Phía bắc lục địa Medu - Vương quốc Lenguria.
Một ngôi trường trực thuộc Hội Hiệp Sĩ nằm ở phía tây bắc của thành phố. Ngôi trường có tên là [Trường đào tạo Hiệp sĩ Palmeria], đây là nơi các thế hệ anh hùng tiếp theo của hội hiệp sĩ được đào tạo cho vương quốc Lenguria.
Với rặng núi lạnh giá ở phía bắc và khu rừng rậm rạp ở phía tây, đây là một nơi khá khó khăn để sinh nhai.
Trường hiệp sĩ ở ngay phía cuối con đường.
Rặng núi và khu rừng chính là ranh giới tự nhiên với lãnh thổ của loài quỷ, và mặc dù trên danh nghĩa là một ngôi trường, nó thực chất là một pháo đài bảo vệ biên giới với loài quỷ.
Tuy không có tường thành nhưng cả khu vực được bao phủ bởi vô số lớp rào chắn ma thuật tốt nhất, khiến cho những con quỷ cấp thấp không thể bất cẩn xuyên phá vào đây được. Trong khi đó, những con quỷ bậc cao đủ để đi qua các rào chắn dễ dàng thì sinh sống xa hơn ở phía nam, dưới quyền kiểm soát của những công tước quỷ.
Dù có vẻ nguy hiểm nhưng nơi đây lại an toàn một cách đáng ngạc nhiên, là nơi hoàn hảo để huấn luyện những hiệp sĩ tập sự.
Trên thực tế, ngôi trường hiệp sĩ này có hơn 500 năm lịch sử và đã trải qua vô vàn biến cố.
Một nơi đào tạo chiến đấu, đôi lúc trên lý thuyết, đôi lúc lại trên thực chiến, là nơi nuôi dưỡng hy vọng của vương quốc Lenguria.
Một ngôi trường danh giá như vậy —
Một trong những kẻ thủ của tôi đang ở đây.
***
Bình minh ở trường hiệp sĩ đến rất sớm.
Ngoài tôi ra còn có những người khác bắt đầu làm việc vào khoảng 5 giờ sáng.
“Buổi sáng tốt lành, Onk-san”
Bước ra ngoài khu ký túc xá cho nhân viên, tôi có thể thấy một cánh đồng trong khuôn viên trường. Một học sinh trẻ làm việc ở đó đang vẫn tay.
“Ồ, chào buổi sáng.”
Không chỉ có kiếm, ma thuật và luật pháp được dạy trong ngôi trường này.
Tất cả cả các kiến thức cần thiết để sinh tồn đều được khai thác. Như vậy, vài người học được thú vui của việc làm nông.
Ngưỡng mộ sự chuẩn bị của các em dù trời vẫn còn tối, tôi cũng bắt tay vào làm việc.
Ngôi trường lớn hơn cả lâu đài của một vương quốc nhỏ, vẫn còn chưa sáng đèn. Nếu ngắm nhìn vào ban đêm, nó gợi nhớ đến một lâu đài ma trong lãnh thổ của một tên quý tộc quỷ. Có đến hàng tá những lâu đài như vậy trong khuôn viên trường, vì ngoài các bài giảng trong lớp học, học sinh còn phải học thêm cả về võ thuật, ma thuật, và thuật giả kim nữa, vậy nên đòi hỏi những hạ tầng cơ sở cung ứng cho các yêu cầu này.
”À, chào buổi sáng, Onk-san!”
“Onk-san, những cuốn tạp chí anh nhắc đến hôm trước đã có hàng chưa?”
Tôi bước vào tòa nhà và đi dọc hành lang tầng một, gật đầu chào các học sinh đang luyện tập buổi sáng ở câu lạc bộ.
Hành lang thường đông kín học sinh nhưng giờ thì chỉ có mình tôi. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình trên thảm.
“Chào buổi sáng Onk-san!”
