Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 97

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5418

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11758

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13697

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1918

Từ Chương 1 đến Chương 465 - Chương 96: Đằng đó thật sự tin là đã hiểu ông hả? (1)

Nét mặt của người đàn ông khá kỳ lạ.

Nên miêu tả chúng thế nào đây?

Trước hết, anh ta không phải người châu Á. Thế nhưng, buồn cười thay, anh ta lại có nét giống người châu Á.

Liệu đây có phải là khuôn mặt của một người pha trộn nhiều chủng tộc khác nhau không?

Mũi anh ta thon dài, môi mỏng đỏ mọng, và đôi mắt to chắc chắn là của người phương Tây. Nhưng khi tất cả các đặc điểm này kết hợp lại thành một khuôn mặt, kết quả lại mang một nét phương Đông khó tả.

Thêm vào đó, mái tóc trắng tinh cắt tỉa gọn gàng cùng khuôn mặt trông trẻ trung của người đàn ông chỉ càng làm mọi chuyện thêm rối rắm.

Tuy nhiên, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để miêu tả trọn vẹn người đàn ông xa lạ này.

Không, cảm giác kỳ lạ mà người ta nhận được khi đối mặt với người đàn ông này không chỉ đơn thuần vì vẻ ngoài của anh ta. Cảm giác này dường như vừa mang sự thanh thản, lại vừa mang sự lo lắng.

Đó là cảm giác mà Choi Jung-Hoon nhận được từ người đàn ông xa lạ này, một thứ gì đó không thể diễn tả thành lời.

「Ngươi là ai?」 (Choi Jung-Hoon)

Thường ngày, Choi Jung-Hoon không phải là người sẽ hỏi một câu như vậy.

Sau khi thốt ra một câu hỏi hiển nhiên và phổ biến như thế, Choi Jung-Hoon bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Người ta có thể lựa chọn hành động của mình khi có một chút không gian để xoay sở.

Nếu thấy một vụ lở đất trên đường phía trước khi đang lái xe, người ta sẽ dừng xe và quay lại, hoặc tìm một con đường khác để tránh chướng ngại vật. Hoặc, thậm chí nghĩ ra những cách khác để vượt qua rắc rối của họ. Tuy nhiên, nếu đá rơi bất ngờ vào đầu người nào đó, thì hành động của người đó sẽ khá rõ ràng.

Choi Jung-Hoon xác định mình đang ở trong một tình huống như vậy.

Ngay khi nhìn thấy người đàn ông tóc trắng này, Choi Jung-Hoon cảm thấy bất an và lo lắng vì một lý do nào đó. Cứ như thể anh sẽ không thể đứng yên nếu không làm hoặc nói gì đó.

Đó là một kiểu lo lắng khác so với những gì anh cảm thấy từ Yi Ji-Hyuk.

「Không biết nên trả lời thế nào đây nhỉ.」 (Người đàn ông tóc trắng)

Khoảnh khắc người đàn ông tóc trắng đáp lại, Choi Jung-Hoon chợt nhận ra.

....Và đó là, sự 'khác biệt' giữa Yi Ji-Hyuk và người đàn ông tóc trắng.

Nếu người trước khiến anh nghĩ đến một quả bom biết đi, biết nói, thì người sau lại giống như một sự tồn tại được tạo ra hoàn toàn từ hình thái độc ác thuần khiết nhất.

「Đã khá lâu rồi kể từ khi có ai đó hỏi tôi chính xác câu đó. Kết quả là, tìm một câu trả lời phù hợp không dễ như tôi nghĩ, tôi phải nói thật. Ừm.... Tuy nhiên, không trả lời câu hỏi của quý ngài trong lần gặp đầu tiên thì quả là bất lịch sự.」

「Tôi đã từng được gọi bằng nhiều cái tên trong quá khứ, nhưng cái tên hiện tại tôi đang được gọi có lẽ là cái nổi tiếng nhất trong số đó. Tên của tôi.... là ‘Alpha’.」

Người đàn ông tóc trắng tự giới thiệu mình là Alpha khi một nụ cười đẹp trai nở trên môi anh ta.

