Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Vậy Đâu!

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

41 365

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

259 1230

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

57 1834

BLADE & BASTARD

(Đang ra)

BLADE & BASTARD

Kagyu Kumo

Cuộc sống lay lắt, ngập trong thù ghét và tro tàn ấy bắt đầu thay đổi khi hắn gặp gỡ Garbage, một kiếm sĩ trẻ tuổi, tàn dư của một tổ đội bị thảm sát…

2 7

HORROR GAME DEVELOPER: MY GAMES AREN'T THAT SCARY! - Chương 04: Gã Hề [ 3 ]

Chương 4: Gã Hề [3]

[09:59s]

Tôi ghét kinh dị.

Điều này với tôi đã quá rõ ràng.

Chỉ cần tiếp xúc với nó thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn.

Nhiều lần, tôi đã nôn thật.

Nhưng chỉ vì tôi ghét kinh dị không có nghĩa là tôi sẽ đánh mất lý trí của mình.

Sau khi đã thử nghiệm hàng chục trò chơi kinh dị trong quá khứ, tôi đã học được cách kiềm chế nỗi sợ — ít nhất là đủ để giữ đầu óc tỉnh táo khi di chuyển trong đó.

Bụng tôi đau quặn.

Tôi không dám mở miệng, sợ rằng chỉ cần hé ra là sẽ nôn ngay.

Nhưng —

Tôi vẫn có thể suy luận.

Và tôi bắt đầu làm điều đó.

Tắt hết toàn bộ âm nhạc, để cho sự im lặng trở lại, tôi dần lấy lại quyền kiểm soát tâm trí mình.

Âm nhạc đang ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của những ai nghe thấy nó. Nếu quá đắm chìm, họ có thể đánh mất lý trí và…

Tôi liếc nhìn về phía bức tường, bụng lại quặn thắt.

…Tôi không biết những người này là ai, nhưng dựa vào việc họ bị tác động bởi âm nhạc cùng với những gì tôi nghe được qua bộ đàm, có vẻ đây không phải là lần đầu tiên họ trải qua chuyện này. Họ còn tỏ ra rất hiểu rõ từng chi tiết nhỏ của kịch bản này.

Làm sao họ biết được?

Họ cũng nhận được hệ thống ư?… Hay là còn lý do nào khác?

Ánh mắt tôi rơi xuống những món đồ mà mình đã nhận.

Một bộ đàm, một tờ giấy có thể in ra suy nghĩ của tôi một lần, nút bịt tai, và chiếc mặt nạ mà tôi đang đeo.

Là người từng làm việc trong nhiều trò chơi trước đây, có một điều tôi luôn hiểu rõ với tư cách nhà phát triển:

Không vật phẩm nào là ngẫu nhiên hay vô dụng cả.

Mỗi món đều có lý do để tồn tại trong “kịch bản”. Và khi tôi đã dùng đến ba món, chìa khóa bây giờ nằm ở tờ giấy trong tay, cùng với bộ đàm.

Bộ đàm…

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Nếu tôi có thể nghe được qua nó, vậy thì có lẽ tôi cũng có thể giao tiếp với họ. Liệu kịch bản này có bắt buộc phải có sự giúp đỡ của họ, hay tôi có thể vượt qua mà không cần?

Tôi nuốt khan, liếc nhìn đồng hồ đếm ngược.

[08:41s]

Nhịp tim dội vào tai khi tôi cố giữ bình tĩnh.

Nhưng liệu tôi có thật sự giữ nổi không?

“Aaaahhh—!”

Một tiếng thét nữa xé tan bầu không khí căng thẳng.

Dù âm nhạc đã tắt, tôi vẫn nghe thấy — một tiếng gào thảm thiết, cao vút, đầy đau đớn và vô thức.

Và rồi, kinh hoàng lại tái diễn.

Cảnh tượng y hệt như lần chết đầu tiên. Họ bắt đầu cào xé chính mình bằng móng tay, vừa la hét điên loạn.

Bốp!

Tiếp theo là những âm thanh khô khốc, rợn người, khi họ đập đầu vào tường — một lần, hai lần, rồi nhiều lần hơn nữa — mỗi cú đều tàn bạo hơn lần trước.

Bốp! Bốp!

Máu bắn tung tóe, thấm dần vào bức tường như mực loang trên giấy.

Bụng tôi quặn lên. Tôi nghiến răng, cố nuốt cơn buồn nôn xuống.

— Dù… có chuyện gì xảy ra đi nữa… hãy… kháng cự…

Giọng nói trong bộ đàm run rẩy, tuyệt vọng.

— Đ-đội trưởng, tôi… không chịu nổi nữa… âm nhạc… tôi không thể chặn nó lại…

— Chịu đựng đi! Cậu phải chống cự cho đến khi bản giao hưởng thứ hai bắt đầu! Sau đó, mọi thứ sẽ khá hơn!

— Thật chứ…?

Tôi nhìn quanh những gương mặt còn lại.

Nhợt nhạt. Mồ hôi ướt đẫm. Cơ thể run rẩy.

Chỉ cần nhìn biểu cảm của họ, tôi biết phần lớn sẽ không thể trụ được đến bản giao hưởng thứ hai.

Và kể cả nếu họ có trụ nổi… nếu tình hình còn tệ hơn thì sao?

