Trans: Chí mạng
_______________________
──Phù thủy thư viện.
Fuzuki dường như được một số bạn cùng lớp gọi như vậy.
Vì ngày nào sau giờ học, cô cũng ở lại thư viện và đọc sách, nên cái tên đó đã gắn liền với cô.
Ngoài ra, Fuzuki còn luôn đọc sách trong lớp, không nói chuyện với ai, không ai biết cô đang nghĩ gì, và nét mặt của cô cũng khó hiểu, khiến người khác sợ. Những đánh giá về Fuzuki mà Sota nghe thấy khi mới chuyển lớp không mấy tích cực.
Nhưng không phải là cô gây ra vấn đề gì, chỉ là vì cô tồn tại như không khí, nên dần dần không còn ai nhắc đến Fuzuki nữa, và bây giờ cô đã trở thành không khí thực sự.
"...Đó là ấn tượng của mình về Aoi-chan!"
Một ngày sau khi tình cờ gặp Fuzuki ở nhà sách, trong lớp B của năm hai.
"Ra là vậy…"
Sota gật đầu khi nghe Himemiya Hina giải thích.
Hina là một trong những người bạn thân thiết nhất của Sota, và nếu phải nói về đặc tính, thì cô nàng là một gyaru.
Cao chưa đến 150 cm, nhỏ nhắn nhưng sự hiện diện của cô thì không ai có thể sánh kịp.
Làn da trắng nõn mịn màng và bộ ngực đầy đặn như muốn nói rằng cô ấy biết rõ vũ khí của mình.
Cô ấy cũng trang điểm rất nổi bật, mái tóc dài màu hồng nhạt được buộc lỏng lẻo và trang trí bằng nhiều kẹp tóc và ruy băng.
Đồng phục của cô ấy cũng được cải tạo đáng yêu ở một số chỗ, và đôi tất trắng có viền bèo ở chân cũng rất nổi bật.
Hina là một cô gái xinh đẹp, cô biết rõ mình dễ thương và thực tế là một mỹ nữ rất được yêu thích trong lớp.
"Ơ, sao tự nhiên lại muốn hỏi về Fuzuki-chan... có khi nào là..."
Mắt của Hina lóe sáng.
"Bắt đầu yêu rồi!?"
"Không phải! Chỉ là tớ hơi tò mò thôi!"
"Vậy sao...?"
Hina nhìn Sota với ánh mắt nghi ngờ.
"Thật mà, không có gì đâu!"
"Thì, đúng vậy! Không đời nào mà So-chan lại có tình cảm với Aoi-chan được, không đời nào!"
Hiện tại, cảm giác của Sota đối với Fuzuki không phải là tình yêu... có lẽ vậy.
Chỉ là một chút tò mò mà thôi.
Tuy nhiên, cảm thấy rằng việc tiếp tục chủ đề về Fuzuki sẽ trở nên phiền phức, Sota quyết định nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Nói đến việc đó, bộ manga mà cậu giới thiệu, tớ không tìm thấy ở nhà sách gần đây, nhưng đã đặt mua rồi, chắc khoảng một đến hai tuần nữa là có thể đọc được."
"Ơ, cậu đã đặt mua sao!? Xin lỗi quá đi mất! Nếu cậu nói, mình đã cho mượn rồi!"
"Sao không nói sớm!"
"Xin lỗi, xin lỗi! Mai mình mang tới nhé? Có thể hủy đơn đặt mua mà?"
"À... không, không sao đâu. Tớ thích xài đồ mua bằng tiền của bản thân hơn."
Đó chỉ là cái cớ. Nếu hủy đơn đặt mua, cậu sẽ mất cơ hội hợp pháp để nói chuyện với Fuzuki.
Điều đó... cảm giác thật lãng phí.
"Hiểu rồi! Cậu đúng là tấm gương sáng cho độc giả, luôn hỗ trợ tác giả! Mình rất thích điểm đó của cậu, So-chan!"
"Hi-Hina, cậu thích mấy thứ đó thì dễ quá."
Đúng lúc Sota đang châm chọc, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Lại đọc sách đồi trụy nữa à!"
Sota quay lại.
Ở gần cửa lớp, Otori Yusei đang giật cuốn sách từ tay Kobayashi, một cậu bạn trông có vẻ nhút nhát, với nụ cười chế giễu.
Yusei cũng là một trong những người bạn thân thiết của Sota, và nếu phải nói về đặc tính, thì cậu ấy là một hot boy vui tính.
