“Vĩnh viễn không nên chủ động tấn công vào một tháp Pháp sư có chủ cũng đừng bao giờ đánh giá thấp hạn cuối đạo đức của một Pháp sư. Trừ phi ngươi hy vọng sẽ kết thúc giống như ta. Mẹ kiếp! 12 cái bẫy liên tiếp, Pháp sư các người không sợ tự giết mình sao? Thật vậy, lũ Pháp sư đều là một đám kẻ điên - Nhà thám hiểm kiệt xuất Kuse. ”
Bằng cách nào đó, câu châm ngôn ấy đã trở thành luật thép của các nhà thám hiểm khác, đặc biệt khi nó là lời của nhà thám hiểm nổi tiếng trong giới mạo hiểm nhờ kỹ năng chạy trốn và tính phong lưu của mình. Trong một cuộc thám hiểm lâu đài bay ở thế giới khác, hắn đã bị phân thây thành mười ba mảnh vì cái bẫy liên hoàn của một Warlock. Có thể nói, hắn đã dùng sinh mệnh bản thân để chứng minh câu châm ngôn này chính xác đến mức nào.
Đối với loại sinh vật mang tên Pháp sư coi chân lý và tri thức là mục tiêu đeo đuổi cả đời thì nơi sinh sống và tháp Pháp sư chính là chỗ nghiên cứu và kho báu của họ.
Do đó, khi các thành quả nghiên cứu và cuộc sống bị đe doạ, hạn cuối đạo đức hay lễ tiết đều bị họ vứt xuống cống. Phòng ở và phòng thí nghiệm sẽ tràn ngập các loại bẫy rập đủ thể loại, trong đó có rất nhiều loại bẫy ma pháp mà ngay cả đạo tặc cũng không thể phá, tỉ như mở cửa liền bị ném vào thế giới khác chẳng hạn...
Độ nguy hiểm của khu vực sinh hoạt và tháp Pháp sư do một Pháp sư đẳng cấp Tôn giả Truyền kỳ xây dựng không kém huyệt rồng, mà đẳng cấp yếu nhất của Lich lại là Truyền kỳ.
Vì vậy, tôi thực sự tò mò, rốt cuộc là ai dám trực tiếp tấn công vào chỗ Lich, đặc biệt khi tên Lich đấy rõ ràng còn ở nhà.
“Eliza?”
“Có hai nhóm kẻ xâm nhập, một tấn công chính diện trong khi đội kia đang leo tường vào. Căn cứ vào kỹ năng và vũ khí bên mình cho thấy chúng là Dark Elf, gồm 7 tên cấp Bạc và 3 tên cấp Hoàng Kim. Xem ra là một đội hình rất phô trương.”
Đúng như tôi mong đợi, Eliza báo cáo rất chi tiết, song đó không điều tôi muốn hỏi.
“Tại sao lại có vụ nổ? Ta đã nói với em chỉ cần bố trí một số thiết bị báo động an toàn và không có âm thanh ở bên ngoài rồi mà? Tối đến mà nổ to như thế thì sớm muộn đám Quản Thành cũng mò tới!”
Theo “Hướng dẫn thủ tục hành động của Quản Thành” (tác giả Vô Miên giả - tái bản có sửa chữa lần thứ 6), một khi có tiếng nổ, đội Quản Thành phải tập hợp trong vòng năm phút để tiến hành thăm dò hiện trường. Bởi nhà tôi nằm ngay trung tâm thành Sulphur, rất gần tòa án tối cao, nên có khi bọn họ chỉ mất 10 phút để đến đây.
“Họ chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội này để tiến hành một cuộc lục soát toàn diện! Nếu vậy những thứ bị cấm trong tầng hầm của ta sẽ bị phát hiện đấy!? ”
Quản Thành chỉ có thẩm quyền thực thi pháp luật ở hiện trường vụ án. Nếu muốn vào nhà của người khác để tiến hành lùng bắt, họ bắt buộc phải có lệnh khám nhà từ cấp trên, sếp của họ là phòng Chấp pháp, sếp của phòng Chấp pháp là tòa án tối cao, mà chẳng đời nào tôi ký tên vào lệnh khám xét nhà mình...
Đúng vậy, ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ lo lắng về việc bị đột nhập. Nỗi sợ của tôi giống như đám quan chức tham nhũng và lũ thương nhân bất hợp pháp không dám báo cảnh dù bị trộm hàng, bởi một khi đám Quản Thành sử dụng cơ hội này để xét nhà thì tôi chắc chắn sẽ bị ném thẳng vào nhà tù thành Sulphur.
Có điều, Eliza vẫn lạnh lùng trước những lời than vãn của tôi.
