“…C-Chưa ăn.”
Sáng hôm sau. Tôi sững sờ khi nhìn vào trong nồi cơm điện.
Phần cơm trắng nấu từ hôm trước vẫn còn nguyên trong nồi. Chuyện này là sao? Chinatsu và mọi người đã ăn mì Ý hay gì đó à? Hay là, họ đã cất công nấu riêng…?
Không, không thể nào. Chinatsu và mọi người đâu có mang theo nồi cơm điện. Nếu muốn nấu cơm, họ phải dùng nồi cơm điện trong nhà này.
Cảm giác thật là… nhưng ngẫm lại thì cũng chỉ là do tôi tự tiện tỏ ra quan tâm thôi. Ngay từ đầu, Chinatsu đã nói là sẽ ăn riêng rồi.
Vừa thở dài, tôi vừa dùng muỗng xới phần cơm trắng đã bị khô cứng vì giữ ấm quá lâu. Buổi sáng tôi thuộc team bánh mì, nhưng hôm nay tôi quyết định sẽ ăn cơm. Tôi sẽ cho vào hộp cơm trưa nhiều hơn một chút, phần còn lại thì bọc lại rồi cho vào tủ đông…
Bữa sáng có súp miso đậu phụ và rong biển cùng trứng cuộn. Phần đồ ăn cho bữa trưa không đủ nên tôi sẽ cho thêm đồ đông lạnh vào.
Khi tôi đang xới cơm vào bát, cửa phòng khách mở ra. Người bước vào là Chinatsu. Dù trời còn sớm nhưng cô ấy đã ăn mặc chỉnh tề.
“…………”
Cô ấy liếc tôi một cái rồi lập tức nhìn đi chỗ khác. Hai tay cô ấy đang ôm một giỏ đồ giặt trông có vẻ nặng. Sau khi cẩn thận ngồi xuống phòng khách để váy không bị nhăn, cô ấy bắt đầu thoăn thoắt gấp quần áo.
Tôi vừa bưng đĩa ra bàn, vừa lơ đãng nhìn bóng lưng cô ấy. Chắc là quần áo đã được giặt từ đêm qua. Nhìn lượng đồ thì có lẽ là phần của sáu người, bao gồm cả cô Natsuki về nhà muộn tối qua. Quả nhiên, kỹ năng làm việc nhà của cô ấy khá cao.
Một lúc sau, Mio cũng dậy. Con bé mặc bộ pyjama chấm bi, dụi dụi mí mắt trông còn ngái ngủ.
“Chào buổi sáng, Mio. Em dậy sớm nhỉ.”
“Chị Chinatsu, chào buổi sáng. Để em giúp chị gấp đồ…”
“Thôi được rồi, em đi chuẩn bị đến trường đi.”
“Vâng ạ…”
Mio vừa ngáp vừa trả lời, khi nhận ra sự có mặt của tôi thì con bé co rúm người lại, vội vã rời khỏi phòng khách. Hình như tôi đã làm con bé giật mình.
Hôm đó, tôi rời nhà trước. Ngược lại với hôm qua. Dù muốn đi lệch giờ nhau nhưng cũng khó điều chỉnh.
Khi tôi dừng lại vì đèn đỏ, một đàn chim sẻ đang đậu thành hàng trên dây điện nhìn tôi rồi cùng nghiêng đầu về một phía. Tôi có cảm giác như chúng đang thắc mắc tại sao gã người này lại cô đơn thế nhỉ.
──Đành thừa nhận vậy.
Mới ngày thứ tư sống chung mà tôi đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Từ trước đến nay, nhà luôn là một nơi an lòng đối với tôi. Một nơi có thể sống thoải mái mà không cần để ý đến ánh mắt người khác. Tôi nghĩ, với nhiều người, nhà có lẽ là một nơi như thế.
Nhưng bây giờ thì khác. Tôi phải vội vàng trốn vào phòng riêng để tránh chạm mặt các chị em, và tắm trong thời gian ngắn nhất có thể. Cảm giác có người lạ dưới cùng một mái nhà thật sự mệt mỏi hơn tôi tưởng.
“Phù…”
Tất nhiên, không chỉ tôi mà chắc chắn Chinatsu và mọi người cũng đang cảm thấy gánh nặng. Vừa lơ đãng nghĩ về điều đó, tôi vừa lê những bước chân mệt mỏi đến trường dù trời mới sáng.
Một thay đổi lớn đã xảy ra vào buổi chiều hôm đó──trên đường về nhà.
“Hửm?”
Tôi dừng bước khi chỉ còn cách nhà khoảng năm phút, vì phát hiện ra một tấm lưng trông thật bơ vơ.
Tưởng là ai, hóa ra người đang đứng một mình trên con đường vắng vẻ chính là Mio. Dù không thấy mặt nhưng dựa vào kiểu tóc và trang phục thì chắc chắn không nhầm được.
Giờ phải làm sao đây, tôi phân vân.
Nếu Chinatsu biết tôi bắt chuyện với Mio ở một nơi không có các chị em khác, chắc chắn sẽ không yên thân. Khỏi cần bào chữa, chắc chắn sẽ được nếm mùi súng điện. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cơ thể tôi run lên.
Có lẽ làm lơ coi như không thấy là lựa chọn đúng đắn, nhưng cứ thế bỏ đi thì lại áy náy. Bởi vì tấm lưng của Mio trông thật cô đơn, và không hiểu sao… tôi có cảm giác như con bé đang cần ai đó giúp đỡ.
──Ừm, quyết định rồi.
Cứ thử bắt chuyện xem sao. Hối hận thì để sau cũng chưa muộn.
Tôi quyết định như vậy và tiến lại gần Mio. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi định cất lời, một tiếng kêu gì đó kỳ lạ lọt vào tai tôi.
“Meo, meo meo. Meo meo meo?”
…………Hửm?
