Sau giờ học.
Lúc tôi đang chuẩn bị để về cùng Shi-chan hôm nay thì Niijima-kun lại đến chỗ em ấy như hôm qua vậy.
“Này, Saegusa-san. Bọn tớ định sẽ bàn tiếp với cả đội về chuyện phục vụ khách đang dở dang hôm qua, liệu cậu đến được không?”
Đúng như dự đoán, Niijima-kun đến để bảo Shi-chan đến buổi họp.
Vì nhóm của tôi phụ trách phần việc trong bếp và đã quyết định được hầu hết mọi thứ từ ngày hôm qua rồi, nên chúng tôi không còn gì để họp lại với nhau cả.
Shi-chan, người đột nhiên được mời, hết nhìn Niijima-kun rồi quay qua tôi như thể gặp chút rắc rối, rồi nói.
“Để xem nào, tớ thấy hôm qua chúng ta đã bàn xong hết rồi mà, vậy hôm nay chúng ta làm gì?”
Tôi đoán em ấy không muốn là người không tham gia vào khâu chuẩn bị cho lễ hội
Tuy vậy, Shi-chan vẫn nhận thức được là bộ phận phục vụ và bộ phận nấu ăn đều đã bàn xong rồi, nên em ấy có chút bối rối và đã hỏi lại Niijima-kun.
“À, tớ định phổ biến mọi người về lịch làm việc ấy mà. Vì tớ là con trai duy nhất phụ trách nên tập hợp được mọi người có hơi khó ấy mà.”
Khi nghe vậy, Niijima-kun cười trừ như thể đang gặp chút rắc rối.
Với tôi thì tôi thấy cậu ấy có vẻ đang cố tình biến mình thành cậu trai duy nhất trong nhóm, nhưng không thể phụ định cậu ấy đang dốc sức chuẩn bị cho lễ hội nên tôi thấy mình không nên xen vào.
Tôi muốn về nhà với em ấy, nhưng nếu là để chuẩn bị cho lễ hội thì Shi-chan khó lòng mà từ chối được, nên tôi mỉm cười với em như để nói là ổn mà.
Nhờ những gì mà Shi-chan nói lúc khóc đó, tôi có niềm tin mạnh mẽ vào mối quan hệ của chúng tôi.
“Tớ hiểu rồi, vậy thì---”
“Xin lỗi, tớ xin phép vắng hôm nay.”
Ngay khi Shi-chan định nói thì Mikitani-san ngồi phia trước tôi liên ngắt ngang cuộc nói chuyện.
“Tớ còn phải làm thêm bây giờ nữa, vậy nên sao chúng ta không bàn nhau vào tiết sinh hoạt sau nhỉ?”
“Eh? Khoan, làm bây giờ thì tốt hơn chứ?”
“Fuun. Thì, nó có thể đúng, nhưng ai cũng đều có lịch của riêng mình mà? Một số không thể đến vì hoạt động câu lạc bộ nữa, chúng ta không thể lên lịch chỉ vì nó được.
Niijima gần như cứng họng trước những lời vô cùng đúng của Mikitani-san.
Đúng thật là, như Takayuki, người luôn đi hoạt động câu lạc bộ với Shimizu-san, một số bạn nữ đảm nhận việc phục vụ đều đi hoạt động cho câu lạc bộ hết rồi và hiện không có mặt trong lớp.
Trong tình huống đó, nếu để những người còn lại quyết định lịch trình chắc chắn sẽ gây bất mãn cho cả nhóm.
“N-Nhìn đi! Vì tớ là con trai duy nhất trong nhóm, nên tớ cũng muốn nói về vấn đề đó chứ.”
Khi Mikitani-san nói thế, Niijima-kun lập tức đổi chủ đề như vừa nghĩ ra vậy.
“Vậy điều gì mà chỉ có nam làm được nào?”