“Vâng, chính ngài nói rằng ngài muốn có một hệ thống chống trộm 'an toàn' đấy thôi? Vì tuân theo những gì ngài mong muốn nên em mới đặt một vài con robot báo động do đội kỹ sư sáng chế ở ngoài mà.”
"Thế sao lại có vụ nổ?"
Sau đó, nghe được từ 'An toàn' nhấn mạnh khiến tôi không thể không hỏi lại.
“ 'An toàn'? Đừng bảo là thương hiệu ‘an toàn’ Gnome ở đường Đồng vàng nhé? Đấy là cửa hàng của anh em nhà Bea đó?!”
Dĩ nhiên, tôi phải biết cửa hàng ấy rồi. Bởi cửa hàng ‘an toàn Gnome' đã bị thu hồi giấy phép kinh doanh do bán hàng giả, chất liệu nổ trái phép và bị buộc đóng cửa.
Tóm lại, cửa hàng đó toàn đồ lừa bịp. Sau vô số sự cố của những người mua phải sản phẩm 'an toàn Gnome’, làm gì có chuyện còn người mua? Thương hiệu này cũng trở thành một ví dụ tiêu cực.
"Vâng, em nghĩ ý ngài là muốn chiếu cố cho anh em mình nên mới mua hàng ở đó.”
“Bọn hắn không phải là anh em của ta! Đồ của đám đấy ngoài nổ ra thì còn gì chứ? Ta điên rồi mới bảo em thế!”
"Thứ lỗi cho em, có vẻ như em đã hiểu nhầm lời ngài."
Vẻ xin lỗi của cô ấy rất chân thành, nhưng cái mép cong cong kia cũng đủ để tôi biết con Half Demon này đang cười đểu trong lòng. Chắc chắn nàng ta cố ý!
“Ta… Được rồi, ta phục em rồi. Chỉ vì dằn vặt ta mà em phải vất vả nhỉ.”
"Miễn sao ngài trả đủ tiền công, em hứa cuộc sống của ngài sẽ rất yên bình.”
“Hừ, mơ đi. Em tưởng ta không biết mặt trái của đám Demon các em sao? Trả hết lương khác gì kết thúc hợp đồng, em muốn lấy lại tự do? Còn lâu!!”
Trong lúc huyên thuyên, hai nhóm đã tới gần vị trí của chúng tôi, song tôi hoàn toàn không để ý tới chúng.
“Em đã tìm thấy danh tính của đám xâm nhập chưa? Nếu chưa thì ta sẽ cắt giảm kinh phí đấy. Hừ, đừng tưởng ta không biết em tự tiện cầm tiền để mua đồ cá nhân nhé. Lớn đầu rồi còn thích mặc đồ công chúa. Ha ha, mặt em hợp với bộ Iron Maiden hơn đấy?! Có cần ta cho tiền đi mua búp bê nữa không…”
Tôi không thể tiếp tục với những lời mỉa mai của mình được nữa, đặc biệt là khi làn sương mù đen đại diện cho vẻ giận dữ kia đang không ngừng nhắc nhở tôi sẽ có khả năng gặp phải vận rủi trong mấy ngày tới. Tỷ như nhật ký thực nghiệm có thể bị gió mạnh thổi bay, nguồn năng lượng đổi thành thức ăn cho chó, dầu mỡ tẩy rửa xương cốt biến ra nhựa đường tự nhiên hay một nửa Quản Thành đột nhiên xuất hiện khi tôi làm nhiệm vụ hàng ngày, hoặc áo choàng quan tòa bỗng có đường viền hoa và nhân vật hoạt hình…
… Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy bi ai. Cuối cùng ai mới là chủ, ai là tớ? Tôi có nên gom đủ tiền để khiến nàng cút đi hay không?
"Ầm ầm!!"
Một tiếng nổ khác làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.
"Đó là gì? Mìn? Em lại dám đặt nó trong trong vườn hoa!” Tôi nhân cơ hội cằn nhằn “Không được, kháng lệnh là trái khế ước rồi, ta sẽ phạt em mười năm tiền lương!”
"... Vị trí kia là máy phun nước tự động Gnome T130 mà.”
"Ầm ầm!!"
"Chỗ đấy thì sao? Máy cắt cỏ?"
“Không ạ. Có lẽ là lối vào. Hình như là chuông cửa 'Loud-kun' thì phải?”
Cô gái trẻ nghiêng đầu giả vờ ngây thơ.
“Quả là lớn tiếng. May thay ta không bao giờ có thói quen nhấn chuông cửa… Không, điều này không đúng. Em còn mua cả chuông ở chỗ ‘an toàn’ sao? Em định giết rồi chiếm đoạt tài sản của ta đấy à?”
"Ầm ầm !!"
"Ầm ầm !!"