Chắc là tôi nghe nhầm. Hình như vừa có một ngôn ngữ kỳ quặc nào đó vang lên.
“Meo, khổ thân mèo con quá. Mèo con đi lạc, lạc đường rồi nhỉ. Ừm~, phải làm sao bây giờ nhỉ meo~”
Sao lại pha trộn cả tiếng Nhật một cách nửa vời thế này.
Đến nước này, tôi lờ mờ hiểu ra rằng mình đã chứng kiến một cảnh không nên thấy, nhưng khoảng cách giữa tôi và Mio đã gần đến mức chỉ cần vươn tay là chạm tới.
Bây giờ mà quay đầu thì không được nữa rồi. Tôi hít một hơi nhỏ rồi bắt chuyện.
“À này…”
“Meo-o-o-o-o!?”
Phản ứng thật kịch tính.
Mio đúng nghĩa là nhảy dựng lên rồi quay phắt lại nhìn tôi.
“A, a, a…”
Ngay khi nhận ra tôi đang đứng sau lưng, mặt Mio đỏ bừng và bắt đầu run lên bần bật. Đôi mắt con bé ngấn lệ như sắp khóc, khiến tôi có cảm giác như mình vừa bắt nạt nó vậy.
“A-Anh có nghe thấy… không ạ?”
Nói dối là không nghe thấy cho qua chuyện thì cũng dễ thôi.
Nhưng để tránh hiểu lầm, có lẽ tôi nên xác nhận lại cho chắc.
“‘Vừa nãy’… là cái vụ meo meo meo meo à?”
Mặt Mio lại càng đỏ bừng lên.
“Kh-Không phải đâu ạ. Em chỉ định làm cho bé này yên tâm thôi ạ! Bình thường em không có nói meo meo đâu, thật đấy…!”
Thấy con bé quả quyết một cách tha thiết như vậy, tôi ngắt lời nó và gật đầu.
“A-Anh hiểu rồi. Anh tin em.”
“V-Vâng ạ…”
Mio nhẹ nhõm buông thõng vai và ngồi thụp xuống. Ra là con bé cũng nói nhiều đấy chứ. Có lẽ vì các chị em khác nói nhiều hơn nên trước giờ con bé không nổi bật mà thôi…
“Mà, ‘bé này’ là sao?”
Nhìn kỹ lại, tôi thấy có một con mèo đang nằm trên ngực Mio.
…Không phải. Là một con mèo đang được Mio ôm trong tay, gối đầu lên ngực con bé một cách khoan khoái.
Hình như nó thuộc giống mèo mướp. Toàn thân lông màu nâu, đây đó có những vệt sọc đen. Vệt đen trên trán trông giống chữ “M”, nhìn cứ như Ryotsu Kankichi, thật thú vị. Cái đuôi cong cong ở khúc giữa, tạo thành một cái đuôi móc câu cũng là một đặc điểm của nó.
Có lẽ vì buồn ngủ, đang làm nũng hay tưởng là đồ chơi, con mèo vừa rên gừ gừ trong cổ họng vừa tung ra những cú đấm mèo với lực sát thương bằng không vào ngực Mio. Mỗi lần như vậy, phần ngực mềm mại lại biến đổi hình dạng một cách linh hoạt──không phải, bình tĩnh lại nào. Sao mình lại có thể nhìn chằm chằm vào ngực em gái kế với vẻ mặt nghiêm túc thế này.
“Mèo con, đáng yêu nhỉ.”
May hay không may. Mio mỉm cười kín đáo, hình như con bé đã hiểu lầm ý nghĩa của cái nhìn chằm chằm của tôi.
“ỪM. MÈOCONĐÁNGYÊUQUÁ.”
Tôi chỉ muốn chết đi vì cảm giác tội lỗi, nhưng đành trả lời một cách vô hồn để che giấu. Tôi hắng giọng rồi hỏi.
“Vậy con mèo đó làm sao thế?”
“Dạ… nó đang tắm nắng ngoài đường nên em đã bế nó lên ạ.”
Nhắc đến mèo là tôi thường hình dung đến sự nhanh nhẹn, nhưng con mèo này có vẻ khá lơ đãng.
“Em nghĩ chắc nó là mèo nhà. Lông mượt, lại mập mạp, còn có cả vết vòng cổ nữa ạ.”
Vừa dùng bàn tay dịu dàng vuốt ve con mèo, Mio vừa ngước nhìn tôi với vẻ bối rối. Không hiểu sao, cả con mèo trong vòng tay con bé cũng đồng loạt nhìn tôi.
Mio là một cô bé có dáng vẻ nhỏ bé và ngây thơ. Có lẽ vì thế mà tôi có cảm giác như đang bị hai chú mèo con trong hộp giấy nhìn chằm chằm, khiến lồng ngực tôi có chút xao xuyến. Nói ngắn gọn thì, cực kỳ đáng yêu. Sự cộng hưởng của sự đáng yêu đã tạo nên một vẻ đáng yêu tột đỉnh.
Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa nghiêng đầu.
“Hở? Chờ một chút.”
Tôi đặt tay lên cằm, dí sát mặt vào và nhìn con mèo chằm chằm. Con mèo này, hình như mình đã thấy ở đâu đó rồi… Tôi lục lại trí nhớ và chợt nảy ra một ý.
“Con mèo này, có lẽ là mèo nhà của Harahara-san hàng xóm. Tên nó là Shiina… thì phải. Hình như nhà họ còn nuôi một con nữa.”
Tôi nhớ mang máng tên nó vì nó hay nhìn sang đây từ cửa sổ nhà bên, và tôi cũng từng thấy nó khi đi đưa bản tin chuyền tay.
Con mèo không đáp lại một cách rõ ràng, nhưng nó vểnh hai tai lên. Có lẽ nó đã phản ứng với cái tên tôi vừa gọi.
