Cửa mở và một người đàn ông bước vào. Anh ta cau mày khi thấy Abel đang đứng yên. Anh ta đi ra như để kiểm tra lại căn phòng rồi lại bước vào.
“Đúng phòng rồi mà…”
Rồi anh ta liếc mắt nhìn Abel. Cái vẻ nói lấp lửng như đang dò hỏi thân phận của hắn một cách gián tiếp, một thiếu niên xa lạ lại đang chiếm giữ căn phòng thay cho chủ nhân.
“Tôi là Abel, từ hôm nay sẽ làm kẻ chịu đòn thay cho cậu chủ Edwin ạ.”
Abel chắp tay cúi chào, người đàn ông thở phào một tiếng nghe như đã trút được gánh nặng.
“Đúng rồi. Vị trí này đã trống hơn hai tháng nay…”
Đó là một thanh niên trông chưa đến ba mươi tuổi. Mái tóc dường như đã bạc màu vì nắng, nhưng gương mặt thì lại trắng bệch như chỉ ru rú trong phòng. Abel nhận ra người đàn ông này chính là Campbell, gia sư của lâu đài. Phỏng đoán đó đã đúng.
“Ta là Campbell Latouin. Cứ gọi là Ngài Campbell. …Cậu chủ Edwin vẫn chưa đến sao?”
“Vâng. Tôi đi mời cậu chủ đến nhé?”
“Thôi khỏi. Đâu phải lần một lần hai. Chắc lại cố tình đến muộn ấy mà…”
Campbell xua tay. Sắc mặt anh ta trông vừa mệt mỏi lại vừa có vẻ cáu kỉnh. Lời nói của Patrick lại hiện lên trong đầu Abel.
“Cậu từ đâu đến?”
“Tôi chỉ sống ở ngôi làng bên ngoài lâu đài thôi ạ.”
Abel lễ phép đáp. Hiểu rằng đó là nông nô, Campbell cau mày. Ban đầu khi nhìn thấy hắn, Campbell đã nhầm tưởng lâu đài Baymon có khách, nghĩ đó là con em của một quý tộc đến thăm. Nhìn kỹ thì đúng là quần áo người hầu, nhưng ngũ quan lại rất bắt mắt. Anh ta suýt chút nữa đã dùng kính ngữ, nhưng nhờ lý trí nên đã dừng lại ở việc nói năng lấp lửng.
“Thầy đến sớm nhỉ.”
Ngay lúc kẻ chịu đòn thay bị nhầm thành chủ nhân thì chủ nhân thật sự xuất hiện. Edwin bước vào, chào một cách thờ ơ. Cậu ta quay tít cây roi ngựa, không biết có phải vừa đi cưỡi ngựa về không.
“Những lúc thế này phải nói là ‘Xin lỗi đã để Thầy đợi lâu’ mới đúng.”
“Chà, ai lại nói năng cứng nhắc như vậy?”
Campbell vừa nhắc nhở thì Edwin đã đáp lại hời hợt. Rồi cậu ta nhìn cuốn sách người hầu đưa như thể đó là vật gì kinh khủng lắm, đoạn dùng đầu ngón tay nhấc nó lên.
“Những người quyền quý đều nói năng như vậy.”
“Đó chỉ là lời bao biện bóng bẩy của lũ yếu đuối thôi. Nếu dùng kiếm để chiến đấu thì cần gì mấy thứ đó!”
Edwin giơ cao cây roi ngựa, hét lên. Rồi cậu ta quay sang Abel cười toe toét, nụ cười hung hăng như đang tìm kiếm sự đồng tình.
Campbell khẽ thở dài không thành tiếng. Anh ta kiên nhẫn khuyên bảo cậu học trò đang cố tình xen lẫn lời lẽ suồng sã như một tên vô lại.
“Đó là vì cậu chủ chưa từng phải tiếp đón khách từ bên ngoài thôi ạ. Đối với quý tộc, giới tăng lữ và những bậc đáng kính có địa vị cao, cậu chủ cần phải giữ lễ nghi phù hợp với vị thế của họ. Có như vậy thì cậu chủ Edwin mới nhận được sự tôn trọng tương xứng.”
“Chết tiệt, cái gì đây? Logic học? Nghe tên thôi đã buồn nôn rồi.”
