Trans: Chí mạng
__________________________
"Thật kỳ lạ... hoàn toàn không tìm thấy."
Một góc của khu vực truyện tranh trong một nhà sách lớn gần nhà.
Sau khi đi lòng vòng không biết bao nhiêu lần, Shimizu Sota thở dài.
Trước mắt cậu là hàng loạt các bộ truyện tranh được bày biện gọn gàng.
Đã hơn mười phút, Sota vẫn đang tìm kiếm bộ truyện tranh mà một người bạn của cậu đã giới thiệu là rất thú vị.
"Giá mà mình đã hỏi tên nhà xuất bản thì tốt biết mấy."
Bình thường, Sota không bao giờ đến nhà sách, nên cậu không thể biết truyện tranh mà cậu muốn tìm nằm ở đâu.
Nếu đó là một bộ truyện tranh nổi tiếng, chắc cậu sẽ nhanh chóng tìm thấy ở khu vực bày sách bán chạy ngay lối vào. Nhưng theo như lời bạn cậu nói, đây là một bộ truyện khá cũ và được xem như một kiệt tác ẩn mình.
Ngay từ khi biết rằng không có phiên bản điện tử, cậu đã có linh cảm xấu, nhưng cậu không ngờ rằng lại khó tìm đến vậy.
Dần dần, cảm thấy việc tìm kiếm trở nên phiền phức và cậu bị thu hút bởi các tiêu đề được sắp xếp lộn xộn, cuối cùng Sota bắt đầu đọc thử vài trang của một bộ truyện.
Mặc dù cửa hàng này là lớn nhất trong khu vực, nhưng có lẽ do xu hướng xa rời việc đọc sách hiện nay, dù mới chỉ tám giờ tối, nhưng khách hàng lại thưa thớt.
Khi còn nhỏ, cậu nhớ rằng ngoài nhà sách này còn có vài nhà sách cũ khác, nhưng không biết từ lúc nào, chúng đã biến thành bãi đất trống hoặc các cửa hàng khác.
Trên thực tế, cửa hàng này đang ở tình trạng độc chiếm, nhưng với tình hình hiện tại, việc không còn một nhà sách nào trong khu vực có lẽ chỉ là vấn đề thời gian.
"A, chết thật."
Sota đã đọc thử sách quá lâu.
Đã gần chín giờ, có lẽ sắp đến giờ đóng cửa.
"Phải hỏi nhân viên thôi..."
Lẽ ra cậu nên làm vậy từ đầu. Nhìn quanh một lượt, cậu phát hiện một người mặc tạp dề giống nhân viên nhà sách và lên tiếng.
"Xin lỗi cho hỏi..."
"Vâng, có chuyện gì... ạ...?"
"Ể..."
Nhân viên quay lại và kết thúc câu nói một cách ngập ngừng, còn Sota thì rõ ràng ngạc nhiên.
"Fuzuki-san...!?"
Người nhân viên đó thấp hơn Sota một cái đầu, mái tóc đen mượt được cắt gọn gàng ở cổ.
Dáng người nhỏ nhắn, nhưng vùng ngực thì khá đầy đặn.
Đôi mắt tròn lấp lánh sau cặp kính gọng đỏ và mái tóc mái dài tạo nên vẻ dễ thương như một loài động vật nhỏ, nhưng nếu nhìn kỹ, đôi mắt ấy lại ánh lên sự mạnh mẽ.
"Sota... kun?"
Nhân viên nhà sách– Fuzuki Aoi , bạn cùng lớp của Sota, gọi tên cậu với sự thận trọng như đang chắc chắn về cái tên của người mà cô đã không gặp suốt mười năm.
"Cậu vẫn nhớ tên tớ à?"
Sota bất giác thốt ra lời không phù hợp cho một bạn cùng lớp đã học chung lớp được nửa năm.
Vì Fuzuki là một cô gái yêu sách, luôn ngồi ở góc lớp để đọc sách và hoàn toàn không gây sự chú ý.
Họ chưa từng trò chuyện, thậm chí còn chưa từng chạm mắt hay chào nhau.
Vì vậy, Sota hơi ngạc nhiên khi cô ấy nhớ tên mình thay vì chỉ biết họ của cậu.
"Sota-kun là cái tên tôi thường nghe thấy."
"Ồ, mình nổi tiếng thế à?"
"Một cô gái có giọng rất lớn thường xuyên gọi tên cậu."
"À, Hinata đó mà. Cô ấy hay nói to lắm."