Và nhìn thấy nụ cười đó, từng sợi tóc trên người Choi Jung-Hoon dựng đứng cả lên.

Chuyện gì vậy?

Điều gì đang khiến anh ta lo lắng và... sợ hãi đến vậy?

「Hừm.」 (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk dồn trọng lượng sang một chân và quay người về phía Alpha.

「Còn ngươi thì là cái thá gì?」 (Yi Ji-Hyuk)

Phù....

Choi Jung-Hoon thở hắt ra một hơi sâu sau khi câu nói đó được thốt ra. Chỉ đến lúc này anh mới nhận ra rằng mình đã nín thở dưới áp lực khủng khiếp này.

Chỉ khi Yi Ji-Hyuk bước lên phía trước và chen vào giữa, Choi Jung-Hoon mới cảm thấy mình không còn chịu áp lực từ Alpha nữa.

‘Chỉ mình mình thôi sao?’ (Choi Jung-Hoon)

Choi Jung-Hoon nhanh chóng đảo mắt xung quanh.

Không ngạc nhiên, anh thấy Jeong Hae-Min với sắc mặt hơi kém, trong khi Kim Dah-Hyun đang run rẩy khá rõ rệt, thậm chí còn hơn cả Choi Jung-Hoon. Seo Ah-Young cũng run rẩy một cách không thể nhận thấy.

Chỉ có Yi Ji-Hyuk dường như không bị ảnh hưởng, thư thái.

Nhưng, điều đó không đúng.

Ngay cả biểu cảm của Yi Ji-Hyuk cũng cứng lại so với bình thường. Choi Jung-Hoon nghĩ đây là lần đầu tiên anh thấy biểu cảm như vậy từ chàng trai trẻ.

「Nếu quý ngài hỏi tôi là cái gì.... Chà, tôi tự hỏi. Liệu tôi có nên trả lời là ‘Tôi là con người’ không?」 (Alpha)

「À. Vậy ra ngươi là loại mà ta ghét, hiểu rồi.」 (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk gãi mạnh sau gáy, rồi hỏi.

「Thôi được, kệ đi. Vậy, điều gì sẽ gây rắc rối cho ngươi đây?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Tôi chỉ cần mang quý ngài đằng sau lưng anh đi mà thôi.」 (Alpha)

「Hả?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Một người dịch chuyển là một tài sản quan trọng và hiếm có. Anh ta là người mà tôi rất cần. Chính vì vậy.... Xin lỗi, nhưng tôi sẽ rất biết ơn nếu anh vui lòng giao phó việc xử lý quý ngài đó cho tôi.」 (Alpha)

「Ừm. Ta có cảm giác muốn thưởng cho ngươi vì đã cho ta nghe một vài câu chuyện tào lao đầy sáng tạo vừa nãy. Vậy, ngươi có thích một nắm đấm không?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Không phải là tôi không đặc biệt thích nó, nhưng đáng tiếc là hiện tại tôi không có bất kỳ ham muốn nào cho một nắm đấm. Nhưng, mọi người, liệu mọi người có hiểu rõ lời tôi nói không?」 (Alpha)

「....Ngươi đang nói cái quái gì vậy?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Ừm, thì ra là.... Đây đúng là một năng lực tiện lợi nhỉ? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trò chuyện với người nước ngoài lại đơn giản và dễ dàng đến vậy. Thật sự là rất vui.」 (Alpha)

‘Anh ta đang nói cái gì vậy?’ (Choi Jung-Hoon)

Khi Choi Jung-Hoon đang cau mày bối rối, thì sự cáu kỉnh bắt đầu hiện rõ trên mặt Yi Ji-Hyuk.

「Vậy, ngươi định làm gì? Nếu ngươi muốn mang hắn đi, sao không thử đi?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Tất nhiên rồi.」 (Alpha)

Thậm chí trước khi Alpha nói xong.... chuyện đã xảy ra.

