Ma Sói là trò chơi gì?
Ban đêm, Sói giết người và loại bỏ một người chơi.
Ban ngày, một đám người thông qua đối thoại và hành vi giao tiếp để phán đoán ai là Sói, sau đó mỗi ngày bỏ phiếu để loại một người chơi.
Dân là người tốt không có năng lực đặc biệt, Thần là người tốt có năng lực đặc biệt. Nếu Dân hoặc Thần bị loại hết, phe Sói sẽ thắng. Nếu tất cả Sói bị loại, phe Tốt sẽ thắng.
Tuy nhiên, ván này phức tạp hơn một chút vì có khả năng xuất hiện phe thứ ba, nhưng tỷ lệ không lớn, tạm thời chưa cần xem xét.
Trong một trò chơi thế này, điều tệ nhất chính là trở thành tiêu điểm, thu hút sự chú ý của mọi người. Bất cứ ai nói chuyện có sơ hở, hoặc không thuyết phục được người khác, rất có thể sẽ bị coi là Sói và bị bỏ phiếu loại ngay trong ngày.
Và trong trò chơi tử vong này, bị loại đồng nghĩa với cái chết.
Y Mặc ngẩng đầu nhìn gã thanh niên tóc vàng đang vênh váo, hống hách chỉ tay vào mình. Vẻ ngoài cũng không đến nỗi tệ, nhưng sắc mặt lại đằng đằng sát khí, tai phải đeo một chiếc khuyên tai màu đen, mặc áo phông kẻ ca-rô, quần jean có xích sắt, trên cánh tay còn có một hình xăm đầu quỷ. Hắn trông khoảng hơn 20 tuổi. Nếu không phải do cố ý thay đổi hình tượng, thì đây hẳn là một tên du côn chợ búa điển hình.
Cả giọng điệu lẫn vẻ bề ngoài đều y hệt.
Đúng lúc này, những người chơi khác cũng bị thu hút, phần lớn đều mang tâm thế xem kịch vui, không có ý định can ngăn. Trong đó còn có một người bước ra hùa theo.
Trông anh ta khoảng 25 tuổi, mặc áo sơ mi, quần tây, Y Mặc nhớ biệt danh của anh ta là "Cthulhu", vẻ ngoài trông khá trí thức: "Xem cái vẻ tự tin của Duy Ngã Độc Tôn kìa, nhất định là đã phát hiện ra vấn đề gì đó mấu chốt, nếu không cũng sẽ không kích động như vậy, đúng không?"
"Mọi người không ngại thì cứ nghe thử xem, vạn nhất thật sự tìm được một con Sói, đối với tất cả chúng ta cũng là một chuyện tốt!"
"Duy Ngã Độc Tôn" là biệt danh của gã tóc vàng. Lời nói nghe có vẻ hợp lý, nhưng Y Mặc biết, người này rõ ràng đang đứng về phe gã tóc vàng.
Những người khác phần lớn đều gật đầu.
Y Mặc cố ý liếc nhìn Điệp Vũ, lúc này cô nàng đang nở một nụ cười đầy ẩn ý, nhưng cũng không có ý định ra mặt giúp đỡ.
Cô nàng "Thôn trưởng" thì chỉ hơi cúi đầu, lộ ra vẻ mặt khinh thường, rõ ràng chẳng thèm để tâm đến bọn họ.
Ngược lại, cô gái trông nhút nhát nhất là "Mèo tinh nghịch" lại lên tiếng bênh vực Y Mặc: "Cái đó… Trò chơi mới… vừa mới bắt đầu…"
"Có phải là… hơi vội quá không…"
Cô nói năng lắp bắp, giọng lí nhí, rõ ràng là đang rất sợ hãi.
Duy Ngã Độc Tôn nghe vậy, lập tức liếc Mèo tinh nghịch một cái sắc lẹm, rồi thô bạo cắt lời: "Mày giúp nó, tao thấy mày cũng là Sói đấy hả?"
