Nhân Quả đạo, gieo nhân gặt quả.
Thành thật mà nói, phải chịu đựng sức phản phệ cực lớn, nhưng nếu có ai đó có thể siêu thoát khỏi Nhân Quả, điều khiển được Nhân Quả, vậy thì đây sẽ trở thành một luồng sức mạnh không thể tưởng tượng.
Ayaka vốn là một nữ thần có lĩnh ngộ cực hạn về Mị Thiên Đạo, dao động mị đạo kịch liệt hình thành trong cơ thể do sức phản phệ, vào lúc lĩnh ngộ của cô được thăng hoa, vào lúc không còn chút do dự vì một trái tim chân thành, ngược lại đã bị cô điều khiển.
Ayaka bay vút lên không, phiêu diêu múa giữa bầu trời, naginata theo vũ điệu của cô vạch ra một quang hoa màu anh đào thê mỹ. Món binh khí này, dường như đã trở thành một phần của điệu múa.
Chiến và vũ đã kết hợp đến cực hạn.
Rực!
Đao hoa tuyệt mỹ của naginata chém về phía Ame-no-Fukio-no-kami đang kinh ngạc.
Ame-no-Fukio-no-kami dùng mộc giản chống đỡ.
Keng!
Như dòng nước chảy róc rách, nhưng lại sắc bén vô cùng.
Một sự chấn động đáng sợ, xung quanh toàn là âm thanh mê hoặc ly kỳ, nhưng lưỡi đao lại mang theo sức mạnh quyết đoán, đánh bay Ame-no-Fukio-no-kami ra ngoài, ngay cả cặp Dị Bảo Ngoại Đạo của hắn cũng xuất hiện một vết đao.
Một chấn này, Ame-no-Fukio-no-kami cảm thấy kinh mạch, tạng phủ của mình đều đã bị tổn thương nhất định.
“Không, không thể nào!” Ame-no-Fukio-no-kami một mặt điều động thần lực tự chữa lành, một mặt kinh ngạc vô cùng, “Mộc giản làm từ Thiên Chi Ngự Trụ của ta, sao có thể bị chém nứt? Trừ phi là binh khí ở cấp bậc Kusanagi-no-Tsurugi, ngươi, trong tay ngươi không phải là Đại Ngự Tân Chủ Thần Khí, làm sao có thể làm được hả!?”
Nào biết rằng, Mị Thiên Đạo của Ayaka lúc này đã đạt đến một độ cao mà chưa từng có thần minh nào trong Tam Giới chạm tới, lại thêm việc ngược lại đã khống chế được mị ý kịch liệt do sức mạnh Nhân Quả gây ra. Uy năng này đã vượt qua giới hạn mà một nữ Đạo Thần có thể đạt được.
Rực!
Ayaka lăng không múa naginata.
Ầm! Một đạo kiếm mang cắt ngang đại điện ập đến. Ame-no-Fukio-no-kami chỉ có thể chật vật lăn mình né tránh, một bên của cả đại điện bị chém nứt, để lộ ra bầu trời u ám.
Ame-no-Fukio-no-kami hoàn toàn không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đi.”
Ame-no-Fukio-no-kami ném về phía Ayaka từng món cơ quan bằng gỗ cổ.
Đều là những bảo vật mạnh hơn cả cơ quan hình cụ mà Ayaka đã trúng trước đó. Những cơ quan bằng gỗ này bay về phía Ayaka, bao vây cô, biến hóa ra đủ loại hình thái kỳ dị tấn công cô.
Còn Ayaka căn bản xem như không có gì, ánh mắt kiên trinh, múa naginata, từng đạo kiếm mang màu anh đào tuyệt mỹ chém nát tất cả những cơ quan này.
“Cái gì… Chuyện này…” Giờ phút này, Ame-no-Fukio-no-kami đã không biết phải làm sao nữa.
Nữ thần này, nữ thần vốn dĩ nên bị hắn dễ dàng đánh bại, sa ngã thành đồ chơi của hắn, tại sao lại có thể không bị ảnh hưởng bởi phản phệ? Uy năng còn có thể đột ngột tăng mạnh trong tình huống kiệt sức? Lẽ nào cô ta vẫn luôn giả vờ? Lẽ nào Fujiwara no Ayaka này mới là Thần Tướng mạnh nhất!??
…
Tiếng khóc than, bi thương biết bao… hối hận biết bao…
Kimiko đã vào sâu trong một đại điện ở một bên của Ngự Linh Cung. Nơi đây, địa thế khá thấp, xung quanh từng quanh năm chìm trong mây mù, trong sương có hoa anh đào trời nở rộ, bên cửa sổ có cá chép gấm mây bơi qua, vốn là nơi Đại Thần Amaterasu mời các vị thần đến uống ngự tửu, thưởng thức hoa anh đào trời, cá chép gấm mây, tên là Thiên Hải Cung.
Tiếng khóc chính là từ trong Thiên Hải Cung truyền ra.
Kimiko bước vào Thiên Hải Cung, nơi yến tiệc trong thâm cung năm xưa lúc này đã là một vùng tan hoang bừa bộn.
Bên trong thâm cung, có một pháp trận lục giác quỷ dị, pháp trận tỏa ra từng luồng ánh sáng khiến nữ giới tim đập mạnh.
Trên pháp trận, treo một nữ tử, tóc đen xõa tung, y phục rách nát, trên người đầy những vết roi, trông như đã chịu đủ mọi cực hình. Nữ tử này thê mỹ, thần thể suy yếu nhưng vẫn đang không ngừng bị đại trận hút lấy tinh hoa sinh mệnh.