*SFX cho một bề mặt cứng – có lẽ là sàn nhà – đột ngột vỡ ra*

Sàn nhà đột nhiên bật lên, và gần như ngay lập tức, xúc tu đen của Yi Ji-Hyuk đang chỉ vào mặt tên sát thủ bị hất văng ra.

「Hả?」 (Yi Ji-Hyuk)

Một bóng người từ dưới đất vụt lên và hất xúc tu của Yi Ji-Hyuk ra, sau đó tóm lấy tên sát thủ.

「Mục tiêu đã được bảo toàn. Dịch chuyển, ngay lập tức.」 (?)

Ngay khi những lời đó được nói ra, tên sát thủ nhanh chóng khởi động năng lực dịch chuyển của mình, và cả hai biến mất khỏi chỗ đó.

「À....」

Choi Jung-Hoon sững sờ thốt ra một tiếng thở dài thất vọng.

Họ đã trải qua biết bao nhiêu rắc rối, vậy mà cuối cùng vẫn để mất tên sát thủ!

Yi Ji-Hyuk khẽ cau mày, và chuyển ánh mắt trừng trừng trở lại hướng của Alpha. Anh định ngăn chặn việc dịch chuyển trước khi nó xảy ra, nhưng một kiểu can thiệp nào đó đã xuất hiện đúng lúc. Nếu không phải vì thế, anh sẽ không bao giờ để chúng đi dễ dàng như vậy.

「Hắn trông như thể đã trải qua nhiều chuyện xui xẻo, nên ta định nhẹ tay với hắn đấy chứ.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Tôi rất biết ơn sự cân nhắc của anh. Tuy nhiên, tôi tin rằng để tôi mang người đó đi là điều tốt nhất.」 (Alpha)

「Ta khá thích cái miệng trơn tru của ngươi, nhưng.... Sao ta lại cảm thấy tức điên lên thế này nhỉ?」 (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk khẽ nghiêng đầu.

Vì lý do nào đó, tên này đang khiến anh khó chịu.

Tuy nhiên, chỉ có một lý do duy nhất khiến anh chưa tiêu diệt Alpha hoàn toàn.

Mặc dù người đàn ông tóc trắng đang khiến anh khó chịu, Yi Ji-Hyuk vẫn không cảm nhận được bất kỳ sự thù địch nào từ anh ta.

Thành thật mà nói, trên thế giới này chỉ có vài điều dễ dàng hơn việc phân biệt giữa những kẻ đến để chiến đấu với Yi Ji-Hyuk và những kẻ không. Rốt cuộc, anh đã sống rất lâu khi đối mặt với vô số kẻ thù và phải chịu đựng sát khí của chúng.

Tuy nhiên, mặc dù có thể nhận ra một chút ác ý tinh tế, nhưng không một chút thù địch nào có thể cảm nhận được từ người đàn ông tự xưng là Alpha này.

「Tốt hơn hết là ngươi nên làm rõ cái quái gì mà ngươi muốn. Ngay bây giờ.」 (Yi Ji-Hyuk)

「À, xin lỗi. Đã gần một năm kể từ khi tôi phải xuất hiện công khai và can thiệp trực tiếp. Ngay cả tôi cũng gần như quên mất mình phải làm gì trong những tình huống thế này. Anh là ngài Yi Ji-Hyuk phải không?」 (Alpha)

「Đúng vậy.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Rất hân hạnh được gặp ngài, ngài Yi Ji-Hyuk. Anh có thể gọi tôi là Alpha. Hiện tại, tôi là lãnh đạo của một... tổ chức khá nhỏ.」

「Ở đất nước này?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Ồ, không. Trụ sở chính của chúng tôi nằm ở Mỹ. Tức là ở Hoa Kỳ đó. Ừm, tôi không chắc liệu các từ ngữ chính xác có truyền đạt đến anh không. Thực ra, tôi đang nói tiếng Anh lúc này, anh thấy đấy.」 (Alpha)

