Tôi trả phí đăng ký (ba đồng bạc) và nhỏ một giọt máu lên tấm thẻ.
Tại thời điểm đăng kí, trường hợp không thể thanh toán phí đăng ký ngay thì có thể thanh toán từ một phần số tiền uỷ thác trong tương lai.
Giọng máu thấm vào tấm thẻ, ngay lúc tôi nghĩ nó đã phát sáng trong giây lát, nó lập tức chuyển sang màu đen.
Một thời gian sau khi được bàn giao, màu thẻ chuyển sang trắng.
Màu tấm thẻ sẽ thay đổi khi cá nhân đăng ký giữ nó và nó sẽ thay đổi màu tuỳ thep cấp bậc.
Trường hợp đánh mất thì phải làm thủ tục làm lại và tốt một khoản phí.
Nghe bảo lệ phí làm lại là 10 đồng bạc.
Um, tôi sẽ cố gắng không đánh mất nó.
Trong khi đang được Michal-san giải thích. Một người đàn ông táo tợn xông thẳng tới chị nữ tiếp tân cạnh bên.
Lúc nãy tôi vẫn chưa nói, nhưng tiếp tân ở đây ai cũng xinh đẹp. Nếu là Trái đất, cô ấy y như một nữ thần tượng. Ngược lại, cánh đàn ông ở đây ai cũng nhìn như lũ sơn tặc..Umm.
Tôi chưa từng thấy một anh chàng đẹp trai nào...ít nhất là không phải trong Hội mạo hiểm .
Tôi có nhìn thấy mấy người khá ưa nhìn khi đi dạo xung quanh thị trấn nhưng cơ bản thì họ chỉ đi tản bộ với mấy người phụ nữ chứ chẳng táo bạo như này.
Ngay khi đã nghe cô ấy nói xong và rồi khỏi vị trí, gã đàn ông xếp hàng phía sau lập tức phóng lên bắt chuyện với Michal-san bằng động tác mượt mà y như động tác trượt chân cản phá của mấy cầu thủ đá banh.
Có vẻ như đó là một lời mời ăn tối chứ không phải là một yêu cầu tư vấn.
Dù đã gần trưa, nhưng tôi quyết định chấp nhận một số uỷ thác.
Như thay thế cho gã đàn ông đang gục gã vừa mới rời đi, tôi tiến tới đưa đơn uỷ thác cho Michal-san.
Tôi khá lo lắng vì mang đến hơi nhiều số lượng giấy uỷ thác, nhưng có những uỷ thác mà tôi không cần phải hoàn thành xong trong hôm nay, vì vậy chắc nó sẽ ổn thôi.
Nó là những uỷ thác giao hàng và nó khá là rẻ, chỉ khoảng từ 5 đến 10 xu nhỏ.
Không biết lúc nào yêu cầu của mình sẽ được nhận nên thay vì đơn uỷ thác rồi gửi lên hội như này, không phải tự mình thực hiện nó sẽ nhanh hơn sao ta?
Nội dung của tờ uỷ thác đơn giản khiến tôi nghĩ như thế.
Có lẽ họ đang đưa chúng ra để giúp đỡ những nhà thám hiểm mới làm quen, hoặc kiểu ‘phao cứu sinh’ cho mấy người đang cần hoàn thành uỷ thác trong kì hạng nhỉ.
Nếu đúng là thế thì cuộc sống mạo hiểm giả vất hơn tôi tưởng tượng.
-------------
Với hành lý nặng nề trên tay, tôi phải đi bộ từ đầu này đến đầu kia của thị trấn, chắc chắn đối với người thường hẳn là rất mệt mỏi. Đặc biệt là khi đi bộ từ đầu đến cuối, ít nhất cũng phải vượt quá 10,000 bước.
Nhưng nhờ tác dụng của kỹ năng, tôi không cảm thấy mệt mỏi dù có đi bộ bao nhiêu, Nên chả có vấn đề gì.
Trên thực tế, vừa kiếm được tiền vừa lấy được điểm kinh nghiệm, đúng là uỷ thác khá ngon ăn và còn được nhân hai lợi ích của tôi nữa chứ.
Nếu cấp độ tăng lên và chỉ số trên bảng trạng thái tăng theo, chẳng phải là nhân ba rồi sao?…Mà, dù gì phần thưởng cũng khá rẻ…
-------------
Trong một khoảng thời gian ngắn tiếp theo. Vào buổi sáng, tôi đến thư viện trong hội để học thêm kiến thức, khi tôi học xong, tôi nhận thêm mấy uỷ thác giao hàng.
(Trans: isekai, tôi thành thằng cu-li bốc vác =)))
Ngay cả khi tôi thực hiện năm yêu cầu giao hàng, nó cũng không đủ cho một đêm ở nhà trọ hiện tại. Nếu tôi cứ tiếp tục như này mãi, tôi sẽ hết tiền và chết trong nghèo đói.
Điều tiếp theo tôi nghĩ đến là mấy uỷ thác thu thập nguyên liệu. Nó không phải là nguyên liệu của ma thú, mà là những vật phẩm có thể được sử dụng làm nguyên liệu cho dược liệu và thuật giả kim.
Hiện tại, tôi đã học ở thư viện và nhớ hình dạng đại khái, nhưng tôi không quá lo lắng cho lắm.
Bởi vì nếu tôi dùng thẩm định, tôi có thể tìm ra nó trong nháy mắt.
Những gì tôi cần là tìm ra nơi có thể thu thập chúng thôi.
