Nanh Độc Xuyên Tim

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thuật sĩ thiên tài

(Đang ra)

Thuật sĩ thiên tài

Yellow Coffee

Một cậu bé mồ côi từ một hầm mỏ ở thế kí thứ 19 Châu Âu, với ma thuật

1 4

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

(Đang ra)

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

Kuyou

Một chuyện tình lãng mạn nơi trường học và cuộc sống chung đầy tiếng cười, giữa Yuzuki – chàng trai luôn điềm tĩnh, và Saeki – cô gái siêu xinh đẹp nhưng hơi táo bạo, nay đã đi đến hồi kết.( mình lấy

7 5

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

Wataru Watari , và nhiều tác giả khác

*Theo tôi hiểu dù không thuộc mạch truyện chính nhưng có thể xem là mở rộng thế giới nhân vật.

1 6

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

239 32392

Anh hùng phịt ma kiếm

(Đang ra)

Anh hùng phịt ma kiếm

Hỡi anh hùng, hãy tiến lên!!!

2 7

Nanh Độc Xuyên Tim - Chương 01

Rầm rập, rầm rập.

Tiếng vó ngựa làm rung chuyển mặt đất. Chúng như sắp sửa xới tung cả khu rừng rồi giáng xuống nơi họ đang ẩn náu. Người phụ nữ cúi mình luồn qua dưới cành cây vươn dài rồi cất tiếng cầu nguyện. Trong vòng tay bà là tấm chăn quấn kỹ.

“Thưa Đấng Tối Cao vĩ đại, hỡi sáu thiên thần thiêng liêng và thánh thiện. Xin hãy rủ lòng thương xót hậu duệ của kẻ sát nhân tội lỗi này… xin cho chúng con được bình an chạy trốn khỏi nơi đây.”

Á! Người phụ nữ nuốt ngược tiếng hét khi tóc bị giật mạnh. Hóa ra là bị vướng vào mấy cành cây nhỏ. Bằng đôi tay run rẩy, bà gỡ những chiếc lá ướt và gai nhọn đang mắc vào.

Khu rừng vừa tạnh mưa không lâu vẫn còn ẩm ướt, và người phụ nữ thầm nghĩ điều đó lại hay, vì nó có thể làm chậm tốc độ của lũ ngựa.

Hự.

Vừa bước được một bước sau khi gỡ được lọn tóc rối xong thì cơ thể bà loạng choạng. Bụi cây phủ đầy lá khô và rêu đã níu lấy mắt cá chân bà. Người phụ nữ hít một hơi sâu. Bà vội giữ chặt tấm chăn nhưng đã quá muộn.

“Ực!”

Đứa trẻ ngã lăn ra đất cùng tấm chăn, khẽ rên lên. Sắc mặt nó tái xanh. Người phụ nữ vội vàng đỡ lấy.

“Dậy đi con. Con đứng dậy được không?”

Phải đứng dậy thôi. Người phụ nữ lo lắng nhìn quanh. Khu rừng nơi tiếng vó ngựa đã ngừng lại giờ tĩnh lặng đến mức đủ để tiếng rên rỉ đau đớn vang lên rõ mồn một.

“……”

Đứa trẻ chỉ lắc đầu không đáp. Ngay cả cổ nó cũng không ngẩng lên được. Bà đặt tay lên trán thì thấy nóng như lửa đốt. Nhìn tình trạng đáng thương của con mình, nước mắt người phụ nữ lại thấm ướt thêm mảnh đất vốn đã ẩm.

“Lại đây con. Để mẹ bế.”

Đứa trẻ mê man ngả vào lòng mẹ. Người phụ nữ cố gắng nhấc tấm thân nhỏ bé lên. Nhưng đôi tay đã phải chịu sức nặng suốt mấy tiếng đồng hồ giờ đây run lên bần bật. Một ý nghĩ mãnh liệt muốn xé nát cánh tay mình trỗi dậy trong bà.

Nén lại nỗi oán trách bản thân, bà dìu đứa trẻ bước đi. Nơi ẩn náu đã gần lắm rồi. Chỉ cần băng qua khu rừng này thôi…

Thân thể dựa vào mẹ như một con rối đứt dây nóng hầm hập. Một luồng hơi nóng dâng lên từ dưới mắt người phụ nữ. Bà khẽ thì thầm.

