đều bắt nguồn từ một câu thề chơi.
“Nếu Thánh Quang là mặt trời không bao giờ tắt, đem ánh sáng thiêng liêng soi rọi vạn vật, vậy thì những kẻ bị Thánh Quang ruồng bỏ như chúng ta sẽ nhấn chìm thế giới này vào đêm tối vĩnh hằng.”
Tôi đã thề trung thành với Thánh đường, nhưng chỉ được đáp lại bằng sự phản bội. Mất đi người thân và quốc gia khiến tôi nguyền rủa đức tin của mình, quyết tâm biến những quốc gia mục nát kia trở thành lịch sử, đem đến trật tự mới cho đại lục này.
“Nếu các ngươi tuyên bố việc mình ruồng bỏ minh ước, phản bội vương quốc và thần dân của ta là để bảo vệ cho con dân các ngươi. Vậy thì ta sẽ hủy diệt thứ các ngươi bảo vệ.”
Được rồi, tôi biết mấy lời này đậm mùi Chuunibyou, nhưng ai mà chả có thời trẻ trâu chứ.
Một tên Chuunibyou bình thường đã rất nguy hiểm. Một tên vừa là Chuunibyou vừa là kẻ xuyên việt có tool hack lại càng nguy hiểm hơn.
Để tính toán điểm thưởng cho mỗi nhiệm vụ, hệ thống Vu Yêu tà ác sẽ căn cứ vào lượng nhân quả được tạo ra từ hành vi của tôi ở thế giới này. Bởi ảnh hưởng của những trò đùa dai không lớn, nên tôi mới có ít điểm như thế. Song chỉ cần gây ra cái chết và sự hủy diệt hàng loạt thì tôi sẽ không phải phát sầu về điểm nữa. Càng nhiều điểm, tôi càng mạnh hơn. Đồng nghĩa với việc tai họa do tôi tạo ra lại càng khủng khiếp hơn.
Đâu có thứ gì có thể mang lại cái chết và sự tàn phá hơn một cuộc đại chiến thế giới?
Phải. Đó là một cuộc chiến tranh. Một cuộc chiến tranh hủy diệt tất cả.
Y như sử thi mặt đất đã chép lại, sự xuất hiện của đại quân Undead được một vị vua Undead vô danh triệu hồi, cùng đôi cánh đen kịt của lũ Vampire đã che khuất đi ánh mặt trời, khiến cho đêm trường tăm tối cứ thế mà buông xuống trần gian.
Trong đêm trường vô biên, đám Undead cuồng hoan trên chiến trường, bọn Dark Knight thi nhau săn đầu người, đường chân trời cũng biến thành màu trắng xóa và khi biển xương tràn bờ, đêm máu vô tận liền bắt đầu không dứt.
Ở cuộc chiến kia, càng nhiều cái chết khiến các quân đoàn dưới trướng tôi càng thêm mạnh mẽ. Hệt như vết dầu loang trên mặt nước, để rồi tôi cũng trở thành vị hoàng đế Undead cấp Bán thần duy nhất trong cận đại.
Cái tên của Hoàng đế Undead, Vĩnh Dạ đại đế đã trở thành nỗi ác mộng đối với mọi sinh vật sống.
Bốn đế quốc đã truyền thừa hơn một nghìn năm bị thiên tai người chết nhấn chìm trong một đêm. Ba công quốc và sáu vương quốc khác nay chỉ còn là vài dòng chữ ghi chép ngắn ngủi trên trang lịch sử ố vàng.
Đến giờ, vẫn không có ai khám phá ra lý do tại sao Vĩnh Dạ đại đế càng đánh càng mạnh. Rốt cuộc hắn đã lấy đâu ra từng ấy ma lực để thao túng hơn hàng nghìn hàng vạn đại quân, hắn lấy đâu ra sức mạnh để chỉ huy được hơn mười vị Undead Lord dưới trướng, là những câu hỏi còn bỏ ngỏ.
Cuối cùng, biển Undead cũng nhấn chìm mọi thứ. Vào khoảng khắc quân đoàn Vĩnh Dạ đại đế phá hủy liên quân quốc gia do Thánh đường chỉ huy, mọi người đều tin rằng thời đại của người chết đã đến.