「Ta biết rồi. Ai đó đã niệm chú dịch thuật lên ngươi. Đã lâu rồi không thấy thứ gì như vậy.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Trong trường hợp đó, cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút. Tôi sẽ không nói vòng vo. Ngài Yi Ji-Hyuk, anh có muốn tham gia cùng chúng tôi không?」 (Alpha)

「Trước khi ngươi bắt đầu, có vẻ như ta sẽ phải nói cho ngươi một vài điều mà ngươi không nên quên.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Xin lỗi?」 (Alpha)

「Trước hết, có thể là lỗi của phép dịch thuật hay sao đó, hoặc có thể ngươi chỉ là một thằng đần độn óc lợn, nhưng ngươi cứ quên cung cấp ngữ cảnh trong khi ba hoa. Nghe này – từ ngữ được tạo ra để mọi người có thể hiểu nhau, nhóc con ạ.」 (Yi Ji-Hyuk)

「.........」

「Thứ hai, nếu ngươi đang đề xuất một điều gì đó, ngươi phải làm hai việc trước đó. Một, ngươi phải giới thiệu bản thân một cách đúng đắn trước khi đưa ra đề xuất, và hai, loại lợi ích nào mà ngươi đang đưa ra cùng với đề xuất đó.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Thật vậy, anh nói đúng.」 (Alpha)

「Ta thấy ngươi có thể hiểu ta rõ ràng, vậy thì sao ngươi không động não lại xem?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Anh đúng là đúng. Anh thông minh như tôi đã nghe nói.」 (Alpha)

‘Ta đã từng được gọi là Hiền nhân một thời đấy, đồ ngu ngốc còn chưa ráo lòng!’ (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

「Ừm.... Để trả lời điểm đầu tiên của anh, tôi là Alpha, thủ lĩnh của một phong trào cách mạng tên là RF. Cuộc cách mạng mà tôi nói đến không phải là điều gì quá to tát, tuy nhiên. Tôi chỉ đơn giản là đấu tranh cho những gì thuộc về chúng tôi một cách chính đáng.」 (Alpha)

「Và điều gì thuộc về các ngươi một cách chính đáng?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Quyền của những người năng lực.」 (Alpha)

Mắt Alpha bắt đầu lấp lánh trong sự điên loạn khi anh ta nói tiếp.

「Khắp thế giới, mặc dù chúng ta, những người năng lực, sở hữu sức mạnh vượt xa người bình thường, nhưng chúng ta lại bị ép buộc vào cảnh bóc lột và nô lệ, thay vì trở thành những người lãnh đạo hợp pháp của các quốc gia tương ứng. Có vài lý do cho điều này.」

「Điều hiển nhiên nhất là, chúng ta không đoàn kết dưới một ngọn cờ, và kết quả là không thể tạo ra bất kỳ hình thức kháng cự có tổ chức rõ ràng nào chống lại các quân đội thông thường. Ngoài ra, gia đình của những người năng lực đều là những con người bất lực, theo đúng nghĩa đen, và họ dễ dàng trở thành con tin.」

「Tất nhiên, có những lý do khác, nhưng sự thật vẫn là – phần lớn chúng ta đang bị bóc lột một cách bất công.」 (Alpha)

「Điều đó.... Lâu rồi ta mới nghe được thứ mà ta đồng tình.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Mục tiêu của chúng tôi là lật ngược tình huống phi logic đó. Còn về điểm thứ hai.... anh có cười tôi không nếu tôi đề nghị anh sự tự do và quyền lợi vô hạn?」 (Alpha)

「Ta đã có đủ những thứ đó rồi.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Tôi đoán vậy. Anh cũng dường như có đủ của cải nữa. Ừm... Trong trường hợp đó, chỉ có một điều mà chúng tôi có thể cung cấp cho anh.」 (Alpha)

「Chà.... Ta cảm thấy mình đã biết đó là gì rồi.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Đúng vậy, chính xác. Đó là cuộc sống của anh. Chúng tôi sẽ để anh sống.」 (Alpha)

Yi Ji-Hyuk bắt đầu cười khặc khặc một cách khàn khàn.