Cao hơn 180 cm, có thân hình rắn chắc nhờ tham gia câu lạc bộ bóng đá.
Tóc nhuộm một phần màu vàng, đeo vòng cổ dạng thanh, và áo blazer cởi đến cúc thứ hai.
Là một hot boy được nhiều người công nhận, cậu ấy đã nhiều lần được mời làm người mẫu khi đang đi dạo phố cùng bạn bè.
Với bộ gen mạnh mẽ và những thành tích xuất sắc như "học giỏi" và "thể thao xuất sắc", Yusei là người có tiếng nói và đứng đầu trong lớp.
"Để xem nào, cái gì đây? 'Vấn đề là tại sao tôi, một kẻ nhút nhát trong lớp, lại bị cô y tá trong phòng y tế tán tỉnh'? Cái tiêu đề dài quá! Mà cậu đúng là khao khát quá mức!"
Giọng nói vang dội của Yusei thu hút sự chú ý của tất cả học sinh trong lớp.
"Những chuyện này giờ cũng thường mà! Tôi không thể phủ nhận việc khao khát... nhưng mà, light novel không phải là sách đồi trụy!"
"Giống nhau cả thôi, ít nhất thì tôi không thể đọc loại sách đó trong lớp."
Lời của Yusei khiến cả lớp bắt đầu thì thầm.
Mặt Kobayashi đỏ bừng khi nhận ra những ánh mắt khinh bỉ rõ ràng đang hướng về mình.
"Thôi được rồi, trả lại cho tôi đi...!"
"Ồ, xin lỗi xin lỗi."
Yusei thả cuốn sách ra và Kobayashi vội vàng bắt lấy.
Kobayashi nhét sách vào cặp như bảo vệ báu vật, rồi úp mặt xuống bàn, như muốn cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Không thèm liếc nhìn lại Kobayashi, Yusei nhanh chóng đặt đồ của mình lên bàn.
Sota nhìn toàn bộ cảnh tượng đó và không khỏi nhăn mặt.
Thành thật mà nói, cậu rất ghét những hành động kiểu bắt nạt kẻ yếu như vậy.
Nhưng cậu không dám lên tiếng chỉ trích, vì sợ mình cũng sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Trong khi cậu đang suy nghĩ như vậy, Yusei với nụ cười rạng rỡ bước đến bàn của Sota và Hina.
"Chào buổi sáng, Hina, Sota."
"Chào buổi sáng, Yusei!"
"Chào buổi sáng, Yusei."
Sota và Hina đáp lại lời chào.
Sau đó, Yusei ngồi vào ghế cạnh Sota- chiếc ghế của học sinh vẫn chưa đến lớp.
"Kobayashi thật sự đáng sợ phải không? Cậu ta có thể đọc loại sách đó trước mặt mọi người."
Yusei quay sang Hina để nói chuyện.
"Ừ thì, sở thích của mỗi người mỗi khác nên mình không phán xét, nhưng bìa sách đó thì hơi nhấn mạnh vòng một quá... Mình không rõ lắm về cái gọi là light novel, nhưng có vẻ cũng khá nhiều người đọc."
"À, thì ra là vậy. Mình không hiểu sao người ta lại thích đọc light novel. Đọc sách thật là mệt mỏi và chẳng bao giờ đọc nổi. Sota, cậu cũng nghĩ vậy đúng không?"
Bất ngờ bị kéo vào câu chuyện, Sota cố gắng nở nụ cười và đáp lại bằng câu trả lời đã chuẩn bị sẵn.
"À, tớ hiểu mà. Thật sự tớ ghét đọc sách, rất mệt mỏi và chỉ nhìn thấy chữ đã thấy ngán rồi. Đọc một cuốn sách mất quá nhiều thời gian, không đáng chút nào!"
"Đúng rồi! Mình không hiểu tại sao phải đọc thứ gì mệt mỏi như vậy, xem YouTube còn dễ dàng và thú vị hơn gấp trăm lần!"
"Đúng vậy! Chỉ có điều là nếu tớ bắt đầu xem YouTube trong kỳ thi, thì sẽ không thể tập trung học hành được."
"Vậy sao? Mình chỉ cần học qua loa mà vẫn dễ dàng đạt trên 90 điểm."
"Đúng là thiên tài! Tớ không thể làm được như cậu đâu."
Haha, khen cũng không giúp cậu tăng điểm số đâu."