Nhưng đột nhiên có một tin tức xuất hiện, truyền lan khắp thế giới làm cho toàn bộ sinh linh vui sướng đến điên cuồng.
Vĩnh Dạ đại đế bị ám sát, đại quân Undead đã sụp đổ!
“Dũng sĩ Hồng liên” Adam Hans, một đêm thành danh.
Tiếng ca tụng cái tên này vang lên trên toàn cõi Ashe. Người già nâng chén chúc phúc cho danh hiệu đó được vĩnh tồn, giới trung niên cao giọng truyền tụng sử thi của người anh hùng, thanh thiếu niên xem đó là mục tiêu tương lai hoặc thần tượng của mình.
Theo những thống kê sau này, nếu như Vĩnh Dạ đại đế không bị hạ sát bởi các vị anh hùng giống như bước ra từ cổ tích như Adam và đoàn mạo hiểm giả, e rằng 70% dân số trên đại lục đã biến mất.
Mà bây giờ, vị anh hùng truyền kỳ đó lại có vẻ cau có chẳng khác nào một đứa trẻ bị lừa.
“Oi, ta sắp chết rồi thì ngươi cũng nên nói thật đi chứ. Năm đó ngươi cố tình nhường đúng không? Quân thủ vệ không có một mống, quân đội hoàng gia Chó săn đỏ rực thì ở cách xa ngàn dặm, ngay cả Undead Lord cũng không xuất hiện. Hơn nữa làm gì có chuyện một tên Bán Thần như ngươi lại thua đám Đỉnh cao Truyền kỳ chúng ta được chứ?”
Tôi ngần ngại chốc lát, cuối cùng vẫn không nói thật.
“Mah, ngươi không biết ký ức của ta đều biến mất một phần sau mỗi lần chết đi sống lại sao? Chuyện năm đó ta quên rồi.”
Thực tế thì sau khi tàn sát mấy vương quốc và đám hồng y giáo chủ đã phản bội công quốc Storm thì tôi cũng lấy lại được kha khá lý trí rồi.
Chỉ cần dùng cái đầu để nghĩ một chút là biết ngay chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu cứ tiếp tục để mặc đại quân Vĩnh Dạ thì mọi con đường đều sẽ dẫn đến diệt vong.
Song lúc đó, tôi đã rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống…
Khi mà vài trăm vị Undead Lord dưới trướng tôi đều đang mải đàm luận việc kiến tạo quốc gia và biến Ashe trở thành thiên đường Undead, thì một mình tôi không thể dừng lại con quay đã vào guồng ấy.
Vậy nên… thân là chỉ huy thì tôi tất nhiên phải chết thôi. Không chỉ có thế, tôi còn để lại di ngôn rằng kẻ nào tìm được quyền trượng Vĩnh Dạ sẽ trở thành hoàng đế Undead đời kế tiếp.
“Quyền trượng Vĩnh Dạ cấp Thần khí là biểu tượng cho vương quyền Undead. Nghe nói đây chính là vật tùy thân của Vĩnh Dạ đại đế, cất chứa bí mật sức mạnh của hắn, một vũ khí chưa từng xuất hiện trên vũ đài lịch sử.” – Trích đoạn giới thiệu minh họa quyền trượng Vĩnh Dạ, in trong Bách khoa toàn thư Thần khí của nhà xuất bản Vạn pháp chi tháp.
Bởi tôi đã chết trước khi nói ra quyền trượng Vĩnh Dạ là thứ gì, nên đám Undead Lord bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau là kẻ tư tàng… Rồi, ai nói Undead không có dục vọng nào? Sức mạnh và quyền lực luôn là miếng mồi ngon của bất kể sinh vật có trí khôn nào.
Không cần giải thích thêm nữa. Nội chiến bạo phát là chuyện tất nhiên. Thiên tai người chết liền kết thúc.
Mà, hơn một nửa trong số mười hai vị Undead Lord nắm quyền ở đế quốc người chết Ciro bây giờ đều từng là thuộc hạ trong đại quân Vĩnh Dạ của tôi.
“Haha, còn truyền thuyết kẻ nào có được quyền trượng Vĩnh Dạ sẽ trở thành hoàng đế Undead tiếp theo nữa chứ… Đáng tiếc, làm gì có truyền thuyết nào là thật, bởi… trên thế giới này làm gì có cái gọi là quyền trượng Vĩnh Dạ!”
