Thành Sulphur là một địa phương tốt, đây là điều được toàn thể thế giới ngầm công nhận.
Để biết Sulphur tốt ra sao, trước tiên cần hiểu thế giới ngầm là chỗ như thế nào.
Nơi lưu đày của những kẻ nguy hiểm. Đó có lẽ là nhận thức chung của tất cả các chủng tộc trên mặt đất.
Thế giới ngầm nằm dưới một khe nứt trên lục địa Ashe. Diện kích của nó không thể tính toán, địa hình phức tạp đến mức không thể đo lường, thậm chí đâu đó còn có hẳn một con đường dẫn thẳng đến Abyss và Minh Phủ.
Ban đầu, nơi này chỉ là một mảnh đất hoang vu. Song theo sự thay đổi của thời gian, thế giới ngầm đã trở thành một vùng đất của những kẻ bị chủng tộc mình ruồng bỏ.
Dark Elf, Grey Dwarves, Orc, Gnomes, Beastman, chủng tộc Volcanic Giants hiếm có... Ngay cả 2 con rồng Rồng đỏ Tàn bạo và Rồng đen Xảo quyệt cũng bị tộc Dragon hùng mạnh đuổi xuống thế giới ngầm.
Kể cả những kẻ thống trị mặt đất như con người cũng không ngoại lệ. Tuy con người không phân chia chủng tộc, nhưng thành phần bị trục xuất lại vô cùng đa dạng; ma nữ, kẻ dị đoan, kẻ tà giáo, vu sư, pháp sư vong linh, nhà cách mạng, tín đồ ma quỷ, nhà khoa học…
Thế giới ngầm đã trở thành một bãi rác cho các chủng tộc.
Đến hiện tại, số chủng tộc trong thế giới ngầm phức tạp đến mức không thể nào thống kê. Thế nhưng vẫn có một quy tắc chung được coi là chân lý ở chỗ này.
Luật rừng.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Ngay cả trong phe Hỗn loạn cũng không có chỗ nào hỗn loạn bằng thế giới ngầm, các thành chủ liên tục xâm lược lẫn nhau khiến chiến tranh liên miên. Xâm phạm lãnh địa, cướp đoạt lương thực, tấn công các thành phố lớn và biến dân thường thành nô lệ là chuyện thường ngày ở đây. Tất nhiên các quốc gia trên mặt đất cũng không khá hơn là bao, nhưng dưới sự quản lý của các vị thần và hội nghị thế giới nên các phương pháp xâm lược đều rất ôn hòa. Song trên mảnh đất đã bị thần linh ruồng bỏ, sự tàn bạo của chiến tranh chỉ hơn chứ không kém.
Cũng vì thế mà những kẻ có thể sinh tồn ở nơi này hiển nhiên không hề yếu.
Nếu dùng trò chơi để giải thích, người chơi phải có đoàn đội đẳng cấp 40 trở lên mới có thể bước vào thế giới ngầm.
Do sự đa dạng chủng tộc, phần lớn thành phố trong thế giới ngầm đều đi theo chính sách một chủng tộc thống trị các chủng tộc còn lại.
Nhưng thành Sulphur thì khác.
Trong mắt các chủng tộc có tuổi thọ lâu dài, lịch sử 130 năm của tòa thành nằm bên dòng sông Sulphur này vô cùng ngắn ngủi. Nhưng nơi đây đã làm được một điều mà không có lãnh chúa nào có thể thực hiện được trong suốt hơn mấy nghìn năm qua.
Không có chiến tranh, không có quý tộc, không có áp bức.
Thậm chí, nơi này còn không có chủng tộc thống trị. Tuy thành chủ Adam Hans từng là một anh hùng nổi tiếng, nhưng ở một nơi con người được xem là chủng tộc thiểu số, hắn chỉ có thể một thân một mình đảm nhiệm vị trí lãnh đạo.
Như vậy thì lẽ dĩ nhiên, giai cấp thống trị là không tồn tại.
Chưa kể đến cái tên thành chủ thường bị giễu cợt là đầu đất ấy hoàn toàn không có hứng thú gì với lãnh địa hay quyền lực.
Lực lượng quân sự thường trú trong các tòa thành ở thế giới ngầm thường lên tới hàng nghìn, trong khi thành Sulphur chỉ có vài trăm người trong đoàn nghi lễ quân đội và quân trị an. Ngay cả quân Quản Thành được xem là sức mạnh vũ trang duy nhất của họ lại chủ yếu là Dark Elf, khiến quy mô không bao giờ vượt quá con số 800.
Trong thế giới ngầm hỗn loạn, hòa bình đồng nghĩa với yếu đuối. Một tòa thành có phòng ngự kém cỏi, còn nằm trên vùng mỏ Sulphur trù phú tất nhiên sẽ trở thành miếng mồi ngon trong mắt các lãnh chúa khác.