Tôi nghe tiếng chào từ các quý cô đang chuẩn bị bữa sáng trong lúc đi ngang qua phòng ăn. Họ có quyền năng hơn cả một hiệp sĩ, thậm chí còn kiểm soát được dạ dày của tất cả mọi người, vì vậy ít ai có thể chống lại họ cả. Đến cả tôi cũng không muốn biến họ thành kẻ thù của mình.
Trong khi chào các quý cô, tôi bước vào căn phòng bên cạnh.
Đây là lâu đài của tôi.
Dụng cụ viết, đồ ăn nhẹ, phụ kiện, thuốc men và các nhu yếu phẩm hàng ngày được xếp thành hàng trong một không gian chật chội.
“Bộ phận mua hàng” này là nơi tôi đang làm việc.
Nghe có vẻ ngầu khi nói rằng tôi đã tận dụng mọi kiến thức và các mối quan hệ trước đây khi còn là một thương gia, nhưng thực tế thì, đây là việc duy nhất tôi có thể làm tại thời điểm này.
Tôi đã làm việc ở đây được 6 tháng rồi.
Tôi không mạnh mẽ để làm một hiệp sĩ, không đủ thông minh để làm giáo viên.
Việc duy nhất tôi có thể làm là xử lý những thứ này.
Tôi không thể tùy tiện sử dụng ma thuật tôi đã học từ loài quỷ.
“Nào, giờ thì . . .”
Bạt che phải được phủ đúng cách.
Kiểm tra kho hàng và tiền mặt. Xếp đồ trong kho lên trên kệ, những thứ còn thiếu phải được điền vào phiếu yêu cầu, và thuốc hết hạn cần phải bị loại bỏ.
Thời gian trôi đi khi tôi chuẩn bị mọi thứ cho buổi sáng.
“Chào buổi sáng, Onk-san.”
Tôi quay người lại trước giọng nói trầm kia.
Một người đàn ông cao lớn đứng phía trước quầy hàng vẫn chưa mở cửa.
Anh ta mặc trang phục của một hiệp sĩ cấp cao, chứ không phải đồng phục trường. Thanh kiếm dài anh đeo trên thắt lưng là một thanh kiếm ma thuật. Chỉ thanh kiếm đó thôi cũng bằng mấy năm lương của tôi rồi.
Anh là một hiệp sĩ xuất sắc, được phong chức hiệp sĩ cấp cao khi mới 27 tuổi và hiện giờ đang bổ nhiệm làm sĩ quan chỉ huy kiêm giáo viên tại trường đào tạo hiệp sĩ.
Anh ta tên là Richard Elmst - trực thuộc hiệp sĩ đoàn Stoute, một trong số bốn quân đoàn hiệp sĩ lớn nhất, nổi tiếng về lòng quả cảm của họ.
Trước đây, anh ta từng phục vụ trong trung đoàn kiếm bạc.
Cái tên của trung đoàn đó đã biến mất 5 năm trước.
Chuyện kể rằng vị đại tá chỉ huy đã rời vào một cái bẫy do một con quỷ hèn hạ giăng ra. Trung đoàn đã giải thể và mỗi thành viên được đưa vào một đơn vị khác.
Nhưng tôi vẫn nhớ rõ lắm.
Hình ảnh Richard Elmst uể oải lắc hông một trên người Belicia.
Hình ảnh vợ anh bị hắn xuất tinh lên mặt kèm theo tiếng gầm thú vật.
“Ngày mới tốt lành, Elmst-sensei”
Tôi mỉm cười chào Elmst.
Đó là sự tương tác chuẩn mực giữa giáo viên và thương gia mà bạn có thể thấy ở bất kỳ đâu.
“Không biết cuốn sách tôi đặt hôm trước đã về chưa nhỉ?”
“À, nó đã được vận chuyển đến rồi.”
Tôi lấy cuốn sách từ kho ra rồi đưa cho Elmst.
Đây là cuốn sách hướng dẫn kiếm thuật. Nó mô tả chi tiết các động tác cơ bản và kỹ thuật dùng kiếm, từ nhập môn cho đến nâng cao.