Edwin mở một cuốn sách ra xem, mặc kệ tràng thuyết giáo dài dòng bên cạnh rồi làm bộ buồn nôn. Việc Campbell chỉ ra đó là giáo trình họ đã dùng suốt hai tháng nay chẳng có ích gì. Abel bắt đầu tự hỏi liệu Patrick có thực sự nói dối mình không.
*
“…Iliya đã khẳng định rằng Trời, Ánh Sáng và Trật Tự hợp thành một trong ba, chính là Tam Vị Nhất Thể, và các ngôi vị này có mối quan hệ bình đẳng với nhau.”
“……”
“Ta vừa nói gì?”
“Cái gì mà thiện tối cao gì đó… chia làm ba rồi lại quay về một thế nào ấy ạ.”
Lời của Patrick không hoàn toàn là nói dối. Edwin không phải là một học trò quá ngu dốt. Chỉ là khả năng tập trung hơi kém, thái độ học tập tệ hại, và liên tục đứng dậy đi lại không đúng lúc mà thôi.
“Nhìn này! Tên đầy tớ ngu ngốc này làm rơi áo giáp, ta xử tội chết!”
Edwin cầm món đồ chơi lính chì bằng gỗ nghịch ngợm một cách loạn xạ, rồi có lẽ do tự thấy chán, cậu ta ngồi phịch xuống.
Campbell trông cực kỳ chán ngán. Kể từ lúc Edwin bước vào phòng, chân mày anh ta chưa lúc nào giãn ra.
Edwin hẳn là vô cùng muốn đi chơi, nhưng đám người hầu đang canh gác ở ngoài. Abel đoán rằng Campbell hẳn đã nhờ vợ chồng Nam tước làm vậy. Cuối cùng một khi đã bị nhốt trong phòng, Edwin chẳng còn việc gì khác ngoài việc phải nghe giọng nói của Campbell. Đó là hoàn cảnh buộc phải nhồi nhét kiến thức dù là miễn cưỡng.
“May thật.”
Campbell hạ cây roi làm từ cành bạch dương mà anh ta định giơ lên xuống. Abel lặng lẽ đứng cách xa Edwin một khoảng.
Trong hai tiếng vừa qua, cậu đã bị đánh 17 lần. Không phải là một con số tệ. Bắp chân chỉ hơi tấy đỏ lên thôi. Campbell nghiêm khắc nhưng không có tính tàn bạo.
Edwin chỉ ngáp dài, chẳng quan tâm Abel có bị đánh hay không. Đối với cậu ta, kẻ chịu đòn thay hay cây bút lông ngỗng lăn dưới chân cũng chẳng khác gì nhau. Cậu ta không cố tình trả lời sai, nhưng cũng chẳng cố gắng trả lời đúng. Edwin hỏi với vẻ mặt chán nản.
“Thầy bảo là Logic học mà sao lại nói chuyện tôn giáo?”
“Mọi ngành Logic học đều bắt nguồn từ việc luận chứng lời dạy của Đấng Ngự Trên Cao, Đấng là Trời, là Ánh Sáng và Trật Tự. Vì vậy nó không thể không có liên quan mật thiết đến Thần học.”
“Trời, Ánh Sáng, gì nữa? Sao không gọi thẳng tên ra mà lại nói kiểu kỳ cục vậy?”
“Tên thật không thể gọi một cách tùy tiện. Thần linh cũng vậy, mà ác quỷ cũng thế. Vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Sợ rằng người thừa kế của nhà Nam tước khó đoán này sẽ lại đặt ra câu hỏi bất ngờ nào đó, Campbell vội vàng kết thúc. Nếu là Edwin thì cậu ta hoàn toàn có thể mè nheo đòi cho biết tên thật của ác quỷ. Campbell không muốn đối mặt với các Quan tòa dị giáo chút nào.
“Hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta sẽ học Hình học.”
“A, chết tiệt.”