Nhận ra điều đó, Mio cũng lộ vẻ vui mừng.
“Là Shiina-chan ạ. Chắc không phải mèo thả rông đâu nhỉ?”
“Ừ. Tạm thời cứ đến nhà Harahara-san xem sao.”
Giờ này chắc phải có ai đó ở nhà. Nghe tôi đề nghị, Mio gật đầu lia lịa.
Khi tôi bắt đầu bước đi, con bé cũng lẽo đẽo theo sau, chậm hơn nửa bước. Có vẻ sải chân của Mio khá nhỏ, nên tôi cũng đi chậm lại cho hợp với con bé.
Một con bướm phượng bay lượn theo gió, nổi bật trên nền trời xanh. Tôi cứ thế bước đi, và một lúc sau mới nhận ra. Hơi thở của Mio đi sau tôi đã trở nên gấp gáp, hộc, hộc. Khi dừng lại trước đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, tôi quay lại nhìn Mio.
“Để anh bế thay cho nhé?”
Trông thì Shiina khá mập so với một con mèo. Chắc cũng phải hơn bốn ký. Lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn, nhưng cứ ôm mãi thế này có lẽ sẽ mỏi.
“Không sao đâu ạ. Đây là sức nặng của hạnh phúc mà.”
Dù mồ hôi lấm tấm, Mio vẫn âu yếm vuốt ve đầu Shiina. Shiina lim dim mắt một cách khoan khoái. Biểu cảm và cử chỉ của con bé cho thấy nó rất yêu mèo, khiến tôi bất giác mỉm cười.
“Vậy à. Thôi, ráng lên nhé, sắp đến nơi rồi.”
“Vâng ạ!”
Tôi gật đầu đáp lại, rồi chợt nhận ra không có chị em nào khác bên cạnh con bé.
“À mà… Karin-san không đi cùng em à?”
Chiều hôm qua, tôi đã thấy Mio và Karin đi bộ gần ga Shin-Shizuoka. Nghe nói họ được phân vào hai lớp khác nhau, nhưng tôi cứ ngỡ họ luôn về nhà cùng nhau.
“Hôm nay Karin-chan nói là về cùng bạn trai ạ.”
“Vậy à. Cùng bạn trai cơ à.”
Tôi buột miệng đáp lại, rồi suy nghĩ chợt dừng lại.
“──Hả? Bạn trai?”
Bạn trai á, không phải… nhanh quá sao?
Năm học mới bắt đầu được một tuần, mà Karin mới chuyển trường được hai ngày, làm sao đã có bạn trai được nhỉ? Tốc độ đó là bình thường ở thành phố à? Tự nhiên thấy mình thật thảm hại khi đến giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai…
Mà thôi, những chuyện này đâu phải cứ nhanh là tốt. Vấn đề là phải có một người mà cả hai cùng yêu thương, muốn ở bên nhau, thì mối quan hệ yêu đương mới thành lập được. Một người như thế không phải là thứ có thể ép buộc mà có.
Dù có nói ra vẻ như vậy, thì suy cho cùng cũng chỉ là lý thuyết suông. Vốn dĩ, trong trí nhớ của tôi, tôi chưa từng thích ai cả. Tôi cũng có hứng thú với chuyện yêu đương như bao người, nhưng nó quá xa vời…
“A, anh ơi?”
“À, xin lỗi. Không có gì đâu.”
Trở về với thực tại, tôi cười gượng với Mio đang tỏ vẻ bối rối.
Giờ không phải lúc để tâm trí bay lơ lửng. Phải đưa Shiina về với chủ của nó đã.
Khi đến trước nhà Harahara, từ phía khu vườn vọng lại tiếng gọi tha thiết, “Shiina, Shiina,” lặp đi lặp lại.
Tôi và Mio nhìn nhau. Có lẽ đi vòng ra vườn sẽ nhanh hơn là bấm chuông cửa. Ngay khi tôi nghĩ vậy, một người phụ nữ xuất hiện từ phía bức tường của ngôi nhà.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tay cầm một chiếc vợt bắt côn trùng như để bắt bướm hay chuồn chuồn. Có lẽ cô ấy đang chuẩn bị bữa tối nên vẫn đeo tạp dề, chân thì xỏ vội đôi dép lê.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Ồ, cháu là… Riku-kun nhà Miyasaka phải không?”
“Lâu rồi không gặp cô ạ.”
Tôi cúi đầu chào. Dù chỉ là mối quan hệ xã giao khi chào hỏi lúc đi ngang qua hay nói chuyện phiếm lúc đưa bản tin chuyền tay, nhưng có vẻ cô ấy vẫn nhớ tên tôi.
Ánh mắt cô ấy chuyển từ tôi sang Mio bên cạnh──rồi đến Shiina trong vòng tay con bé.
“A! Shiina!”
Cô ấy hét lên đầy xúc động, rồi gọi về phía khu vườn.
“Chiyu! Riku-kun đưa Shiina về rồi này! Chiyu ơi!”
“Hả!?” một giọng nói thất thanh vang lên, và từ hướng người phụ nữ vừa xuất hiện, một cô bé tóc bím chạy ra. Chiều cao cô bé nhỉnh hơn Sorane một chút. Hình như là Chiyu-chan, vừa lên lớp hai tiểu học.
Chắc cả hai mẹ con đã đi tìm khắp nơi. Nước mắt lưng tròng trong đôi mắt to tròn của cô bé đã vỡ òa chỉ một giây sau đó.
“Hu hu! Shiina…!”
Tôi đã tưởng tượng ra một cuộc đoàn tụ cảm động, Shiina sẽ nhảy vào lòng chủ, nhưng Shiina chẳng thèm để ý đến Chiyu-chan đang ôm chầm lấy nó mà khóc, chỉ thản nhiên liếm liếm đệm chân của mình.
