“Phù… tập mới nhất vẫn tuyệt như mọi khi…”
Trong giờ nghỉ trưa, tôi đã vội vàng chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó và mua một cuốn manga cùng với bữa trưa. Giờ đây, sau khi đọc xong cuốn truyện, tôi gấp nó lại với một cảm giác cực kì hài lòng.
Đây là phòng của câu lạc bộ nghiên cứu manga, và tôi là chủ tịch của nó. Đó là ốc đảo riêng của tôi, một nơi mà tôi có thể hoàn toàn đắm chìm trong thế giới manga được dựng lên bởi các thành viên cũ của câu lạc bộ. Ồ, đó là—
“Ôi, Prez, cậu đã đọc xong rồi à? Cho tớ mượn nó được không~?”
Giá mà cô ấy không ở đây.
Tôi nhăn mặt với giọng nói lúc nào cũng như chuẩn bị cười của cô ta, khi cô ấy thô lỗ cắt ngang khoảnh khắc tôi đang thưởng thức dư vị.
“Koyanagi… cậu không thể kiềm chế một chút à?”
“Cái gì?! Tớ đã chờ tận ba giây đó! Đáng lẽ tớ phải nhận được lời khen ngợi xứng đáng vì đã chịu đựng cái nụ cười kỳ quặc của cậu lâu như vậy, Prez~.”
Người đang với tay lấy cuốn manga, với nụ cười tự mãn trên mặt, là bạn cùng lớp cũng như là thành viên mới tham gia câu lạc bộ nghiên cứu manga từ đâu không rõ hai tháng trước—Koyanagi Kanon.
Cô ấy có tóc nâu sáng với phần đuôi được uốn, trang điểm xinh đẹp, và đồng phục của cô ấy thì lòe loẹt đến mức nếu giáo viên nhìn thấy, chắc chắn sẽ không cần hỏi gì thêm mà chỉ tuôn ra những lời mắng mỏ. Váy của cô ấy ngắn đến nỗi có vẻ như cô ấy liên tục kiểm tra xem ‘có lộ gì’ không. Và đương nhiên, cô ấy có khuyên tai.
Một gyaru. Không phải nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một cô gái gyaru.
Đối mặt với vẻ ngoài xinh đẹp áp đảo của cô ấy, theo cả hai nghĩa của từ này, tôi cảm thấy ngẩn ngơ và im lặng đưa cuốn manga cho cô.
“Hehe, cảm ơn~.”
Cô ấy nhận cuốn manga, mỉm cười hạnh phúc, và thoải mái bắt chéo chân khi ngồi trên chiếc ghế xếp. Khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng nên đành phải quay đi chỗ khác.
Khi cô ấy mới tham gia câu lạc bộ, những thành viên kể cả tôi, ban đầu cảm thấy rất ngạc nhiên… chúng tôi có một tia hy vọng. Có thật không? Liệu cô ấy có phải là một trong những "gyaru tốt bụng với otaku" không? Chúng tôi dám mơ rằng một trong những “gyaru thân thiện với otaku” mà chúng tôi từng nghe nói đã đến với câu lạc bộ của chúng tôi. Nhưng hy vọng của chúng tôi đã nhanh chóng bị dập tắt.
Trên thực tế, cô ấy chỉ là một gyaru không có lòng thương xót dành cho otaku.
Không phải là cô ấy là một người xấu, có lẽ vậy. Thấy cô ấy vui vẻ đọc manga như thế này, rõ ràng là cô ấy không tham gia chỉ để chế giễu chúng tôi. Cô ấy thật sự thích manga. Dường như, cô ấy chỉ mới bắt đầu tìm hiểu gần đây, nhưng cô ấy đã tự hào gọi mình là otaku bây giờ, nên ở khía cạnh đó, cô ấy có điểm tương đồng với chúng tôi.
Tuy nhiên… cô ấy không hề hòa hợp với chúng tôi, những otaku u ám chút nào.
“Wow, cái này thật là điên rồ! Một cảnh quá mãnh liệt!”
Ví dụ như thế này.
Cô ấy đã thốt ra suy nghĩ của mình trong khi đang đọc truyện. Đối với chúng tôi, những người thích đọc manga một cách yên tĩnh, điều này thật rất tồi tệ. Dù chúng tôi đã nhiều lần yêu cầu cô ấy bớt ồn lại, những chỉ được một thời gian rồi đâu lại vào đấy. Có lẽ cô ấy thậm chí còn không nhận ra điều đó.
Điều này không chỉ giới hạn ở việc đọc manga. Cô ấy luôn nói ra những suy nghĩ của mình. Nếu cảm thấy có gì đó ghê tởm, cô ấy sẽ thẳng thừng nói ra rằng nó ghê tởm. Nếu có gì không đúng, cô ấy sẽ nói rõ ràng là không hợp lý. Trong khi vẫn cười.
Tôi nghi ngờ cô ấy có ý định hủy hoại câu lạc bộ này, những lời nói không thương tiếc của cô ấy đã dễ dàng đâm xuyên qua trái tim nhạy cảm của chúng tôi, những otaku sống nội tâm. Kết quả là, tất cả các thành viên của câu lạc bộ đã dừng việc đến đây sau giờ học.
Còn tôi thì vẫn đến hàng ngày vì trách nhiệm của một chủ tịch câu lạc bộ và… ừm, cũng vì lý do cá nhân nữa.
(Cô ấy có nhận ra điều đó không?)
Koyanagi dường như không bị ảnh hưởng nhiều bởi việc tôi là người duy nhất còn lại trong câu lạc bộ. Tôi không thể không liếc nhìn khuôn mặt vô tư và đầy vui vẻ của cô ấy với một chút tiếc nuối.
Có vẻ cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên và gặp ánh mắt tôi. Bối rối, tôi nhanh chóng quay mặt đi, nhưng vẫn bắt gặp cô ấy đang cười từ khóe mắt, khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn.
Như dự đoán, cô ấy bỏ manga xuống và bắt đầu nói.
“Có chuyện gì vậy, Prez? Sao cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt nồng nàn như vậy?”
“Làm gì có chứ.”
“Hở, nói cho tớ nghe đi~ Cậu đang làm tớ tò mò đấy.”
—
END PART 1