Bữa sáng hôm nay là bánh mì, một ít thịt mỏng như thịt xông khói, salad và súp.
Không giống như bữa tối hôm qua, nó có vị nhạt hơn và ít muối hơn.
Cô chủ trọ nói rằng vào buổi tối, cô ấy đã thêm một loại gia vị đậm đặc để bổ sung lượng muối mà khách trọ đã tiêu thụ trong ngày.
Thật khó để nói rằng nó ngon, vì nó chỉ có vị như nguyên liệu.
Bánh mì cũng cứng cảm giác như nó được ăn bằng cách ngâm vào tô súp.
Lắng nghe cuộc trò chuyện xung quanh, trong khi dùng bữa một cách nhẹ nhàng.
Đa số khách là nhà thám hiểm và thương nhân. Các thám hiểm giả tham khảo ý kiến của đồng đội về loại yêu cầu mà họ sẽ chấp nhận, các thương nhân thì thương thuyết lẫn nhau để xem họ có thể bán những gì và liệu có bất kỳ nguồn thu nhập nào không.
Tôi nghĩ câu chuyện về cuộc phiêu lưu của những nhà thám hiểm say rượu đêm qua về mặt thông tin thì đáng giá hơn, tôi cũng chẳng biết điều gì mới ngoài những gì tôi nghe được từ bà chủ quán trọ.
Chắc đây là giới hạn nghe lén của tôi rồi. Tôi chỉ không đủ can đảm để nhảy vào giữa mấy thám hiểm giả và lắng nghe những gì họ nói.
Mà thướng thức thì chắc không có ý nghĩa với lũ say xỉn đây nhỉ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi trở về phòng và xả hơi. Giết thời gian một chút, tôi rời khỏi nhà trọ.
Ra khỏi phòng, tôi chỉ yêu cầu cô chủ thay ga trải giường. Tôi được hỏi phải làm gì với cái giường khi tôi ở lại hơn một đêm, vì vậy tôi đã yêu cầu đổi nó.
“Đầu tiên phải đi nghe ngóng tình hình đã”
Tự lẩm bẩm với chình mình, tôi hướng đến địa điểm Hội mà mình đã điều tra trước đó.
Sẽ chẳng tốn phí gì nếu bạn chỉ đi nghe ngóng xung quanh, vì thế tôi dự định đến Hội giả kim, Hội dược sĩ, Hội thương nghiệp và Hội mạo hiểm giả theo thứ tự.
Trong khi tản bước quanh thị trấn, tôi đi vòng quanh để nghe ngóng tin tức.
Đối với Hội luyện kim và Hội dược sĩ, hóa ra sẽ có nghĩa vụ giao hàng hàng tháng.
Về phần Hội luyện kim, các vật phẩm giao dịch phải là chế phẩm của bản thân. Đối với Hội dược sĩ, bạn phải giao các vật phẩm dạng thuốc và tạo ra một số lượng thuốc nhất định.
Hội thương nghiệp không bắt buộc phải giao hàng, nhưng hóa ra phải trả phí thành viên hàng tháng.
Ngoài ra, nếu bạn muốn kinh doanh, bạn phải đăng ký với Hội thương nghiệp, và nếu bạn kinh doanh buôn bán mà không đăng ký, bạn sẽ bị họ tạo rất nhiều áp lực.
Bạn sẽ không thể mua hoặc bán sản phẩm, chủ yếu là do các thông báo như cấm giao dịch từ Hội.
Phí đăng ký là một đồng bạc. Từ tháng tiếp theo, phải trả tối thiểu một đồng bạc nữa làm phí thành viên.
Ít nhất, có một bảng xếp hạng tùy thuộc vào số tiền sẽ được Hội thương nghiệp trả cho, và thứ hạng càng cao bạn sẽ nhận được càng nhiều lợi ích. Ví dụ như ưu tiên kinh doanh nguyên liệu quý hiếm, v.v.
Có vẻ như họ cũng mua nguyên liệu và vật phẩm từ quái vật, có cảm giác họ giống với một phần của Hội mạo hiểm. Tôi nghĩ thế nhưng chắc không có vấn đền gì đâu.
Hỏi ra mới biết, họ còn khá là lịch sự giải thích với tôi rằng đó là một biện pháp để ngăn chặn việc tăng giá do buôn bán độc quyền.
Giả sử tôi tham gia Hội thương nghiệp.
Không phải nó khá rẻ nếu tôi bỏ ra 1 đồng bạc để mua cái thẻ ra vào thị trấn tự do sao.
Nơi cuối cùng tôi đến là Công hội mạo hiểm giả.
Thành thật mà nói, tôi không có thiện cảm với đất nước này. Vì vậy, tôi đang nghĩ đến việc rời khỏi đất nước này trong tương lai.
Đồng thời, tôi cũng cảm thấy mình nhất định phải có khả năng chiến đấu ở một mức nào đó.
Đây là một thế giới giả tưởng với đủ kỹ năng và phép thuật.
Ngay cả trên Trái đất, nếu bạn đến một đất nước xa lạ, tùy vào địa điểm, vẫn có nguy cơ mất mạng do những điều kiện không an toàn.