“À thì, tớ sẽ phục vụ thực khách cũng như sẽ để mắt tới các bạn nữ, nhưng tơ không thể ở mãi một chỗ, đúng chứ? Vậy nên tớ muốn đề xuất để xem ai ở đó vào thời gian nào.”
“Fuun. Nếu là như vậy, thì vấn đề ở đây chỉ là vì cậu là đứa con trai duy nhất trong nhóm, tớ nói đúng chứ?”
Mikitani-san liếc nhìn tôi và mỉm cười một cách tinh quái với tôi.
Từ ánh mắt đó, tôi đoán được phần nào ý định mà Mikitani-san muốn nói.
Và tất nhiên điều đó đã đến tai của Shi-chan.
Lúc cả hai đang liến nhìn lẫn nhau, họ đều mỉm cười với nhau với ẩn ý gì đấy.
Và rồi.
“Vậy hãy để Takkun giúp chúng ta được không?”
“Đồng ý ~!”
Lúc Shi-chan mở lời đề nghị với một nụ cười, Mikitani-san giơ tay đồng ý với một nụ cuowif có phaanf giả tạo.
“Nhưng Ichijo-kun phải làm trong bếp, nên cậu ấy cũng bận mà?”
“Ừm, không ddaaau, chỉ khâu chuẩn bị mới khó thôi, phần còn lại cũng dễ mà. Chúng ta chỉ cần một cái chảo cho hôm đấy thôi.”
Tôi không nói dối.
Thực sự, trong khoảng thời gian còn lại, tôi vô cùng lười để làm những việc còn lại.
Mà nói thật, những người phải vất vả trong lễ hội sẽ là những người phải phục vụ khách.
Ừ thì, nó cũng là vì lợi ích của lớp thôi, và thực sự, tôi cũng vui lòng nếu trong đội phục vụ như Shi-chan, nên tôi sẽ nhận việc đó.
Dù gì tôi cũng sẽ không để Niijima-kun một mình phụ trách trong đó nữa.
“Vậy quyết định thế nhé! Chúng ta có thể mượn thêm đồ nam cho Ichijo nữa!”
Lúc nói vậy, Mikitani-san vừa cười vừa vỗ mạnh vào lưng tôi.
Shi-chan trông cũng vui vì được làm cùng vị trí với tôi.
“Vậy, giờ thì vấn đề của Kengo đã giải quyết xong, tớ đi làm thêm đây!”
Mikitani-san nháy mắt với cả tôi và Shi-chan rồi nói, “Hẹn gặp lại!” và ra khỏi lớp.
Những bạn nữ nhìn thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng lập tức giải tán và nói, “Chà, hôm nay như vậy là đủ rồi.”
“Vậy, mình cũng về thôi. Gặp lại sau nhé, Niijima-kun.”
Shi-chan cũng nói vậy, và bắt đầu xách cặp lên.
“C-Chờ chút đã.”
Nhưng Niijima-kun bắt đầu mất kiên nhẫn chút với Shi-chan.
“Gì vậy?”
“Mối quan hệ giữa cậu và Ichijo-kun là như thế nào vậy Saegusa-san?”
Niijima-kun thẳng thắn hỏi Shi-chan với một chút đau khổ trên khuôn mặt.
Tôi cá cậu ấy đã nghi ngờ về mối quan hẹ của tôi và Shi-chan rồi.
“Đó là bí mật.”
“Eh?”
“Đi thôi, Takkun.”
Nhưng em ấy đã tránh nó đi với nụ cười của một idol, rồi em ấy đến chỗ tôi và rủ tôi đi về nhà cùng em ấy.
Nụ cười của em ấy bây giờ rất khác với cái của em ấy với Niijima-kun.
Em quá xinh đẹp đến mức tôi phải ngưỡng mộ nụ cười đó.
Tôi có hơi bất ngờ trước sự đột ngột đó, nhưng tôi vẫn đáp lại “Được thôi”, và cùng nhau bước ra cửa.
“Bí mật ư… có nghĩa là…..”
Và tôi có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Niijima-kun đang đứng chôn chân ở đó.