Bóng tối, thế giới trong tâm thức Lily, không có gì, chỉ có từng luồng sát ý, tựa như những bóng xúc tu bạc trong bóng tối, bay múa quanh người.
Những cái bóng đó rõ ràng đến mức, thậm chí còn rõ hơn cả lúc mở mắt nhìn.
Lily cảm nhận được vài chiếc xúc tu dài trong đó mang theo sát ý mạnh mẽ, quất về phía mình, trong bóng tối vẽ ra một vệt sương khói lưu quang.
Lily ngay từ lúc những chiếc xúc tu đó khởi động đã biết được ý đồ tấn công của chúng.
Lily nhẹ nhàng di chuyển bước chân, tốc độ không nhanh, thân hình nhẹ nhàng, tay áo dài bay múa. Cái xúc tu đó vừa vặn quất vào vị trí vừa rồi của Lily, cách Lily lúc này chỉ trong gang tấc. Vẻ mặt bình tĩnh, Lily quay nửa người múa một nhát kiếm dài: “Phụt---!”
Sát ý tan biến. Trong mắt đám samurai, Lily đã chém đứt cái xúc tu đó.
Càng nhiều xúc tu trút xuống như vũ bão. Lily rõ ràng không nhìn thấy, rõ ràng động tác còn nhẹ nhàng hơn trước, tựa như dạo bước nhảy múa, chậm hơn tốc độ của những chiếc xúc tu đó không biết bao nhiêu lần, nhưng những chiếc xúc tu đó, lại chẳng thể chạm đến cô!
Cũng có xúc tu cố gắng quấn lấy chân Lily, nhưng Lily lại như vô tình nhấc bước, vừa vặn tránh đi..
Đột nhiên, Lily tăng tốc, giữa những cú quất như roi thép kia, tựa như một bóng hồng quyến rũ, xông trái đột phải. Nhìn lướt qua, giống như có vài Lily đang cầm kiếm thực hiện những động tác chém khác nhau, lướt qua những đòn tấn công dày đặc của đám xúc tu như thể là điều hiển nhiên.
Trong lòng Lily, trong bóng tối từng vầng trăng màu đỏ thẫm bung nở. Từng luồng sát ý màu bạc đó bị thanh tachi của Lily chém đứt, những luồng sát ý ngang ngược đó dường như không tìm được mục tiêu mà phun trào không mục đích!
…
…
Lily lướt người đến một bên đài đá, mái tóc dài thon thả từ từ buông xuống, thanh kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời, ống tay áo dài thướt tha bay lượn nơi khuỷu tay trắng ngần.
Những chiếc xúc tu như roi thép kia đều bị chém đứt, loảng xoảng rơi xuống hết.
Kyūbōzu điên cuồng gào thét. Một lượng lớn xúc tu bị chém đứt cũng đã tiêu hao linh lực và bản mệnh tinh hoa của hắn. Kyūbōzu trong trạng thái cuồng bạo là một tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong số các cường giả Vĩnh Tục Trung kỳ, thực lực tuyệt đối đó vượt xa Lily. Nhưng bộ pháp né tránh của Lily thực sự quá phi thường, quá kỳ diệu. Kyūbōzu, có sức mạnh hủy diệt trong tay, lại hết cách xoay xở!
Tuy nhiên, Kyūbōzu trong cơn cuồng bạo, đã sớm mất đi lý trí, vẫn xông pha bừa bãi lao về phía Lily!
Cơ thể khổng lồ một cú lao tới mãnh liệt. Lily trực giác một mảng đen kịt mang theo luồng gió mạnh mẽ áp thẳnh về phía mình.
Lily nhanh chóng chạy sang một bên, lách qua cú lao tới không chút kỹ thuật trong cơn thịnh nộ đó. Tuy nhiên Kyūbōzu sau khi đáp đất lập tức lại lao về phía Lily, gần như giống như một con dị thú dùng bốn chân chạm đất vậy.
Cú lao này, sức mạnh phi thường, tuy động tác quá rõ ràng, nhưng lỡ như bị lao trúng, cũng vô cùng nguy hiểm.
Lily lộn người một vòng, gần như áp sát vào rìa đài đá đó mà né qua, suýt nữa thì rơi xuống vực sâu, cũng kinh tâm động phách, các samurai vây xem không khỏi hú vía.
Kyūbōzu nhắm đúng thời cơ này một vuốt quét tới. Lily vừa mới nửa ngồi xổm đứng dậy, cô cắm thẳng kiếm xuống đất, hai tay nắm chặt cán kiếm, một cú lộn người trồng cây chuối nhảy lên.
Đối mặt với cánh tay thô to như một bức tường thấp đang đẩy về phía mình, cô lơ lửng ngược người giữa không trung, vung một kiếm.
“Phụt---!” Lực chém của Lily cộng thêm lực tay của Kyūbōzu, thanh Yasutsuna vô cùng sắc bén đã chém đứt cánh tay của Kyūbōzu.
“Oà---!” Kyūbōzu phát ra tiếng gầm giận dữ trầm dài, máu xanh đen từ cánh tay bị chém đứt tựa như cây đại thụ bị cưa đổ, phun ra như suối.
Lily đáp đất, ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu trọc lóc, phần trong suốt kia, đó là yếu hại của tộc Kappa! Lily nhanh chóng xông về phía Kyūbōzu, trước khi hắn đứng dậy đã nhảy lên lưng hắn.
Kyūbōzu đó một tay chống đất đột nhiên đứng dậy, tấm lưng đó lập tức thẳng lên. Nhưng tốc độ của Lily quá nhanh, trực tiếp giẫm lên tấm lưng dày cộm gần như thẳng đứng đó mà bước theo hình chữ chi, giẫm lên vai Kyūbōzu. Kyūbōzu lắc mạnh cơ thể muốn hất Lily xuống. Lily tuy cơ thể bị hất văng ra nhưng một kiếm đã đâm vào vai Kyūbōzu, hai tay nắm chặt cán kiếm bị hất lăng qua lăng lại trên không. Lúc này Lily lại điều chỉnh tư thế eo và đùi của mình, để hóa giải lực văng đó.
“Người đàn bà này, cảm giác thăng bằng cũng tốt đến vậy sao?” Konoe càng xem càng tức.
Kyūbōzu một tay đánh về phía Lily. Lily dự đoán chính xác quỹ đạo cảu luồng sát khí vừa ập đến. Cô bất ngờ buông kiếm, nhảy lên một cái né qua cú vỗ đó, lúc rơi xuống một chân giẫm lên cán kiếm, thanh Tachi như khuấy động bên trong cơ thể Kyūbōzu, tên Đại yêu ma đau đớn gầm lên giận dữ.
Hắn bất chấp tất cả lăn lộn trên mặt đất. Lily đành phải một chân đá văng thanh kiếm lên trời, bản thân từ trên vai Kyūbōzu nhảy xuống, bắt lại Yasutsuna, “Vù!” một tiếng vung ra một vệt kiếm quang, vệt kiếm quang đó cày trên mặt đất xông về phía Kyūbōzu, vừa vặn trúng vào mặt hắn trong lúc đang lăn lộn.
Bên má trái của Kyūbōzu để lại một vết kiếm kinh người, da rách thịt bong, mắt trái bị mù. Sức mạnh của hắn hao tổn không ít khi phải lãnh đủ những đường kiếm tàn nhẫn của Lily, mà bản mệnh tinh hoa của hắn cũng sắp dùng cạn. Nếu nước trên đỉnh đầu thật sự hoàn toàn khô cạn, Kappa sẽ chết, biến thành như cá khô vậy. Kyūbōzu dù mạnh đến đâu, cũng không ngoại lệ.
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được cái chết đến gần. Kyūbōzu gắng gượng đứng dậy, màu da trên người biến trở lại màu sắc ban đầu, nhưng trông có vẻ yếu hơn trước rất nhiều.
“Nữ samurai, ngươi cứ chờ đấy…” Kyūbōzu quay đầu nhìn người nước đang khiêng bảo vật, đột nhiên quay người xông về phía người nước đó.