Nhưng thế giới này còn nguy hiểm hơn nhiều.
Vũ khí có sức mạnh chết người, không thể tưởng tượng được lúc ở Nhật Bản, lại được phổ biến trong cuộc sống hàng ngày và mọi người đều được phép mang theo chúng bên người.
Tôi không biết lẽ thường của thế giới này, nhưng sẽ không phải điều tốt đẹp gì nếu ta đánh nhau hoặc bị ai đó tấn công.
—————
"Chào mừng đến với Hội mạo hiểm. Đây là lần đầu cậu đến đây sao?”
Tôi nghe nói rằng Hội đông đúc nhất vào buổi sáng, nên tôi đã cố gắng đến muộn hơn, vì thế mà Hội yên tĩnh đến không ngờ.
Tuy nhiên, không phải là không có người, một số người tụ tập ở khu vực ăn uống, trong khi những người khác đang trò chuyện tại quầy lễ tân.
Khi tôi lén hướng tai về phía đó, có vẻ như gã đang tán tỉnh cô ấy.
Tự khẳng định rằng mình không làm gì sai trái, tôi tiếp tục nghe cuộc trò chuyện
Tên của cô gái tại quầy lễ tân là Michal. Cô mười lăm tuổi.
Đã một năm kể từ khi cô ấy trở thành nhân viên tiếp tân của Hội, và cô khá vui vẻ vì đã có thể tốt nghiệp khỏi cái hạn mục ‘người mới’.
Câu chuyện lạc đề rồi.
Sửa quỹ đạo và lắng nghe lại câu chuyện.
Các thám hiểm giả của Hội mạo hiểm được chia thành các cấp S, A, B, C, D và E, với S là cao nhất và E là thấp nhất.
Để nâng hạng cần phải hoàn thành các uỷ thác, nếu không đạt sẽ bị trừ điểm.
Có vẻ như bạn chỉ có thể lên hạng A với các yêu cầu bình thường và bạn phải nhận được nhiều uỷ thác đề cử và đề xuất của Chủ hội để đạt được hạng S.
Có vẻ như tiêu chuẩn trong ngành này là thứ hạng của bạn càng cao, bạn có thể chấp nhận các yêu cầu càng khó và bạn càng nhận được nhiều phần thưởng. Rủi ro càng cao lợi nhuận càng lớn.
Ngoài ra, Có thời hạn để bạn giữ được thứ hạng, và có vẻ như bạn phải chấp nhận yêu cầu một lần trong khoảng thời gian đó.
Nếu bạn không làm điều này và nằm từ hạng D trở lên, bạn sẽ bị giáng cấp, tư cách của bạn sẽ bị tước bỏ nếu bạn là hạng E. Nhân tiện, nếu bạn là hạng E, bạn phải chấp nhận uỷ thác một lần trong 30 ngày.
Có thể tái đăng ký nhưng phí đăng ký sẽ tăng theo mỗi lần.
Nếu điều này lặp đi lặp lại nhiều lần, người ta sẽ đánh giá bạn là người không có động lực hoặc khả năng, và cuối cùng bạn sẽ không thể đăng ký nữa. Vì không có quy định rõ ràng về số lần nên có vẻ như số lần này sẽ khác nhau giữa các Hội.
"Vậy còn việc tái đăng kí ở Hội mạo hiểm khác thì sao nhỉ?”— Tôi nghĩ thế nhưng có vẻ nó cũng không hề dễ dàng tí nào.
"Đối với các uỷ thác, vui lòng mang giấy uỷ thác được dán trên tường ở quầy tiếp tân đến đây và hoàn thành thủ tục. Đối với yêu cầu thông thường, cậu chỉ cần nói với họ rằng cậu muốn nhận nó là được. Còn về nguyên liệu và trao đổi mua bán thì sẽ được tiến hành ở đằng kia. Vì vậy, hãy tiến thành các thủ tục liên quan ở đấy. Có điều gì cậu không hiểu không?”
"Trong trường hợp yêu cầu chinh phục, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi mang xác ma vật về mà không giải thể nó?”
"Có một số ma vật chúng tôi không thu mua, nhưng đối với những ma vật mà các bộ phận có thể sử dụng làm nguyên liệu, chúng tôi sẽ thanh toán sau khi trừ phí giải thể. Xin lưu ý rằng có những quái vật chúng tôi hiếm nhận giải thể. Chẳng hạn như Goblin, Goblin và Goblin…”
Um. Chắc là cô có một vài kí ức không vui về Goblin nhỉ?
Tôi tự hỏi liệu mình có thể hỏi thêm điều gì nữa không, và quyết định rằng tôi không có gì cần vào lúc này.
Phần còn lại là có nên đăng ký với Hội mạo hiểm hay không đây. Tôi quyết định sẽ đăng ký và nhận uỷ thác trong thị trấn, phần thưởng thấp nhưng nó khá là an toàn.
Nếu chỉ có thể nhận mấy nhiệm vụ kiểu này, tôi sẽ không thể sống nổi nếu hết tiền, nhưng theo một nghĩa nào đó, đó lại là một uỷ thác khá thuận tiện cho tôi, vì vậy tôi cũng không có bất kỳ phàn nàn nào.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage