Câu nói “Em thua rồi” của Shimizu không làm Lily quá sốc, ngược lại còn khiến cô yên lòng.
Chiếc đai lưng từ trên không trung rơi xuống, tự động uốn cong xếp lại rồi rơi sang một bên.
Nếu chị Shimizu không còn vì những ràng buộc quá khứ mà đau khổ, không còn vì áy náy mà tự làm tổn thương mình, vậy thì, mình thua một lần, thua mười lần thì đã sao?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thái độ mà Lily thể hiện ra lại không phải như thế.
Bên hồ sen ánh sao màu nước, Lily nằm trên đất, chiếc hòa phục mất đi đai lưng và mái tóc xinh đẹp của cô xõa tung trên đất.
“Thua rồi, thì sao?” Đôi mắt Lily ánh lên sắc đêm, quay mặt đi, nhìn sang một bên, đôi môi hồng khẽ bĩu ra, nói với vẻ hơi không phục.
“Vốn dĩ, người thắng nên là em mà phải không? Chị muốn trả lại cho em những gì đã nợ, nhưng em lại không muốn, vì sao vậy?” Shimizu tuy đã có lại được sức mạnh của Bích Lạc Giới, vì cứu Lily mà đánh bại Sắc Giới Tôn Chủ, nhưng nội tâm của cô không vì vậy mà yên ổn, sự áy náy sâu sắc, tự trách không hề giảm đi bao nhiêu.
Tuy không rõ rốt cuộc là tại sao, thậm chí không thể xác định có phải là thật không, nhưng cô không thể tha thứ cho chính mình, cho dù đó là chính mình trong ký ức vỡ nát khó phân thật giả, đã tự tay đâm chết vị thần nữ đó.
Cô không thể tha thứ cho chính mình đã hết lần này đến lần khác, trong luân hồi sinh tử, làm những chuyện tổn thương Lily.
Thế là, cô thà rằng mình bị Lily đâm, chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô cảm thấy được chuộc tội.
“Chị, nếu chị nói là chuyện ở vách núi, đó chỉ là một sự hiểu lầm, chúng ta đã sớm quên đi rồi, lẽ nào còn có chuyện gì khác sao?”
Shimizu lại không có dũng khí để nói ra, chính cô cũng không thể chấp nhận được ký ức tàn nhẫn, đau thấu tim gan đó.
Lily tuy muốn biết, nhưng nhìn thấy nỗi đau trong mắt chị Shimizu, trong lòng lại đau nhói, thầm nghĩ: ‘Mình rõ ràng không sao, sao chị ấy đau lòng như vậy.’
Lily nói: “Bất kể là chuyện gì, nếu chị không nói, em cũng không muốn biết. Bất kể là chuyện gì, em tin rằng tấm lòng của chị đối với em là không thay đổi, nếu có biến cố gì, đó không phải là một sự hiểu lầm to lớn, thì chính là âm mưu gian trá của bọn gian thần trên trời. Chị, chị luôn nói đã làm tổn thương em, nhưng, người bị tổn thương sâu sắc nhất, không phải là chị sao?”
Lily nói rồi, đôi chân dài thon của cô cong lên, kẹp chặt lấy thanh kiếm của Shimizu, tay lại nắm lấy thanh kiếm, rút thanh kiếm tre từ giữa hai chân ra, dẫn dụ thanh kiếm tre lướt qua bụng dưới, eo, đến ngực của mình.
Ngón tay Lily như đang gảy dây đàn, lúc thả lỏng, lúc gảy, lúc nắm chặt.
Kiếm Thiên Đạo, cảm nhận của kiếm và người đã linh hồn tương liên, sự trêu chọc này, cơ thể của Shimizu đều có thể cảm nhận được.
“Chị Shimizu mới là người bị tổn thương sâu sắc nhất, nhưng, chị định chìm đắm trong sự tự thương hại, tự bi ai đó sao? Rõ ràng đã dùng thủ đoạn như vậy, khơi dậy chiến ý của em, thắng được em rồi, lẽ nào, cứ thế mà bỏ mặc em sao?”
Ánh mắt Lily dịu dàng, e thẹn mà lại kiên cường. Cô nắm lấy thanh kiếm tre, đưa vào trong ngực mình, vén vạt áo của mình sang một bên.
“Chị Shimizu, trả lời câu hỏi của em đi, em thua rồi, sẽ thế nào?” Lily nói với hơi thở ấm áp, hơi thở trắng nhè nhẹ tan trong màn đêm.
Mặt Lily đỏ bừng, nóng bỏng vô cùng. Nội tâm cô cũng đã mâu thuẫn mấy lần, áy náy, nhưng, chị Shimizu lại muốn tìm đến cái chết, đó là vì cô! Dù thế nào, cô cũng muốn chị Shimizu, lấy lại được sự tự tin để sống, lại một lần nữa có hứng thú với việc sống, tốt nhất là, không thể dứt ra được.
Ngực Shimizu tuy không được xem là quá đỗi đầy đặn, nhưng lồng ngực cùng với vai cô ngày càng phập phồng rõ rệt. Mặt nhuộm sắc đào, vẻ mặt dần dần trở nên như tiếng nỉ non kiều mị, trong tiếng nỉ non kiều mị lại còn mang một nỗi buồn cay đắng, một nỗi đau thương.