Tùy thuộc vào loại nguyên liệu, ta có thể sẽ phải vào tận trong rừng, và nguy cơ bị ma thú tấn công ở đó khá cao
Quả nhiên, trang bị là thứ tôi cần hiện giờ.
Chắc tôi sẽ nghỉ giải lao 1 ngày rồi đi mua trang bị mới được.
Gần đây, ngày nào tôi cũng nhận được những yêu cầu không nghỉ, và đúng như dự đoán, tôi hơi lo lắng rồi đó.
Đối với mạo hiểm giả thì nghỉ ngơi cũng là một việc rất quan trọng, nó là công việc cực kì cần thiết. Nghiêm túc đó!
Chắc chắn, không có mạo hiểm giả nào siêng năng làm uỷ thác mỗi ngày đâu nhỉ.
Mà…dù có mấy mạo hiểm giả ngày nào cũng siêng năng thu gom giấy uỷ thác về mình…sở thích chăng…
---------------
Cửa hàng vũ khí mà tôi dừng chân không chỉ bán vũ khí mà còn cả giáp trụ.
Cửa hàng có nhiều lời đồn tốt và chủ sở hữu cũng là một cựu mạo hiểm giả, ông là người tốt bụng và sẵn sàng đưa ra lời khuyên.
Đây là cửa hàng mà tôi được giới thiệu khi nhận được yêu cầu giao hàng.
"Xin chào. Cậu đang tìm gì đó à?"
Khi tôi đang xem xét vũ khí trên kệ, ai đó đã gọi tôi.
Chắc tại không có khách hàng khác nên họ mới gọi hỏi tôi thôi nhỉ. Bên đấy là một người đàn ông thấp đến nổi tôi cũng không thể tưởng tượng được luôn.
“Vâng, tôi là một mạo hiểm giả mới vào nghề. Tôi đang tìm trang bị cho chuyến thu thập nguyên liệu bên ngoài thị trấn.”
“Hô…”
Anh ấy đang nhìn tôi như thể đang quan sát đánh giá.
Trạng thái của tôi đang dần tăng lên, cho nên tôi không còn như trước nữa đâu đó!
Nói thế chứ tôi cũng không thể phủ nhận rằng tôi không đáng tin lắm vì ngoại hình của tôi chả thay đổi là bao.
Trên thực tế, so với những mạo hiểm giả bình thường khác đi nữa, bộ ngực thì mỏng lét và tôi hơi lùn nếu so với họ nữa chứ.
Ngay cả khi ở trên Trái đất, tôi được xem là người có dáng người và chiều cao ở điểm trung bình, chỉ có thể nói là một người không có gì đặc biệt.
Tôi cũng chẳng thể nói rằng mình có tí cơ bắp nào nữa là.
“Cậu có hứng thú với món vũ khí hay áo giáp nào không? Hay cậu là một pháp sư? Ngoài ra, cậu bỏ cái kiểu nói chuyện lịch sự đó đi.”
“Vâ…Tôi đang nghĩ đến kiếm. Tôi nghĩ áo giáp nhẹ dễ di chuyển cũng khá tốt nữa. Chỉ là tôi chịu đau hơi tệ nên tôi muốn thứ gì đó sẽ giảm đau đớn”
"Đó là yêu cầu hơi khó đó… Vậy thì, tốt hơn là sử dụng kiếm đơn… cậu thích cái nào hơn, quần áo làm từ da ma vật hay một cái giáp ngực? Về giá cả, quần áo đắt hơn bởi vì chúng dễ di chuyển hơn."
Nếu như vậy, quần áo có phải tốt hơn không ta?
Với một cái túi để cất vật liệu và con dao đi. tôi cũng nói rằng tôi muốn một đôi giày và một đôi găng tay không cản trở việc di chuyển trong rừng.
Giới hạn ngân sách là một đồng vàng.
Anh ta ngạc nhiên vì giá đó không phải là mức giá mà một người mới vào nghề có thể trả, nhưng tôi nói với anh rằng tôi muốn mua đồ tốt bởi có lẽ nó sẽ cứu mạng mình lúc nào đó.
Tôi cố tình nói vậy để anh biết lượng tiền tôi sẵn sàng chi, và cũng cố gắng thương lượng để được giảm giá một chút.
Kết quả. Tôi đã có thể mua được một số trang bị khá tốt.
Đặc biệt, bộ quần áo làm từ da ma thú có tác dụng cắt giảm sát thương.
Nhưng dù có thứ trang bị mang hiệu ứng mạnh hơn nữa, thật lòng tôi chẳng muốn nhận lấy sát thương dù cho có nhỏ đi nữa. Bảo hiểm chỉ là bảo hiểm mà thôi.
“Như thế được rồi chứ?”
Khi tôi hỏi anh ấy, anh ấy đã dành cho tôi những lời động viên với nụ cười trên môi, rồi bảo tôi hãy cố gắng hết sức.
Những người trong lâu đài hoàng gia đúng là bọn cặn bã, nhưng những người bình thường trong thị trấn này khá tốt bụng và tử tế, tôi cảm ơn anh và rời khỏi cửa hàng.
----------------
Trans* còn 2 chương nữa mình sẽ cố gắng edit chính tả lại trong mai mốt và quyết định tiến độ 3,4 chap 1 tuần và đăng vào tối CN (tuần nào rảnh mình sẽ tăng thêm tiến độ).
Mong mọi người ủng hộ !!!
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage