Nửa ngày trước.
Tộc người thằn lằn vảy đen.
***
Một cậu bé chạy việc đến gặp Lakrak và thì thầm điều gì đó với cậu ấy.
“Ông ấy gọi ta đến à?”
"...Dạ đúng. Ông ấy nói mạng sống của ông ấy đang gần đến hồi kết và ông ấy không nghĩ khi đến lúc đó có thể nói chuyện với ngài được nữa.”
Lakrak gật đầu và hét qua vai, "Dừng nghi lễ lại."
Khi Lakrak hét lên, mỗi chiến binh người thằn đang thực hiện nghi thức đều lặp lại lời nói của cậu ấy với tất cả các người thằn lằn khác khác.
“Dừng nghi lễ lại!”
“Tộc trưởng ra lệnh dừng tiến hành nghi lễ!”
"Dừng lại! Theo lệnh của tộc trưởng.”
Nghi lễ của những người thằn lằn vảy đen đủ lớn để tạo ra đám mây bụi ngay lập tức dừng lại theo lệnh của Lakrak. Lakrak ngồi trên đầu một con chim to lớn và quái dị và quan sát các nhóm thực hiện nghi thức lần lượt dừng lại. Với con chim là thú cưỡi của mình, Lakrak đã ở trên cao đủ để dễ dàng nhìn thấy toàn bộ khung cảnh.
“Hmm.”
Những người chưa từng gặp Lakrak sẽ không biết, những người thằn lằn vảy đen không hoàn toàn thất bại trong việc thuần hóa Cockatrices. Con chim to lớn, quái dị này là một con Cockatrice cao hơn 3,5 mét và Lakrak là cá nhân duy nhất phần nào thành công trong việc thuần hóa một con. Người ta có thể nghĩ rằng thật đáng tiếc khi chỉ có một trường hợp đặc biệt, nhưng chính nhờ thành công trong việc thuần hóa loài chim to lớn, quái dị này mà Cuorcas đã ra đời.
Lakrak nói với cậu bé chạy việc, “Hãy nói với người đọc sao rằng ta sẽ đến đó sớm.”
"Dạ vâng."
“Cũng hãy bảo ông ấy hãy cố sống cho đến lúc đó.”
Cậu bé chạy việc mỉm cười và trả lời: “Được ạ.”
Khi Lakrak bước xuống từ con chim to lớn và quái dị, Zaol, người đang theo sau cậu ta, bước xuống từ con Cuorca của cô ấy và hỏi, "Có chuyện gì thế?"
“Người đọc sao rất muốn gặp ta. Đồng thời nói rằng mạng sống của ông ấy đang dần kiệt quệ.”
"...Oh. Vậy hôm nay chúng ta nên dừng ở đây thôi. Và…"
Lakrak gật đầu khi giọng nói của Zaol nhỏ dần.
“Ông ấy đã dự đoán chính xác tương tai sắp tới của chúng ta cũng như của ông ấy, nên tôi nghĩ lần này ông ấy vẫn sẽ đúng. Tôi sẽ giao việc chuẩn bị tang lễ cho cậu, Yur.”
"Được rồi Sẽ là một đêm buồn đây,” Yur đáp.
Lakrak đưa ra mệnh lệnh riêng cho Yur và đi đến chỗ người đọc sao.
***
Người thằn lằn già đã làm rất nhiều điều cho Lakrak và những người thằn lằn vảy đen. Ông ấy có rất nhiều cái tên - người lang thang già, trưởng lão, người thằn lằn một tay, người dẫn đường, cũng như người đọc sao - bởi vì ông ấy từ chối chỉ đảm nhận một cái tên duy nhất. Nhưng hiện tại, ông được các thành viên trong bộ tộc gọi là trưởng lão nhiều nhất.
Người đọc sao đã dẫn Lakrak và bộ tộc của cậu ta từ ngọn đồi có tòa tháp đến tận nơi những người ếch định cư ban đầu, và sau đó, ông ấy dẫn họ đến nhiều nơi xa xôi hơn nữa.