Lần này, là một vụ nổ liên tiếp. Dù đã biết sàn ở lối vào sẽ cần sửa chữa, nhưng xét đến cường độ nổ tung này thì tôi có lẽ phải thay hẳn cánh cửa mới nữa.
"Đây là? Giá giày của ta? ”
Eliza gật đầu, làm ra vẻ buồn bã.
“Mẫu kệ để giày hoàn toàn tự động của thương hiệu ‘an toàn’ model XT-137, nghe nói có thể giúp người sử dụng chọn giày, đi giày, cởi giày và và đánh bóng nó… ”
Tôi thầm vui mừng vì Lich đi đường toàn bay là chính chứ không bao giờ đi giầy, nhưng ngay cả thế, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Có vấn đề. Ta có cần giầy bao giờ đâu, sao em vẫn mua làm gì?!”
“Ah? Thưa ngài, do em sơ suất ạ. ”
“Sơ suất khi bố trí âm mưu ám sát hử? Càng ngày em chơi chữ càng tốt đấy.”
"Tất cả là nhờ sự dạy dỗ hiệu quả của ngài thôi ạ."
“Ah, điểm tà ác của ta lại tăng lên, xem ra đã chết một tên rồi… Hy vọng mấy tên còn lại sẽ sống. Chí ít cũng phải giúp ta thử nghiệm nốt mấy cái bẫy ma thuật kiểu mới nữa chứ…”
✤✤✤
Arunide là con gái thứ hai của gia đình quý tộc thứ ba ở thành phố Mors blight. Không chỉ có thế, ả còn là tư tế thiên tài chỉ mất hai trăm năm để lên cấp Hoàng Kim của Lolth. Có thể nói, một kẻ mang biệt danh ngôi sao mai của Mors blight và được Chu hậu quan tâm như ả luôn dùng lỗ mũi để nhìn xuống người khác.
Lần này, tuân theo ý chí của gia đình, ả đã mang một nhóm đến thành Sulphur để thực hiện công việc ngoại giao. Sau khi xác định nó không phải âm mưu chiếm quyền của nữ tư tế nào đó, ả đã vui vẻ chấp nhận nhiệm vụ.
“Những con bọ hai chân ngốc nghếch và bẩn thỉu. Tên nam tính phận ti tiện kia lại dám cự tuyệt thiện ý của Chu hậu! Được lắm, xem ra các ngươi còn không có cả tư cách làm nô lệ. Chuẩn bị sám hối trong địa ngục lửa của Abyss đi.”
Dù là một đại sứ ngoại giao, ả ta lại xem thường tất cả giống loài không phải nữ Dark Elves như đại đa số người cùng chủng tộc. Thế nên, cuộc đàm phán thương mại ấy thất bại là chuyện đương nhiên.
Nhưng với một Dark Elves, nhiệm vụ sứ giả chỉ là vỏ bọc cho việc gián điệp. Khi đàm phán kết thúc cũng là lúc công việc thực sự của họ bắt đầu.
“Các ngươi, lập tức đi thực hiện nhiệm vụ do Chu hậu ban bố. Ám sát tất cả những kẻ có tên trong danh sách này. Nếu không được thì thu thập tình báo về chúng cho ta.”
Đó là lý do tại sao mấy ngày nay, Quản Thành liên tục nhận được lời trách cứ do đám Dark Elf đáng ngờ trong thành phố và khiến bọn họ rơi vào thế bị động.
“Mấy con dở hơi ăn mặc đồng phục buồn cười đó quả là một lũ kỹ nữ của Thánh Quang. Ta phát bệnh với đám phản bội Chu hậu ấy… Nếu có cơ hội giết sạch các nàng thì Chu hậu chắc chắn sẽ khen thưởng chúng ta!”
Đối với Arunide, thực hiện nhiệm vụ gián điệp cho gia tộc chỉ là nhân tiện. Biến những thủ hạ mà gia tộc giao cho thành cấp dưới sống chết vì mình để thu hoạch nhiều lợi ích hơn mới là điều quan trọng.
Song còn chưa kịp gây phiền phức cho những người chị em phát rồ tín ngưỡng Thánh Quang thì một phiền toái mới đã tự tìm đến ả. Một kẻ hợp tác đến từ thành Karon bất ngờ sa lưới.
“Tên đàn ông vô dụng. Hắn chết là do hắn quá ngu và yếu. Nhưng nếu hắn khai ra chút gì thì rất phiền phức. Nếu bị thành Sulphur bắt được nhược điểm thì toàn bộ đoàn ngoại giao thành Mors blight sẽ bị trục xuất. Không chỉ mất mặt mà nhiệm vụ điều tra và ám sát của chúng ta đều xong từ trong trứng nước. Không khéo còn bị đối phương phát hiện bí mật…”
Nhớ lại những cực hình mà gia đình áp dụng cho kẻ thất bại cùng hình phạt biến thành quái vật nửa người nửa nhện của Chu hậu cũng đủ khiến Arunide rùng mình sợ hãi.
