Bên trong đại trận phòng ngự, truyền âm bằng thần lực thông thường sẽ bị chặn lại, nhưng không thể ngăn cản việc truyền âm thông qua Yata no Kagami.
Ayaka lập tức truyền âm cho tất cả các chị em.
“Lục Đạo Luân Hồi Tỏa Hồn Đại Trận? Trước đây Susanoo tấn công Hanachirusato chính là để bắt chúng ta vào trận này.” Kaguyahime nói.
“Susanoo quả thật thâm độc nhỉ. Nếu không phá trận thì khó mà công phá vào Ngự Linh Cung. Nhưng nếu chúng ta phá trận thì chẳng khác nào tự mình đưa thân đến cửa, một khi có sơ suất sẽ bị bắt vào trận pháp này, bị hắn lợi dụng để tấn công Đại Thần Amaterasu.” Uesugi Rei lúc này đang đứng trước một vết nứt khổng lồ trong Ngự Linh Cung. Vết nứt này sâu không thấy đáy, một phần cung điện của Ngự Linh Cung từ nơi này đã bị đứt làm đôi, không biết từ đâu mà có. Uesugi Rei cảm nhận được, trận nguyên mà cô phải phá hủy dường như ở sâu trong vết nứt này.
Các chị em Thần Tướng đều đã phải chịu đựng vô số dao động phản phệ, dốc sức xông đến nơi này, thế nhưng ai có thể ngờ được, lại bị Susanoo giăng ra gian kế trên chính con đường phá trận này!
Thế nhưng, không một ai lùi bước.
Lùi bước? Lùi về đâu?
“Đã đến đây rồi, phía trước là cạm bẫy cũng được, là quỷ kế cũng được, cũng chỉ có thể đập nát nó mà thôi.” Kimiko truyền âm nói.
“Nếu chúng ta rút lui, lần sau phá trận chắc chắn lại có biến số cực lớn! Mấu chốt là… kéo dài thời gian cũng chính là điều Susanoo mong muốn. Chưa nói đến việc Susanoo có để chúng ta rút lui hay không, đều đã đến nơi này, dù bây giờ Susanoo không màng đến Nhân Quả đạo mà ngăn cản chúng ta, hoặc tập trung lực lượng ngăn cản một vài chị em trong chúng ta, thì cũng nhiều nhất chỉ là mấy chị em đó sẽ không phải chịu phản phệ nữa mà thôi, nhưng sức phản phệ mà chúng ta đã phải chịu là không thể thay đổi.” Haihime nói.
“Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận không phải là trận pháp công phòng, không liên quan đến chiến đấu. Có hay không, chúng ta đều phải đối mặt với những Đạo Thần vô địch trấn giữ trận nguyên.” Shimizu truyền âm.
Chính là như vậy, Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận chỉ làm tăng thêm hậu quả thất bại của các chị em, khiến họ phải chịu áp lực lớn hơn, nhưng không ảnh hưởng đến thực lực chiến đấu của hai bên.
Bên trong một đại điện đen nhánh đổ nát, có từng vết đao khổng lồ, thi thể của mấy tên Đạo Thần thượng vị nằm la liệt, số lượng quân cổ thần bị chém giết càng không thể đếm xuể.
Lily lại đứng giữa vô số hài cốt này.
“Đây là một ván cược.” Cô lạnh lùng nói, “Susanoo tuy tự cho rằng đã dụ chúng ta vào cạm bẫy, nhưng hắn phải phân tán thuộc hạ mạnh nhất của mình ra bảy nơi, cũng đã mất đi cơ hội có thể tập trung lực lượng để ngăn cản một bộ phận chị em của chúng ta, từ đó giữ vững đại trận. Trận chiến này, chúng ta không có đường lui, Susanoo cũng không có đường lui!”
“Không sai, không có đường lui.” Ánh mắt Ayaka vô cùng ngưng trọng, nhìn thẳng vào Ame-no-Fukio-no-kami đang tỏa ra uy áp đáng sợ.
