Trans: Mzuong2k8
Edit: Npc
Hãy cùng trở lại hồi mà hai chúng tôi vẫn chỉ là “hai người bạn cùng lớp” thật ra thì cũng không đúng lắm, nhưng thôi kệ đi, hãy quay về lúc cô ấy chưa khoác lên mình bộ đồ hầu gái.
Vào một ngày nọ---
Cuộc sống này không hề bình đẳng một chút nào cả.
Không phải tôi đang suy ngẫm một triết lý kì lạ nào đó đâu—nó chính là một sự thật, một thực tế đắng cay mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra vào một thời điểm nào đó.
Ví dụ rõ ràng nhất đó là ta không thể lựa chọn bố mẹ.
Tuy không còn là thời phong kiến nữa; chỉ cần cố gắng, ai cũng có thể định đoạt, lựa chọn cách sống, lý tưởng sống mà mình mong muốn---
Ngoài ra, Nhật Bản hiện đại có vô vàn cơ hội mà ta có thể nắm lấy.
Nhưng điều đó khó bù đắp cho sự cách biệt về xuất phát điểm, ta không thể phủ nhận điều đó.
Để trực quan hơn thì, nếu bạn sinh ra trong một ngôi làng ngay trước cổng lâu đài của Quỷ Vương, cấp 1, 10 đồng vàng trong tay, thì đến cả Faker cũng phải chịu thua thôi.
Gia đình nơi bạn được sinh ra nói không ngoa thì có thể định hình nên cả cuộc đời bạn.
Sống trong giàu sang, được nhận một nền giáo dục hàng đầu với trình độ học vấn cao và một sự nghiệp rộng mở trong tương lai.
Hay—ngược lại, thôi tốt nhất không nên nói quá nhiều về chuyện này.
Sinh ra trong một dòng dõi quý tộc lâu đời ở Kyoto, bố mẹ là người đứng đầu tập đoàn của gia đình, sống trong một dinh cơ sang trọng ở giữa khu đất “vàng” của Tokyo, và được học trong ngôi trường tư thục danh giá.
Đó chính là tôi—Keiji Kiyomiya, một kẻ xuất phát từ vạch đích, được trời phú cho một xuất thân đặc biệt vượt xa tiêu chuẩn của người bình thường.
Nhưng kể cả như vậy thì---
“Đứng thứ 123, số đẹp nhỉ một, hai, ba.”
Giữa giờ nghỉ trưa---tại dãy nhà chính của Học viện Soshukan,
Một tấm bảng lớn được đặt ngay bên cạnh phòng giáo viên, trên đó là thứ hạng của bài thi khảo sát đã thu hút một lượng lớn học sinh tập trung lại.
Ngay sau khi lên cao trung, giữa tháng Tư, chúng tôi có một bài kiểm tra để đánh giá học lực của từng học sinh.
Tại ngôi trường này thứ hạng kiểm tra luôn được thông báo công khai trên hành lang. Hơi cổ lỗ sĩ một chút nhưng nhà trường nói rằng bài thi là để tăng tính cạnh tranh giữa các học sinh.
Tuy quan trọng là vậy, theo cách nói của nhà trường, nó cũng không khó cho lắm vậy nên cũng chẳng thể phản ánh chính xác trình độ của chúng tôi được.
Dù ai cũng biết là như vậy nhưng nhiều học sinh vẫn cố gắng ôn luyện chăm chỉ bởi thứ hạng được công khai mà.
Trong học viện danh giá này, thành tích học ảnh hưởng và gắn liền với địa vị của học sinh.
Bảng xếp hạng được công khai kèm tên, không chừa một ai—kể cả mấy thằng đội sổ luôn, vậy nên nếu bạn có lòng tự trọng thì tốt nhất là nên cắm đầu vào học đi.
Tôi không có ý nói rằng đứng bét thì sẽ mất ‘quyền công dân’ nhưng, sự tôn trọng mọi người dành cho bạn sẽ bị ném vào sọt rác nếu ở dưới đó.
Trường có 220 học sinh,
Vậy nên đứng thứ 123 cũng có thể coi là trung bình rồi.
“Ê, Kiyomiya!”
“Fujikawa à…”
Từ đâu đó, một học sinh cao ráo mái tóc nâu nhạt có thể coi là cũng có chút đẹp mã đột nhiên vỗ vai tôi.