“Thua rồi sẽ thế nào? Lẽ nào em gái còn chưa biết sao?”
Shimizu cười mơ màng, nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm tre, một tay vén hoàn toàn vạt áo của Lily, vẻ trắng nõn đầy đặn, ấm áp của sắc đêm, làm cho ngay cả tâm nhìn của Shimizu cũng cảm thấy chói lóa.
Lúc này, Shimizu cảm thấy nỗi buồn, sự áy náy, đau khổ của mình được một loại ngọt ngào hắc ám mạnh mẽ hơn thay thế.
Shimizu quỳ một gối xuống, đầu gối vừa hay đâm vào một vị trí khó lòng diễn tả.
Cô cúi người xuống, vùi mình vào vòng tay ấm áp mà lại lạnh như ngọc, cao vút mà lại mềm mại này.
Shimizu thích trêu chọc dịu dàng, thích nắm giữ sự dịu dàng. Thân và tâm của Lily, đều có, đều tràn đầy những thứ mà Shimizu khao khát lại không có, cô muốn chiếm lấy, muốn chinh phục.
Dần dần, Shimizu dẫn dắt Lily biện giải những lời không thật lòng.
Nhưng, điều này sẽ không làm Shimizu dao động, chỉ có thể kích thích chiến ý ngọt ngào của cô.
Sau một nụ hôn sâu nồng cháy, Lily thở hổn hển không ra hơi, như thể bị bắt nạt, nhưng trên mặt lại có vệt hồng hạnh phúc, mà giữa hai hàng lông mày lại là sự phàn nàn hờn dỗi.
Shimizu nâng cằm Lily lên, đôi mắt long lanh như nước và ánh mắt dịu dàng gợn sóng mà yếu đuối như không chịu nổi gió của Lily gặp nhau, thầm nghĩ rõ ràng là một cơ thể thanh xuân có thể xông pha bão táp, tại sao lại phải tỏ ra yếu đuối như vậy? Như vậy chỉ làm cho chị tức giận, trừng phạt em gấp đôi thôi.
Nhưng đêm nay, đối với Shimizu mà nói, đối với hai mươi mấy năm thanh xuân cô đơn của Shimizu, đối với vô số năm đèn cô bóng lạnh của nguyệt ảnh mỹ cơ mà nói, thực sự là một ngày như thể sinh mệnh biến đổi.
Cũng lần đầu tiên, Shimizu hỏi ý kiến của nữ thần nằm dưới thân mình.
“Thua rồi, là phải trở thành người phụ nữ của chị đấy. Nhưng, chị sẽ cho em một cơ hội. Bây giờ hối hận, vẫn còn kịp đó.”
Lily lại e thẹn mà cười quyến rũ, nói: “Vậy em bây giờ hối hận rồi, chị thật sự sẽ…”
Còn chưa nói xong, đã bị Shimizu dùng một nụ hôn mạnh mẽ chặn miệng, truyền âm của thiếu nữ thẳng đến sâu trong Linh Cung của Lily.
Tiếp theo Lily thật sự hối hận rồi, đây rõ ràng là sự trừng phạt còn nghiêm khắc hơn cả việc nói không hối hận? Không, Lily bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ nói không hối hận mới là cách “được cứu”, chỉ là đối với việc mình không được tha thứ, Lily mới là không hối hận.
Sau lần thứ hai biển động núi rung, Shimizu nhìn khuôn mặt đẫm lệ như hoa lê trong mưa của Lily, hai má của chính mình cũng ửng hồng như hoa đào. Đôi môi anh đào hơi lạnh của cô khẽ mở, ánh mắt mê hoặc nhìn Lily gần như si mê nói: “Lily, chị yêu em.”
“Một ngàn năm, một vạn năm, triệu năm trước, đã yêu em rồi.”
“Sau này, một ngàn năm, một vạn năm, triệu năm sau, cũng sẽ mãi mãi yêu em! Chỉ cần linh hồn của chị còn một hơi thở, trong lòng chị sẽ chỉ có một mình em, tất cả của em, sẽ lấp đầy mọi nơi của chị.”
“Chị Shimizu…” Lily nghe những lời tình tứ bên tai của Shimizu, cảm nhận cơ thể lành lạnh của Shimizu, chỉ có vài nơi là tương đối nóng bỏng, đè lên cơ thể ẩm ướt, đầm đìa mồ hôi, ấm áp của mình. Một sự tan chảy gần như khiến hai người sắp hợp làm một, cùng với những lời tình tứ này, làm Lily cảm thấy say, say như trong mơ.
“Lily, chị muốn em, được không?” Shimizu đột nhiên ngẩng đầu, mái tóc xinh đẹp của cô rơi trên má Lily, mồ hôi nhỏ giọt bên môi Lily.
Trong vẻ mặt hạnh phúc, mê ly của Lily lại dâng lên một nỗi áy náy.