“Con biết mình đã lơ là cầu nguyện bấy lâu nay. Con biết dòng máu của con thấp hèn, mang trên mình tội lỗi không thể rửa sạch. Chỉ một lần này thôi, làm ơn chỉ một lần này thôi, nếu Người đoái trông, con xin nguyện dâng hiến cả thể xác và linh hồn. Hỡi các tông đồ của ánh sáng khoan dung và nhân từ… Làm ơn, làm ơn…”

Và khi lời cầu nguyện vừa dứt, ánh sáng chợt rọi xuống. Người phụ nữ dừng bước. Một con đường mòn nhỏ và căn lều gỗ phía bên kia hiện ra. Họ đã đến bìa rừng.

“Phu nhân Kriemhild.”

Giọng nói của gã đàn ông vang lên như sét đánh. Người phụ nữ cảm thấy một cú sốc kinh hoàng như đầu sắp lìa khỏi cổ.

Những bóng người ngược nắng đang ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống bà và đứa trẻ. Bờ sông dẫn vào con đường mòn đã khô cạn. Những gã hiệp sĩ đã vòng qua bờ nước để tới nơi bà đang đứng lên tiếng. Trên trang phục của họ không có huy hiệu.

“Chúng tôi không muốn làm phiền phu nhân thêm nữa.”

Lời nói bị bỏ lửng ấy vang lên như ảo thanh. Gã đàn ông đi đầu bước xuống ngựa. Kriemhild lùi lại. Bà đẩy đứa trẻ ra sau đôi chân đang run rẩy của mình.

“Ả đàn bà thấp hèn mà cũng biết bảo vệ con mình nhỉ.”

Thuộc hạ của gã đàn ông không lịch sự như kẻ cầm đầu. Tiếng cười nhạo khiến đám cỏ rạp cả xuống.

Gã đàn ông cau mày nhưng không ngăn đám thuộc hạ lại, vì gã cho rằng mình đã đủ lịch sự với vai trò một sát thủ đến để trừ khử kẻ thù của chủ nhân.

“Xin tha mạng… xin tha mạng cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ bén mảng đến kinh đô nữa.”

Giọng người phụ nữ run lên bần bật, nhưng bà vẫn cố nói cho hết câu. Gã đàn ông tiến thêm một bước.

“Tôi sẽ tạ lỗi về sự vô lễ mình đã gây ra với Người. Vì đã làm trái ý Người… Xin hãy cho tôi nói chuyện trực tiếp với Người. Làm ơn, xin làm ơn!”

Thấy gã đàn ông không dừng lại, giọng bà vút lên thành tiếng thét. Đôi mắt chạm nhau của gã đàn ông như đang trả lời rằng, ‘Sự tồn tại của bà và thứ đằng sau lưng bà tự nó đã khiến Người khó chịu rồi.’

Người phụ nữ cũng biết điều đó. Dòng nước mắt tức tưởi và phẫn nộ lăn dài trên má bà. Bà chưa từng mong muốn một cuộc sống xa hoa nào cả.

Từ lúc bị đưa vào cung làm nô lệ rồi bị ném lên giường Đức Vua, cho đến khi phải khoác lên mình sự sủng ái không xứng đáng cùng gấm vóc châu báu và mua lấy lòng căm ghét của Hoàng hậu, chưa một điều gì diễn ra theo ý muốn của bà. Có lẽ chỉ có cuộc đào tẩu này mới là hành động tự do duy nhất theo ý chí của bà.

“Chúng tôi sẽ lo cho Hoàng tử.”

Gã đàn ông chìa tay ra. Bao kiếm đeo bên hông khẽ lắc lư. Chẳng ai không biết đó là lời nói dối trắng trợn. Kriemhild cố gắng vùng vẫy lần cuối.

“Đứa bé này không phải Hoàng tử.”

“Haha.”

Gã đàn ông cười khan. Tất cả mọi người ở Roksolleom đều biết Kriemhild chưa từng rời khỏi phòng ngủ của Đức vua dù chỉ một ngày. Bá tước Kriemhild đã lấy một nô lệ làm vợ, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mặt phu nhân của mình.

“Nó chỉ là người thừa kế của gia tộc Kriemhild thôi, làm ơn…”

Nhưng Hoàng hậu không có ở đây để nghe những lời biện minh đáng thương đó. Mà cho dù có ở đây đi nữa, Người cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua mầm họa có thể uy hiếp ngôi vị của con trai mình trong tương lai.

Trong lúc người phụ nữ đang cố gắng một cách đáng thương, gã đàn ông quan sát đứa trẻ đang nấp sau lưng mẹ. Màu tóc ánh lên sắc nhạt trong bóng râm khiến người ta khó đoán được xuất thân của nó. Vóc dáng nhỏ bé so với một đứa trẻ sáu tuổi khiến nó trông như khó mà sống lâu được, ngay cả khi có thể bình an vô sự thoát khỏi tình cảnh này.

Soạt.

Nhưng công việc của gã là kết thúc mọi thứ ngay tại đây. Là cắt đứt mối hận thù dai dẳng suốt 6 năm qua, cùng tất cả những cảm xúc nhớp nhúa đã thấm đẫm trong hoàng cung Roksolleom.

“Chúng tôi sẽ để phu nhân đi một cách nhẹ nhàng.”

Chủ nhân của gã muốn hai người trước mắt phải chịu đau đớn đến tận cùng địa ngục, nhưng gã không muốn gây thêm rắc rối bất ngờ. Nếu để họ vùng vẫy vô ích thì có thể lại phải lao vào một cuộc rượt đuổi đau đầu khác.

“……”

Gã đàn ông liếc mắt về phía bìa rừng, nơi tình nhân của Đức Vua và vị Hoàng tử đang đứng. Khu rừng ẩm ướt này rất khó cho ngựa di chuyển. Và khi gã quay lại, gã nhận ra sai lầm của mình.

Hai mẹ con họ đã chờ đợi khoảnh khắc sơ hở đó.

Chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh, người phụ nữ bế thốc con mình lên rồi quay người chạy vào rừng chỉ trong nháy mắt. Dường như tất cả sức lực bà hồi phục được trong lúc nói chuyện đều dồn hết vào giây phút này.

“Khốn kiếp!”

Gã đàn ông vội vàng đuổi theo. Rễ cây và những bụi rậm chết tiệt trên dốc cản trở bước chân gã.

Trong lúc những hiệp sĩ khác còn đang lưỡng lự trên lưng ngựa, không biết nên thúc ngựa đuổi theo hay xuống ngựa truy bắt, thì Kriemhild đã băng qua khu rừng, chạy về phía bờ suối.

“Lũ ngu đần chết tiệt kia! Đừng có vào rừng, ra bờ nước chặn ả lại!”

Gã đàn ông gào đến khản cổ. Gã biết rằng hạ lưu con sông này nối liền với một thác nước. Nếu để mất dấu ở đây thì xem như xong.

Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! Nếu báo cáo về việc những hiệp sĩ được nuôi dưỡng trong phủ Hầu tước lại để sổng một ả đàn bà và một đứa trẻ ngay trước mắt, thì cái đầu của gã sẽ phải rơi thay.

“Bắt được…”

Một hiệp sĩ vòng qua ngọn đồi đã cố tóm lấy người phụ nữ từ trên lưng ngựa nhưng lại để tuột mất. Gã đàn ông sốt ruột hét lên.

“Giết! Giết! Giết quách đi!”

Vốn định cố gắng giữ lại thi thể nguyên vẹn nhất có thể, nhưng tình thế này thì đành phải liều thôi. Những hiệp sĩ vốn đang ngần ngại việc chĩa lưỡi kiếm vào người tình và đứa con được Đức Vua yêu thương nhất cuối cùng cũng rút kiếm ra.

Rồi cứ thế dùng hết sức phóng đi. Đó là khoảnh khắc Kriemhild ôm chặt đứa trẻ ngã ngửa xuống sông.

Vô số lưỡi kiếm bay vun vút trong gió, nhắm vào sinh linh trong lòng bà. Vài lưỡi kiếm lạc mục tiêu rơi xuống mặt nước, nhưng sáu lưỡi đã găm trúng đích.

“Ááááááááááááááááá!”

Người phụ nữ thét lên khi ôm lấy thân xác vô hồn mà chỉ mới đây thôi vẫn còn hơi thở của sự sống.

Tiếng thét kinh hoàng rung chuyển cả núi rừng, sông ngòi và đồng cỏ khiến ngay cả đám hiệp sĩ cũng phải sững người. Cũng có thể là chính họ cũng kinh hoàng trước thảm cảnh do mình gây ra.

“Áááááááááááác! Áááááááác! Ááááác! Eyvronde! Ááááác!”