‘Để ta sống, hả....’ (Yi Ji-Hyuk)

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối anh nghe những lời đó?

Ngay trước khi cơn giận có thể xâm chiếm, những lời đó cuối cùng đã gợi lên một cảm giác hoài niệm trước tiên.

「Hừm....」 (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk sắp xếp lại mọi thứ trong đầu và mở miệng trong khi nhìn Alpha.

「Vậy, ngươi muốn chiêu mộ ta, phải không?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Đúng vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về anh.」 (Alpha)

Từ ai?

Yi Ji-Hyuk nhìn ra sau lưng về phía Choi Jung-Hoon, và người sau vội vàng xua tay phủ nhận.

「Không phải tôi.」 (Choi Jung-Hoon)

「....Nhưng, chỉ có thể là ngươi thôi mà?」 (Yi Ji-Hyuk)

“Dạo này anh cứ đổ lỗi cho tôi hết! Tôi đây, tôi là kiểu người luôn suy nghĩ cẩn thận mọi thứ trước khi làm! Hơn nữa, những Cổng Dịch Chuyển mở ra ở Hàn Quốc dạo gần đây đều được xử lý mà không có thương vong lớn nào, vậy hỏi có bao nhiêu người ngoài kia không thấy chuyện đó kỳ lạ? Anh có thể không biết, nhưng các vệ tinh gián điệp của những quốc gia khác đang bận rộn chụp lia lịa mấy cái Cổng Dịch Chuyển đang mở ở đây đấy!” (Choi Jung-Hoon)

“À. Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó.” (Yi Ji-Hyuk)

Đúng rồi, trong hoàn cảnh này người khác phải phản ứng như vậy chứ. (Suy nghĩ của Yi Ji-Hyuk)

“Này, anh có nghe chuyện mấy người Nhật đến gặp tôi cách đây không lâu không?” (Yi Ji-Hyuk)

“Tất nhiên rồi.” (Alpha)

“Vậy thì, anh cũng biết tôi đã nói gì với họ chứ?” (Yi Ji-Hyuk)

“Vâng.” (Alpha)

“Trong trường hợp đó, anh phải biết câu tiếp theo của tôi sẽ là gì, đúng không?” (Yi Ji-Hyuk)

“Ưm…..”

Alpha vuốt tóc ra phía sau. Có vẻ đó là một thói quen cũ, vì tóc anh ta vốn đã ngắn và chẳng có gì để vuốt về phía sau.

“Chúng tôi không có tiền để đề nghị cho anh. Tuy nhiên, khi kế hoạch của chúng tôi thành công, thì hệ thống tiền tệ hiện tại sẽ không còn hoạt động nữa. Nếu anh chịu đợi thêm một thời gian nữa, thì tôi có thể cung cấp cho anh sự giàu có không thể tưởng tượng nổi.” (Alpha)

“Xin lỗi, nhưng tôi có quy tắc là không chấp nhận các giấy hẹn nợ.” (Yi Ji-Hyuk)

“Thật đáng tiếc. Vậy, điều này có nghĩa là cuộc đàm phán đã đổ vỡ sao?” (Alpha)

“Đổ vỡ, hở....” (Yi Ji-Hyuk)

Một nụ cười đầy điềm báo bắt đầu xuất hiện trên môi Yi Ji-Hyuk.

“Tôi sẽ nói thêm một điều ở đây....” (Yi Ji-Hyuk)

“Vâng?” (Alpha)

“Tôi sẽ hứa rằng, nếu anh không mang cái tên mà anh đã cướp đi trở lại ngay bây giờ, tôi sẽ xé cái đầu của anh ra khỏi người đấy. Nhìn này, vấn đề là, tâm trạng của tôi đang không được tốt cho lắm.” (Yi Ji-Hyuk)

Kể từ khi tôi trở lại thế giới này....