Nhưng quan trọng hơn cả —

Tôi không muốn thấy thêm máu nữa.

Khung cảnh quá đỗi kinh khủng và rợn người.

Tôi muốn nhắm mắt lại, nhưng tôi biết mình không thể. Tôi phải quan sát. Phải tìm lối thoát.

Thật phiền phức…

Cắn chặt môi, tôi quay lại đọc kỹ phần mô tả kịch bản.

“Dàn nhạc tự điều khiển… Nổi tiếng với khát vọng theo đuổi sự hoàn hảo không ngừng… Cần phải cẩn thận, đừng quá đắm chìm vào âm nhạc, kẻo đánh mất chính bản thân…”

Sẽ có cách vượt qua.

Tôi có đủ công cụ để hoàn thành kịch bản này. Giờ tôi chỉ cần tìm ra “chìa khóa” để xoay chuyển tình thế.

[04:37s]

Thời gian vẫn trôi.

Chỉ còn bốn phút nữa là nút bịt tai mất tác dụng.

Não tôi hoạt động hết công suất.

Tôi phải nghĩ ra cách!

Xoẹt!

“…!?”

Giữa lúc đang suy nghĩ, một thứ chất lỏng ấm ấm bắn lên người tôi. Cơ thể lập tức căng cứng, hơi thở nghẹn lại. Nó nhỏ giọt xuống mặt nạ, trong khi tôi cố ép mình không nghĩ đến thứ đó.

Tập trung, tập trung…

Tôi lại đọc phần mô tả kịch bản.

“Dàn nhạc tự điều khiển… Nổi tiếng với khát vọng theo đuổi sự hoàn hảo không ngừng… Cần phải cẩn thận, đừng quá đắm chìm vào âm nhạc, kẻo đánh mất chính bản thân…”

Tôi cần một manh mối.

Bất cứ thứ gì.

[03:43s]

Thời gian trôi đi, chẳng đợi ai — cạn kiệt như chính đầu óc tôi, khi nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Thình Thịch! Thình Thịch!

Cảm giác lo âu bắt đầu gặm nhấm tâm trí tôi.

Càng gần hết thời gian, tôi càng căng thẳng.

Nó đang ăn mòn lý trí của tôi, từng chút một.

“Dàn nhạc tự điều khiển… Nổi tiếng với khát vọng theo đuổi sự hoàn hảo—”

“…!?”

Đầu tôi bật ngẩng lên. Một ý nghĩ va mạnh vào não như đoàn tàu đang lao tới.

Ánh mắt tôi khóa chặt vào người chỉ huy ở giữa sân khấu.

Hai tay hắn vung nhịp nhàng, từng cú xoay gậy điều khiển đều chuẩn xác. Từng động tác — hoàn hảo.

Khoan đã… hoàn hảo?

Một ý tưởng hình thành, dù nó thật khó tin.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi.

[01:22s]

Hơi thở tôi trở nên gấp gáp.

Chỉ còn một phút. Chừng đó là tất cả thời gian tôi có trước khi nút bịt tai hết tác dụng, và âm nhạc lại tràn vào tai.

Đến lúc đó… sẽ quá muộn.

Không, có lẽ giờ đã muộn rồi.

Không. Tôi không chấp nhận điều đó.

Môi tôi hé ra, và giữa dàn nhạc cùng những tiếng hét, giọng tôi khẽ vang lên:

“Cái này thật vãi chưởng.”

Giọng tôi nhanh chóng bị nuốt chửng giữa âm nhạc và tiếng thét.

Thế nhưng, như thể hắn có thể nghe thấy tôi, động tác của người chỉ huy khựng lại.

Chỉ thoáng qua thôi — nhưng tôi đã thấy.

Hiệu quả rồi sao…!?

Một tia hy vọng lóe lên trong tôi.

Tôi lập tức mở miệng lần nữa.

“…Tôi sắp ngủ đến nơi rồi đây.”

Khoanh tay, tôi giả vờ nhắm mắt, đầu khẽ gục xuống. Cùng lúc đó, tôi lén nhìn về phía người chỉ huy.

Đúng như dự đoán — động tác của hắn lại khựng thêm lần nữa.

Nhưng chỉ trong chốc lát.

Tim tôi chùng xuống.

Chưa đủ sao?

Có phản ứng, nhưng chưa đủ mạnh.

[01:15s]

Thời gian đang trôi.

Tôi sắp hết sạch thời gian rồi.

Không đủ, không đủ, không đủ…

Tôi cuống cuồng nhìn lại những vật phẩm được phát. Giờ chỉ còn hai món chưa dùng. Chiếc mặt nạ và nút bịt tai đã được dùng rồi, vậy chìa khóa nằm ở hai thứ còn lại trong tay tôi.

Nhưng làm sao? Làm sao để sử dụng chúng đúng cách?

Ngực tôi thắt lại khi kim đồng hồ tiếp tục quay.

Tôi lo lắng, bụng quặn lên.

[00:59s]

Bàn tay tôi run lên, ánh mắt liên tục đảo qua hai vật trong tay.

Và rồi — một ý tưởng lóe sáng.

Tôi không do dự, lập tức với lấy bộ đàm.

Cạch!

Từ từ, môi tôi mấp máy, giọng nói bật ra:

“Nếu muốn sống, hãy làm theo lời tôi.”