Lily tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng đuổi theo một kiếm chém vào chân hắn. Kyūbōzu khổng lồ đó đang chạy thì ngã xuống, trượt về phía trước. Lily nhảy lên sống lưng Kyūbōzu, xông đến sau gáy hắn, giơ cao kiếm lên, nhắm thẳng đỉnh đầu Kyūbōzu đó định đâm xuống.
Đột nhiên, Lily cảm thấy dưới chân lỏng ra, mình đang giẫm trong một dòng nước đột ngột xuất hiện. Dòng nước đó không bị Lily cản trở, như có sinh mệnh mà ngược dòng đi lên, men theo dòng nước mỏng manh cuối cùng chảy từ trên đỉnh hang, Thủy Độn lên trên, biến mất trong khe đá trên đỉnh hang.
Nửa người dưới bị nước làm ướt sũng, Lily có chút ngây ngẩn đáp đất. Kyūbōzu, Thủy Độn trốn thoát rồi sao?
Một trận đại chiến kinh tâm động phách, bi thảm và dữ dội đến vậy, đối thủ cứ thế Thủy Độn biến mất, cũng khiến Lily rơi vào vài giây mơ hồ. Kyūbōzu đó vốn muốn liều một phen đoạt bảo, nhưng lại bị Lily ngăn cản, thấy thật sự có nguy hiểm tính mạng, dù không cam tâm đến đâu, dù căm hận Lily đến mức nào, cũng đành phải lợi dụng chút nước cuối cùng đó, Thủy Độn mà đi.
Lúc này, các samurai ngoài kinh ngạc ra, cũng lập tức nghĩ đến một vấn đề.
Kyūbōzu đã trốn thoát, vậy bảo vật kia, chẳng phải là không người canh giữ rồi sao? Lily tuy mạnh, nhưng lại không giống Kyūbōzu hung hãn bạo ngược như vậy, không thể nào ngăn cản được nhiều samurai đến thế!
Hàng trăm samurai đột nhiên dâng lên ý chí chiến đấu ngút trời, từng người một trèo lên những sợi xích sắt đó, bò về phía đài đá tròn.
Lily cũng nhanh chóng hoàn hồn lại. Lúc này dòng nước đã vô cùng yếu ớt. Lily vì cẩn thận, đã thả Khuyển Ma ra lao về phía chiếc rương đó.
“Phụt!” Khuyển Ma xông qua cột nước, cắn lấy chiếc rương đó trực tiếp quay người một cái, chạy về phía Lily. Mà hai người nước trực tiếp tiếp tục nhỏ lại hóa thành hai đứa trẻ làm bằng nước, ở đó khóc lóc dường như đang trách mắng vì bảo vật bị cướp đi một cách thô bạo, không tuân thủ quy tắc. Sau đó liền hóa thành hai vũng nước, không còn động tĩnh gì nữa.
Khuyển Ma đặt chiếc rương trước mặt Lily. Lily muốn thu vào gương, lại không thu được. Cô thấy chiếc khóa vốn là dây xích bằng dòng nước trên rương, bây giờ đã không còn nữa.
Lily cẩn thận dùng mũi kiếm cạy mở chiếc rương. Đột nhiên, một luồng sáng mạnh mẽ từ trong rương vươn ra. Trên đỉnh hang, dòng nước tựa như thác nước nhỏ đổ xuống, trên không trung của cả đài đá tròn hình thành một vòm nước hình bán cầu, bao bọc Lily vào trong đó.
Những samurai kia xông đến trước vòm nước, có vài người thử đưa tay qua, lại bị dòng nước chảy xiết trên khối cầu trực tiếp cắt đứt tay.
“A---!” Những samurai bị đứt tay đó hét lên thảm thiết. Có samurai dùng kiếm chém về phía quả cầu nước đó, đến cả kiếm cũng bị gãy. Bắn tên, linh phù các loại thủ đoạn cũng không đột phá nổi vòm cầu nước đó.
“Đây, đây là cơ quan quái quỷ gì vậy?” Ngay cả Konoe cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, một giọng nói trầm dài, cổ xưa vang lên.