Koutarou Fujikawa---đứa bạn tôi đã quen từ tận hồi còn học tiểu học rồi.
Không chỉ riêng tôi, trong ngôi trường kiểu tư này hầu hết mọi người đều đã quen biết nhau từ trước.
“Lần này là…thứ 123?, hử. Haha, ngay gần chính giữa luôn, đúng như tao đoán.”
“Thì tất nhiên rồi.”
Tôi chỉ đành gật đầu đồng tình.
“Tao không muốn đứng bét rồi bị lôi vào mấy lớp phụ đạo đâu, tuy tao không định nhắm tới top 1 nhưng ở ngay gần chính giữa thế này cũng khá ấn tượng đấy chứ?”
“Mày cố tình đứng giữa à?”
“Tao tự biết lượng sức mình mà. Cố làm gì cơ chứ, đằng nào cũng chỉ đến được nữa trên là giỏi lắm rồi. Vậy nên tao chỉ nhắm đến ngưỡng trung bình thôi, miễn không quá sức là được.”
“Thằng này…Thà nếu mày chật vật đột sổ thì tao còn cảm thông được chứ....”
Cậu ta nhìn tôi với một ánh mắt chán chả buồn nói.
Thoát khỏi mấy cái lớp phụ đạo, nhưng thứ hạng của tôi đúng như đã tính toán
Tôi biết nó nghe giống như tôi đang ‘chấp’ vậy nhưng như vậy thì có sao chứ tôi vẫn thấy ổn với việc đó.
“Haha, tao vẫn còn là một ‘Kiyomiya’ đấy mày cũng biết mà. Sẽ khá là phiền phức nếu tao không cố gắng một chút.”
“Chỉ một chút thôi á, huh? Cái họ Kiyomiya của mày đang khóc thét rồi đấy, sao trông mày vẫn hả hê như thế vậy?”
Dù cậu ta có nói gì thì vẫn không ngừng cười được.
Fujikawa tới từ một gia tộc danh giá và có thể coi là đứng đầu ‘chuỗi thức ăn’ của học viện này.
Và cậu ta cũng hơi…nói sao nhỉ, tự cao, nhưng thế cũng là bình thường trong cái học viện này thôi mà.
Với một người như Fujikawa tốt nhất cứ mặc kệ sự tự cao của cậu ta sang một bên là được
“Nếu mày là một người họ Kiyomiya thì ít nhất cũng phải cố gắng nhắm đến thứ hạng hai chữ số chứ. Nếu không ông ta lại mỉa mai nữa cho mà xem”
“Bố tao đã mặc kệ thằng con đáng thất vọng của ổng từ lâu rồi. Đằng nào tao cũng làm gì có quyền thừa kế chút gì từ gia tộc Kiyomiya đâu, miễn tao không đứng bét thì ông ta chả để tâm gì đâu. Tao cứ làm những thứ mình thích thôi.”
Nói thật thì, Bố tôi, ông ta chưa một lần mắng mỏ hay trách mắng tôi về điểm số ở trên trường.
Thế mà Fujikawa, người còn chả phải cha mẹ tôi lại thấy khó chịu và lườm thẳng vào mắt tôi.
“Nhà Fujikawa có nguồn gốc từ nhà Kiyomiya đấy, mày cũng biết mà. Có một người như mày trong trực hệ của nhà Kiyomiya thật nhục nhã.”
“Nếu cậu truy về tận thời xa lắc xa lơ như vậy thì chắc nửa cái trường này là bà con với nhau rồi.”
Nhà Fujikawa đúng là một nhánh phụ của nhà Kiyomiya từ lâu lắm rồi.
Nhưng đó cũng là điều dễ hiểu thôi, thường có các cuộc liên hôn giữa các dòng dõi quý tộc, hay gửi con đến các nhà khác, phân nhánh, tạo nên vô số mối liên hệ chằng chịt.
Cũng chính vì thế tại một ngôi trường mà đa số học sinh tới từ các gia đình danh giá thì nếu truy theo huyết thống thì kiểu gì cũng lòi ra họ hàng tùm lum.
“Hừm…Có cần anh đây, á khoa của ngôi trường này, dạy kèm cho chú không?”
“Khỏi đi”
Fujikawa thường xuyên đạt á khoa trong mọi kì thi khảo sát, đó chính là một phép thử cho thấy trình độ học thức rất cao của cậu ta.