Từ mắt người phụ nữ, không phải nước mắt mà là huyết lệ đang tuôn rơi. Tiếng kêu gào thảm thiết của người mẹ mất con như xé rách bầu trời, chia cắt mặt đất. Bà lội vào dòng sông đã hóa đỏ, mò mẫm vớt lấy thi thể của con mình.

“Eyvronde, Eyvronde, Eyvronde, con của mẹ… con của mẹ… Mẹ đã cầu nguyện như thế… Mẹ đã van xin như thế… Mẹ đã nói chỉ cần tha mạng cho con thì mẹ nguyện làm tất cả mà… Abraxas… Hỡi vị thần đáng nguyền rủa và lũ thiên thần chó lợn kia… Các ngươi sẽ phải chịu đau đớn vĩnh viễn…”

Đám hiệp sĩ lặng lẽ dõi theo bóng hình người phụ nữ dùng chiếc váy ướt sũng thay cho tấm khăn liệm để gom góp từng mảnh thi thể con mình. Họ không thể phản bác ngay cả khi giọng nói thì thầm điên dại kia đang xúc phạm các vị thần của họ.

“Con mẹ không chết… Con không thể chết như thế này… Số phận của con không phải là ra đi như thế này…”

Người phụ nữ hóa điên ôm lấy những gì gom góp được như quét lá khô, lảo đảo bước ra khỏi dòng sông.

Những gã đàn ông nhìn nhau khi thấy bóng lưng bà hướng về căn lều gỗ. Chút tội lỗi và lương tâm còn sót lại đã thỏa hiệp cho người mẹ chút thời gian để lo liệu tang lễ cho con mình.

Két.

Sàn gỗ của căn lều suýt trở thành nơi ẩn náu kêu lên kẽo kẹt. Máu nhỏ giọt thành vệt kéo dài từ cửa vào. Kriemhild đặt đứa con yêu dấu xuống giữa sàn nhà.

Bà cẩn thận sắp xếp lại từng phần thi thể như nó vẫn là hình dáng hồng hào, rạng rỡ lúc còn sống tung tăng chạy nhảy.

“Đẹp lắm con ạ.”

Kriemhild hôn lên vầng trán nhợt nhạt. Trông bà có vẻ vui. Trong giọng nói thậm chí còn chứa đựng sự mong chờ.

“Nhưng con không được ngủ lâu quá đâu đấy. Con còn nhớ chuyện mẹ kể không? Mẹ bảo nếu ngủ quá lâu, ác quỷ đáng sợ có thể sẽ đưa con vào mộng cảnh vĩnh hằng.”

Kriemhild khẽ ngân nga, tay mò mẫm trên kệ tìm con dao bằng bạc. Bà kéo tấm rèm cũ kỹ đang lay động, che đi mọi ánh sáng.

Căn lều nhỏ chỉ có một cửa sổ lập tức chìm vào bóng tối. Kriemhild thắp một ngọn nến.

“Nhưng thực ra chúng không đáng sợ đâu con. Bà của bà ngoại con rất yêu màn đêm. Bà ấy thích đi chân trần lang thang khi không còn ai thức giấc. Chẳng có gì nguy hiểm cả. Những sinh vật của màn đêm đã bảo vệ bà ấy. Đừng sợ bóng đêm nhé con. Có ngày thì phải có đêm, đó là lẽ tự nhiên đúng không? Không cần phải xa lánh chúng đâu…”

Người phụ nữ ngồi xổm xuống, dùng máu vẽ lên sàn. Sau khi vẽ xong một ngôi sao sáu cánh với Eyvronde ở trung tâm, bà rút thanh kiếm hai lưỡi đã đâm xuyên lồng ngực cơ thể con mình ra rồi ném sang một bên.

Rồi bà dùng con dao bạc rạch một đường quanh vùng tim đứa trẻ. Một thứ nóng hổi như vẫn còn đang đập hiện ra.

Khi Kriemhild cuối cùng cũng đứng dậy, một pháp trận đã hoàn thành. Đó là một pháp trận mà nếu bị các Quan tòa dị giáo phát hiện, bà sẽ bị đưa lên giàn hỏa thiêu.

Pháp trận để triệu hồi sinh vật bị cấm đoán trên dương thế. Pháp trận để gọi về thứ tha hóa nhất, tà ác nhất, đáng nguyền rủa nhất.