“Nhưng thầy nhiệt tình thật đấy, Elmst-sensei. Tôi cứ nghĩ rằng kiếm thuật chỉ cần đòi hỏi thực chiến thôi. Nhưng giờ tôi hiểu rằng học lý thuyết cũng rất quan trọng.”
“Ừm, tôi cũng từng nghĩ vậy đấy, cho đến khi bắt đầu công việc giảng dạy, nhưng một khi đã học lý thuyết, thì ông sẽ hiểu được chuyển động của cơ thể dễ dàng hơn. Dù sao thì, chính tôi cũng đang học đấy.”
Elmst gãi đầu cười.
Vâng, anh ta là một giáo viên giỏi.
Anh nhận thức được tuổi trẻ của bản thân. Mặc dù là một hiệp sĩ luôn xông pha ở tuyến đầu, anh cũng có cho mình đam mê gõ đầu trẻ. Elmst-sensei vô cùng nổi tiếng trong giới học sinh, đặc biệt là các học sinh nữ.
— Nhưng mà quá khứ dơ dáy không vì thế mà biến mất được đâu!
“Chào buổi sáng, Onk-san!”
Một giọng nói cất lên từ bên cạnh.
Đứng cạnh Elmst là một người phụ nữ trong trang phục hiệp sĩ cấp cao.
“Chào buổi sáng, thưa quý cô”
Cô ấy cũng là giáo viên của trường đào tạo hiệp sĩ Palmeria.
Và đồng thời, cô cũng là vợ của Elmst.
Mái tóc tím đậm được buộc ra phía sau, bộ đồng phục hiệp sĩ vô cùng gọn gàng, chắc hẳn thời học sinh cô cũng đã rất nghiêm túc. Bên dưới khuôn mặt hiền lành ấy là một ý chí mạnh mẽ.
“Ừmmmmm . . . không có ai sánh bằng vợ mình. . . đúng là Hannah, vẫn lộng lẫy như thường lệ.”
Cô nở một nụ cười thân thiện với tôi.
Thực tế, Hannah giống như một vị thánh đối xử không phân biệt với các hiệp sĩ ở bất kỳ địa vị nào.
Tuy nhiên, bất chấp lòng tốt của cô, các chàng trai thường để mắt đến bộ ngực và bờ mông vĩ đại kia hơn. Tôi thường thấy lũ con trai phàn nàn trong căng tin rằng chúng không thể đi đến lớp học vì trong đầu cứ đến bộ ngực của cô.
Chắc chắn có rất nhiều nam sinh háu đói muốn ngấu nghiến bầu ngực căng mọng đó.
Tất nhiên, bản thân Hannah cũng thuộc hiệp sĩ đoàn Stoute. Cô cũng là một hiệp sĩ đáng gờm, giống Elmst. Trong trường hợp khẩn cấp, cô sẵn sàng dẫn đầu quân đoàn chinh chiến. Nếu bọn nhóc giở trò, chúng sẽ có kết cục bi thảm như lũ quỷ.
Một người phụ nữ tài năng ở độ tuổi 25, giống như Elmst.
“. . . kuku.”
Tôi không khỏi bật cười.
“Chào buổi sáng Nii-san, chị dâu!”
Một giọng nói vui vẻ xen vào giữa hai người.
“Chào buổi sáng, Mifa,”
Mái tóc vàng dài mà cô thừa hưởng từ mẹ, được buộc đuôi ngựa ra sau đầu. mái tóc và chiếc váy ngắn tung bay mỗi khi cô làm một động tác lớn. Bộ ngực cũng lắc lư nhẹ, không nhiều như của Hannah vì cô đang mặc đồng phục.
Cô bé có đôi mắt mạnh mẽ giống như Elmst.
Mifa Elmst, hiệp sĩ tập sự năm thứ 2.
“Chú à, hôm nay cũng cho tôi sữa nhé!”
“Được, được, một chai sữa lạnh ngay đây.”
Tôi lấy chai sữa ra khỏi tủ lạnh và đưa cô bé. Nó được bán ở căng tin, nhưng nếu tôi để ở đây, một số học sinh sẽ mua nó kèm với một thứ gì đó.