“Chị…”
Một lòng chỉ đắm chìm trong sự cao quý trong sạch tự cho là của mình, lại làm tổn thương những người chị em đã cùng mình ràng buộc sinh tử.
Cảm ngộ của Tiền bối đối với thế giới, đối với sinh mệnh đã vượt ra khỏi kiến thức của Lily. Tuy Lily lúc này, vẫn cảm thấy có chút có lỗi với Tiền bối.
Nhưng, không phải vì Tiền bối nói như vậy, mình mới cùng Shimizu đến thời khắc quan trọng này.
Đây là tâm tư của Tiền bối.
Nhưng, đây cũng là quyết định của chính Lily.
‘Lily không thể hiểu được đến tầng lớp cao sâu như Tiền bối, nhưng, nói ta lẳng lơ cũng được, không trong trắng cũng được, tất cả những sự xấu hổ này, tất cả tội lỗi này, cứ để ta gánh chịu. Dù vậy, ta cũng không thể để chị Shimizu, không thể lại để các chị em vì ta mà bị tổn thương.’
Giây phút này, Lily thẳng thắn đối mặt với chính mình, thẳng thắn bao dung thế tục, bao dung tất cả quan niệm của trời đất thần minh.
‘Nhưng, ta không phải chỉ vì muốn an ủi chị Shimizu, muốn bù đắp cho chị Shimizu hoặc vì nghĩ rằng Tiền bối nói như vậy, ta mới làm như vậy.’
‘Ta làm như vậy, vì ta muốn làm như vậy.’
Trong mắt Lily ánh lên vẻ trong trẻo, không xấu hổ. Thật lòng đối mặt với chính mình, đối mặt với các chị em, mới là sự thuần khiết chân chính, chí cao.
Tuy nhiên, những gì Lily nói ra lại không phải là sự giác ngộ cao xa này, mà là có chút làm nũng…
Cô hơi quay mặt đi, ngậm lấy mu bàn tay của mình, nói: “Nếu em nói không được, chị sẽ tha cho em sao?”
Shimizu thâm tình hôn lên vành tai của Lily, làm Lily run rẩy không thôi.
“Chị, đợi, đợi một chút. Chị Shimizu, nghe em nói.”
“Em nói đi, em gái.”
“Em… em với chị, cũng… là… không được~~~” Trên khuôn mặt trắng nõn của Lily một màu đỏ bừng, thân hình run rẩy.
“Vậy sao? Hiểu rồi.” Shimizu đột nhiên lạnh lùng nói.
“Hả?” Lily kinh ngạc xen lẫn thất vọng.
Thấy Lily hơi có vẻ lo lắng, thậm chí có chút thất vọng, Shimizu đột nhiên lại mê hoặc thì thầm bên tai Lily: “Quay người lại.”
“Hả? Tại… tại sao chứ? Rõ… rõ ràng đã nói không được mà…” Chút thất vọng trong giọng nói của Lily lại biến mất.
Chút tâm tư này của Lily, Shimizu ở thế thượng phong, sao lại có thể không nhìn thấu? Có lúc, đối với câu trả lời của Lily, cũng không thể chỉ nhìn mặt cô ấy, không phải sao?
Rõ ràng giống như đã xác nhận nói không được cũng sẽ không được tha, mới nói không được. Điều này chỉ làm cho Shimizu càng nắm giữ cục diện.
Shimizu không giải thích, mà đưa ra kết luận: “Vậy bây giờ, chị sẽ biến em trở thành người phụ nữ của chị, quay người lại.”
“Hả?” Lily căng thẳng không chịu nổi: “Tại, tại sao phải quay người lại ạ…”
Lily miệng thì chất vấn, hỏi, nhưng cơ thể lại làm theo.
Shimizu ôm lấy Lily từ phía sau, quỳ xuống cúi người, áp vào tấm lưng ngọc ngà của em gái, thì thầm bên tai cô: “Bởi vì chị là cái bóng của em, dĩ nhiên là phải ở sau lưng em rồi.”
“Sao, sao lại như vậy chứ?” Lily mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại, run rẩy, cũng không biết Shimizu sẽ làm gì sau lưng mình…
Đêm không tàn, người đẹp không nghỉ, nước ao sao, sóng sánh vô hạn.
Cũng không biết, đêm dài của Bích Lạc Giới này đã kéo dài bao lâu.
…
Tóm lại…
Tất cả chỉ thật sự đón nhận sự lắng dịu ngọt ngào khi ánh bình minh hiếm hoi ghé đến.
Cơ thể ngọc ngà của hai thiếu nữ cuộn lấy nhau, mười ngón tay đan vào nhau, mái tóc dài quyện vào nhau, gối lên những chiếc lá tre sột soạt xanh hoặc vàng.
Một vệt bóng tre màu tím theo ánh bình minh, chiếu lên cơ thể trắng như ngọc tuyết.
11 điểm :D mọe câu nó lấp lửng dậy đó, tôi hỏi 10 thứ AI cũng dịch vậy :))) trong raw thật sự có tới 3 dấu ~... Cmn, cảnh sếch ngắn nhất tôi từng đọc Khonggggg, đừng có tóm lại, viết nhiều lênnnnnn, máaaaa