Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 61

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 75

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 02: Mũi Tên Cupid Nhuốm Máu - Chương 01

Kể từ khi ván tử vong trước kết thúc, đến nay đã ba ngày trôi qua.

Vào ngày đầu tiên, có lẽ vì muốn trút giận, Y Mặc đã thực sự livestream đến tận 12 giờ đêm mới tắt. Số người xem cao nhất trong phòng live đã đạt đến hơn 4 triệu, và số tiền donate nhận được trong ngày hôm đó nhiều gấp ba lần người đứng thứ hai trên trang web.

Dù kiếm được không ít tiền, nhưng với Y Mặc, người đã tự do tài chính được hai năm, cậu chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Mệt lả, cậu đổ gục xuống giường và ngủ thiếp đi.

Mãi đến trưa ngày thứ hai, cậu mới lơ mơ tỉnh dậy.

Và rồi khổ cực ập đến.

Cậu không chỉ phát sốt mà cổ họng còn đau đến mức gần như không nói nên lời, chỉ cần nuốt nước bọt cũng cảm thấy như có xương cá mắc lại. Y Mặc đã sống một mình bốn năm, rất ít khi bị bệnh, nhưng thuốc men thì luôn dự trữ sẵn.

Mặc bộ đồ ngủ, cậu lết ra khỏi giường như đeo chì trên người, trong trạng thái nửa sống nửa chết mà lục tìm hộp thuốc.

Thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc kháng viêm, cậu cũng chẳng buồn xem hạn sử dụng, cứ thế vơ một vốc lớn. Cậu tự đun nước, pha một tô mì, cố gắng nuốt hết, rồi vì không muốn chờ nước nguội, cậu pha nước khoáng với nước nóng, nhắm mắt tu một hơi hết cả thuốc lẫn nước, sau đó lại quay về giường ngủ tiếp.

Trong lúc ngủ, Y Mặc liên tục gặp ác mộng, tỉnh giấc liên miên, mồ hôi túa ra không ngừng làm ướt cả chăn đệm. Vì quá mệt, cậu cứ mơ mơ màng màng như vậy cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo thì đã là buổi trưa ngày thứ ba.

Có lẽ thuốc đã có tác dụng. Dù giọng nói vẫn còn khàn đặc và cổ họng vẫn đau, nhưng đầu cậu đã không còn mơ hồ, cơ thể cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Cậu mặc quần áo, đi xuống tủ đựng đồ chuyển phát nhanh của khu chung cư để xem chiếc điện thoại mới đã đến chưa.

Cậu ở phòng 502 tòa nhà 18, nhưng lại mở tủ locker của phòng 501. Thấy quả nhiên điện thoại đã được giao đến, cậu theo bản năng quan sát xung quanh. Có lẽ vì thời tiết quá nóng nên chẳng có ai lảng vảng bên ngoài vào giờ này. Cậu yên tâm mang đồ về nhà.

Đun một ấm nước, lấy một tô mì ăn liền từ tủ chứa đồ, cậu vội vã đi mở hộp điện thoại mới. Suy cho cùng, không có điện thoại di động vẫn rất phiền phức. Không phải vì có ai liên lạc, mà đơn giản là không được sờ vào điện thoại, cậu cảm thấy bứt rứt không yên, như thể vừa đánh mất vợ mình vậy.

Chiếc điện thoại Y Mặc mua có cùng kiểu dáng với chiếc cũ, giá cũng không hề rẻ, hơn 8000 nhân dân tệ. Cậu không phải không có điều kiện mua loại tốt hơn, nhưng cậu thực sự lười nghiên cứu hệ thống của một chiếc điện thoại mới rồi lại phải từ từ làm quen. Tâm tính cậu cứ như một ông già, thiếu đi hứng thú với những điều mới mẻ.

Cắm sạc, khởi động, thiết lập hệ thống, tất cả diễn ra một lèo. Cậu định nhanh chóng tải lại các phần mềm cần thiết.

Nhưng…

"..."

Trên màn hình, một cách hết sức đột ngột, biểu tượng của cái ứng dụng "Trở thành thần tượng nào!" lại đang lẳng lặng nằm ở đó, như một con mắt đang trêu ngươi nhìn cậu. Cậu lập tức thấy người rã rời, trong lòng lạnh đi một nửa…

"Ặc… cổ họng… đau quá…"

Y Mặc ném chiếc điện thoại mới sang một bên, tự nhủ rằng chắc chắn mình vẫn chưa hết cảm, sinh ra ảo giác, có lẽ nên đi ngủ một giấc cho khỏe.