Edwin càu nhàu. Campbell vờ như không nghe thấy. Anh ta đã quá chán ngán với việc phải vật lộn với thằng nhóc xấc xược này ở một lãnh địa thôn quê. Vốn dĩ nếu không phải vì tiền và lời nhờ vả tha thiết của phu nhân Nam tước, anh ta cũng chẳng việc gì phải đến cái xó xỉnh hẻo lánh này. Anh ta đã có được bằng Thạc sĩ sau 9 năm nỗ lực tột bậc ở Soljivra, thành phố của các trường đại học. Học 7 môn trong suốt 6 năm, và miệt mài nghiên cứu Triết học trong một căn phòng trọ nhỏ xíu suốt 3 năm. Nếu không phải vì không có một đồng xu trong tay, anh ta thậm chí đã có thể lấy được bằng Tiến sĩ. Mà dù không như thế thì anh ta cũng đã có thể lên kinh đô Roksolleom, giao thiệp với đủ loại người có thế lực và tận hưởng cuộc sống hoa lệ dạy dỗ con cái họ. Những đứa trẻ đáng để dạy dỗ hơn nhiều so với thằng nhóc ngu ngốc hỗn láo, không hề biết các buổi học của mình giá trị đến nhường nào này!
‘Chỉ cần hết thời hạn hợp đồng, mình nhất định sẽ lên kinh đô.’
Bước ra khỏi cửa, chân mày Campbell nhíu lại. Mùi cánh đồng lúa mì và mùi phân bón dường như phảng phất cả đến đây. Anh ta cố đẩy sâu vào tiềm thức sự thật rằng không chỉ bản thân anh ta, mà tất cả mọi người đều mơ về kinh đô, nhưng số người vượt qua được sự cạnh tranh khốc liệt đó chỉ là thiểu số rất ít ỏi.
Cậu thiếu niên đã kéo ống quần xuống che đi bắp chân nhìn theo bóng lưng chứa đầy niềm tự hào và sự phù phiếm kia. Đó là đôi mắt đầy ẩn ý, giống như của một gã hàng thịt.
Khối thịt này sẽ cung cấp được bao nhiêu giá trị dinh dưỡng cho con đường phía trước của hắn đây?
*
“Đặt kiếm xuống.”
Đó là lời đầu tiên Patrick nói khi bước vào sân tập. Abel cẩn thận đặt thanh kiếm gỗ đang cầm về chỗ cũ. Patrick không trách mắng cậu thiếu niên đã tự ý cầm kiếm mà không có sự cho phép, vì ông biết có người khác đã sai cậu ta làm vậy.
“Cậu chủ Edwin cũng vậy.”
“Chết tiệt, đã gần một năm rồi còn gì! Bắt đầu từ bao giờ mà đến giờ ta còn chưa được cầm đến chuôi kiếm một lần cho tử tế!”
Edwin ném phịch thanh kiếm tập đang cầm xuống đất, phì phì tức tối. Cậu bắt đầu luyện tập với Patrick từ cuối năm ngoái, nhưng cho đến tận khi cây cối đơm hoa và lá chuyển màu sặc sỡ, cậu vẫn chưa từng được vung kiếm một cách đàng hoàng. Nghe nói cuối cùng cũng được dạy kiếm thuật, cậu đã tưởng tượng cảnh mình mặc áo giáp, oai phong lẫm liệt cưỡi ngựa xung phong, thế mà đừng nói áo giáp, ngay cả chiến mã cậu cũng không được chạm vào. Vì thế dù sắp tròn mười lăm tuổi, cậu vẫn phải cưỡi ngựa pony.
“Khốn…!”
Edwin định đá văng vũ khí vừa đánh rơi một cách thô bạo thì giật mình trước ánh mắt sắc lạnh của Patrick.
“Ta đã nói phải đối xử với kiếm như thế nào?”
“…Như một phần cơ thể mình.”
“Nếu tức giận, ngài sẽ chặt cánh tay mình đi sao?”
“…Không ạ.”
Giọng Edwin nhỏ dần. Patrick đã dập tắt cơn thịnh nộ của cậu ta bằng ánh mắt, nói.
“Lần sau nếu ngài còn đánh rơi kiếm, hãy chuẩn bị tinh thần mất đi cánh tay của mình.”
“……”
“Trả lời.”
“Vâng.”
Edwin miễn cưỡng đáp. Đây chính là điều Patrick đang dạy dỗ: Phẩm chất, tư thế, tác phong của một hiệp sĩ.