Nhưng chỉ với vài cuộc chiến tranh, không còn ai dám đưa mắt tới đây nữa.
Nguyên nhân? Nắm đấm đủ cứng mà thôi.
Không có quân đội? Thực tế là không cần thiết.
Ein Mezus, con Rồng đỏ cổ đại có “mỹ danh” Veron Tai Họa từng hủy diệt vô số vương quốc con người không hiểu sao lại chọn sống trong một mỏ quặng của núi Sulphur, thuận tiện đảm nhận vị trí thánh thú thủ hộ nơi này.
Adam Hans, một trong những anh hùng nổi tiếng nhất đương đại, kẻ chém đầu đại đế Undead Vĩnh Dạ và cứu vớt thế giới, cũng từng một mình phá hủy cả một thành phố có đến hàng nghìn người của Dark Elf.
Nghe nói, vị Vĩnh Dạ đại đế kia đã đột phá lên cấp Bán Thần, nên đương nhiên kẻ có thể chiến thắng một tồn tại như thế phải là đồng cấp. Vì vậy, Adam có thể được xem là người đàn ông mạnh mẽ nhất thế gian.
Đại Hiền giả Margaret, người có danh hiệu "Đứa con của thiên đường", đồng đội của Adam trong hành trình đánh bại Ma vương nghe đồn có khả năng triệu hồi cả một quân đoàn thiên sứ.
Nghe nói, từng có một lãnh chúa đem quân xâm lược thành Sulphur, còn chưa kịp nhìn thấy tường thành đã bị một trong ba người lãnh đạo “khuyên lui”.
Lại nghe rằng, miễn là ba người đứng đầu còn tồn tại, thành Sulphur sẽ vĩnh viễn là một pháo đài bất khả xâm phạm.
Theo hệ thống của tôi, ba tên này đều là khuôn mẫu hoàn chỉnh nhất của Boss, cấp độ cũng phải từ 200 đến 300. Đừng nói bây giờ, cho dù có update 3-4 lần nữa thì vẫn nằm trong top nhân vật mạnh nhất, vượt xa những lãnh chúa chỉ đạt đến cấp 80-90 Truyền kỳ ở thế giới ngầm.
Dưới sự bảo vệ mạnh mẽ của họ, lại thêm không có giai cấp thống trị, thành phố này đã trở thành một vùng đất lành hiếm hoi trong thế giới ngầm hỗn loạn.
Chỉ có vũ lực thôi không đủ, Đại Hiền giả Margaret đã trở thành lãnh đạo các cơ quan hành chính, giúp hoàn thiện chính sách quản lý thành phố trong khi tôi đảm nhiệm vị trí chánh án tòa án tối cao, cũng là người viết ra bộ hiến pháp bình đẳng và công bằng nhất trên lục địa Ashe.
Còn thành chủ Adam? Hắn chỉ cần ngồi im làm vật biểu tượng là được.
Do duyên số an bài, tôi, người thân thiết với ba người đứng đầu đã trở thành một trong những người sáng lập thành Sulphur.
Lần trước bị Quản Thành chất vấn, tôi không hề nói dối, tôi thực sự là một viên chức xuất sắc ở chỗ làm, với chức vụ là chánh án tòa án tối cao thành Sulphur nha!
Tuy tôi đã bị mất kha khá ký ức sau ba lần chết, nhưng những tri thức cần thiết vẫn còn đó.
Dựa vào kinh nghiệm làm quan tòa và luật sư ở kiếp trước, tôi đã trở thành người dẫn đầu cuộc cách mạng luật pháp. Hiến pháp mà tôi viết cho thành Sulphur đã trở thành hình mẫu tham khảo cho toàn bộ thế giới ngầm. Thậm chí ngay cả mặt đất cũng phải phái học giả đến để học tập.
Mâu thuẫn chủng tộc? Tôi cho chạm khắc “Tôi có một giấc mơ” của Martin Luther King Jr trên quảng trường trung tâm và cửa thành để mỗi người khi ra vào đều phải xem nó một lần.
Đây là bước đầu tiên.
Kế đó, tôi liệt tội kỳ thị chủng tộc vào những tội nặng nhất với hình phạt là một loạt phương pháp trong các chính sách xử lý mâu thuẫn chủng tộc, nhân tiện còn tìm một vài kẻ phạm tội để giết gà dọa khỉ.
Thế là, ít nhất ở mặt ngoài, câu chủng tộc bình đẳng không thể tin nổi trên lục địa Ashe đã trở thành hiện thực ở thành Sulphur.
Là một người say mê với xã hội học, tôi hiểu rằng chỉ cần một quy tắc được thừa nhận ở mặt ngoài, sau một thời gian áp dụng đủ lâu khiến tất cả mọi người đều quen với sự tồn tại của nó, sẽ trở thành quy chuẩn của đạo đức và pháp luật.