Nếu được cậu ta dạy kèm thì chắc chắn điểm số tôi sẽ có sự cải thiện rõ rệt, nhưng—
Chắc chắn cậu ta chỉ kiếm cớ để bày trò bề trên với tôi mà thôi.
“Thay vì thế thì cho tao mượn vở ghi chép của mày mấy hôm trước khi thi là được, làm ơn đó quý ngài á khoa thiên tài. Chỉ cần tao học thuộc hết đống đó thì đứng giữa dễ như bỡn thôi”
“M…mày đúng là một thằng cặn bã hết thuốc chữa mà.”
“Hahaha.”
Thằng này chửi hài thật.
Và nó cũng không sai khi nói tôi là một thằng cặn bã đâu.
Dù thằng này có tự cao, hống hách hay tính cách có thối nát đến thế nào, Fujikawa vẫn luôn cho ra một kết quả xứng với thân phận là con cháu của dòng dõi quý tộc.
Thêm nữa, cậu ta còn là một vận động viên giỏi toàn diện, là át chủ bài không thể thiếu của đội bóng rổ của trường sơ trung và thậm chí còn thi đấu trong giải toàn quốc.
Khi so sánh với tôi—một học sinh tầm thường trong học tập, không tham gia bất kì câu lạc bộ nào---thì chúng tôi như thuộc hai đẳng cấp khác nhau.
“Hừm, đi theo tao, Kiyomiya. Tao sẽ rèn dũa lại cái thái độ cợt nhả đó.”
“Lại bóng rổ nữa à? Hồi trước mày chấp tao chơi ba chọi một trong tận ba mười phút—”
“Lần này, chỉ có tao với mày thôi cu. Cố mà ghi được ít nhất một điểm vào lưới của tao đi.”
“Mày đùa bố mày đấy à?”
“Tao nói thật đấy, giờ nghỉ trưa còn tận 20 phút nữa cơ. Đi thôi nào.”
“C-chờ đã nào!”
Bộp! Fujikawa tống một cú vào lưng tôi làm tôi loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất, cả hai tay phải chống xuống sàn.
“Này, tao có đẩy mạnh đến thế đâu.”
Cậu ta cười cợt.
Dám đẩy một người ngã xuống giữa sự chứng kiến của đám đông như này mà mặt còn không thèm biến sắc.
Chắc chắn cậu ta tự tin rằng mọi người sẽ chẳng trách móc gì nếu đẩy một người như tôi đâu.
Và thật đáng buồn thay đúng là như vậy thật.
“Đứng lên đi, Kiyomiya. Mày khiến tao trông như phản diện ấy—”
“…?”
Fujikawa đột nhiên khựng lại, như có ai đó vừa xuất hiện vậy.
Chính lúc đó tôi cũng cảm nhận được.
Ở ngay trước mặt, trong khi tôi vẫn đang chật vật bò trên mặt đất, là một đôi chân mảnh khảnh.
Nhìn lên, tôi bắt gặp một thoáng bên trong chiếc váy ngắn.
Màu trắng, một cặp đùi đầy đặn, cùng với đó là một khu vực cấm nơi chỉ cần tôi nghiêng nhẹ, thì tôi sẽ thấy được kì quan thứ 8 của nhân loại.
Nhưng còn một thứ nữa còn đáng để ngắm hơn nhiều—đó là một gương mặt nhỏ nhắn, thánh thiện và xinh đẹp đến lạ thường.
“Đứng dậy đi.”
Chỉ một từ ngắn gọn, sắc lẹm.
Cô ấy nói dứt khoát, rồi cúi người xuống nắm cổ tay tôi và kéo tôi đứng dậy bên cạnh cổ.
“Ah, t-tôi xin lỗi, Hisaka.”
“Trời, Hisaka-san kìa!”
“Tại sao một học sinh giỏi top đầu như cô ấy lại giúp đỡ một tên như Kiyomiya chứ?”
“Chả biết nữa, nhưng tao muốn giết thằng đấy để được nắm tay Hisaka!”
Đám học sinh xung quanh tôi bắt đầu ồn ào hơn cả lúc tôi bị ngã.
Cũng dễ hiểu thôi-thứ hạng thảm hại của tôi, thứ 123, chẳng là gì so với sự xuất hiện của mỹ nữ học giỏi nhất trường.