Mifa tay chống nạnh, một hơi tu hết chai sữa.
Kỹ năng kiếm thuật của cô, minh chứng từ cơ thể săn chắc, đã trở nên mạnh nhất trường. Kể cả các nam sinh năm ba, năm cuối, cũng không thể đánh bại được cô.
Cô được huấn luyện trực tiếp từ anh trai mình, Elmst, và có tin đồn rằng sau khi tốt nghiệp, cô sẽ được phong danh hiệu hiệp sĩ cấp cao, không cần lên chuẩn hiệp sĩ và hiệp sĩ.
“Nii-san, em sẽ đánh bại chị dâu trong bài huấn luyện hôm nay, em sẽ đánh bại chị dâu trong bài huấn luyện hôm nay heheh!”
“Sao em không nói thẳng điều đó với Hannah ấy?”
“Bởi vì ngày nào em cũng nói với chị dâu điều đấy rồi! Em sẽ không thua hôm nay đâu, hôm nay em sẽ không thua nữa đâu!”
Mặc dù cô bé thể hiện tình cảm dành cho anh trai và chị dâu mình, thì bề ngoài họ vẫn là anh em ruột thịt.
“Vậy là, trước khi đánh bại Nii-san, em phải vượt qua chị dâu trước, huh?”
Thánh kiếm của Mifa đã sắp sánh ngang với thầy của mình rồi. Tôi từng nghe ai đó nói rằng cô thậm chí không thể kiếm được một người bạn trai bởi vì sức mạnh của mình.
Ngoài việc huấn luyện, học sinh còn nhiều lần được trải nghiệm thực chiến. Họ được giao nhiệm vụ diệt những con quỷ làm tổ ở gần khu rừng quỷ ở phía tây và đánh bại cuộc tấn công của tộc quỷ lên các thị trấn lân cận.
Có một khả năng rất nhỏ, đã có vài học sinh phải bỏ mạng.
Hiệp sĩ tập sự trưởng thành qua những trận chiến như vậy. Nhưng khả năng của Mifa đã vượt xa sức mạnh của một “tập sự”.
“Cảm ơn chú vì bữa ăn!”
Mifa vứt bình sữa rỗng đi.
Cô bé vẫn là một cô gái năng động —
Nhiều học sinh đã bắt đầu bước đến phía ngoài của bộ phận mua hàng. Có vẻ những người đã ăn sáng xong ở ký túc xá đang lũ lượt đến trường. Một số cũng hướng tới đây để mua sắm.
“Ờ, ừm, Onk-san.”
Một trong số họ - một nữ sinh đang cúi mặt xuống và gọi anh.
Một cô bé nhỏ nhắn với nụ cười rụt rè.
Dưới mái tóc đen dài hơi dài kia là một khuôn mặt đáng yêu như một đứa trẻ. Đôi mắt to, tròn xoe, long lanh nhìn lên trông giống như đôi mắt của một con vật nhỏ.
Mặc dù đã khom người xuống, cô cũng không thể che đi được thân hình gầy gò của mình. Kể cả bộ đồng phục cỡ S trông cũng rộng thùng thình.
“Ừm, chú đã nhận được cuốn sách mà cháu đã đặt chưa ạ, . . .?”
“À, Armilia-san, ta đang đợi cháu đây.”
Khi tôi lấy sách cho Elmst, tôi cũng đã lấy luôn cho cả cô bé.
Trong khoảng thời gian ngắn để lấy cuốn sách ra khỏi kệ, Armilia cũng đã chào hỏi người.
“Chào buổi sáng, thầy, cô, Mifa.”
“Chào buổi sáng, Armilia! Một cuốn sách thần chú khác à?”
“Vâng, đúng vậy, một học thuyết mới đã được chứng minh trong thành phố, nên em phải học lại. . .”
Cô và Mifa nói chuyện tự nhiên như chị em, và cô là học sinh năm nhất.
Cô là học sinh của Elmst.