Thứ mà một Undead bất tử không thiếu chính là thời gian và sự kiên nhẫn. Sau nhiều năm vận động, quy tắc đó đã ăn sâu vào tiềm thức của những người sống trong thành Sulphur.
Mối quan hệ tương đối hài hòa giữa các chủng tộc khác nhau là cơ sở cho sự thịnh vượng của thành phố Sulphur.
Vậy nên bước tiếp theo là an ninh.
Cướp của giết người là tội ác? Ở thế giới ngầm, người ta có thể dùng tiền để xóa đi tội lỗi của mình. Có không ít thương gia giàu có và quý tộc không xem những chủng tộc khác là người. Nhưng ở đây, hình phạt duy nhất dành cho kẻ phạm pháp là tử hình. Vậy là dưới sự đe dọa của hình phạt, tình hình an ninh bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Tất nhiên, bạo lực cũng không thể thiếu. Đảm nhiệm công tác này chính là một đám Dark Elf có vấn đề từng bị trục xuất vì tín ngưỡng Thánh Quang. Nhờ tài nguyên mà tôi cung cấp, các nàng nhanh chóng trở thành đại đội quan trị an được người người tín nhiệm.
Song vẫn có lúc tôi cảm thấy hối hận vì đã cho các nàng trang bị quá tốt, thực lực quá mạnh khiến cho độ khó nhiệm vụ hàng ngày của tôi dần tăng cao… Khụ khụ, chuyện đem đá nện chân mình không cần nhắc đến, chúng ta hãy tiếp tục câu chuyện kể về tòa thành tâm huyết của kẻ xuyên việt nơi thế giới ngầm này nào.
Xung đột tín ngưỡng là vấn đề gây đau đầu nhất ở mọi nơi. Quả thật, điều này rất khó để giải quyết. Một phần là do thần thực sự tồn tại trên lục địa Ashe, và những kẻ thống trị thường là tín đồ của một vị thần nào đó. Vậy nên sự công bằng gần như không tồn tại, và dĩ nhiên những điều bất công sẽ biến thành mồi lửa cho các cuộc đàn áp tôn giáo.
Đối với ba người đứng đầu của tòa thành này, Rồng đỏ Ein Mezus tín ngưỡng vàng, thành chủ Adam Hans là kẻ vô thần, còn Đại Hiền giả Margareth sùng bái tri thức và… Adam.
Vâng, đúng vậy, đây là chuyện mà ai ai cũng biết, chỉ riêng tên đầu đất kia không biết, đến mức tôi và tiểu Hồng nhìn không nổi nữa, mới có hai vụ đại náo hôn lễ kia.
Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận là mình còn có tư tâm. Ngoại trừ một lượng lớn điểm tà ác thì gương mặt sắp khóc của Adam là thứ làm tôi vô cùng vui vẻ.
Được rồi, lại lạc để, hãy quay lại câu chuyện nào.
Tín ngưỡng của ba người đứng đầu đều chẳng ra sao, còn tôi mà có đức tin thì sẽ là “khiến kẻ phạm pháp bị trừng phạt thích đáng’, ‘để người vô tội nhận được sự bảo vệ của pháp luật” giống như xã hội pháp trị trong quá khứ. Vậy là, tôi đã làm ra một quy định không thể tưởng tượng nổi, cho phép thành Sulphur được tự do tín ngưỡng.
“Tự do tín ngưỡng là quyền lợi của mỗi cá nhân. Tại phạm vi trong thành, việc truyền đạo được cho phép. Song nếu có bất cứ tôn giáo nào có hành vi sử dụng vũ lực và đe dọa buộc người khác phải chuyển đạo sẽ bị trục xuất khỏi thành Sulphur.”
Vì thế, nơi này có đủ mọi loại tín ngưỡng, tín ngưỡng Ác Ma, Thánh Quang, Chúa Cứu Thế, Gaia… cùng vô số các tế đàn và thần miếu. Thế nhưng nếu dùng cờ hiệu tôn giáo để uy hiếp đối phương thì sẽ phải đối mặt với những hình phạt nghiêm trọng.
Trong khi phần còn lại của thế giới ngầm phải vật lộn với các cuộc xung đột nội bộ, xung đột tôn giáo và chính trị, mâu thuẫn giai cấp và chiến tranh, thì thành Sulphur có đầy đủ các yếu tố ổn định cả về mặt xã hội, an ninh, hành chính, luật pháp, chính trị giúp hấp dẫn rất nhiều cư dân và thương nhân đổ xô đến, khiến nó ngày càng phồn vinh và được biết đến như một cõi thiên đường.