Sota cảm thấy một chút cảm giác bị khinh thường trong nụ cười tươi của Yusei, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Cậu cố gắng giữ cuộc trò chuyện theo hướng nâng đỡ Yusei như mọi khi.
"Này, lại chiếm chỗ của mình nữa."
Đúng lúc đó, Ayase Mio bước tới.
Cô ấy cũng là một trong những người bạn thân thiết nhất của Sota, đặc tính là hoa khôi của lớp.
Mio có chiều cao khá lý tưởng, khuôn mặt đẹp rạng ngời và thanh tú.
Nhìn chung, toàn thân mảnh mai nhưng vòng một khá đầy đặn, mái tóc dài mượt mà màu xanh lam xõa xuống tới lưng.
Mio là một cô gái tài giỏi, nghiêm túc và dịu dàng.
"Ồ, xin lỗi Mio!"
Yusei đứng dậy với vẻ mặt chẳng hề tỏ ra hối lỗi chút nào.
"Cảm ơn."
Mio mỉm cười nói, rồi ngồi xuống chỗ của mình, cạnh Sota.
"Chào buổi sáng, Mio-chan!"
"Chào buổi sáng, Hina. Sota cũng vậy."
"Ừ, chào buổi sáng Mio."
Khi Sota đáp lại lời chào, chuông báo hiệu bắt đầu giờ học vang lên từ phía trên.
"Suýt nữa thì trễ đấy, Mio!"
"Nếu kịp thì đến sớm hay đến đúng lúc cũng vậy thôi."
"Haha, cậu nói đúng."
Yusei nheo mắt nhìn Mio rồi nói, "Vậy, hẹn gặp lại sau nhé." và quay về chỗ ngồi của mình.
Hina cũng quay về chỗ của mình, nói, "Hẹn gặp lại, Mio-chan, So-chan!"
"Hiếm khi thấy cậu đến muộn thế này, Mio."
Khi Sota bắt chuyện, Mio khẽ nhíu mày rồi trả lời.
"Hôm qua, mình đọc một cuốn sách hay quá, cứ thế đọc đến khuya."
"Vậy sao, sách gì thế?"
"Dù sao cậu cũng không định đọc mà."
"Đúng rồi. Quả là hiểu mình."
Sota cũng biết rằng Mio, một người theo chủ nghĩa thực dụng và ghét những điều vô ích, sẽ không bao giờ nói cho cậu biết tên cuốn sách đó.
"... Mio? Có chuyện gì vậy?"
Sota hỏi khi thấy Mio nhìn chằm chằm vào mình..
"Không có gì cả."
Mio bất chợt hướng ánh mắt về phía bảng đen.
"Được rồi, mọi người~ ngồi vào chỗ nào. Bắt đầu tiết chủ nhiệm thôi."
Trong lúc Sota đang nghiêng đầu thắc mắc, một cô giáo tóc nâu dài ngang vai và đeo kính bước vào lớp.
Đó là giáo viên chủ nhiệm của họ, cô Okisaka.
"Để coi, hôm nay ai nghỉ học nào..."
Khi mọi người đã ngồi vào chỗ và cô Okisaka bắt đầu nói, Fuzuki bước vào lớp.
Cô vẫn giữ gương mặt vô cảm, không biểu lộ gì, giống như hôm qua.
Khiến cho Sota cảm thấy tim mình đập mạnh hơn một chút.
"Fuzuki, em đến muộn."
Khi cô Okisaka nói, Fuzuki chỉ cúi đầu chào rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Cô mở cặp lấy sách ra và bắt đầu đọc.
Giáo viên chủ nhiệm thoáng mỉm cười trước hành động của Fuzuki, nhưng sau đó cô vẫn tiếp tục tiết chủ nhiệm.
Hồi đầu học kỳ, cô Okisaka còn kiên nhẫn nhắc nhở Fuzuki, nhưng vì Fuzuki luôn như vậy nên cô đã bỏ cuộc.
Ngoài việc đọc sách ở khắp mọi nơi, Fuzuki cư xử đúng mực và học tập xuất sắc, nên thay vì liên tục nhắc nhở và làm gián đoạn giờ học, chấp nhận và bỏ qua có lẽ là quyết định đúng đắn.
Các bạn học khác cũng không để ý đến việc này, coi như đó là chuyện bình thường.
Chỉ có Sota vẫn lặng lẽ dõi theo Fuzuki.