“Các vị, khi các vị nghe thấy những lời này của ta, ta có lẽ đã chết từ nhiều năm rồi.”
Giọng nói này dường như của một người đàn ông trung niên từng trải, bi thương, trong giọng điệu mang theo vẻ cao quý và tao nhã đặc trưng của chốn thâm cung cổ kính.
Lily thấy mình bị vòm nước này bao vây, người bên ngoài không vào được, bản thân mình cũng không ra được, cũng chỉ có thể đứng ở đây cung kính lắng nghe.
“Ta là chủ nhân của Cung điện Biwa này, Fujiwara no Saibin. Có thể mở được chiếc rương này, chứng tỏ ngươi ít nhất là một người phụ nữ. Đàn ông, không thể mở được rương của ta, dù cho các ngươi có đoạt được nó.”
Lily sững sờ, nhìn chiếc rương, bên trong đặt một chiếc hộp gấm, cũng không biết bên trong là gì. Lời của cố nhân này chưa nói xong, Lily cũng không tiện mở chiếc hộp đó ra.
“Điều này không phải vì ta không muốn để đàn ông có được thứ này, chỉ vì, ta không muốn để đàn ông chạm vào vật này. Đây là, thứ đối với ta còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của ta, thậm chí là cả Cung điện Biwa này.”
Trăm samurai bên ngoài cũng không thể phá cửa mà vào, chỉ có thể quay lại đài gỗ hình vòng, canh giữ ở các lối đi có xích sắt.
Giọng nói cổ xưa của Fujiwara no Saibin tiếp tục vang lên: “Bảo vật trong Cung điện Biwa này, thực ra cũng không được tính là bảo vật, đó là một món đồ mà người phụ nữ ta yêu, đã từng mặc qua.”
“Ể?” Lily sững sờ, đồ người phụ nữ khác đã từng mặc? Không phải bảo vật? Lẽ nào mình ác chiến như vậy, công cốc một phen?
Các samurai bên ngoài nghe thấy lại càng một trận xôn xao.
“Cái gì!? Lão tử liều sống liều chết chỉ vì món đồ phụ nữ đã mặc qua? Lẽ nào chủ nhân Cung điện Biwa này là một kẻ lừa đảo sao?”
“Sao lại có thể như vậy! Chủ công và huynh trưởng của ta đều đã chết ở đây rồi! Chúng ta chỉ để cướp một bộ quần áo của phụ nữ thôi sao?”
Giọng của Fujiwara no Saibin, không nghe thấy những lời oán thán của các samurai này, tiếp tục nói, giọng của ông dường như át đi mọi sự ồn ào của toàn trường.
“Nhiều năm về trước, khi ta còn trẻ, tình cờ đi ngang qua Hồ Biwa, nhìn thấy một vị thiên nữ đang tắm ở đây. Ta lập tức đã yêu nàng sâu đậm. Nhưng ta biết rõ bản thân mình một kẻ phàm trần sao có thể được thiên nữ đoái hoài, lúc này nếu bị nàng phát hiện nói không chừng sẽ bị nàng giết chết. Nhưng ta vẫn khó lòng kìm nén được tình yêu sâu đậm dành cho nàng, thế là ta đã trộm đi một chiếc áo yếm của nàng để trên tảng đá ven hồ--- Ta biết thân là con cháu công khanh, đây là việc đáng xấu hổ biết bao, nhưng ta thề, ta chỉ vì yêu nàng, tuyệt đối không có chút mạo phạm nào đối với thánh vật này, luôn luôn vô cùng cẩn thận từng li từng tí trân trọng cất giữ! Từ đó ta từ bỏ quan vị ở triều đình, bên bờ Hồ Biwa này, xây dựng Cung điện Biwa, một lòng ở đây tu hành, hy vọng có một ngày có thể qua cửa, lên đến Takamagahara, mang theo y vật này đi tìm vị thiên nữ đó. Tuy nhiên, cuối cùng ta với tư chất nông cạn, còn chưa tu luyện được đến bước đó đã đến đại hạn của sinh mệnh…”