Thực tế thì thành Sulphur cũng không tốt đến vậy, chẳng qua xung quanh quá loạn khiến nơi này nổi bật hơn mà thôi.
Hỗn loạn là biểu tượng của các thành phố trong thế giới ngầm. Vậy nên vô số nguồn lực và nhân lực đã chủ động chảy vào túi chúng tôi, biến thành phố càng trở nên thịnh vượng.
Ngay cả Giáo Hội Thánh Quang trên mặt đất cũng phải kinh ngạc bởi chốn phồn hoa này và phái ra rất nhiều Kỵ sĩ Thánh Quang cùng Mục sư đến đây để học hỏi. Cũng có vô số Kỵ sĩ Thánh Quang bị bối rối trước sự hài hòa chủng tộc và chọn ở lại trong một thời gian dài, vừa để học ‘pháp điển do Thánh Quang ban cho’ vừa để cảm hóa ‘cư dân tàn ác của thế giới ngầm’.
Những tên Kỵ sĩ Thánh Quang và Mục sư đó là loại người mà tôi ghét nhất. Có lúc tôi chỉ muốn tháo mặt nạ xuống, chỉ cho bọn chúng thấy rằng ‘pháp điển Thánh Quang' chính là do một Lich tàn ác như tôi viết ra và để được xem vẻ mặt mất đi lòng tin của chúng.
Song thân phận này hiện đang là vỏ bọc tốt nhất của tôi.
Không ai có thể ngờ rằng chánh án tối cao Vô Miên giả, một con người chính trực và được xem là hóa thân của luật pháp chính là tên Lich điên rồ Roland Storm.
Chưa kể trên cương vị người đứng đầu của tòa án tối cao, tôi bắt buộc phải đeo mặt nạ. Sự tồn tại của hệ thống Vu yêu tà ác chính là mối đe dọa với sự uy nghiêm của tôi. Thân là một vị thẩm phán, uy nghiêm và quyền uy vô cùng quan trọng.
Một hiến pháp không có quyền uy hay sợ hãi chỉ là một mớ giấy lộn.
Mà giờ khắc này, uy nghiêm được tích lũy trong nhiều năm đã phát huy tác dụng.
Tôi chỉ cần đứng nguyên một chỗ, không nói một lời, chân của đội Quản Thành đã run lên chứ đừng nói đến việc xem xét thật giả.
Tôi quay đầu nhìn đại đội trưởng Diana.
“Thưa…thưa ngài!”
Không sai, âm thanh cũng run run. Quả nhiên là đang chột dạ.
Tôi là sếp của sếp của sếp của các nàng. Điều đó không đơn giản là chức vụ của tôi cao hơn họ. Các nàng là thành viên của quân Quản Thành, đại đội lại là cơ quan trực thuộc của sảnh Chấp pháp nằm dưới sự chỉ đạo của tòa án tối cao, mà tôi, Vô Miên giả là chánh án tòa án tối cao kiêm lãnh đạo các cơ quan tư pháp.
Theo bộ luật tôi đã soạn thảo, thân là đơn vị trực thuộc sảnh Chấp pháp, đại đội Quản Thành không có quyền tự ý bắt giữ mà phải tuân theo chỉ đạo từ cấp trên. Nếu muốn triển khai hoạt động “càn quét” quy mô lớn thì cần phải báo cáo lên sảnh Chấp pháp cùng với một công văn gửi đến tòa án tối cao.
Thế mà cho đến nay, tôi, chánh án tối cao không hề nhận được một tờ báo cáo nào.
“Lạm quyền, huh…?”
Đương nhiên là một hành động lạm quyền rồi, dù sao hôm qua chính tay tôi đã phá hủy cơ quan chỉ huy của đội Quản Thành. Nếu muốn bắt đầu “càn quét” trong hôm nay thì làm sao họ có thể chờ đến lúc nhận được con dấu phê duyệt từ cấp trên. Để báo cáo được cũng cần phải đào ra số giấy tờ đang nằm sâu dưới ba chục mét đất đã. Rất khó nha!
Gương mặt Diana chuyển sang màu trắng khi nghe tôi lẩm bẩm.
“Cho dù biện minh bằng cách nào, quyền chấp pháp vẫn là một hành vi bạo lực của chính quyền, trong khi người thực thi chính là công cụ bạo lực của kẻ thống trị. Khi công cụ biết tự suy nghĩ và làm theo ý mình thì cũng là lúc cần thay thế.”
Đây là câu trích dẫn nổi tiếng của tôi được ghi lại trên trang đầu tiên trong Sổ tay hướng dẫn công việc của mỗi người lính Quản Thành.
Có lẽ các nàng đã định thực hiện một cuộc đột kích bất ngờ và báo cáo sau. Nếu tòa án quận và tòa án tối cao có biết hẳn cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, nhưng họ không ngờ được rằng tôi sẽ xuất hiện và bị sếp bắt quả tang.