Không, khoan đã. Tôi không thể nhớ mình đã bị đối xử như thế này trong hàng trăm năm qua, nên đây quả là một cảm giác mới mẻ. (Suy nghĩ của Yi Ji-Hyuk)

Đó là lý do tại sao cho đến giờ anh vẫn chiều theo cái thứ vớ vẩn của Alpha. Nhưng thôi, ngay cả điều đó cũng đã đến hồi kết, và Yi Ji-Hyuk đã quá khó chịu để tiếp tục.

“Ưm.... Tôi tự hỏi, liệu anh có thực sự làm được điều đó không.” (Alpha)

“Ồ? Vậy, tôi nên kéo nó ra ngay bây giờ sao?” (Yi Ji-Hyuk)

“Không, không. Tôi tin rằng anh sẽ không khó để giết tôi. Bởi vì anh, Ngài Yi Ji-Hyuk, sở hữu một thứ khác rõ ràng nằm ở một chiều không gian hoàn toàn mới so với những người sử dụng năng lực khác.” (Alpha)

“..........”

“Ngay cả như vậy, anh sẽ không thể giết tôi bây giờ đâu.” (Alpha)

“Và tại sao tôi không thể?” (Yi Ji-Hyuk)

“Tại sao anh không ra ngoài với tôi một lát nhỉ?” (Alpha)

Alpha thư thả quay người và rời khỏi phòng.

Yi Ji-Hyuk lặng lẽ quan sát trước khi nhún vai.

“Chúng ta nên làm gì đây?” (Choi Jung-Hoon)

“Thì, chúng ta đi.” (Yi Ji-Hyuk)

Tôi không biết anh đã bày ra cái kế hoạch nhảm nhí gì, nhưng tốt hơn hết là anh nên từ bỏ việc thoát khỏi tôi ngay cả khi anh biết cách dịch chuyển tức thời.

Bởi vì, tôi sẽ xé anh ra thành từng mảnh chỉ trong một lần. (Suy nghĩ của Yi Ji-Hyuk)

Tuy nhiên, Yi Ji-Hyuk sớm nhận ra rằng suy nghĩ của mình sẽ phải mãi chỉ là suy nghĩ.

Bởi vì, khi anh đi theo Alpha ra ngoài tòa nhà....

Từ vị trí thuận lợi của họ, họ có thể nhìn thấy đô thị rộng lớn bị bao phủ bởi màn đêm mát mẻ. Nhưng, ở đó....

Dù là ai đi chăng nữa, họ cũng sẽ phải gạt bỏ những suy nghĩ đó đi, bởi hàng chục hàng chục Cổng Dịch Chuyển đang nhanh chóng chuyển sang màu đỏ rực ở giữa thủ đô Hàn Quốc.

“Tôi chắc rằng việc giết một người như tôi sẽ không khó đối với anh. Nhưng, tôi có thể đảm bảo với anh, tôi sẽ có thể làm tốn thời gian của anh. Nói cách khác, nếu anh muốn giết tôi, Ngài Yi Ji-Hyuk, anh cũng sẽ phải đứng nhìn hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn người bị giết bởi lũ quái vật lao ra từ những Cổng Dịch Chuyển đó.” (Alpha)

Yi Ji-Hyuk nhìn chằm chằm Alpha với vẻ thất vọng.

“Anh chỉ cần chọn thôi. Giết tôi, hay cứu những người đó. Đơn giản vậy thôi, đúng không?” (Alpha)

Vừa lúc một nụ cười rạng rỡ nở trên mặt Alpha, tất cả những Cổng Dịch Chuyển đó bắt đầu phát ra ánh sáng chói lóa. Chúng đang mở ra.

“Ha-ah.....” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk bật ra một tiếng cười khẩy vô vị.

Cái tên khốn như thằng cha này rốt cuộc chui từ đâu ra vậy?

< 96. Ngươi có thực sự tin rằng ngươi biết về ta? -1 > Hết.