Đúng là mèo mà, phản ứng thật nhạt nhẽo. Câu chuyện về chú chó trung thành Hachiko chắc sẽ không thể thành hình nếu nhân vật chính là một con mèo.
Tuy nhiên, Chiyu-chan vừa ôm cả Mio vừa khóc trong sung sướng, “Đây mới đúng là Shiina chứ.” Tốt rồi. Nếu chủ nhân đã xác nhận thì con mèo này chắc chắn là Shiina.
“Chị ơi, anh ơi. Cảm ơn đã tìm thấy Shiina…!”
Có vẻ cô bé đã thực sự lo lắng, cả Chiyu-chan và mẹ cô bé liên tục nói lời cảm ơn.
Nghe nói những con mèo đi lạc thường không quay về. Việc Mio bắt được nó ở gần nhà quả là may mắn trong cái rủi.
“Đúng rồi, phải làm gì đó để cảm ơn hai cháu mới được.”
“Dạ thôi ạ, cô không cần bận tâm đâu ạ.”
Tôi đáp lại, nhưng mẹ Chiyu-chan đang phấn khích nên không nghe thấy. Cô ấy vội vào nhà rồi quay ra, trên tay là một hộp bánh có bao bì màu vàng.
“Hai cháu ăn Tokyo Banana không? Uống hồng trà nhé?”
Chắc là hộp Tokyo Banana mà bố đã mang đến… tôi nghĩ thầm, nhưng không nói ra.
Dù sao thì người đưa Shiina về cũng là Mio. Tôi liếc mắt nhìn Mio, con bé kín đáo gật đầu. Vậy thì mình cũng xin nhận một phần vậy.
“Vậy thì, chúng cháu xin nhận ạ.”
Khi chúng tôi bước vào sảnh nhà Harahara, Shiina hơi giãy giụa. Mio thả tay ra, Shiina nhẹ nhàng đáp xuống sàn rồi nghênh ngang dẫn đường trong hành lang.
“Này, chị tên gì? Shiina đã ở đâu vậy?”
Trong lúc đi qua hành lang ngắn, Chiyu-chan tích cực bắt chuyện với Mio.
Chúng tôi được dẫn vào một phòng khách được dọn dẹp ngăn nắp. Tôi và Mio ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Chúng tôi được mời hồng trà túi lọc và bánh Tokyo Banana được đặt cẩn thận trên đĩa, có cả nĩa đi kèm. Đây là lần đầu tôi ăn vị chuối caramel, cũng khá ngon.
Tôi vừa dùng nĩa cắt miếng Tokyo Banana thành ba phần để thưởng thức, vừa nhìn sang Mio bên cạnh. Mio đã tỏ ra căng thẳng từ trước khi vào nhà. Có vẻ con bé đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi hơi nghiêng người về phía con bé để không làm nó giật mình, rồi thì thầm.
“Em có điều gì muốn nói với Chiyu-chan à?”
“!”
Mio giật mình ngẩng phắt lên. Xem ra tôi đã đoán trúng.
“Em cứ nói thử xem. Có… có anh ở đây rồi mà.”
Dù mới quen biết sơ sơ, nhưng dù sao cũng là hàng xóm lâu năm. Nếu có rắc rối gì, ít nhất tôi cũng có thể đứng ra hòa giải.
Mio suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Chị… Chiyu-chan?”
“Dạ! Sao ạ?”
Chiyu-chan đang ăn Tokyo Banana trên ghế sofa đối diện, đôi mắt lấp lánh nhìn Mio. Shiina đang cuộn tròn trên đùi cô bé.
Có lẽ trong mắt Chiyu-chan lúc này, Mio trước mặt trông như một thiên thần hay một vị thần thánh thiện. Dù sao thì, con bé chính là vị cứu tinh đã tìm thấy và nhanh chóng đưa chú mèo cưng của cô bé trở về.
Với Chiyu-chan như thế, Mio dè dặt nhưng vẫn hỏi bằng một giọng rõ ràng.
“Vòng cổ của Shiina-chan bị tuột ra à em?”
À, tôi chợt nghĩ. Đúng rồi. Shiina không đeo vòng cổ.
Việc có đeo vòng cổ cho mèo hay không phần lớn phụ thuộc vào quyết định của người chủ. Nhưng nghe nói nếu không đeo vòng cổ khi vô tình đi lạc ra ngoài, nó có thể bị nhầm với mèo hoang.
“Không ạ. Bình thường nó vẫn đeo. Nhưng khi đeo cái mới bố mua về thì Shiina không chịu. Nó cứ lắc đầu liên tục, em thấy thương quá nên tháo ra… thì nó đã vội vàng chạy ra ngoài mất rồi.”
“Vậy à…”
Nghe vậy, Mio quay sang nói với mẹ Chiyu-chan đang đứng trong bếp.
“Xin lỗi cô. Cái vòng cổ cũ cô còn giữ không ạ?”
“Có chứ. Cháu đợi cô một chút nhé.”
Một lúc sau, cô ấy quay lại, trên tay là hai chiếc vòng cổ cũ và mới của Shiina. Cả hai đều màu đỏ, có gắn chuông, và là loại có thể tháo lắp bằng một nút bấm, nhưng một chiếc thì phần vải đã sờn rách.
Mio nhận lấy hai chiếc vòng cổ, lắc lên xuống vài lần rồi bắt đầu thao tác trên tay.
Tôi đứng bên cạnh quan sát và nhận ra ý đồ của Mio. Có lẽ bố của Chiyu-chan đã không suy nghĩ nhiều, nhưng cả hai chiếc vòng cổ đều là loại có thể tháo chuông ra được.
Đúng như tôi dự đoán──vài phút sau, thứ trên tay Mio là chiếc vòng cổ mới đã được gắn chiếc chuông cũ.
“Xin lỗi nhé, Shiina-chan. Ngoan một chút thôi nhé.”
Mio vuốt ve phần cằm trắng của Shiina rồi đưa chiếc vòng cổ lại gần.