Tôi lặng lẽ nhìn các nàng, làn da nâu của Dark Elf lúc này đã biến thành màu trắng của người chết.
Lạm quyền? Không kể lý do gì, không cần biết thành quả, đây chính là một vấn đề nghiêm trọng. Ngày hôm nay, họ có thể lạm quyền truy đuổi những người khác thì ngày mai họ sẽ có gan để đảo chính.
Tuân theo luật, hình phạt nhẹ nhất đối với những kẻ lạm dụng chức vị là trục xuất vĩnh viễn.
Những Dark Elf đang lâm vào tuyệt cảnh. Nếu là các vị thẩm phán khác thì có lẽ họ còn được châm chước, nhưng đứng trước người đã biến pháp luật thành một loại sức mạnh được phe Trật Tự công nhận thì không bao giờ có chuyện nể tình hay tha thứ.
Đại đội trưởng Diana cay đắng nghĩ, nhưng nàng biết mình không còn cách nào khác.
“Chúng ta đã phải rất vất vả mới xóa được tiếng xấu của Dark Elf và được mọi người tin tưởng. Chẳng lẽ tất cả đều sẽ thành vô ích sao? Rời khỏi đây, chúng ta sẽ lại tiếp tục chuỗi ngày giết chóc, nghi ngờ và phản bội lẫn nhau nữa ư… Làm thế nào mình có thể đối mặt với những người chị em đã tin tưởng mình đây?”
Nàng cắn chặt môi đến mức bật máu, đôi mắt tím phủ lên một lớp sương mờ. Nhớ đến những ngày họ phải chiến đấu để được sống, nhớ đến lúc họ tìm được một ngôi nhà hạnh phúc sau khi đã bị chính đồng loại xua đuổi làm cho sự đau đớn ngập tràn gương mặt xinh đẹp của Dark Elf.
“Thưa ngài… Đây là quyết định của cá nhân tôi! Nếu cần xử phạt, xin hãy phạt một mình tôi thôi!”
Dark Elf đã vứt bỏ toàn bộ lòng kiêu ngạo và quỳ xuống để cầu xin.
“Chị cả Diana!”
“Không phải lỗi của chị ấy. Chúng tôi làm vậy để giúp trị an cho thành Sulphur mà.”
“Đúng thế, ngươi đâu có quyền xử phạt chúng ta!”
Những Quản Thành phía sau Diana bỗng trở lên kích động. Một vài người trong số họ còn lườm tôi và nắm chặt vũ khí, tựa hồ là chuẩn bị phản kháng hoặc bạo động, thế nên…
“Pháp Chú: Im lặng!”
Theo lời nói của tôi, một loại pháp lực vô dạnh đầy bí ẩn bắt đầu có hiệu lực. Giữa không trung hiện lên một chiếc búa thẩm phán gõ xuống khiến cả vùng đất phải rung chuyển.
Khi những gợn sóng bạc lan ra khắp mọi hướng, mọi âm thanh lẫn cảm xúc đều biến mất theo.
Trên thế giới thần bí này, nếu khái niệm Trật Tự và Thánh Quang có thể biến thành tín ngưỡng và tạo ra sức mạnh thì tất nhiên, Luật Pháp và Công Lý cũng có khả năng tạo ra quyền lực siêu nhiên.
Tuy vậy, lúc dấu ấn linh hồn thứ tư xuất hiện trong quá trình thẩm phán thì người ngạc nhiên nhất vẫn là tôi. Bởi điều đó đồng nghĩa với việc luật pháp mà tôi tạo ra đã được Căn Nguyên của Thế giới thừa nhận là một phần của Trật Tự.
Luật pháp đi kèm với sức mạnh của lời nói. Quy tắc của thế giới được gọi là luật, nên lời của kẻ kiểm soát quy tắc và luật pháp như tôi sẽ trở thành quy tắc của thế giới.
Vì vậy thuật Pháp Chú - một sản phẩm kết hợp giữa ma pháp và luật định đã ra đời.
Tuy có nguồn gốc giống như thuật chân ngôn của Pháp sư và thuật giới luật của Mục sư, nhưng chỉ cần thỏa mãn điều kiện sử dụng hà khắc của nó thì uy lực còn lớn hơn nhiều.
Bây giờ, tôi đang xử án, các Quản Thành là bị cáo, và hẻm nhỏ là tòa án.
Tôi nói im lặng, tất cả chúng sinh phải im lặng và lắng nghe.
Ngay cả khả năng kháng ma pháp bẩm sinh của Dark Elf cũng vô dụng khi đối mặt với Pháp Chú. Khả năng ngôn ngữ của các nàng đã bị tước đoạt, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng như cả người bị ngâm trong nước đá khiến họ tỉnh táo ngay lập tức.