Đúng thế, ngay cả khởi nguồn cho danh hiệu Vĩnh Dạ đại đế cũng là một câu nói đùa, thì sao lại không có chuyện Thần khí giả được chứ? Tất cả mọi người đều đã bị tôi lừa.
Sau khi trả thù xong, tôi không còn mục tiêu nào nữa. Nếu chết thì lại thay một cái xác khác, sống cuộc đời mới thôi.
Ban đầu, tôi dự định sau khi tái sinh sẽ làm lại từ đầu, tích súc sức mạnh cho đến khi cái “cốt truyện” xảy ra, nhân tiện chờ thằng em ngu xuẩn của tôi trở về.
Có lẽ điều duy nhất nằm ngoài dự đoán là kế hoạch của tôi đã bị Đại Hiền giả Margaret khám phá ra. Biết Lich rất khó chết hẳn, nàng liền phong ấn Trường sinh linh giá của tôi ở thành Sulphur.
Ban đầu, nơi đây chỉ là một khu đất hoang được họ lựa chọn ngẫu nhiên với một nhúm dân chạy nạn tụ tập lại với nhau.
Tại một nơi nguy hiểm như thế giới ngầm, không có gì quan trọng hơn là được sống an toàn dưới sự bảo vệ của kẻ mạnh, chí ít sẽ không phải lo bị biến thành con mồi trong mắt đám thương nhân nô lệ hay thức ăn dưới miệng lũ quái thú.
Mà quả thực, Adam đúng là kẻ lấy việc giúp người làm vui. Chỉ cần Adam muốn, Margaret sẵn lòng làm ngay. Tiểu Hồng rất hạnh phúc bởi có đồ chơi mới. Còn tôi, vì điểm tà ác cũng vui vẻ giúp đỡ một tay.
Thế là càng ngày càng có nhiều người chạy nạn tìm đến xin sự che chở. Dần dần, làng Sulphur được hình thành, và sau hơn 100 năm, cái thôn xóm nhỏ bé ngày xưa đã phát triển thành một tòa thành nổi tiếng.
Cứ như vậy, ba tên rỗi hơi liền trở thành ba người lãnh đạo. Adam làm thành chủ biểu tượng, Margaret biến thành viên chức hành chính, còn Tiểu Hồng thì vẫn ngủ say, thỉnh thoảng mới thức dậy để đi phá hoại một chút.
Một kẻ rảnh rỗi như tôi nào có thể đứng ngoài cuộc chơi khi thấy bọn họ tất bật công việc chứ? Vậy là tôi liền dựa vào kinh nghiệm hai đời của mình, sáng tạo ra hệ thống tư pháp, hành chính duy trì cho đến nay.
Nhìn tên Lich mải đùa nghịch khớp xương ngón tay của mình, Adam bỗng thở dài.
Dựa theo quan niệm chính thống trên đại lục Ashe, Thánh Quang và Luật pháp đại biểu cho phe Order còn Tử vong và Hủy diệt là tiêu biểu của phe Chaos. Hai phe xung khắc nhau như nước với lửa. Thời điểm một sinh mệnh cất tiếng khóc chào đời trong thân xác, cũng là lúc trận doanh được quyết định.
“Ta vẫn nhớ lúc ngươi nói muốn làm quan tòa tối cao chưởng quản luật pháp. Khi ấy bọn ta còn nghĩ ngươi nói đùa. Không ngờ là ngươi thực sự sáng lập được hệ thống tư pháp tối tân nhất cho thành Sulphur. Ai mà tin nổi một tên Lich đại diện cho tử vong thuộc phe Chaos nhà ngươi lại là người làm ra kiệt tác cao nhất của trận doanh Order chứ.”
Tên Lich trước mắt luôn khiến Adam cảm thấy khó hiểu.
Hắn là Lich, là hóa thân của cái ác và hỗn loạn, là kẻ đã tạo ra vô số bi kịch cùng sự hủy diệt nên chẳng thể nào nói hắn là người tốt. Nhưng nếu nói hắn là người xấu, thì suốt 100 năm ở chung, anh không hề thấy mặt xấu nào trong vị quan tòa cần mẫn và công chính này.