Tất cả chúng tôi đều hồi hộp theo dõi.
Sau khi đeo vòng cổ xong, Shiina lắc đầu qua lại như để kiểm tra điều gì đó. Tiếng chuông khẽ vang lên leng keng. Nhưng sau đó nó không có vẻ gì là để tâm, chỉ ngáp một cái thật to.
Chiyu-chan, người nãy giờ nín thở, hai má ửng hồng vì phấn khích.
“Shiina không hề khó chịu. Cứ như có phép thuật vậy.”
“Thật vậy. Giỏi quá.”
“Q-Quá lời rồi ạ.”
Bị hai mẹ con khen ngợi liên tiếp, Mio vội vàng xua tay. Nhưng vì chủ nhân của nó là Chiyu-chan và mẹ cô bé cũng không nghĩ ra, nên khả năng quan sát của Mio quả thực rất đáng nể.
“Không, em giỏi thật đấy.”
Nghe tôi nói vậy, Mio vừa ngượng ngùng cúi đầu vừa giải thích.
“Mèo là loài vật có giác quan nhạy bén ạ… Chỉ cần cảm giác, trọng lượng của vòng cổ hay âm thanh của chuông thay đổi, chúng sẽ cảm thấy căng thẳng. Vòng cổ này vừa mềm mại vừa chất lượng tốt, lại cùng hãng với cái cũ… nên em nghĩ lần này có lẽ do âm thanh của chuông khác đi nên nó mới không thích ạ.”
“Ra là vậy.”
Sau đó, Mio quay sang Chiyu-chan và nói thêm.
“Nhưng mà, nếu nó vẫn tỏ ra khó chịu thì em cứ tháo ra nhé. Chị nghĩ nên dành thời gian từ từ để nó quen dần thì tốt hơn…”
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Trong lúc tôi đang thán phục cuộc trò chuyện đó, một vật gì đó mềm mại lướt qua bắp chân tôi. Tôi quay đầu lại xem là gì thì thấy một con mèo khác.
“Ồ, lâu rồi không gặp. Mày là… ừm, Tetra phải không?”
Tetra kêu một tiếng “meo” đầy thân thiện rồi cọ cọ người vào chân tôi.
Toàn thân nó có màu kem. Đôi tai to, khuôn mặt, đôi chân thon dài và đuôi có màu sẫm hơn. Đôi mắt màu xanh lục tròn xoe, tò mò nhìn tôi.
Hình như là mèo Xiêm thì phải. Tôi vốn thuộc team chó, nhưng được đối xử thân thiện thế này thì cũng thấy mèo thật hay. Con người thật đơn giản.
“A, là mèo Thái… ạ. Dễ thương quá.”
Mio cũng hào hứng, giọng nói vui vẻ hẳn lên. Nhưng mèo Thái thì tôi chưa từng nghe qua.
“Không phải mèo Xiêm à? Là mèo sinh ra ở Thái Lan sao?”
“Vâng. Nói đúng hơn thì cả mèo Xiêm và mèo Thái đều là mèo của Thái Lan… Mèo Thái chính là hình dạng ngày xưa của mèo Xiêm ạ.”
“Ồ. Em biết nhiều thật đấy.”
“Kh-Không có gì đâu ạ.”
Mio trả lời bằng một giọng gần như hơi thở rồi thu mình lại. Có vẻ như con bé thuộc tuýp người sẽ co rúm lại khi được người khác khen.
Lúc đó, Shiina nhảy xuống từ đùi Chiyu-chan rồi từ từ tiến lại gần Tetra. Tôi mỉm cười nhìn hai con mèo.
“Ồ, cuộc hội ngộ cảm động──”
Nhưng ngay khi Shiina và Tetra chạm mặt nhau, chúng gần như đồng thời tung ra những cú đấm mèo.
Cú đấm của Tetra trúng ngay mũi Shiina, còn cú đấm của Shiina thì trúng ngay trán Tetra. Sau khi tung những cú jab vào nhau, chúng giữ khoảng cách, Tetra gầm gè “xììì, xììì”, còn Shiina thì gầm gừ “gừ~ gừ~” một cách trầm thấp.
Ngay sau đó, chúng liền chạy tán loạn về hai hướng ngược nhau. Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt.
“Ch-Chúng nó không hòa thuận nhỉ.”
“Mấy đứa này không hợp nhau lắm…”
Có vẻ đây là chuyện thường ngày, mẹ của Chiyu-chan cũng cười gượng.
“Chị Mio ơi. Làm sao để Tetra và Shiina thân nhau được ạ?”
Chiyu-chan hỏi Mio với đôi mắt tràn đầy tin tưởng.
“Ừm… Con nào đến nhà Chiyu-chan trước nhỉ?”
“Là Tetra ạ. Em nghĩ chỉ có Tetra thì buồn nên một thời gian sau Shiina mới đến. Cả hai đều là mèo được cứu hộ ạ.”
“Vậy à.”
Mio ngồi xuống thảm, mỉm cười dịu dàng.
“Để mèo thân nhau khó lắm… Chiyu-chan này, ở trường có bạn nào mà em không nói chuyện được không?”
Nghe hỏi, Chiyu-chan khẽ nhíu mày.
“Dạ có. Chiyu nói gì bạn ấy cũng chê bai ạ.”
“Vậy à. Buồn nhỉ. Thế nếu cô giáo bảo em hãy làm thân với bạn đó đi, Chiyu-chan sẽ nghĩ sao?”
“…Ừm. Em muốn cố gắng, nhưng chắc không dễ đâu ạ.”
Mỗi khi Chiyu-chan trả lời, Mio đều gật đầu “ừ, ừ” một cách chăm chú. Có lẽ vì có em gái học tiểu học nên nhìn từ ngoài vào, kỹ năng giao tiếp của Mio rất xuất sắc. Con bé nhìn thẳng vào mắt, liên tục gật đầu đồng tình. Không hề coi đối phương là trẻ con, mà nói chuyện như một người ngang hàng.