Chỉ là lúc này các nàng mới nhớ ra người trước mắt họ không chỉ là chánh án tối cao, mà còn là một Pháp sư có thực lực sâu không lường được.
Đây chính là người đã tạo ra thuật Pháp Chú, đưa ma pháp độc đáo này vang danh khắp thế giới, ngay cả các Hiền giả và Hồng y trên mặt đất cũng phải tiến hành nghiên cứu và học tập, biến tòa án tối cao trở thành thánh địa nghiên cứu bí mật của Pháp Chú.
Thậm chí, người còn sáng tạo ra ba loại chức nghiệp mới, Hiệp sĩ Tư Pháp, Thẩm phán và Pháp Chú sư đủ để sánh ngang với các chức nghiệp Kỵ sĩ Thánh Quang, Hồng y và Kẻ khổ tu mà Giáo Hội luôn lấy làm tự hào.
“Đáng sợ… Làn da kháng phép hoàn toàn không có tác dụng.”
“Không thể phân tích được đẳng cấp ma pháp. Dù không cảm nhận được sóng ma lực, nhưng ít nhất phải tương đương với ma pháp cấp Thánh.”
Trong suy nghĩ của Dark Elf, kháng mệnh đồng nghĩa với việc khiêu chiến quyền uy của cả thành Sulphur, dù muốn chạy cũng khó thoát khỏi bàn tay của vị thẩm phán này nên con đường duy nhất dành cho họ chính là một cuộc sống lưu vong.
Đứng trước hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, tất cả đều cúi thấp, chờ đợi tôi tuyên án.
“Thưa ngài! Xin hãy xem những cống hiến của tôi với thành Sulphur mà chỉ xử phạt mình tôi thôi!”
Diana cúi rạp đất với gương mặt đẫm lệ.
Kỵ sĩ trưởng quỳ, các kỵ sĩ khác đâu thể tiếp tục đứng. Vậy là tất cả liền quỳ xuống trước tôi.
Ai u, nhìn cảnh tình chị em thắm thiết này thật làm tôi có chút cảm động mà.
Thực tế thì đại đội trưởng Diana đã đạt đến cấp 81 Truyền Kỳ, tổng chiến lực còn cao hơn cả tôi. Sở dĩ run sợ như vậy, ngoại trừ do chột dạ thì còn bởi mấy món trang bị cấp Semi-God tôi đang mặc.
Bộ trang bị tinh xảo này được tôi làm vào thời điểm mạnh nhất, vốn chỉ để đi dọa người, sau này làm quan tòa thì dùng dọa tội phạm, nhưng kể từ lúc lĩnh ngộ Pháp Chú thì nó liền trở thành trang bị cấp Semi-God.
“Trang bị: Semi-God: Uy nghiêm Tư pháp (đã khóa).”
“Phòng ngự: 10 (Giáp bằng thép tấm cũng chỉ có 5 điểm phòng ngự, cho nên cái áo vải này thực sự có vấn đề)”
“Khả năng 1: Sự tự phán xét của kẻ tội đồ. Gây cảm giác tội lỗi, khiến kẻ có tội cảm thấy chột dạ, áy náy, sợ hãi. Đối với kẻ phạm tội nặng, áy náy càng nhiều, thời gian dùng càng lâu, hiệu quả càng tốt. Người vô tội được miễn trừ khả năng này.”
“Khả năng 2: Mặt nạ thẩm phán. Tăng 100 điểm mị lực cho người sử dụng. Tăng 20 điểm kháng phép mê hoặc, dò xét và ảo thuật.”
“Khả năng 3: Chưa được kích hoạt vì người sử dụng không đạt được yêu cầu tối thiểu.”
“Khả năng 4: Chưa được kích hoạt vì người sử dụng không đạt được yêu cầu tối thiểu.”
“Nguyền rủa: Trọng lượng của chiếc búa thẩm phán. Người sử dụng phải có tư cách của người hành pháp và tư pháp, thực hiện trách nhiệm một cách công chính. Một khi vì tư lợi mà vi phạm luật pháp, mở miệng nói bừa, trang bị sẽ biến thành ngọn lửa bất diệt, thiêu đốt linh hồn và thể xác của ngươi vĩnh viễn!”
“Hãy cẩn thận khi sử dụng quyền lực trong tay. Chiếc búa thẩm phán rơi xuống khi đưa ra quyết định không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của một cá nhân, mà còn thể hiện cả sự uy nghiêm và công chính của luật pháp – chánh án tòa án tối cao Vô Miên giả.”
Ở lục địa Ashe, tuy trang bị Semi-God trở lên rất mạnh mẽ, nhưng kiểu gì cũng có nguyền rủa đính kèm.
Bộ trang bị này cũng thế.