“Amanigyaku?” Tuy là kẻ địch, nhưng nhìn thấy thảm trạng như vậy, Kimiko vẫn cảm thấy trong lòng rung động.
Amanigyaku hấp hối, ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng của pháp trận, sắc da của cô ta càng trở nên thê thảm hơn.
“Ngươi là ai… là ai?” Ánh mắt Amanigyaku tối đen, yếu ớt ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhưng lại như không nhìn thấy gì cả.
“Mắt của ngươi sao rồi?” Kimiko hỏi.
“…” Amanigyaku cúi đầu, dường như không muốn nói thêm.
“Lục Đạo Luân Hồi Tỏa Hồn Trận, ngay cả thị lực của ngươi cũng đã cướp đi luôn rồi à?” Kimiko hỏi.
“Tất… tất cả những thứ tốt đẹp, đều có thể hóa thành năng lượng mạnh mẽ… không chỉ là linh hồn…” Giọng Amanigyaku thê thảm nói, nghe qua vô cùng không ổn định, yếu ớt.
Kimiko trong lòng cũng cảm thấy nặng nề. Dù là kẻ địch, nhưng cùng là phụ nữ, thấy một nữ cường giả năm xưa bị đối xử như vậy, cô cũng khó lòng chịu đựng.
“Tuy ta không muốn cứu ngươi, nhưng nếu mặc kệ ngươi, sinh mệnh lực của ngươi sẽ bị dùng để tấn công Đại Thần Amaterasu. Haizzz, cứ kéo ngươi xuống vậy trước vậy.”
Kimiko nói rồi, trong tay xuất hiện huyết trảo, định phá hủy đại trận này.
“Amanigyaku, nhân vật số hai của Tân Thiên Nữ Quân nhà ngươi trông thảm hại thật đấy nhỉ, lại phải để kẻ địch của mình cứu sao?” Phía sau những cột trụ u ám, tiếng bước chân rung chuyển vang lên, hai pho tượng thần hùng tráng, cao lớn bước ra.
Người nói chính là Gōzanze Myōō, còn bên cạnh là Fudō Myōō.
“Có điều, ngươi vẫn chưa phải là thảm hại nhất. Mấy người chị em tướng tinh của ngươi đều đã bị hút cạn sinh mệnh lực, trở nên như phàm nhân, lúc nửa sống nửa chết bị ban thưởng cho chúng cổ thần rồi. Tiếc thật, thực lực đại giảm, các cô ta không chịu nổi sự vầy vò của đông đảo chúng cổ thần, đều chết hết cả rồi.” Fudō Myōō hai mắt lóe sáng, giọng nói trầm thấp.
Nghe thấy tin này, Amanigyaku chỉ khẽ quay mặt đi, dường như không muốn đối mặt.
“À phải rồi, thủ lĩnh Tân Thiên Nữ của các ngươi, Suseri-hime cũng đã sớm chiến tử luôn rồi.” Gōzanze Myōō bổ sung.
“Suseri-hime đại nhân, người…” Mặc dù cuối cùng Suseri-hime đã bỏ rơi bọn họ, nhưng nghe tin cô ta tử trận, thân thể Amanigyaku vẫn run lên.
Hai đại Minh Vương không để ý đến Amanigyaku đang hấp hối nữa, quay người chắn trước trận pháp, đối mặt với Kimiko.
“Ồ? Xem ra vận may của lão nương không tệ lắm nhỉ? Lại có hai hán tử cường tráng đến bầu bạn luôn à?” Trên mặt Kimiko dường như ửng lên một vệt hồng khó đoán, nói với vài phần trêu tức.
“Ngươi, con yêu hồ đã mê hoặc vô số quân vương nhân gian, đừng hòng đến đây lừa gạt bọn ta.” Fudō Myōō giơ cao bảo kiếm, trên vật trang trí hình tròn sau vai, từng luồng thần quang lưu động.
“Ồ?” Kimiko vốn định giả vờ yêu diễm vũ mị, nhân cơ hội ám sát trước, tiêu diệt hoặc trọng thương một tên, xem ra không đơn giản như vậy. “Xem ra, hai người các ngươi, uổng công có thân hình oai vũ hùng tráng như vậy, mà lại không có hứng thú với mỹ nữ à? Hay là, thân thể làm từ bùn nát của các ngươi, căn bản không có năng lực đó?”
“Tamamo-no-Mae! Ngươi dám sỉ nhục Minh Vương cổ thần chúng ta!?” Fudō Myōō đại nộ, từng bước áp sát.
Gōzanze Myōō ba đầu sáu tay, cầm ba loại cổ binh khí cũng áp sát Kimiko, “Tamamo-no-Mae, ngươi nói sai rồi, bọn ta không phải không có hứng thú với mỹ nữ, nếu không bọn ta hà cớ gì lại xin mệnh lệnh đến trấn thủ nơi này? Chẳng qua, cách mà bọn ta hứng thú với mỹ nữ, không giống như cách mà ngươi, một yêu cơ, tưởng tượng đâu.”
“Không sai, Tamamo-no-Mae. Đem một đại mỹ nữ kiều mị trưởng thành, da trắng như ngọc, dùng những cây đao cùn cổ xưa nặng trịch của bọn ta, từng nhát từng nhát một băm thành từng mảnh, trong lúc đó lắng nghe những tiếng la hét tuyệt vọng mỹ diệu nhất thế gian mà họ phát ra, huynh đệ bọn ta, thích nhất như vậy.” Giọng nói trầm thấp rung động của Fudō Myōō dường như mang theo cả sự vặn vẹo của sóng âm.