"Ha ha ha, mọi người xem, tôi tìm ra cho mọi người hai con Sói rồi này!!!"
Người lớn tuổi nhất tại đây trông khoảng hơn 60, mặc một bộ đạo bào màu đỏ thẫm, vẻ ngoài trầm ổn, sắc bén, tên là Đỗ Lão Lục. Ông đứng dậy, chắp tay nói: "Anh hùng xuất thiếu niên, nếu quả thật vừa vào đã tìm được Sói, thì đối với mọi người cũng là chuyện tốt."
"Chắc hẳn cậu bạn Duy Ngã Độc Tôn đây cũng có phán đoán nhất định nên mới chắc chắn như vậy."
"Không ngại thì nói cho mọi người nghe thử xem?"
"Nếu mọi người cho rằng cậu bạn 'Shiba đi rừng' này đúng là Sói, tự nhiên sẽ bỏ phiếu cho cậu ta bị loại!"
Duy Ngã Độc Tôn nghe vậy, gật đầu rồi bắt đầu trình bày.
"Nghe cho kỹ đây!"
"Vì sau khi vào game tôi đứng gần người này nhất, nên thấy rất rõ!"
"Vừa rồi, cái tiếng kêu quái đản kia chính là do hắn phát ra!"
"Tôi đương nhiên đã chú ý và quan sát hắn từ lúc đó!"
"Sau khi luật chơi được công bố, hắn cứ nhìn chằm chằm mọi người từ đầu đến cuối, y như một con Sói đang tìm kiếm mục tiêu để sát hại!"
"Ha ha, mọi người nhìn xem, cái bộ dạng âm trầm của hắn, nhìn qua đã đoán là cầm phải lá Sói rồi!"
"Kết quả sau khi phân phát thẻ bài, quả nhiên đúng như vậy."
"Tôi tận mắt thấy hắn cúi đầu xuống, sắc mặt có chút sa sầm, dù biểu cảm không có gì thay đổi."
"Nhưng cái cảm giác mất hứng đó, lão tử đây cảm nhận được!"
"Y hệt như đi đánh bài mà bốc phải một tay bài nát!!!"
Đây rõ ràng là kinh nghiệm của Duy Ngã Độc Tôn. Nói xong, hắn đắc ý lắc lư vài cái, nhìn quanh mọi người rồi đưa ra kết luận.
"Cái thằng 'Shiba đi rừng' này, chính là đã bốc phải lá Sói, cho nên mới lộ ra bộ dạng đặc biệt khó ở như vậy!"
"Hắn chính là Sói!!!"
Sau khi Duy Ngã Độc Tôn nói xong, hầu hết người chơi xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Y Mặc.
Quả thực, vì cậu đã cố ý tạo cho mình một khuôn mặt đơ, nên trông cậu cứ như thể người khác đang nợ mình 5 triệu, mặt không cảm xúc, trông rất muốn ăn đòn! Lại thêm mái tóc lòa xòa hơi dài che nửa mắt, trông đúng là có chút âm trầm.
Lập tức, ấn tượng của mọi người về cậu, kết hợp với lời của Duy Ngã Độc Tôn, đã trở nên không mấy tốt đẹp. Ngoài sự do dự, đã có vài người chơi bị dắt mũi, tin rằng cậu thực sự có thể là Sói.
Y Mặc nhìn quanh, lúc này đã không còn ai giúp mình nói chuyện nữa, cậu không khỏi tự giễu. Ha ha, đây là trò chơi tử vong, ai cũng chỉ nghĩ miễn sao mình không chết là được thôi!
Ngược lại, Điệp Vũ dường như muốn giúp, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, chỉ khẽ nhíu mày.
Trong ván game trước, ít nhất còn có Đan Thôi Nhân bắt chuyện, dẫn dắt cậu vào cuộc. Mặc dù mục đích cuối cùng của cậu ta cũng là để mình sống sót, thậm chí còn đẩy cậu ra khi đối mặt với Tần Mộ Sắc. Nhưng, ít nhất cậu ta không tỏ ra ác ý đến vậy.