“Mèo cũng giống con người vậy đó. Chúng cũng có tính cách riêng, nên đôi khi không thể thân nhau được. Nhưng chị nghĩ Tetra-chan và Shiina-chan không thực sự ghét nhau đâu.”
“V-Vâng. Thỉnh thoảng, chúng nó cũng nằm ngủ sát vào nhau đấy ạ!”
“Vậy thì, mình hãy từ từ quan sát chúng nhé. Nếu chúng sắp đánh nhau thật thì phải can ra… nhưng chị mong Chiyu-chan sẽ là một nơi an toàn cho cả hai.”
Khi Mio kết thúc như vậy, Chiyu-chan mỉm cười rạng rỡ và đáp “Vâng!”.
Nghe cuộc trò chuyện đó, tôi thầm nghĩ.
Tôi không ghét Chinatsu. Nhưng, Chinatsu thì thực sự ghét tôi. Những lúc như thế này, phải làm sao đây? Mối quan hệ đã rạn nứt ngay từ ngày đầu tiên, liệu thời gian có thể giải quyết được không? Hay là…
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Chiyu-chan rụt rè đề nghị.
“Chị Mio ơi. Sau này, thỉnh thoảng chị đến chơi được không ạ? Em muốn chị chơi với Shiina và Tetra… và em cũng muốn được chị tư vấn nữa.”
“Đ-Được sao?”
Mio mừng rỡ như vớ được cọc, chồm người về phía trước.
“Tất nhiên rồi! Chị Mio thì lúc nào cũng được chào đón ạ.”
Sau đó, cô bé quay sang nhìn tôi như thể tiện thể nói thêm.
“À, anh Riku cũng có thể đến cùng nhé.”
Chắc tôi sẽ không đến nữa đâu… nhưng cũng không cần phải làm không khí tệ đi, nên tôi đáp lại “Ok”.
Chiyu-chan có vẻ luyến tiếc, nhưng chúng tôi không nên ở lại lâu vào giờ ăn tối.
Bốn người chúng tôi lục tục di chuyển ra sảnh, nhưng Shiina và Tetra không ra tiễn. Mèo đúng là thất thường. Tôi một lần nữa khẳng định mình thích chó hơn.
Mẹ của Chiyu-chan nhìn qua lại giữa tôi và Mio, rồi đặt tay lên má, mỉm cười rạng rỡ.
“Mà này, ở ngay sát vách mà cô không biết đấy.”
“Dạ?”
“Rằng Riku-kun có một cô bạn gái đáng yêu thế này.”
Tôi ho sặc sụa.
Mio đang định xỏ giày thì khựng lại giữa chừng. Nhìn xem, tai con bé cũng đỏ bừng lên.
Xem ra con bé không quen với những lời trêu chọc kiểu này của người lớn. À mà, không biết có phải trêu thật không, nhưng tôi phải phủ nhận một cách dứt khoát thay cho Mio đang không thể chiến đấu.
“Không phải bạn gái đâu ạ.”
“Hai đứa hẹn hò từ bao giờ thế?”
“Cô có nghe cháu nói không ạ?”
“Bao giờ cưới?”
“Không cưới đâu ạ.”
“Nhớ mời cô đến đám cưới nhé!”
Sao cả Chiyu-chan cũng tham gia vào thế này.
Tôi từng nghe nói phụ nữ ở tuổi nào cũng thích chuyện tình cảm. Đúng là không sai chút nào.
“Mà cô nghe nhà Miyasaka nói, cháu có thêm năm cô em gái à?”
“Ra là cô biết từ đầu rồi đúng không!?”
“A, x-xin lỗi vì đã chào hỏi muộn ạ…”
“Mio-san cũng không cần phải chào hỏi nghiêm túc thế đâu! Bây giờ không khí sẽ trở nên kỳ quặc lắm đấy!”
Tôi kéo Mio theo và đóng sầm cửa nhà Harahara lại. Cuối cùng lại gặp phải chuyện trời ơi đất hỡi… nhưng để thay đổi bầu không khí khó xử, tôi đành chuyển chủ đề một cách gượng ép.
“Mà công nhận, Mio-san thực sự rất thích mèo nhỉ.”
Có lẽ vì nóng, Mio vừa dùng tay quạt quạt mặt vừa nói.
“Em, ừm, ước mơ của em là trở thành một Cat Groomer.”
“Cat Groomer?”
“Là người cắt móng cho mèo, chải lông cho những bé cần, và tắm cho chúng ạ.”
Mio giải thích một cách quen thuộc. Chắc là con bé thường xuyên bị hỏi lại.
“Giống như chuyên gia về mèo nhỉ.”
Tôi không biết rõ lắm, nhưng nghe nói dạo gần đây, số người thích mèo đang ngày càng tăng. Có lẽ nhu cầu về nghề Cat Groomer cũng đang tăng cao.
“Mio-san lúc nãy trông đúng như một chuyên gia vậy.”
“E-Em vẫn còn kém lắm ạ. Còn rất nhiều điều phải học hỏi.”
Mio lắc đầu nguầy nguậy. Mỗi lần như vậy, mái tóc ngắn của con bé lại bay phấp phới sang hai bên.
“Nhưng mà, em không nuôi mèo à?”
“Em muốn nuôi lắm ạ, nhưng… em lo vì ngày thường không có ai ở nhà.”
“À, đúng là vậy thật.”
“Ừm, anh Riku cũng không nuôi con gì… phải không ạ.”
“Ừ-ừm. Chắc vậy.”
Cách gọi đó khiến tôi hơi ngượng ngùng, nhưng có lẽ Mio không còn cách gọi nào khác. Tôi cũng không thể nói “Cứ gọi anh là anh trai đi” được. Nếu Chinatsu phát hiện, tôi sẽ bị giết mất.