Áo choàng ma pháp bình thường có khả năng tăng sát thương ma pháp. Dẫu áo choàng của tôi không được cộng thêm điểm trí lực, nhưng vẫn có những khả năng mạnh mẽ.
Khả năng đầu tiên giúp tôi tránh được kha khá rắc rối. Dù có là kẻ giết người hàng loạt, chỉ cần có một chút lương tri thì đều sẽ ngoan ngoãn thú tội. Còn khả năng thứ hai cho phép tôi ẩn giấu thân phận của mình đến tận bây giờ.
Còn lời nguyền không thể trái với luật pháp hay nói dối không ảnh hưởng gì đến tôi. Đầu tiên, tôi là kẻ cô độc, không có lý do gì vì tư lợi cá nhân để trái luật. Còn chuyện không được lừa người, tôi chưa bao giờ nói dối nha, nếu có người hiểu nhầm sang nghĩa khác thì sao lại trách tôi được…
Nói cách khác, tôi có thể thoải mái sử dụng trang bị mà không quan tâm đến lời nguyền của nó.
Hiện nay, đám Dark Elf tín ngưỡng Thánh Quang đã lạm dụng quyền hạn của mình, sự hổ thẹn trong lòng đã bị trang bị Semi-God khuếch đại, biến nó thành gông xiềng trói buộc khiến các nàng không dám đứng lên.
Có thể nói rằng, chỉ cần tôi còn đứng ở đây thì áp lực tôi tạo ra không kém gì uy áp của một con rồng. Thậm chí thời gian thẩm phán càng dài, tác dụng sẽ càng lớn. Nếu tôi còn tiếp tục thì chỉ sợ sẽ nhìn thấy cảnh các cô gái ngất sạch.
Được rồi, đến đây là đủ. Thỏ nóng nẩy còn biết cắn người. Hơn nữa tôi cũng không có ý định đuổi các nàng ra khỏi thành.
Thế là tôi xoay người, chỉ để lại một câu:
“Ta tình cờ đi ngang qua và không thấy gì cả. Ngày mai, riêng đại đội trưởng cần đến tòa án để nộp báo cáo bổ sung.”
Dứt lời, tiếng khóc vui mừng truyền tới từ sau lưng, cùng tiếng cảm ơn không dứt.
“Cảm ơn ngài!”
Trước khi biến mất nơi góc phố, nhìn đám Dark Elf đã ngã xuống ôm chặt lấy nhau khóc và cảm tạ thần linh làm tôi không khỏi vui vẻ.
“Ngài Vô Miên giả thật đáng sợ, nhưng đúng là người tử tế.”
“Đúng vậy! Momo sắp ngạt thở đến nơi rồi, chị Anna cho Momo dựa một lát đi.”
“Con nhóc chết tiệt! Đừng sờ loạn, háo sắc như vậy thì đi tìm Lilith Milan đi.”
Món đồ chơi nhỏ mà tôi lưu lại để nghe trộm… Khụ, Wind Spirit nghịch ngợm liền truyền lại những lời của các nàng đến tai tôi.
“Lắng nghe tiếng phàn nàn của nhân viên cũng là trách nhiệm của một cấp trên mà. Nếu không biết ai đang nói xấu mình thì tôi có thể sẽ phạt nhầm người mất… Cô gái đó, tên là Stacey phải không? Quả là biết nói chuyện. Tôi đương nhiên là người tốt rồi.”
Vậy nên tâm trạng của tôi đã tốt hơn nhiều, hình phạt cho họ có lẽ nên giảm xuống một chút. Nhưng trong khoảng khắc tiếp theo, tôi liền biết tâm trạng của mình đang trên bờ vực thẳm.
Bởi đứng đợi sẵn ở ngay bên kia đường là người hầu trung thành nhất của tôi, Eliza.
“Chủ nhân, ngài đổi nết nha? Cư nhiên tha cho các nàng?”
“Luật là chết, người là sống. Một đạo luật không có sự linh hoạt sớm muộn sẽ làm cho người người oán trách. Động cơ và hành vi của họ không sai, vấn đề nằm ở chỗ thủ tục không đúng mà thôi. Nếu trục xuất thì quá nặng. Xem, cách ta xử lý hoàn toàn thỏa đáng. Vung lưỡi kiếm lên cao, nhưng đăt xuống thật nhẹ. Đây mới là cách làm của một người lãnh đạo đấy. Em nên học một chút đi.”
“Thật sao?”
Nàng nở nụ cười xem thường. Hầu gái độc miệng, chó săn trung thành nhất đã hoàn toàn bỏ qua lời nói khách sáo và vẻ đắc ý của tôi.