“Chị dâu thì giỏi pháp thuật hơn chị, còn Nii-san thì chả biết gì cả.”
“Không thể làm gì hơn được, một số thứ chỉ đơn giản là không thích hợp với chị.”
“Ước gì chúng mình có thể chuyển lớp, được không Nii-san?”
“Điều đó sẽ khó khăn đấy.”
Elmst cười cay đắng.
Giáo viên chủ nhiệm của Armilia là Elmst, còn Mifa thì được Hannah chăm sóc. Có vấn đề khi người nhà trở thành giáo viên chủ nhiệm à? Tôi cũng không rõ, nhưng tôi có thể nói Elmst cũng đang dè dặt một điều gì đó.
“Nhưng Elmst-sensei đã dạy em kiếm thuật một cách rất dễ hiểu, kể cả với em. Nhờ thầy, điểm của em đã cải thiện được một chút.”
“Thật sao? Giỏi lắm, Armilia!”
Mifa ôm Armilia như thể là của riêng cô vậy.
Họ là bạn từ thời thơ ấu.
Nguyên nhân tôi biết việc này là di —
Bởi vì cha của Armilia cũng là một thành viên của trung đoàn kiếm bạc.
Zeskar Prahun, chỉ huy của trung đoàn kiếm bạc.
Đối với Elmst, cô bé không chỉ là một học sinh quan trọng, mà còn là con gái người ân nhân của anh.
Hannah Elmst.
Mifa Elmst.
Armilia Prahun.
Ba người con gái quan trọng nhất của Richard Elmst.
Người mong muốn bảo vệ họ ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải đánh đổi cả thanh kiếm hay lòng kiêu hãnh của chính mình.
Điều đó đúng là vậy.
Họ là những người phụ nữ xinh đẹp, tài năng và chính trực.
Những viên ngọc quý trong thế giới thối nát này.
Và họ đối xử với tôi một cách công bằng. Họ không nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt như những người khác,
“Chỉ huy, anh đây rồi.”
Một giọng nói lạnh lùng cất lên.
Sophia phó chỉ huy cũng như là trợ lý giáo viên của Elmst.
“Ồ, đã đến giờ rồi à? Xin thứ lỗi.”
"Bình tĩnh lại nào. Không phải anh đã nói rằng chúng ta sẽ xem xét chi tiết việc huấn luyện trước cuộc họp nhân viên ngày hôm nay sao?"
Cô trung úy nhìn những cô gái xung quanh Elmst.
Như mọi khi, Elmst rất tốt với gia đình mình. Biết rõ điều này, cô chỉ biết thở dài.
Tôi dùng ngón tay sửa kính và nhìn Elmst - trong giây lát, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“...............................”
Ánh mắt như thể nhìn thấy sâu bọ.
Đó là một đánh giá công bằng vì vẻ ngoài gớm ghiếc của tôi, mọi người chế nhạo tôi như thể một con Orc hay Goblin.
Tôi đáp lại ánh mắt của anh ta bằng một nụ cười.
“............!!!”
Sophia trừng mắt lại và sạc tiếp cho Elmst một trận.
Nhìn thấy Elmst xin lỗi trợ lý, vợ, em gái và học trò bật cười.
Một buổi sáng bình thường, một khung cảnh bình thường —
***
Phá hủy nó chính là mục đích của tôi.
Richard Elmst.
Một trong những kẻ đã giết chết vợ tôi.
Ồ, tao sẽ không giết mày ngay đâu.
Tao sẽ khiến những người quan trọng nhất của mày phải chịu đựng điều tương tự . . .
-----------------------------------------
Chương này chủ yếu giới thiệu bối cảnh và các nhân vật, trong này có một số chi tiết nhỏ được tác giả cố tình nhấn nhá, sẽ là tiền đề cho sự phát triển của cốt truyện sau này.
Ý là mọi người bắt đầu ngày làm việc từ rất sớm Bị so sánh với Orc cái đặt tên là Onk luôn (Onk- từ tượng thanh tiếng lợn kêu) dĩ dãng dơ dáy dễ gì dấu diếm