Cứ đứng nói chuyện mãi trước cửa nhà Harahara cũng không hay, nên chúng tôi bắt đầu đi với tốc độ rùa bò. Nhà của chúng tôi chỉ còn cách vài chục bước chân nữa thôi.
Tôi cười gượng, cố nói bằng một giọng nhẹ nhàng.
“Hồi bé anh có nuôi một con chó, nhưng nó chết rồi. Lúc đó… sao nhỉ, cảm thấy buồn lắm. Nên anh nghĩ, chắc không nuôi thú cưng nữa cũng được.”
Khi tôi nói “chết rồi”, hầu hết mọi người sẽ thờ ơ chuyển chủ đề. Hoặc là, họ sẽ hùa theo, nói rằng mình cũng từng có thú cưng chết rồi.
Nhưng, Mio lại khác cả hai trường hợp đó.
“Là giống chó gì ạ?”
“Chó Shiba. Tên nó là Hana.”
“Là con gái ạ?”
“Ừ. Nó là một con chó già, bố anh nhận nuôi từ một người trong công ty. …Em có muốn xem ảnh không?”
Cứ có cơ hội là lại muốn khoe con mình, có lẽ đó là một điểm chung trong giới nuôi thú cưng.
“E-Em muốn xem ạ.”
Mio thở hổn hển. Xem ra không phải là xã giao.
Tôi cũng không hẳn là không vui, liền lấy điện thoại từ trong túi ra và mở ứng dụng ảnh. Dữ liệu từ điện thoại cũ đã được chuyển sang, nhưng đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi mở thư mục ảnh của Hana. Nghĩ lại thì, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi nhắc đến tên nó.
Tôi tìm được một tấm ảnh tâm đắc nhất và đưa màn hình điện thoại cho Mio xem. “Oa,” Mio thốt lên, mắt sáng rực. Nhìn phản ứng này, có vẻ con bé thích tất cả các loài động vật.
“Dễ thương quá ạ. Trông nó như đang cười vậy.”
“Ừ. Đúng vậy đó. Gương mặt này là đặc điểm lớn nhất của nó.”
Có thể tôi tự khen mình hay, nhưng Hana là một đứa rất đáng yêu.
Nó lúc nào cũng có vẻ mặt tươi cười. Nó thích chơi với bóng. Nó thường xuyên cắn hỏng tất của tôi. Mỗi khi tôi về nhà, nó đều chạy ra đón như thể sắp nhảy chồm lên người.
Nhưng──.
Sau khi mẹ mất, Hana bắt đầu hay bị ốm.
Vậy mà, lúc đó tôi lại chỉ lo cho bản thân mình. Tôi bực bội khi nó cắn vào tất lúc tôi đang làm bài tập. Tôi mệt mỏi vì việc nhà nên đôi khi rút ngắn thời gian dắt nó đi dạo. Tôi nghĩ cũng có ngày vì sợ trễ học mà quên cho nó ăn.
Bố tôi, lúc đó chưa làm nhân viên kinh doanh, mỗi khi về nhà muộn đều lo lắng cho tôi và Hana, nhưng tôi luôn nói không sao và không nghe lời.
Hana sống được mười lăm năm.
Nhưng lúc đó tôi không biết đó là dài hay ngắn. Vì nó chỉ ở nhà tôi có năm năm thôi.
Sau khi Hana mất, tôi cũng đã nghĩ đến việc nuôi một con vật khác.
Nhưng rồi tôi đã từ bỏ. Một mình tôi thì không thể đưa nó đến bệnh viện ngay được. Tôi nghĩ một người như vậy thì không nên nuôi bất kỳ sinh vật nào nữa.
“──Hana-chan cười là vì có anh Riku ở trước mặt đó ạ.”
Giọng nói trong trẻo của Mio vang lên, đập vào màng nhĩ của tôi đang đứng lặng im.
“…Hả?”
Tôi ngơ ngác nhìn sang. Mio lặng lẽ đưa ngón tay thanh tú như ngọc ra.
Bức ảnh hiển thị trên điện thoại của tôi từ từ được phóng to.
“Nhìn này. Trong mắt Hana-chan, có hình ảnh anh Riku đang cười đó.”
Đúng như lời Mio nói. Ở đó, có một bóng người mờ ảo phản chiếu. Là tôi hồi tiểu học. Tôi có thể lờ mờ nhận ra mình đang mặc chiếc áo sơ mi yêu thích. Không rõ là có đang cười hay không.
Vậy mà Mio lại nói với một sự chắc chắn.
“Giống như hai người đang nhìn nhau và nói với nhau rằng chúng ta thật hạnh phúc.”
Như thể những lời nói ấy là tiếng gọi, tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng sủa “gâu” thân thương vọng về từ một nơi rất xa.
Người đã xua tan đi nỗi cô đơn khi không có bố mẹ bên cạnh, chính là Hana.
Vì vậy, dù đã chuẩn bị tinh thần, đó vẫn là một cuộc chia ly đau đớn không thể chịu đựng nổi. Có rất nhiều ngày tôi không thể cười nổi. Giá như mình đã vuốt ve đầu nó nhiều hơn. Giá như mình đã chơi với nó nhiều hơn. Giá như mình đã cho nó ăn những món ngon. Giá như mình đã gọi tên nó. Những hối tiếc đó cứ xoay vòng trong lòng tôi, đau đớn.
Nhưng…
Nhưng tôi đã hạnh phúc vì có Hana ở bên.
Một điều hiển nhiên như vậy, mà tôi đã vô tình quên mất. Bởi vì ký ức về sự chia ly của cái chết, chỉ có những kỷ niệm buồn, đã khắc sâu vào tâm trí tôi.
“…Em xin lỗi, anh Riku.”