Lakrak đã học cách nhìn các vì sao từ ông ấy nên cả hai luôn nói về các vì sao. Người đọc sao thậm chí còn đặt tên cho các ngôi sao để những người khác cũng có thể học hỏi, và kết quả là các chiến binh,dược sư và người chăn trâu đều học cách đọc các ngôi sao để tránh bị lạc đường.
Trước đây, người thằn lằn luôn tìm hiểu về những gì trên mặt đất và tin rằng nó cung cấp cho họ mọi thứ nên họ không mấy hứng thú với việc tìm hiểu những điều về bầu trời. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, họ nhận ra rằng kiến thức về bầu trời rất hữu ích.
Những người đã rời khỏi bộ tộc và bị lạc đường tìm đường trở về bằng cách nhìn vào các ngôi sao, và những người muốn ngủ bên bờ sông nhìn vào những con chim bay thấp như thế nào, và bằng sự chuyển động của các ngôi sao, người thằn lằn đã có thể biết khi nào hoa nở rộ và khi nào thực vật trở nên héo tàn.
Những cá nhân người thằn lằn vảy đen thông minh muốn biết thêm kiến thức về cả mặt đất và bầu trời nên họ sẽ đến gặp người đọc sao để thảo luận và khám phá thêm về nguồn gốc của các ngôi sao, vị trí của các ngôi sao đã thay đổi như thế nào và chúng sẽ thay đổi như thế nào trong tương lai. Và đôi khi, khi kết thúc một ngày bận rộn, Lakrak sẽ ngồi xuống với người đọc sao, tuy mệt mỏi với vẻ mặt uể oải. Người đọc sao sẽ ngồi khom lưng xuống với đôi mắt sáng ngời và họ sẽ trao đổi câu hỏi và câu trả lời giữa hai bọn họ.
Lakrak thường tặng quà để cảm ơn người đọc sao vì đã liên tục dạy dỗ các người thằn lằn trẻ tuổi với sự thông thái của mình dù ông đã già và mệt mỏi, nhưng người đọc sao luôn từ chối quà bằng một cái vẫy tay.
“Làm sao tôi có thể chấp nhận điều này sau tất cả những gì tộc trưởng đã làm cho tôi chứ? Cậu là người đã chấp nhận tôi ngay cả khi tôi là một kẻ lang thang phiêu bạt.”
“Không có gì phải cảm ơn tôi cả. Không phải chỉ mình tôi chấp nhận ông, mà là cả bộ tộc đều chấp nhận ông ”.
“Vậy thì đúng là tôi có ít nhất một người để cảm ơn rồi. Sẽ tốt hơn nếu cậu nhận lại món quà này đấy ”.
Người đọc sao rất giỏi ăn nói, Lakrak khó có thể thắng được trong một cuộc tranh cãi với ông. Tuy nhiên, Lakrak rất nhanh trí. Cậu ấy sẽ nhanh chóng giấu những món quà của mình trong lều của người đọc sao khi người đọc sao không để ý trong cuộc trò chuyện của họ. Và khi người đọc sao tìm thấy những món quà này và mang chúng về đưa lại cho Lakrak, khi hỏi chúng đến từ đâu, Lakrak sẽ nói rằng cậu ấy không biết gì về chúng.
Họ đã dành nhiều năm để thực hiện những trò đùa nhỏ này. Lakrak chợt nhận ra rằng những trò đùa nhỏ này rồi cũng sẽ kết thúc, cậu cảm thấy như một phần trái tim mình đang dằn xé.
Khi Lakrak bước vào lều của người đọc sao, một dược sư ở cạnh giường của người đọc sao đứng dậy.
"Ông ấy có sao không?"
“Thưa tộc trưởng, trưởng lão… đã sống rất lâu… và hiện tại rất mệt mỏi.”
Với đôi mắt khép hờ, người đọc sao mở miệng và nói, “...và mệt mỏi.”
Người dược sư gật đầu.
“Trưởng lão đã học rất nhiều, dạy rất nhiều người, đi đi lại lại đây đó, thậm chí đến những nơi mà tôi chưa từng đến. Ông ấy bị mất một cánh tay, bị đuổi ra ngoài và sống cô độc trong một thời gian dài. Sẽ luôn có lúc chúng ta trở nên vô cùng mê mỏi. Theo như tôi biết thì chỉ có một cách chữa khỏi căn bệnh này.”