“…Một lần liền đùa chết thì mất vui. Haha, hôm nay thu hoạch thật phong phú. Ta không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, bắt được nhược điểm của đội Quản Thành mà còn làm chúng phải ghi nhớ ơn nghĩa này suốt đời. Heh, những cô gái đáng yêu, chờ hình phạt của các ngươi đi, cư nhiên dám cướp thức ăn từ miệng A Bảo. Hừ hừ!”
Tôi vẫn nhớ gương mặt của mụ Diana, kẻ dám cướp cục xương yêu quý của A Bảo. Chờ ngày mai khi nàng ta đến tòa án báo cáo, tôi sẽ cho biết cái gì gọi là bị thủ trưởng làm khó dễ, cái gì gọi là quấy rối không bạo lực, cái gì gọi là thảm án văn phòng!
Đem người trục xuất khỏi thành? Toàn bộ thế giới ngầm chỉ có đám Dark Elf chức nghiệp Kỵ sĩ Hắc Ám này đi tín ngưỡng Thánh Quang. Tôi làm sao có thể buông tha cho loại đồ chơi và công cụ hiếm có như vậy chứ.
Eliza bỗng thở dài bất đắc dĩ.
“Đúng là không thể nào kỳ vọng vào lương tâm của ngài. Xem ra sự tàn ác đã ăn mòn ngài tới tận xương tủy rồi.”
“Không, không. Ta là người tốt! Một ngày nào đó ta sẽ biến điểm tà ác thành điểm chính nghĩa, sau đó nỗ lực làm việc thiện, kiếm lại danh tiếng tốt của mình.”
Từ một quan điểm nào đó, hoàn cảnh của tôi đều do lỗi của hệ thống… Muốn kiếm điểm thì nhất định phải làm chuyện xấu, nhưng làm chuyện xấu thì đâu có được tiếng tốt chứ. Hại tôi mỗi lần đi làm đều phải đeo mặt nạ…
Cái này không sao, nhưng điều không thể chấp nhận là…
“…Đều do cái mặt nạ và áo choàng Semi-God chết tiệt này khiến cô gái nào nhìn ta cũng cảm thấy sợ hãi. Chính vì thế mà dù tuổi đã cao nhưng ta vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nào!!!”
“Không đâu, vấn đề không nằm ở áo choàng và mặt nạ, vấn đề nằm ở não của ngài. Lich muốn có tình yêu?... Chậc, loại chuyện đùa này khiến em không thể cười nổi. Đúng rồi, nghe nói trước khi chết ngài vẫn còn trinh trắng hử… Tuy hiện thực rất tàn nhẫn nhưng mời ngài đừng nên trốn tránh mới phải.”
“Tsk, ta không kể vì sợ dọa em thôi, vẫn có một cô bé muốn gả cho ta.”
“Ai ya, tiểu thư nhà ai lại có sở thích ái tử thi biến thái như vậy… Không, em hiểu rồi, chắc chắn là một bé loli không hiểu sự đời nào đó đúng không? Cho viên kẹo liền đồng ý cưới? Chậc, vì không được ưa thích nên phải đi tìm một bé gái đến thỏa mãn tôn nghiêm của mình sao? Thật đáng thương mà… Ano, chủ nhân, sao sắc mặt của ngài lại khó coi thế kia, chẳng lẽ Eliza đoán đúng rồi sao?
“Khốn kiếp, Eliza! Ta… ta cũng muốn làm người tốt mà! Ta cũng muốn được yêu!!!”
Thế là… lần này, dân chúng thành Sulphur đã may mắn được nhìn thấy vị chánh án tối cao của họ vừa khóc vừa chạy…
#Chú thích:
1- Tôi có một giấc mơ/I Had A dream - tác giả Martin Luther King, Jr. Là một trong những bài diễn văn nổi tiếng nhất về vấn đề phân biệt chủng tộc, thuyết phục mọi người trên nước Mỹ nhìn về một tương lai nơi người da trắng và da màu có thể chung sống với nhau một cách bình đẳng.
Đọc thêm tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Tôi_có_một_giấc_mơ
2- Xã hội học: Là khoa học về các quy luật và tính quy luật xã hội chung, và đặc thù của sự phát triển và vận hành của hệ thống xã hội xác định về mặt lịch sử; là khoa học về các cơ chế tác động và các hình thức biểu hiện của các quy luật đó trong các hoạt động của cá nhân, các nhóm xã hội, các giai cấp và các dân tộc.
Đọc thêm tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Xã_hội_học
3- Ái tử thi: (còn gọi là hội chứng yêu xác chết, tên khoa học là Necrophilia) là hội chứng bị hấp dẫn bởi xác chết. Khi người thân (người vợ, người chồng hay thậm chí cả là mẹ hoặc con cái) trong gia đình qua đời, bệnh nhân "ái tử thi" vẫn muốn giữ lại xác người đó và chăm sóc như khi họ còn sống.
Đọc thêm tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Ái_tử_thi