Cô bé đã giúp tôi nhận ra điều đó, không hiểu sao lại chau mày buồn bã.
“Trông anh như sắp khóc vậy.”
Mio chỉ ra điều đó, nhưng chính đôi mắt của con bé lại ngấn lệ như sắp khóc đến nơi.
“Lúc nào em cũng nói những điều thừa thãi. Em thật là, vô dụng quá…”
“Không phải vậy đâu,” tôi ngắt lời Mio đang tự hạ thấp mình. “Không phải vậy.”
Đó là những lời từ tận đáy lòng.
Tôi nhận ra, dù vừa mới nói chuyện về Hana, tôi đã có thể mỉm cười.
“Cảm ơn em. Mio-san, em thật tốt bụng.”
“…!”
Mio mở to mắt.
Cứ như thế, con bé đứng hình, nhìn tôi chằm chằm như hết pin.
“Ơ, này? Mio-san?”
Chẳng lẽ, tôi đã nói điều gì kỳ lạ sao?
Trong lúc tôi đang lo lắng, vài giây sau Mio “hự” một tiếng rồi hoạt động trở lại như vừa bừng tỉnh. “Ừm, cái đó, a, au,” con bé lẩm bẩm gì đó trong miệng nhưng tôi không nghe rõ.
Tôi lắng tai chờ đợi, một lúc sau, Mio như đã quyết tâm, hai tay nắm chặt trước ngực.
“G-Gọi em là Mio được rồi ạ.”
“Hả?”
“Tên… của em…”
Hai má đỏ ửng hơn cả màu hoa hồng, tựa như một quả táo. Đôi môi mím chặt. Đôi chân thon thả trong chiếc quần tất run rẩy như chân nai con, cho tôi thấy con bé đã phải gom góp hết can đảm ít ỏi của mình.
Tôi chỉ do dự một thoáng. Từ trước đến nay tôi chưa từng gọi một cô gái nào bằng tên, nhưng… tôi không thể nào đối xử tệ bạc với Mio, người đã tiến lại gần mình một bước.
Nén lại cảm giác ngượng ngùng, tôi gọi tên con bé.
“Anh hiểu rồi. Vậy thì, M-Mio.”
Vì quá căng thẳng nên tôi đã nói vấp… nhưng Mio đã nở một nụ cười ấm áp.
Sau đó, con bé ngước nhìn tôi, gọi bằng một giọng ngọng nghịu, rụt rè.
“Vâng ạ. Ừm………… anh.”
──Anh.
Thanh âm ngọt ngào đó làm tôi choáng váng đến mức mất hết ý thức. Lạ thật. Tại sao vậy? Khi được Chiyu-chan tiểu học gọi là ‘Anh’, tôi chẳng có cảm giác gì cả…
Hơn hết, sự chân thành của Mio khi gọi tôi dù đang ngượng ngùng đã chạm đến trái tim tôi, tôi có cảm giác như một lượng lớn máu đang đổ dồn về tim.
Các ông anh trên đời này thật đáng nể. Có thể giữ được vẻ mặt bình thản khi được gọi như thế này, xem ra năng lực làm anh của tôi và họ khác nhau một trời một vực.
“A-Anh? Anh có sao không ạ…?”
“…Hự.”
Tôi đang chìm đắm trong dư âm thì cảm giác tay áo blazer bị giật giật nhẹ đã kéo tôi về thực tại.
“Kh-Không có gì. Anh không sao đâu.”
“V-Vâng ạ.”
Dáng vẻ thở không ra hơi của tôi chắc chẳng có sức thuyết phục, nhưng tôi chỉ có thể khăng khăng như vậy.
“Hơn nữa này, Mio.”
“Dạ?”
Có lẽ cứ để mọi chuyện trôi qua sẽ tốt cho cả hai. Nhưng tôi quyết định sẽ không làm vậy.
“Anh xin lỗi. Về chuyện ngày đầu tiên…”
Tôi cúi đầu thật sâu. Bị một người đàn ông mới gặp lần đầu đè ngã, đối với Mio chắc chắn chỉ là sự sợ hãi.
Mio không trả lời. Tôi vẫn cúi đầu, tiếp tục nói.
“Có thể em không tin, nhưng lúc đó, anh đã vấp phải cái gì đó và ngã. Rồi vô tình va phải em──”
“Em tin mà.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Mio không có vẻ gì là đang nói cho qua chuyện hay gượng ép. Ngược lại, không hiểu sao con bé lại có vẻ mặt áy náy.
“Anh. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi ạ…”
“Mio. Cậu đang làm gì thế?”
Một giọng nói thiếu nữ đầy nghi hoặc xen vào.
Quay lại, tôi thấy Karin đang đi tới. Phải rồi, chỉ còn cách nhà vài mét nữa thôi. Đứng nói chuyện ở đây thì chắc chắn sẽ gặp ai đó.
Karin đi lướt qua tôi, vòng tay ôm lấy eo Mio rồi lườm tôi một cái sắc lẹm.
“Chẳng phải đã nói là đừng lại gần chúng tôi sao?”
“…Xin lỗi.”
Tôi thẳng thắn xin lỗi thì nhận lại một nụ cười toe toét. Một nụ cười hoàn hảo đến mức khiến người đối diện phải e dè.
“Được thôi. Tôi sẽ không nói cho Chinatsu biết đâu.”
Mà này, nói trống không à. Dù gì thì mình cũng lớn tuổi hơn mà…
Không có kẽ hở để tôi chen vào, Karin đã kéo Mio đi.
“Đi thôi, Mio.”
“Ừ-Ừm…”
Mio lo lắng quay đầu lại nhìn tôi vài lần, nhưng rồi cũng bị Karin kéo đi mất.
Cửa nhà tôi đóng sầm lại. Dưới bầu trời chưa tối hẳn, tôi gãi má, thầm nghĩ cô em gái thứ ba này thật khó đoán.