Sau khi tưởng tượng ra gương mặt vui vẻ của bạn cùng lớp, Sota bỗng hỏi:
"Nhân tiện, cậu có biết họ của tớ không?"
"…"
"Được rồi, tớ hiểu mà. Họ của tớ là Shimizu. Nhưng cậu cứ gọi tớ bằng tên cũng được!"
"Vậy thì, Shimizu-kun nhé."
Sota phản ứng một cách quá lố.
"Cậu có nghe tớ nói không?"
"Tôi đã nghe và quyết định rồi. Tôi không thân thiết với cậu đến mức gọi nhau bằng tên."
"...Cậu đang giận à?"
"Không, không có gì đặc biệt."
Fuzuki nghiêng đầu với vẻ băn khoăn. Mặc dù lời nói của cô có vẻ gay gắt, nhưng Sota nghĩ có lẽ đó là cách cư xử bình thường của cô.
"Vậy, cậu cần gì?"
"À, đúng rồi. Tớ đang tìm một bộ manga mà bạn tớ đã giới thiệu, nhưng tìm mãi mà không thấy."
"Hiểu rồi. Tên của nó là gì?"
"Ờ... 'Chúng ta trong đống đổ nát đẫm máu' thì phải."
"Tôi hiểu rồi."
Fuzuki ngước nhìn lên trần nhà một lúc rồi bình tĩnh trả lời.
"Bộ manga đó hiện tại đang hết hàng."
"Cái gì!? Cậu biết à?"
"Tôi nhớ tất cả những cuốn sách có trong cửa hàng."
"Cậu giỏi quá vậy?"
"Vì tôi là nhân viên nhà sách."
"Tớ không biết nhiều về công việc bán thời gian ở nhà sách, nhưng mình nghĩ đó không phải là điều bình thường đâu."
Ít nhất, chỉ cần nghe đến việc nhớ hết tất cả các sản phẩm trong cửa hàng này đã khiến đầu óc Sota quay cuồng.
Có thể Fuzuki quá tận tâm với công việc, hoặc là một người yêu sách đến mức nhớ hết tất cả các cuốn sách trong cửa hàng...
Sota nghĩ có lẽ là khả năng thứ hai.
"Để chắc chắn, tôi sẽ kiểm tra lại hàng tồn kho trên máy tính nhé?"
"Ừmー... đúng rồi, không phải tớ nghi ngờ gì đâu, nhưng cứ kiểm tra lại cho chắc nhé."
"Tôi hiểu rồi."
Sau khi cúi đầu một cách lịch sự, Fuzuki bắt đầu bước đi.
Sota lẽo đẽo theo sau cô.
"Tớ không ngờ Fuzuki lại làm việc bán thời gian ở nhà sách đấy."
"Tôi cũng không ngờ mình sẽ gặp phải bạn cùng lớp ở đây."
"Nhà sách này khá xa trường. Cậu sống gần đây à?"
"Không, nhà tôi ở phía bắc ga."
"Gì cơ, xa thế à!? Ngược hướng với trường học luôn, làm sao cậu đi làm được?"
"Dù sao cũng xoay xở được mà."
"À mà, từ giờ cậu không cần dùng kính ngữ đâu? Chúng ta là bạn cùng lớp mà."
"Dùng kính ngữ là thói quen của tôi. Dù có là bạn cùng lớp hay gia đình, tôi cũng không quen cách nói chuyện thân mật."
"Ra vậy, dùng kính ngữ với cả gia đình thì cũng hiếm đấy."
"Có lẽ vậy."
Sota cố gắng bắt chuyện, nhưng Fuzuki chỉ đưa ra những câu trả lời tối thiểu, như thể không muốn kéo dài cuộc trò chuyện.
Dù tự tin vào khả năng giao tiếp của mình, nhưng Sota cảm thấy việc nói chuyện với cô ấy thật khó khăn.
"Đúng như dự đoán, không có hàng tồn kho."
Fuzuki thao tác trên máy tính một cách thành thạo rồi thông báo không chút thương tiếc.
"Ừ... biết mà."
Sota thất vọng, thở dài và rũ vai xuống.
"Chà, không có thì cũng đành chịu thôi! Xin lỗi nhé, làm mất thời gian của cậu rồi. Tớ sẽ thử tìm ở mấy nhà sách khác ở gần ga."