Patrick hiểu rất rõ tính cách cậu con trai độc nhất của Lãnh chúa. Ông cũng biết thảm kịch nào có thể xảy ra nếu để cậu ta cầm kiếm trong tình trạng hiện tại. Ông không muốn người thừa kế duy nhất của nhà Baymon phải chết đột ngột trên chiến trường vì một mũi tên lạc, sau khi xông pha bất chấp hiểm nguy. Dù việc làm bề tôi cho Nam tước không phải lúc nào cũng hoàn toàn hài lòng, ông không muốn chứng kiến dòng dõi của chủ nhân bị tuyệt tự khi mình còn sống.
Do đó, nhiệm vụ của ông là chuẩn bị cho người thừa kế trẻ tuổi này một cách phù hợp cả về tinh thần lẫn thể chất. Vế trước thì còn phải nghi ngờ, nhưng vế sau thì chắc chắn nằm trong khả năng của ông.
“Bắt đầu với 7 vòng quanh sân tập.”
“Trước giờ vẫn là 5 vòng cơ mà!”
Edwin đang phản kháng liền im bặt trước cái nhìn của Patrick. Cậu ta nhận ra rằng càng cãi lại thì số vòng chạy càng tăng thêm. Edwin tháo thắt lưng và găng tay đang đeo rồi bắt đầu chạy. Bắt gặp ánh mắt Abel đang lặng lẽ đứng ở một bên, Patrick nói.
“Còn đứng đó làm gì? Chạy đi.”
Abel bắt đầu chạy.
“Giữ mũi chân và đầu gối thẳng hàng.”
Patrick cảnh cáo. Gương mặt hai cậu thiếu niên đang giữ tư thế tấn đỏ bừng lên.
“Hựựự…”
Edwin rên rỉ. Mồ hôi đọng trên thái dương đã chảy ướt đẫm cả cổ từ lâu.
“Lưng!”
Patrick quát lớn. Cơ lưng Abel đang chực sụm xuống lại thẳng tắp trở lại. Patrick không quan tâm đây là ngày đầu tiên của hắn. Việc cơ thể này chỉ từng bổ củi ở sân sau chứ chưa bao giờ trải qua huấn luyện quân sự không phải là điều ông ta bận tâm.
Dù sao thì Abel cũng chẳng khác gì một cái bù nhìn để Edwin tha hồ luyện tập những gì đã học. Chỉ là được làm bằng máu thịt thay vì rơm rạ mà thôi. Mục tiêu của Patrick là rèn luyện Abel thành một cái bù nhìn đủ cứng cáp. Như vậy là đủ rồi.
“Hai tuần nữa sẽ tăng cường độ. Càng lười biếng thì các ngươi sẽ càng hối hận.”
Edwin đang khẽ hạ mông xuống giật mình đứng thẳng dậy.
Trên sân tập, Abel không cần phải chịu đòn thay Edwin. Bởi vì "roi" của Patrick không phải là roi mây, mà chính là thứ này. Nỗi đau khắc nghiệt hơn cả việc bị đánh vào bắp chân bằng cành bạch dương.
Edwin liếc mắt nhìn Abel. Rồi cậu ta thì thầm hỏi, cố để Patrick không nghe thấy.
“Này, muốn nằm xuống lắm rồi chứ gì.”
Ít nhất thì kẻ bề tôi như hắn phải ngã gục trước thì Edwin mới có cớ để giả vờ không chịu nổi mà ngã theo. Abel nhìn cậu ta. Edwin hẳn sẽ nghĩ rằng hắn đang nhớ những buổi chiều thoải mái chỉ cần đứng yên trong căn phòng tiện nghi. Ít nhất thì trong giờ học của Campbell, hắn đâu có phải lăn lộn trong bụi đất suốt hai tiếng đồng hồ.
Nhưng Abel biết rằng khoảng thời gian như bị hành xác này chính là phần thưởng tốt nhất để tôi luyện cơ thể này. Vì vậy, hắn nở nụ cười dịu dàng với Edwin. Edwin nhăn mặt trước gương mặt kỳ quái đang mỉm cười trong khi gân cổ nổi lên.
Trước giờ ăn trưa, Abel đã nằm sõng xoài ra đất đúng như ý muốn của Edwin.