Cô ấy là Hisaka Sayaka—
Như mọi người đang bàn tán, cô ấy là học sinh nổi tiếng và được tôn trọng bậc nhất tại học viện Soshukan này.
Mái tóc dài nâu nhạt, cùng vóc dáng cao ráo mảnh mai dù đã bị che đi phần nào bởi chiếc áo blazer xanh hải quân, và đội chân thon dài lộ ra dưới chiếc váy ngắn.
Cùng với một làn da trắng đến khó tin, và một gương mặt hoàn hảo đáng sợ.
Chiếc kính gọng đen to bản khiến cô ấy trông hơi mọt sách một chút, nhưng nó vẫn hợp đến bất ngờ, không bị lạc quẻ so với vẻ đẹp của cổ.
Cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi, lớp 1-B. Nhân tiện thì Fujikawa cũng thế.
“Kiyomiya-kun, có phải Fujikawa vừa nói gì đó với cậu đúng không?”
“Nói gì á? Bọn tôi chỉ nói về kết quả kiểm tra mà thôi. Về việc tôi vẫn đứng giữa như mọi khi.”
“Đứng giữa…thứ 123.”
Hisaka liếc lên bảng xếp hạng và nhanh chóng tìm thấy tên tôi.
“Hảa…Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Hử?”
Cậu ta vừa thở dài à.
Chúng tôi chỉ là bạn cùng lớp thôi mà, và thứ hạng của tôi thì có liên quan gì đến cô ấy đâu nhỉ?
“Ồ, Hisaka lại đứng nhất nữa rồi.”
Đúng vậy—lý do tên Fujikawa luôn đứng nhì là bởi vì người đứng nhất chính là Hisaka.
Mặc dù chuỗi nhì bảng của cậu ta mới bắt đầu năm nay thôi.
Trước đó, cho đến tận năm hai sơ trung, Fujikawa vẫn luôn đứng nhất.
Cậu ta không ngu đến mức luôn khoe khoang về điều đó, nhưng nó rõ ràng là một điểm đáng tự hào mà.
Nói cách khác, Hisaka đã đập vỡ lòng tự tôn của cậu ta thành từng mảnh kể từ hồi đó.
“Thứ hạng của tôi không quan trọng. Quan trọng hơn là giờ tôi cần phải suy nghĩ…”
“Nghĩ gì cơ?”
“…”
Hisaka nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi liếc về phía sau lưng tôi.
“Này! Hai người đang thì thầm gì vậy, bơ tôi à?!”
“Fujikawa, cậu vẫn còn ở đây à?”
Câu trả lời gần như ngay tắp lự ấy của Hisaka đã khiến đám đông cười phá lên.
Cô ấy không định đùa cợt nhưng chính sự trùng hợp ấy thật hoàn hảo.
Fujikawa trừng mắt, ngay cả với những học sinh thuộc ‘tầng lớp trên’ của học viện.
“Ồ, Kiyomiya-kun, có vẻ như ngón tay của cậu bị bong gân rồi. Dù sao thì tôi cũng thuộc ủy ban y tế của trường mà, hãy để tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
“Uh, chờ đã nào, Hisaka—”
“Không sao đâu. Hãy để tôi chăm sóc cậu. Mong chờ quá.”
“M-mong chờ quá?”
Hisaka nắm lấy cổ tay tôi và bắt đầu kéo đi.
Tôi nghe được vài lời nói ở phía sau---
“Hisaka-san ở trong ủy ban y tế thật à?”
“Mà trường mình làm gì có ủy ban y tế nào đâu?”
Qua những giọng nói của đám học sinh.
“Hisaka này, cậu không ở trong ủy ban y tế đâu phải không?
“Tôi đang nghiêm túc chữa trị cho cậu đấy. Dù tôi chưa làm việc này bao giờ trước đây nhưng chắc sẽ ổn thôi.”
“Vậy cái sự tự tin vô căn cứ hồi nãy cậu lấy đâu ra vậy?!”
“Tôi sẽ không để ai khác khám cho cậu đâu.”
“…”
Thôi, sao cũng được…
Không phải ai cũng được vinh dự thế này đâu.
Fujikawa hẳn đang rất bực mình khi ‘con mồi’ bị cướp mất với một lý do rất lãng xẹt, nhưng cậu ta cũng đáng bị dằn mặt một chút.
Trốn thoát khỏi cảnh náo nhiệt đó với Hisaka nói nói thật thì cũng rất tuyệt.