Không có đường lui, cũng quyết không lùi bước.
Đây là trận chiến Thiên Vương Sơn, quyết định vận mệnh của Tam Giới!
(“Thiên Vương Sơn” (天王山) vốn là một ngọn núi thật ở Nhật (thuộc Kyoto), nổi tiếng trong lịch sử vì từng là nơi diễn ra trận chiến quyết định thắng bại giữa phe Toyotomi Hideyoshi và phe Mitsuhide Akechi năm 1582. Về sau, “Thiên Vương Sơn” được dùng làm thành ngữ, nghĩa là trận chiến then chốt, mang tính quyết định.)
“Chị Ayaka, Ame-no-Fukio-no-kami đó có thủ đoạn cực mạnh chuyên để đối phó với nữ thần, chị phải hết sức cẩn thận.” Lily lo lắng truyền âm.
“Lily…” Ayaka nắm chặt naginata, “Chị tuyệt đối sẽ không ngã xuống ở đây.”
Thế nhưng, ván cược này tuy trông như một con dao hai lưỡi, nhưng thực tế vẫn có lợi cho Susanoo. Chỉ cần một đường có chị em chiến bại, vậy thì toàn bộ cuộc chiến phá trận sẽ tuyên bố thất bại, hơn nữa người chị em chiến bại sẽ bị đưa lên đại trận, bị hút năng lượng để tấn công Đại Thần Amaterasu. Mà các chị em, bắt buộc phải toàn thắng!
Có lẽ con đường của Lily có thể nắm chắc phần thắng, nhưng các chị em khác muốn chiến thắng những Đạo Thần vô địch mạnh nhất dưới trướng Susanoo, hơn nữa mỗi nơi chưa chắc đã chỉ có một tên, điều này, khó khăn biết bao?
“Không ngờ mình lại là trận chiến đầu tiên của trận quyết chiến này, mình bắt buộc phải thắng!”
Nếu mình chiến bại sẽ khiến chiến cục rơi vào thế bất lợi toàn diện, thậm chí thua cả ván cờ.
Bắt buộc phải thắng!
Ayaka thở dốc sâu lắng. Mặc dù lúc này thể lực của cô hồi phục vô cùng có hạn, đối mặt với Ame-no-Fukio-no-kami mà dù ở trạng thái toàn thịnh cũng ở thế yếu hơn, cô lại đột nhiên phát động tấn công trước.
Ayaka khẽ vung tay, trên không trung từ hư không xuất hiện sáu đạo chú phù, mỗi một đạo chú phù đều mang theo một màu Nguyệt Lực. Mặc dù Ayaka am hiểu Anh Nguyệt Lực, nhưng đã sớm dùng bí pháp tương dung giữa các chị em Lục Thần Tướng để có thể hấp thụ Nguyệt Lực của họ, từ đó luyện chế ra loại Lục Sắc Chú Phù này.
Đây là lá bài tẩy, sẽ không dễ dàng sử dụng.
Ayaka vừa ra tay đã dùng đến một trong những sát thủ giản của mình.
Trận chiến này, có lẽ là trận chiến cuối cùng của cô trong trận quyết chiến này, là trận chiến quan trọng nhất, không cần phải giữ lại gì nữa.
Sáu đạo chú phù bay về phía Ame-no-Fukio-no-kami, không ngừng lớn lên trên không trung, hóa thành sáu tấm bình phong như ngọc lấp lánh với những sắc trăng khác nhau, trên mỗi một tấm đều có một bức phù điêu Thiên Nữ với tư thế chiến đấu và vũ điệu dường như hòa làm một.
“Ồ?” Ame-no-Fukio-no-kami liếc mắt một cái, sáu đạo Nguyệt Lực đồng thời xuất hiện cũng khiến hắn có chút khó xử.
Sáu tấm bình phong màu sắc bắt đầu nhanh chóng xoay quanh Ame-no-Fukio-no-kami, sau đó dựng thẳng lên, vây hắn vào giữa.