Mặt dây chuyền Quan Âm kia, bây giờ vẫn đang treo trên cổ Y Mặc. Lời nói của Đan Thôi Nhân vẫn vang vọng trong đầu cậu.
『 Thực ra anh cũng mới chơi ván thứ ba thôi, chúng ta đều vậy, nhưng cố gắng đừng tỏ ra quá vô dụng, nếu không sẽ bị nhắm vào rất nguy hiểm. 』
Cậu cố ý tạo mặt đơ, để tóc mái lòa xòa, chính là không muốn trở nên quá nổi bật và bị nhắm đến trong ván này. Nhưng vẻ mặt ghê tởm của Duy Ngã Độc Tôn đã nói lên tất cả.
Hắn ghét cậu, nên hắn muốn cậu chết trước!
"Ha ha, bị tao nói trúng rồi nên không còn lời nào để nói à?"
"Ha ha ha, đồ rác rưởi, chờ chết đi!"
"Mẹ kiếp!"
Những lời hống hách của Duy Ngã Độc Tôn vang vọng bên tai Y Mặc.
Một ngọn lửa đen tối bắt đầu nhen nhóm trong lòng cậu, và rồi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
A… Ván game này căn bản không phải là tìm ra phe đối lập để loại bỏ. Mà là… chỉ cần mình không chết, là được rồi.
"Này… nhóc con…"
"Mày có thể giết người không?"
Y Mặc cúi đầu, giọng nói trầm khàn như phát ra từ địa ngục, khiến Duy Ngã Độc Tôn lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát. Hắn không kìm được mà lùi lại vài bước, rồi gào lên với cậu: "Mày nói cái gì đấy!"
"Lão tử là người tốt, làm sao có thể giết người!"
"Thằng Sói như mày đừng tưởng dùng mấy mánh khoé hạ lưu đó là lừa được tao!"
"Tao thấy mày mới là đứa có thể giết người ấy!"
"Mày là Sói!"
Hắn nhìn Y Mặc chằm chằm.
Còn Y Mặc thì sao?
Nghe vậy, cậu đưa một tay che nửa khuôn mặt, rồi đột nhiên ngẩng đầu cười lớn: "Ha ha ha… Ha ha ha…"
Tiếng cười âm trầm, khàn khàn vang vọng khắp ngôi làng trong rừng sâu cổ kính, khiến những người xung quanh nghe thấy mà trong lòng lạnh buốt, tất cả đều bất giác lùi ra xa khỏi cậu.
Y Mặc ngẩng cao đầu, mắt trái của cậu đã lộ ra từ dưới mái tóc, và trong con mắt đó vậy mà lại xuất hiện một vầng trăng máu màu đỏ, trông vô cùng đáng sợ. Cậu nhìn xuống từ trên cao, quan sát Duy Ngã Độc Tôn đang sợ hãi như nhìn một con kiến.
"Đúng."
"Tao có thể giết người."
Giọng nói âm u, lạnh lẽo… tựa như ác quỷ của địa ngục.
Y Mặc rõ ràng đang cười, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu cảm nào.
"Cho nên, tao giết mày, thì sao?"
Duy Ngã Độc Tôn nghe vậy, sợ đến mức lại lùi thêm vài bước, gót chân vấp phải một tảng đá, ngã ngửa ra một vũng bùn.
Toàn thân lấm lem bùn đất, mặt hắn trắng bệch, nhìn Y Mặc lắp bắp: "Mày mày mày… mày…"
Hắn muốn nói "mày là Sói".
Nhưng trong đầu hắn cứ không ngừng vang vọng câu nói của Y Mặc.
Tao giết mày, thì sao?
Nó cứ vang vọng mãi, khiến hắn toàn thân run rẩy, cuối cùng…
Hắn sợ đến tè ra quần…