Nhưng vừa nằm xuống, cậu lại bật dậy.

"A… phải đối mặt với thực tế… thôi…"

"Quả nhiên không phải… khụ khụ… dễ dàng thoát khỏi như vậy…"

Cậu tự giễu một chút, rồi đi vào nhà vệ sinh nhặt lại chiếc điện thoại cũ. So với việc dùng chiếc điện thoại vừa mua, cầm lại cái cũ vẫn dễ chấp nhận hơn.

Nhưng khi Y Mặc vào đến nhà vệ sinh, cậu lại sững sờ.

Cậu nhìn chiếc điện thoại cũ đang nằm trên nắp máy giặt, rồi lại nhìn vào cái sọt rác trống không, trong nháy mắt cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cậu bất giác quay đầu nhìn quanh phòng, cảm giác như đang bị ma theo dõi.

Cậu nhắm mắt cố gắng nhớ lại. Dù vừa trải qua một ván tử vong, sau đó lại livestream 12 tiếng đến mức đổ bệnh, nhưng cậu cho rằng đầu óc mình vẫn chưa có vấn đề gì. Cậu rất chắc chắn, lúc đó mình đã ném thẳng điện thoại vào túi rác còn chưa có gì bên trong.

Tuyệt đối không phải là đặt trên máy giặt!

Cho dù cậu có nhớ nhầm, thì thẻ SIM chẳng phải đã bị bẻ gãy rồi sao? Cùng vứt đi rồi mà!

Vậy mà bây giờ thì sao? Ngoài chiếc điện thoại trên máy giặt, thẻ SIM đã biến mất tăm!

Nghĩ đến đây, Y Mặc vội vàng cầm lấy điện thoại, quay về phòng tìm que chọc SIM. Mở ra, quả nhiên không có thẻ SIM bên trong, lòng cậu lại lạnh đi nửa nhịp.

Chuyện này là sao?

Là do cái ứng dụng kia làm à? Chuyện bao đồng này mà nó cũng quản sao!

Y Mặc cảm thấy thật vô lý, nhưng đáy lòng lại có chút sợ hãi. Cậu quay lại nhà vệ sinh tìm kỹ thẻ SIM, nhưng tìm mãi không thấy, cuối cùng đành bỏ cuộc. Cậu ngồi lại trên giường, nhìn tô mì ăn liền còn thừa từ hôm qua mà ngẩn người.

Bị ma ám… hay là có người đã vào nhà…

Y Mặc cũng không rõ, nghĩ mãi không ra. Cậu đành cầm lấy chiếc điện thoại cũ, định mở cái ứng dụng kia ra xem trước.

Vừa vào, đập vào mắt là cột Bạn bè, với một con số 44 màu đỏ chót báo tin nhắn mới.

"Gửi tin nhắn cũng chọn đúng con số này… Cô lợi hại thật!"

Y Mặc sa sầm mặt, nhưng vẫn không kìm được mà mở nhóm chat "bạn gái" kia ra. Quả nhiên, một tràng tin nhắn dài dằng dặc đều do một mình Tần Mộ Sắc gửi.

Ban đầu là vài chục giây một tin, sau đó giãn ra vài phút một tin. Tin cuối cùng là vào 11 giờ sáng hôm qua.

Tần Mộ Sắc: Anh không trốn được đâu, đồ lừa đảo!

Tần Mộ Sắc: Em đang đến tìm anh đây (icon dao) (icon trái tim).

Thật lòng mà nói, trong trò chơi tử vong, ấn tượng của Y Mặc về Tần Mộ Sắc là một cô gái vừa điên cuồng, vừa rất cao ngạo. Nhưng cậu không ngờ trên mạng, cô nàng không chỉ dài dòng mà còn thích kèm theo cả đống biểu tượng cảm xúc. Cảm giác này giống như… một người chưa bao giờ trò chuyện với ai, đột nhiên có đối tượng để nói chuyện nên đặc biệt phấn khích vậy.

Điều này… Y Mặc không những không bị dọa sợ, mà không hiểu sao còn cảm thấy có chút tương phản đáng yêu.

"Đừng, đừng, đừng, cô ta là một kẻ điên, không thể bị ảo tưởng của chính mình lừa gạt được." Y Mặc vội xua đi ý nghĩ hoang đường của mình, rồi lẩm bẩm chửi thề, "A, tôi không tin cô thật sự có thể lần theo địa chỉ mạng mà tìm đến tận nơi… khụ khụ khụ!"

Vừa kích động, cơn viêm họng lại khiến cậu ho sù sụ mấy tiếng. Cậu vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói nhiều nữa.