May mắn thay, Chu hậu cơ trí vẫn còn chiếu cố chính mình, dấu ấn trên người gã đàn ông cho thấy hắn đã bị mang khỏi ngục giam bất khả xâm phạm trong núi lửa đến ngôi nhà cũ kỳ lạ này.
Cho dù nghe nói đó là nhà của một Lich, ả vẫn không chịu lùi bước.
“Chỉ là một gã đàn ông ngu xuẩn khác mà thôi. Các ngươi là những trinh nữ chưa từng chơi với đám Pháp sư đẹp trai trong gia tộc à? Coi như hắn là Pháp sư cấp Truyền Kỳ thì sao? Chúng ta là Dark Elves, là kẻ thù tự nhiên của Pháp sư. Với 2 Vũ công Bóng tối đẳng cấp Hoàng Kim và 1 Linh mục của Chu hậu, chúng ta có thể hạ hắn ngay lập tức…”
Song đến nay, sự bình tĩnh và tự tin của ả đều biến mất.
“Nổ, nổ. Vụ nổ ở mọi nơi. Chuông cửa phát nổ, thảm cửa phát nổ và thậm chí cả hòn sỏi nhỏ ven đường cũng phát nổ… Chính xác thì chúng ta đang ở chỗ quái nào vậy?”
Cơ thể của Vũ công Bóng tối cấp Hoàng kim như ả đang nằm trên sàn nhà giá lạnh. Trên đầu là một lỗ thủng lớn với hộp sọ bị thổi bay, máu và não chảy ra không ngừng, chết bởi…
“Mạnh như Huyết hoa Axidi lại chết vì một cái móc áo sao? Ai tin được chứ? Làm thế nào ta có thể giải thích cho gia tộc mình rằng chúng ta đã mất sát thủ mạnh nhất và gần như cả hai đội chỉ trong ba phút ngắn ngủi mà còn chưa nhìn thấy mục tiêu của mình đây?”
Ba kẻ may mắn sống sót đều không dám tiến lên. Bởi Axidi bị nổ chết khi chạm phải một cái móc áo khiến họ cũng không dám lùi về sau, chỉ có thể tụ lại một góc để đề phòng xung quanh.
Nhưng rất nhanh, ả không cần lo lắng nữa.
Phía trước bỗng hiện lên một cái bóng ma quái. Ma lực băng màu bạc cuốn lấy ma lực màu đen tử vong và xoay quanh khung xương trắng hếu, hai đốm lửa linh hồn ánh tím bập bùng trong hốc mắt đang quan sát họ. Giọng nói lạnh lẽo hình thành từ sự chấn động ma thuật vang lên khiến người ta không khỏi tuyệt vọng.
“Hân hạnh được gặp các ngươi. Vật thí nghiệm 17893, 17894 và 17895. Chào mừng các ngươi đến với phòng thí nghiệm của ta. Un, xin hãy nhớ số hiệu bởi từ giờ trở đi, nó sẽ trở thành tên mới của các người. Đây sẽ là nơi các người hưởng thụ nốt quãng đời còn lại. Hy vọng ta có thể mang đến cho các người sự ấm áp của gia đình…”
Giọng nói được tạo ra bởi phép thuật của Lich hoàn toàn không tiết lộ giới tính hay dấu vết của cảm xúc. Phảng phất như nó đang tuyên bố một sự thật mà ai ai cũng biết. Đôi mắt hắn nhìn ả không hề chứa đựng ham muốn của nam giới, cũng không có sự ghen tuông của nữ giới. Nếu thực sự có tình cảm, may ra chỉ là sự hứng thú đối với kết cấu sinh lý của sinh vật mà thôi.
Không hiểu sao, ngọn lửa quỷ rực rỡ trong hốc mắt lạnh lẽo kia khiến Arunide nhớ lại lời cảnh báo của người bà từng yêu thương ả nhất.
“Trong mắt người đời, Dark Elf là những kẻ ác, nguy hiểm và điên rồ. Song khi đối diện với cái ác thật sự, chúng ta chỉ là những con cừu đáng thương đang chờ để được giết mổ… ”
“Bà ơi, cuối cùng con đã hiểu được lời cảm thán của bà rồi. Nhưng đáng tiếc, quá trễ. Không có lòng nhân từ hay tà ác, không có tình yêu và hận thù, đôi mắt đó chỉ thấy một con vật đang chờ để được thử nghiệm. Đây có phải là hình dạng của cái ác thực sự không... ”
Trước khi mất ý thức, ngôi sao mai của thành Mors blight, con gái thứ hai của gia đình quý tộc thứ ba Arunide thốt lên tiếng thở dài cuối cùng.