“Thứ gì vậy?” Ame-no-Fukio-no-kami búng ngón tay, bắn ra một đạo thần kiếm màu trắng bạc. Khi thần kiếm này bắn lên một trong sáu tấm bình phong, bức phù điêu Thiên Nữ trên đó lại cử động, vung vũ khí trên bình phong chống đỡ, đánh tan thần kiếm.
“Ồ? Lại có thủ đoạn kỳ lạ như vậy?” Ame-no-Fukio-no-kami kinh ngạc. Bức phù điêu Thiên Nữ vừa đánh tan thần kiếm đột nhiên bay ra khỏi bình phong, toàn thân tựa như được điêu khắc từ ngọc thạch. Vị Thiên Nữ này vung binh khí, chém về phía Ame-no-Fukio-no-kami.
“Đòn tấn công của phụ nữ? Dù là phụ nữ bằng đá, ta cũng có thể làm cho cô ta tan chảy.” Ame-no-Fukio-no-kami cười phóng túng, trong mắt bắn ra một luồng quang lan kỳ lạ. Ánh mắt bình thường của hắn cũng đã có thể khiến vô số phụ nữ si mê, quang lan này là đồng thuật. Thân là con trai của Izanami, thân phận hắn tôn quý biết bao, trời sinh đã có thiên phú dị bẩm.
“Vù!”
Ngọc thạch Thiên Nữ lại một kiếm chém về phía Ame-no-Fukio-no-kami, hắm kinh hãi, vội vàng né tránh.
“Vô dụng?”
Ở bên ngoài, Ayaka dùng lá bài tẩy chú pháp này tấn công Ame-no-Fukio-no-kami còn có một nguyên nhân nữa là có thể câu thêm thời gian để hồi phục một chút thể lực.
“Tà niệm của ngươi không chỉ khiến người ta ghê tởm, không ngờ ngươi còn ngu xuẩn đến vậy.” Ayaka thừa biết Lily đã từng mang linh thể hóa thân của một cậu bé trai. Nếu trong số các nam tử của Tam Giới, có ai có thể khiến Ayaka ít nhiều cảm thấy không tệ, vậy thì đó chính là linh thể năm xưa của Lily.
(? hồi nào vậy)
Dĩ nhiên, cũng chỉ là cảm thấy không tệ mà thôi, không thể nào thật sự chấp nhận được.
Còn về Ame-no-Fukio-no-kami, thật sự khiến cô cực độ chán ghét, lúc này lại càng cảm thấy khinh bỉ. Ame-no-Fukio-no-kami này e rằng trời sinh đã dựa vào ngoại hình và thực lực của mình mà gây họa cho vô số phụ nữ. Dù đối phương không thuận theo cũng có thể dựa vào thiên phú đồng thuật để khống chế họ, sớm đã quen với việc hễ thấy phụ nữ xinh đẹp là cho rằng trời sinh nên quỳ xuống phục tùng hắn.
Lần này, đã ăn quả đắng.
“Thiên phú và thần lực của ta trời sinh khắc chế Mị Thiên Đạo, có thể kích phát, điều khiển Mị Thiên Đạo. Ngọc thạch Thiên Nữ này đã dùng Mị Thiên Đạo để điều khiển, tại sao thiên phú của ta lại vô hiệu?” Ame-no-Fukio-no-kami vừa né tránh đòn tấn công của Ngọc thạch Thiên Nữ vừa trong lòng kinh hãi.
Một pho tượng Ngọc thạch Thiên Nữ này tuy xuất từ bình phong, nhưng đã dung nhập tâm niệm và tinh túy mị đạo của các chị em Thần Tướng, trong đó ẩn chứa cả tâm niệm vô cùng đơn thuần chấp nhất của Shimizu, thậm chí sức kháng cự đối với thiên phú của Ame-no-Fukio-no-kami còn mạnh hơn cả chính Ayaka. Sức chiến đấu cũng đạt đến trình độ Đạo Thần bình thường, không hề tầm thường.