“Ngủ một giấc vĩnh hằng.”
"Đúng. Đúng là vậy.”
Lakrak chậm rãi gật đầu thừa nhận điều mình không muốn thừa nhận.
"Được rồi. Nếu ổn thì, cậu có thể rời đi không…”
“Ta muốn nói chuyện riêng với thủ lĩnh.”
Dược sư gật đầu không nói gì nữa rồi lặng lẽ rời khỏi lều. Tất cả những gì còn lại trong lều là Lakrak, người đọc sao và một ngọn đuốc.
“Vậy tôi nghe nói ông muốn gặp tôi.”
“Tôi muốn tận hưởng một chút xa hoa trước khi rời đi.”
“Ý ông là gì khi nói xa hoa?”
Người đọc sao trả lời: “Tôi không chắc lắm về cậu, nhưng tôi nghĩ thời gian rất quý giá. Tôi đã sống cuộc đời không tham lam và cố gắng lấy càng ít càng tốt những gì thuộc về người khác, nhưng đây là giây phút cuối cùng của tôi rồi. Vì vậy tôi muốn trộm đi thời gian của những người thằn lằn bận rộn nhất trong bộ tộc này.”
Lakrak cười lớn.
“Trò đùa hài hước đấy. Nhưng tôi không nghĩ ông sẽ gọi cho tôi chỉ để nói đùa lần cuối đâu.”
"...Cậu đúng đấy. Tôi muốn gặp cậu vì tôi có một câu hỏi. Bất cứ ai khác ngoài cậu sẽ không đủ xứng đáng để trả lời.
“Xứng đáng, huh.”
“Hãy coi đó là một câu hỏi không phải dành cho thủ lĩnh bộ tộc Lakrak mà dành cho đại tư tế Lakrak. Người được chọn đầu tiên và là người gần gũi nhất với thần linh.”
"Ông hỏi đi."
Người đọc ngôi sao dường như đang cố gắng ngồi dậy và Lakrak, người không chắc phải làm gì, đã giúp ông ấy. Người đọc sao hầu như không thể ngồi thẳng ngay cả khi có sự hỗ trợ của Lakrak. Ông ngồi đối diện với Lakrak và nhìn Lakrak bằng đôi mắt u sầu. Lakrak từ từ quay lại chỗ của mình và ngồi xuống. Ánh đuốc kêu lên lách tách.
“Điều gì xảy ra khi tôi chết?”
Lakrak im lặng. Cậu cũng không chắc chắn.
Có những câu chuyện người ta bàn tán. Trong vài năm qua, người lằn lằn vảy đen đã chiến đấu trong những trận chiến lớn và có nhiều chiến binh đã chết. Tuy nhiên, Lakrak không có cách nào biết được người chết đã đi về đâu. Cậu cầu nguyện cho họ được đến một nơi tốt đẹp trong tang lễ của họ, nhưng không thể biết liệu họ có thực sự đến một nơi tốt hay không. Ít nhất là cho đến khi Lakrak chết.
‘Họ sẽ đi về đâu? Có phải họ chỉ mơ vì họ đang ngủ? Một giấc mơ vĩnh hằng? Liệu họ có mơ về một giấc mơ vĩnh hằng nơi họ không biết mình là ai hay tại sao họ lại ở đó và không thể hiểu được bất cứ điều gì? Hoặc…'
Người đọc sao có vẻ lo lắng, giống như Lakrak.
“Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ bị giam cầm trong những cơn ác mộng vĩnh viễn không?”
"Tôi không chắc nữa. Thành thật thì…"
Lakrak do dự một chút rồi tiếp tục trả lời.
“Tôi thậm chí còn không chắc tại sao ông lại nghĩ tôi đủ xứng đáng để trả lời câu hỏi đó.”
“Ta nghĩ về nó theo cách này.”
"Ông nghĩ theo cách nào?"