Sau đó, Y Mặc định đăng một dòng trạng thái trên trang cá nhân, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bàn tay đang cầm điện thoại của cậu lập tức dừng lại.

Khoan đã… Thẻ SIM. Nó đâu rồi?

Vừa rồi mải xem tin nhắn của Tần Mộ Sắc, cậu đã quên bẵng mất chuyện thẻ SIM! Giờ nghĩ lại, rồi nhìn những tin nhắn trong nhóm chat, cậu lại cảm thấy hoảng hốt và bất an, như thể đối phương thật sự có thể lần theo địa chỉ mạng mà tìm đến, như thể cô ta vẫn luôn dõi theo mình.

Cậu cảm thấy cơ thể nặng trĩu, máy móc ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng mình.

Lộp bộp—!

Trái tim cậu đột nhiên thắt lại, trán lập tức túa mồ hôi lạnh, tay cũng hơi tê dại.

Mắt mèo trên cửa chống trộm…

Từ màu đen, trong khoảnh khắc cậu nhìn sang, nó vậy mà đã biến thành màu trắng trong suốt!!!

"Hộc… Hộc…"

Y Mặc dụi mắt, hít sâu hai hơi, nghi ngờ có phải mình đã nhìn lầm không. Dù thị lực của cậu tốt, nhưng cũng không đến mức từ khoảng cách mấy mét mà có thể nhìn rõ cái lỗ nhỏ của mắt mèo như vậy.

Nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, cậu bèn xuống giường, thận trọng bước tới. Đương nhiên, cậu cố ý khom người xuống để đi qua.

Thình thịch… thình thịch…

Y Mặc lúc này căng thẳng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình. Cậu khom người, chọn đúng thời cơ, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn qua mắt mèo ra ngoài.

Vì vẫn còn sốt nhẹ, lúc đứng dậy quá nhanh, đầu óc cậu có phần choáng váng, nhưng cậu vẫn cố nén cảm giác khó chịu đó mà nhìn ra ngoài.

Và rồi… cậu thấy…

Ừm, trong hành lang chẳng có gì cả!

"Chẳng lẽ, mình… thật sự nhìn lầm rồi?"

Y Mặc nghi hoặc, nhìn lên nhìn xuống, quả nhiên không có gì. Cậu ở trong một khu chung cư cũ, chỉ có năm tầng, cầu thang xi măng đã rất cũ kỹ, tay vịn kim loại không chỉ bong sơn mà còn gỉ sét. Đèn hành lang ở tầng năm của cậu lúc sáng lúc không, tùy theo tâm trạng của nó.

Bây giờ nhìn qua mắt mèo, ngoài hành lang trống rỗng vài mét vuông và hai cánh cửa đóng im ỉm của nhà đối diện, làm gì có ai?

Y Mặc suy nghĩ một lát, day day mi tâm, tay vô thức đặt lên nắm cửa, định mở ra xem.

Nhưng vừa vặn được một nửa, tay cậu lại dừng lại.

"Thôi… bỏ đi."

"Tự mình dọa mình!"

"Nói không chừng thực sự là do cái ứng dụng kia giở trò!"

"Con mụ điên đó làm sao có thể… tìm được đến đây!… khụ khụ!"

Vì nói một hơi quá dài, cơn viêm họng lại hành hạ Y Mặc khiến cậu ho sặc sụa mấy tiếng, rồi ôm cổ họng quay vào phòng.

Về phần tại sao không mở cửa xác nhận, đơn giản là cậu đột nhiên nhớ đến một bộ phim từng xem. Cảnh cửa phòng vừa mở, một đám người cao to vạm vỡ đột nhiên xông vào, đè chủ nhà xuống giường mà hành hạ. Nghĩ đến đó, cậu có chút sợ hãi.

Thôi thì không mở nữa, thả lỏng tinh thần rồi quay về giường nghiên cứu cái ứng dụng kia vậy.

.

.

Bên ngoài cửa phòng 502, tại vị trí điểm mù của mắt mèo.

Một cô gái mặc chiếc váy liền áo màu xanh lam nhạt, với mái tóc màu nâu nhạt dài ngang vai đang ngồi xổm, tựa lưng vào cửa, trong lòng ôm một vật gì đó được bọc bằng một tấm vải hoa cũ nát.

Hai cánh tay cô gác lên khuôn mặt đang hơi cúi xuống, không nhìn rõ dung mạo cụ thể.

Nhưng qua khe hở giữa hai cánh tay, dường như có thể thấy được sắc mặt u ám và khóe miệng đang hơi trễ xuống.