“Máu chưa đông, thịt chưa rữa, xương chưa tan. Nham thạch không tắt, đầm lầy không lặng, lửa thiêng không tàn.”

Giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối. Bên trong căn nhà không một gợn gió, tấm rèm lại tự dưng phần phật bay.

“Đầu trao quạ dữ, tay trái dâng ruồi nhặng, tay phải hiến sói lang, chân trái dành bọ cạp, chân phải tặng lừa điên, thân mình về sư tử.”

Lúc đó, những gã đàn ông bên ngoài căn lều ngẩng đầu nhìn trời vì bóng đen đột ngột bao phủ. Tia nắng cuối chiều vừa tắt thì mây đen đã ùn ùn kéo đến.

“Hỡi Chúa tể Địa ngục, kẻ cai quản mọi ngu muội, mục ruỗng, tham lam, đói khát, hận thù và phẫn nộ. Hãy trườn lên từ vực thẳm. Hãy tìm lại trái tim cuối cùng đã mất.”

Kriemhild bắt đầu đập đầu xuống sàn. Cốp. Cốp. Cốp.

“Tín đồ của Người xin chuộc tội.”

Một bóng đen lạ lùng đổ xuống ngọn nến trong bóng tối. Kriemhild lại đập đầu. Cốp! Cốp! Máu rỉ ra, và bóng đen ngày một lớn dần.

“Tín đồ của Người xin chuộc tội.”

“Tín đồ của Người xin chuộc tội.”

“Tín đồ của Người xin chuộc tội.”

Đến lần đập đầu thứ sáu, bóng đen phình to, phình to mãi, bao trùm cả căn nhà rồi lan ra ngoài.

Mọi đồ đạc rung lắc dữ dội, đám hiệp sĩ đứng trên đường mòn cảm thấy chóng mặt. Chúng nhận ra có điều gì đó cực kỳ không ổn đang diễn ra.

“Tín đồ của Người xin chuộc tội.”

Đến lần đập đầu thứ bảy, Nó đã đáp lời.

- Tim.

Tiếng tru ghê rợn từ địa ngục vẳng lên khiến màng nhĩ của đám hiệp sĩ vỡ tung. Tiếng la hét vang động đất trời. Đám hiệp sĩ biết rằng chúng đã phạm phải sai lầm chết người. Chúng bò về phía căn lều như lũ côn trùng.

Khi chúng cuối cùng cũng vươn tay mở được cửa, Kriemhild cất tiếng.

“Mười ba trái tim sống đang ở trước mặt Người. Xin Người hãy ngự xuống dương thế, dùng lấy xác thịt hèn mọn này, nguyện cầu được thành.”

- ...muốn... muốn...

Giọng nói khủng khiếp không thuộc về dương gian khiến những gã đàn ông thổ huyết. Những mảnh nội tạng lẫn trong máu văng ra. Khi Nó hỏi về cái giá của vật tế, Kriemhild chỉ xuống sàn nhà.

“Thần chỉ tha thiết cầu xin một điều duy nhất.”

Đôi mắt ngập trong huyết lệ trông còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

“Xin hãy để thi thể dưới chân thần được ngồi vào vị trí cao quý nhất của mảnh đất này.”

- ...đã thành... ...đã thành... Đã thành.

Nó phán vậy. Rắc! Gương mặt người phụ nữ bị nuốt chửng từ phần đầu vẫn còn nở một nụ cười cuối cùng. Số hiệp sĩ là mười hai.

*

Sự tĩnh lặng bao trùm căn lều gỗ nằm cạnh con suối nhỏ và khu rừng vắng.

Bên trong hố máu minh chứng cho hiện trường triệu hồi ác quỷ, mười ba cái xác không tim đang nằm trong đó.

Và rồi, cái xác nằm sõng soài giữa ngôi sao sáu cánh từ từ ngồi dậy. Hình nhân vá víu vụng về với tứ chi được khâu lại một cách cẩu thả nhìn xuống chính mình.

“Xem ra hơi khó khăn đây.”

Belial, Đại Ác Quỷ thứ bảy của Địa ngục, gãi má. Bởi lẽ cái vỏ bọc mà hắn chiếm giữ lại là của một đứa bé gái mang dòng máu nô lệ.

Giờ đây, hắn phải dùng thân xác này để trở thành vị Đức Vua tôn quý nhất thế gian.