“Thần giáp trùng xanh đã cứu chúng ta khi chúng ta lạc lối, và vì vậy tôi tin rằng ngài sẽ hướng dẫn chúng ta ngay cả khi chúng ta chết… cậu có nghĩ rằng điều đó khác xa với ý muốn của thần linh không không?”
Lakrak suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời: “Không. Tôi nghĩ ông đúng, người đọc sao. Thần giáp trùng xanh của chúng ta sẽ sẵn lòng hướng dẫn chúng ta khi chúng ta lạc lối. Kể cả sau khi chúng ta chết.”
Người đọc sao có vẻ mặt hơi hài lòng và hỏi: "Cậu nghĩ nó sẽ là nơi như thế nào?"
“Có phải ông đang nói về nơi chúng ta sẽ đến sau khi chết không?”
"Đúng thế. Chúng ta sẽ ngồi như bây giờ và thần linh sẽ ngồi trước mặt chúng ta. Cậu có nghĩ mọi chuyện sẽ bắt đầu bằng một lời chào vụng về không?”
"Tôi không chắc. Tôi nghĩ nó sẽ bớt nhàm chán hơn thế.”
Lakrak khoanh tay và tiếp tục nói: “Đầu tiên, sẽ có một không gian rộng lớn để ông có thể chạy bao nhiêu tùy thích. Một không gian mà mỗi khi ông bước một bước, sẽ có tiếng lạo xạo nhẹ và đầu đuôi của ông sẽ lướt qua đồng cỏ một cách dễ chịu.”
“Tôi đã quá già để chạy rồi.”
“Ông sẽ chạy tốt hơn thôi. Ông sẽ không rời bỏ cơ thể cũ của mình chứ?”
"Đúng đấy. Tôi đã đi bộ và chạy rất nhiều khi còn trẻ.”
“Cũng sẽ có một tảng đá lớn để ông tựa vào khi cảm thấy mệt mỏi.”
“Cậu nghĩ thời tiết sẽ như thế nào?”
“Nó sẽ luôn tươi đẹp thôi. Không, sẽ không vui nếu cứ mãi giống nhau nên đôi khi trời sẽ u ám và mưa dầm. Giờ nghĩ lại, nếu có một con sông thì thật tuyệt.”
“Tôi muốn có một ngôi nhà để tôi có thể nghỉ ngơi.”
“Liệu nó sẽ được làm từ gì nhỉ? Liệu có được làm từ bùn không? hay gỗ? Hay một cái lều?”
“Thành thật mà nói, tôi không thực sự thích lều lắm. Người trưởng lão này đã chán việc phải di chuyển rồi. Một cái lều có nghĩa là lại phải di chuyển đi đâu đó.”
“Tôi không biết điều đó đấy.”
Người đọc sao cũng là người dẫn đường nên Lakrak rất tiếc vì không sớm biết được cảm nhận của người đọc sao.
Người đọc sao lắc đầu.
“Tuy nhiên, tôi đã tìm được một nơi để trái tim mình lắng đọng nên tôi không có lời phàn nàn nào khác khi còn sống cả. Sau khi tôi chết mới là vấn đề.”
“Ngôi nhà mà ông mong muốn sẽ ở đó. Một ngôi nhà vững chắc không thể di chuyển đi đâu cả… Đó có thể là một ngôi nhà được xây bằng đá.”
“Cậu nghĩ gì về thức ăn ở đấy?”
“Có lẽ ông luôn có thể ăn bao nhiêu tùy thích.”
“Có vẻ như mọi thứ đều có ở đó. Tôi nghĩ tôi có thể cảm thấy cô đơn khi ở một mình ở một nơi rộng lớn như thế.”
Lakrak nhún vai.
"Một mình? Đã có những người đi trước chúng ta và tất cả chúng ta sẽ ở đó một ngày nào đó thôi. Ông sẽ không cô đơn. Hãy nói về những ngôi sao khi chúng ta gặp lại nhau. Chúng ta vẫn còn nhiều điều để nói.”
“Cậu có nghĩ ở đó cũng sẽ có sao không?”
"Tất nhiên rồi."