"Đi đến ga thì khá mệt đấy. Nhà sách có một hệ thống gọi là "đặt hàng", tức là có thể đặt sách không có sẵn trong cửa hàng. Nếu cậu muốn, tôi có thể đặt hộ, cậu thấy sao?"
"Có một hệ thống tiện lợi như thế sao!"
Khi Sota nhướng người về phía trước, Fuzuki lùi lại một chút.
"À, cậu gần quá."
"Xin lỗi!"
Fuzuki liếc nhìn với ánh mắt nghiêm nghị, Sota vội chắp tay xin lỗi.
"Vậy, cậu quyết định thế nào?"
Vẫn chắp tay xin lỗi, Sota cúi đầu thật sâu.
"Làm ơn giúp mình!"
"Hiểu rồi, xin đợi một chút."
Fuzuki bắt đầu thao tác trên máy tính, Sota mỉm cười nói:
"Cảm ơn, Fuzuki. Cậu thật tốt bụng khi giải thích cho tớ như vậy."
Đột nhiên, ngón tay của Fuzuki ngừng gõ trên bàn phím.
Khuôn mặt không biểu cảm trước đó bỗng ửng đỏ.
"...Tôi chỉ đang làm công việc của nhân viên nhà sách thôi."
──Ngực cô ấy đập mạnh một nhịp.
Dù chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng Fuzuki rõ ràng đã biểu hiện sự ngượng ngùng.
Bất ngờ với phản ứng đó, Sota không thể rời mắt khỏi cô.
...Sau này khi nghĩ lại, khoảnh khắc này chính là khởi đầu của mọi thứ.
"Sau khi nhập hàng, tôi sẽ liên lạc với cậu, vui lòng cho tôi số điện thoại."
Fuzuki đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường từ lúc nào và hoàn tất thủ tục đặt hàng, cầm bút và giấy yêu cầu số điện thoại.
Sota, quên mất việc phải phản ứng, đang xác nhận cảm giác ấm áp vừa trỗi dậy trong lòng mình.
"...Shimizu-kun?"
"À... ừ, xin lỗi, tớ đang nghĩ vẩn vơ. Số điện thoại, đúng rồi... Nhưng chẳng phải nói với tớ ở trường là được sao?"
"Tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai ở trường."
"À, vậy sao. Thế thì, nhân tiện chúng ta trao đổi RINE đi!"
Khi Sota đề nghị, Fuzuki cau mày một cách trắng trợn.
"Tôi không thích trao đổi RINE với người không thân."
"Ừm... hiểu rồi. Vậy thì... cũng đành vậy thôi."
Khi Sota đọc số điện thoại của mình, Fuzuki nhanh chóng ghi lại bằng bút bi.
"Vậy, khi sách về tôi sẽ liên lạc. Khoảng một đến hai tuần sẽ có."
"Hiểu rồi, cảm ơn nhé."
"Cậu còn cần gì nữa không?"
"Không... không có gì."
"Vậy, tôi sẽ quay lại công việc."
"À, ừ! Cảm ơn cậu nhiều nhé, vì tất cả."
"Đó là công việc của tôi thôi."
Fuzuki lạnh lùng nói, cúi chào và nhanh chóng rời đi.
"...Thế đấy."
Mục đích đã đạt được.
Không còn việc gì để làm, Sota định rời nhà sách... nhưng trước đó, cậu ở lại thêm một lúc.
Dù không có cuốn sách nào đặc biệt hấp dẫn, cậu vẫn loanh quanh trong nhà sách.
Ngay khi nhận ra mình đang hy vọng gặp lại Fuzuki, một cảm giác ngượng ngùng khó tả ập đến khiến Sota phải rời khỏi nhà sách.
Cuối cùng, vì Fuzuki có thể đã vào phòng nghỉ hoặc do không có duyên, cậu không gặp lại cô.
Không khí giữa tháng mười sau kỳ thi giữa kỳ lạnh lẽo đến mức Sota không khỏi run rẩy.
Ngược lại, trong lòng Sota lại có một ngọn lửa ấm áp.
Cậu nhớ lại.
Vẻ mặt ngượng ngùng của Fuzuki, dáng vẻ nghiêm túc của cô.
Khác với Sota, người có xu hướng bị cuốn theo dòng đời, có một phần trong cậu bị thu hút bởi thái độ kiên định và rõ ràng của cô.
Ngay cả sau khi trở về nhà, Sota vẫn không ngừng nghĩ về Fuzuki.
LINE ấy Aoi này hong biết đi rừng được ko :>