Cuộc sống của những chủng tộc có tuổi thọ dài lâu như Vampire hay Elf đều rất chậm chạp. Dragon và Undead thậm chí còn không có khái niệm về thời gian và cái chết. Chỉ có những chủng tộc có cuộc sống ngắn ngủi mới bận rộn sinh hoạt vì quý trọng sinh mạng mình. Thế nhưng năm mươi năm cuộc đời cũng đủ khiến tinh thần của họ trở nên uể oải và đầy nỗi xót xa.
Loài người là động vật quần cư, nên những ai rời xa đoàn người tất sẽ bị biến thành kẻ quái gở.
Có báo cáo cho hay, bất kỳ pháp sư thiện lương đến đâu sau mấy trăm năm biến thành Lich và sống tách biệt khỏi con người cũng bị sẽ Dark Magic ăn mòn rồi biến thành một sự tồn tại tà ác.
Ngay cả một chiến sĩ tinh thần bất hủ như Adam cũng có ngày muốn được chết, trong khi tên Lich kia, không những không trầm mặc cổ quái như đồng loại của hắn, mà trái lại còn sống rất sôi nổi và tạo ra rắc rối mới mỗi ngày.
“Đúng là kẻ quái thai… Nói thật, có lúc ta rất hâm mộ ngươi.”
"Hả?"
“... Chuyện thuật Pháp Chú, Pháp lệnh và Pháp điển nguyên sơ của ngươi đã tạo ra ba chức nghiệp tiến giai ấy. Hiệp sĩ Tư Pháp, Thẩm phán và Pháp Chú sư… Nói cách khác căn nguyên trật tự đã thừa nhận sức mạnh luật pháp của ngươi. Một kẻ có thể tạo ra lực lượng sánh ngang với Thánh quang như ngươi hẳn đã tìm thấy cánh cửa đó rồi nhỉ?!”
Tôi đóng băng trước những lời đó. Có vẻ như tôi vẫn còn đánh giá thấp người đàn ông trước mặt này. Không hổ là chiến sĩ đã từng bước từng bước đi đến Bán thần đỉnh cao, hắn đã tìm ra ranh giới ngăn cách giữa người thường và thần linh.
Tôi đảo mắt định nói dối, nhưng dáng vẻ sắp chết của Adam làm tôi không khỏi do dự. Cuối cùng, xét đến tình cảm nhiều năm, tôi đã thốt lên một lời nói thật hiếm hoi.
“Ha ha, tử vong đã đem đến cho ta sức mạnh, nhưng cũng lấy đi một phần của ta. Người chết vĩnh viễn không bao giờ có thể bước qua cảnh giới kia một bước. Trừ phi ta sống lại thì may ra còn có cơ hội.”
“Đáng không? Tử vong cướp đi thân thể, sức mạnh, thậm chí… cả ký ức của ngươi. Ngươi còn nhớ được bao nhiêu về quá khứ, còn nhớ được bao nhiêu về những ngày tháng chúng ta cùng thám hiểm trước đây?”
“Evonne, Vincent, phụ vương…” Những gương mặt thoáng hiện lên trong đầu tôi. Chỉ tiếc, những gương mặt thân quen mà tôi ghi tạc trong lòng ấy bây giờ chỉ còn là một vệt ố trong ký ức…
Song tôi sẽ không hối hận. Ít ra, tôi đã giúp họ báo thù, còn ký ức gì đó, chỉ cần sống lại là được, cứ hồi ức mãi về chuyện đã qua sẽ chỉ làm con người ta thêm mềm yếu.
“Đương nhiên là đáng giá. Dã tâm của ta như đại dương rộng lớn. Một ngày nào đó, luật pháp của ta sẽ vượt qua thứ sức mạnh Thánh Quang nhàm chán kia.”
“Ha. Ước gì ta có được sức sống như ngươi. Tốt lắm, vậy thì ta có thể an tâm giao thành Sulphur cho ngươi rồi.”
Tôi chấn kinh đến mức phải mất mấy phút mới nhớ ra việc nối lại xương hàm đã rơi xuống đất.
“Nói nhảm! Nào có chuyện để phạm nhân lên làm cai tù! Các ngươi muốn đem con bỏ chợ sao! Đừng hòng!”