Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều về cô bạn thân của tôi, ký ức của tôi dần trở nên mơ hồ. Tôi nhớ là hình như giờ nghỉ trưa đã kết thúc và chuông báo tiết năm đã vang lên, nhưng...
"A, bạn thân của tớ. Chào buổi sáng."
Mái tóc trắng dài quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt tôi.
"...Sagiri?"
"Ừ, tớ đây?"
Cô bạn thuở nhỏ, nguyên nhân của mọi rắc rối trong đầu tôi, đang nhìn xuống tôi từ phía trên... Từ từ ở phía trên là sao?
"...Khoan đã, cái gì đang diễn ra vậy?"
"Đây là lớp học, và cậu đang gối đầu lên đùi tớ đấy ~"
Hiện thực khó tin như đâm thẳng vào người tôi. Trần lớp học hiện ra sau lưng Sagiri, và phía sau đầu tôi là cảm giác ấm áp, mềm mại.
"Cậu ngủ ngon chứ?"
"Hả!?"
Nụ cười hiện hữu trên mặt cô ấy. Nụ cười dịu dàng chỉ dành riêng cho tôi, không có lối thoát nào cả, đến từ phía trên.
"Thầy cũng ngạc nhiên lắm đó, một học sinh chăm chỉ như cậu lại ngủ gục."
"Khoan đã! Tức là tớ..."
"Từ tiết năm cho đến giờ sinh hoạt lớp, cậu đã ngủ rất say."
Một sự xấu hổ ngập tràn cơ thể tôi.
"Mặt cậu khi ngủ trông dễ thương lắm đó."
Nó ập đến quá bất ngờ.
"Đừng cố chạy đi đấy nhé?"
Tôi định ngồi dậy, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của Sagiri dễ dàng giữ đầu tôi lại.
Vị trí, tình huống, và đối phương lúc này đều không cho tôi lấy một cơ hội chiến thắng.
"Tại sao lại thành ra thế này chứ!?"
"Cậu chưa ngủ đủ đúng không? Ngủ thêm chút nữa đi."
"Tớ có thể ngủ ở nhà mà!"
"Nhưng vì không ngủ được ở nhà nên cậu mới thành ra thế này, đúng không?"
"..."
"Cậu là bạn thân của tớ mà, ngại gì."
Bạn thân.
Từ ngữ khiến tôi cảm thấy nặng nề nhất hiện tại đã quay ngược lại tấn công tôi. Đúng là bạn thân thì có thể thoải mái khi ở cạnh nhau, nhưng liệu có đúng là được gối đầu lên đùi nhau không?
"Lúc trước tớ đã nói sẽ giúp khi cậu mệt mà, phải không?"
"...Nhưng có phải là hơi sớm quá không?"
"Lỗi nằm ở người gục ngã trước đó."
Một lý luận hoàn toàn hợp lý đến mức tôi không thể phản bác được.
"...Này..."
"Sao?"
"V-Về chuyện hôm qua... Cái đó..."
Tôi cố đổi chủ đề, nhưng đó lại là đường thoát hiểm dẫn thẳng đến địa ngục. Tôi không biết tại sao tôi lại hỏi về nụ hôn hôm qua trong khi đang gối đầu trên đùi bạn thuở nhỏ của tôi nữa.
"...Nụ hôn ấy á?"
"Ừ... đúng vậy..."
Không rõ là vô tình hay cố ý, sau một khoảng lặng, Sagiri đưa ngón tay trỏ chạm vào môi mình, và tôi lỡ nhìn thấy nó.
"Ý tớ là, chúng ta là bạn thân mà, đúng không?"
"Hử!?"
Đó là một nụ hôn gián tiếp. Ngón tay trỏ rời khỏi môi Sagiri và chạm vào môi tôi. Tôi không ngờ ngón tay của người khác lại có thể mềm mại đến thế...
"Ta là bạn thân nên cậu không cần quá bận tâm đâu đúng không?"
"...Ưm, a..."
Tôi chỉ có thể phát ra một âm thanh ngượng ngùng. Ngón tay rời khỏi môi tôi rồi trở lại môi Sagiri, như một cuộc phiêu lưu ngắn nhưng mãnh liệt. So với nụ hôn gián tiếp từ ly nước ép nho hôm qua, thì nó không mạnh bằng. Nhưng kể từ khi trải nghiệm một nụ hôn thật, tôi không thể ngừng để ý đến Sagiri.
"Renji là người đã nói điều đó trước mà."
"Hả—"
Trước khi tôi kịp nói thêm, Sagiri đã hành động trước. Cánh tay mềm mại của cô ấy bao lấy tôi. Như thể đang ôm tôi vào lòng, cả hai chúng tôi dần thu hẹp khoảng cách.
"Ưm."
"Mmm!?"
Môi chúng tôi chạm vào nhau.
Khác với ngày hôm qua, lần này là nụ hôn nhẹ nhàng và tôi đã ý thức được về nó. Dù vậy, Sagiri vẫn là người cầm chuôi. Một nụ hôn một chiều, xuất phát từ bạn thuở nhỏ của tôi.
"...Vậy nên sẽ không có vấn đề gì nếu tớ làm điều này mỗi ngày nhỉ?"
"...À… ừm"
Khi Sagiri ngẩng mặt lên, cô ấy nở nụ cười mãn nguyện.
Chỉ là cảm giác môi chạm vào nhau thôi cũng đủ để khiến tâm trí tôi trở nên mờ nhạt. Không thể phản đối, tôi chỉ biết gật đầu. Không thể làm gì ngoài việc nhận thức về việc đó.
Và như thế, tôi và bạn thân đã hôn nhau lần thứ hai.