Lakrak, người không chắc chắn về thế giới bên kia, trả lời như thể lần này điều đó là hiển nhiên.
“Không phải các ngôi sao đã chỉ đường cho chúng ta sao? Sẽ có những người lang thang lạc lối ở đó, nên chắc chắn thần linh sẽ đặt những ngôi sao trên bầu trời. Để họ có thể dễ dàng tìm được đường quay trở lại.”
"Cậu nói đúng."
Người đọc sao mỉm cười. Sau đó ông lắc lư như thể mất hết sức lực.
“Tôi đang buồn ngủ rồi. Tốt nhất là tôi nên nằm xuống.”
Lakrak đỡ người đọc sao nằm xuống. Sau đó cậu nhìn thấy một con bướm màu xanh đậu trên mu bàn tay cậu.
"Oh."
Đó là một dấu hiệu. Câu trả lời từ thần giáp trùng xanh. Một dấu hiệu của sự tích cực.
Lakrak mỉm cười. Thằn giáp trùng đã lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
“Người đọc sao, ông có thấy không?”
Lakrak từ từ đưa tay ra trước mắt người đọc sao để con bướm không bay đi.
Tuy nhiên, không có phản hồi từ người đọc sao.
“…Người đọc sao?”
Lakrak đang định lắc cơ thể người bắt sao, tưởng ông áy đã chết thì nhận ra người bắt sao đang lặng lẽ nói điều gì đó.
“…Cậu vẫn ở đây à?” người đọc sao hỏi.
"Tôi vẫn ở đây."
"Tối quá."
Lakrak nhận ra người đọc sao đã mất thị lực. Cái chết đang đến gần với ông ấy.
“...Oh, ôi không.”
Lakrak cảm thấy thương tiếc. Con bướm xanh được bộ tộc thằn lằn vảy đen biết đến như một dấu hiệu của sự tích cực cũng như phép màu. Ngay cả khi không phải con bướm này phát ra ánh sáng xanh bí ẩn, các người thằn lằn lằn vẫn luôn vui vẻ khi nhìn thấy bất kỳ con bướm màu xanh nào và nghĩ rằng đó là một dấu hiệu tốt.
‘Người đọc sao chắc chắn cũng sẽ nhận ra nó.’
Lakrak đang đau khổ thì chợt nhớ đến trò đùa nhỏ mà mình sẽ nói với người bắt đọc sao.
“…Ông còn ở đó không?” Lakrak hỏi.
"Tôi đây ."
Lakrak thì thầm vào tai người đọc sao, "Tôi mang đến cho ông một món quà."
"Món quà?"
"Đúng. Tôi sẽ để nó ở đây.”
“…Cậu lại nghĩ đến chuyện đùa giỡn nữa rồi.”
“Ông định từ chối món quà của tôi lần nữa à?”
“…Lần này tôi sẽ tìm thấy nó ngay…” người bắt sao lẩm bẩm và mỉm cười.
Khi hơi thở cuối cùng của người đọc sao chạm tới con bướm xanh, con bướm xanh vỗ cánh và bay khỏi tay Lakrak.
Lakrak bằng cách nào đó biết rằng đó là hơi thở cuối cùng của ông. Lakrak lắc nhẹ cơ thể của người đọc sao trong khi gọi tên ông, và khi anh ta xác nhận rằng người đọc sao đã không còn thở nữa, cậu ấy gọi dược sư vào.
Con bướm xanh bay ra khỏi lều và tiếp tục bay lên trời. Vượt qua bộ tộc thằn lằn vảy đen khi họ bận rộn chuẩn bị cho việc cắm trại và tang lễ. Khi hoàng hôn đã đến với vùng hoang dã. Cuối cùng, con bướm xanh đáp xuống mu bàn tay khác. Đó là của Sung-Woon.
‘Điều gì xảy ra khi bạn chết ở The Lost World?’
Sung-Woon biết rõ câu trả lời là gì.
[Các điều kiện để tạo ra thế giới bên kia đã được hoàn thành. Bạn có muốn tạo ra thế giới bên kia không?]
[Có/không]
Sung-Woon bấm có.