Một tuần trôi qua như cái chớp mắt vậy, và cuối cùng cũng đã đến ngày trước hôm lễ hội rồi.
Hôm nay là ngày làm nốt khâu cuối cùng cho lễ hội, và chúng tôi sẽ phải về muộn vì còn phải trang trí lớp và chuẩn bị trang thiết bị, nên kể cả thế, mọi người trong lớp đều tập trung làm cùng nhau để chuẩn bị nhiều nhất có thể, và giờ chỉ chờ đến ngày chúng tôi trình diễn thôi.
Trên đường về, Shi-chan cảm thấy khá vui về khâu chuẩn bị và vừa đi vừa mỉm cười bên cạnh, rồi ngóng chờ đến ngày mai.
“Takkun, ngày mai sẽ là một ngày vô cùng lớn đấy!”
“Ừ, anh nghĩ vậy.”
“Hãy cùng cố gắng hết sức nhé!”
“Ừ, cùng cố hết sức nào!”
Thấy Shi-chan đang mỉm cười như vây làm tôi cũng vui theo.
Shi-chan đã từng trở thành một idol quốc dân,nhưng lại từ bỏ nó để trờ thành một cô gái vô cùng bình thường.
Có thể người ngoài sẽ nghĩ đó là việc làm không tốt cho những người khác.
Tất nhiên nó không sai, và quyết định giải nghệ thực sự không dễ dàng một chút nào.
Cuối cùng, Shi-chan đã đưa ra quyết định là sẽ sống cuộc sống học đường như một cô gái bình thường, và bây giờ em ấy đang đứng cạnh tôi như thế này đây.
Nếu thế thật thì tôi muốn em ấy suy nghĩ rằng lựa chọn đó không sai gì.
Và tôi muốn chúng tôi sẽ có càng nhiều kỷ niệm vui vẻ bên nhau càng tốt.
Với người đã tìm thấy tôi và đang đứng cạnh tôi như Shi-chan, tôi cảm giác như thể tôi đã nhận rất nhiều từ em mà vẫn chưa trả lại được gì cả.
Thế nên tôi muốn làm bất cứ thứ gì tôi có thể làm để lễ hội ngày mai sẽ là một kỷ niệm khó quên với Shi-chan.
Và có vẻ như vẫn sẽ còn thời gian để đi đây đó ở lễ hội với nhau, và tôi không thể không ngóng đến lễ hội ngày mai mà tôi có thể ở cùng Shi-chan nữa rồi.
Sau khi tạm biệt Shi-chan ở bến tàu thì tôi về thẳng nhà. Tôi đã làm hết việc của hôm nay, vàsau khi ăn cơm và tắm rửa xong thì tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên tôi ngay lập tức nằm dài lên giường.
Hôm nay thực sự rất mệt, nhưng tâm trạng tôi lại rất thoải mái nên tôi không thấy bất mãn hay gì.
Tôi nhắm mắt lại và tự nhủ, “Giờ phải đi ngủ để còn chuẩn bị cho ngày mai nữa.”
Tôi nhắm mắt lại.
Ngay khi vừa nhắm mắt thì tôi nghe thấy tiếng thông báo Lime vang lên ở trên đầu giường.
Vừa dụi mắt, tôi vừa cầm điện thoại lên và tự hỏi giờ này mà ai còn nhắn nữa. Tôi kiểm tra và thấy đó là Akarin mới gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi không nghe ngóng gì từ cô ấy được một khoảng thời gian rồi, nên tôi có hơi lo liệu cô ấy có đến lễ hội hay không.
“Takkun, ngày mai tớ sẽ ổn thôi, nên hãy chờ tớ nhé!”
Tin nhắn từ Akarin là một tin cực kì vui vì cô áy có thể đến lễ hội
Nên tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm và nhắn lại.
“Thật sao? Tớ rất vui khi nghe cậu nói thế. Bọn tớ chuẩn bị rất kĩ cho lễ hội, nên ngày mai hãy vui chơi thoải mái nhé!”
Tôi mong Akarin và những người còn lại chắc cũng đang bận với lịch của họ sẽ đến đây và cùng tận hưởng.
Tôi nghĩ có hơi bát thường khi một nhóm idol quốc dân có thể đến một lễ hội trường như một vị khách mời, và chắc chắn ngày maai sẽ có rất nhiều xôn xao vào ngày mai cho xem.
Dù vậy, tất cả những gì tôi phải làm là để lễ hội ngày mai thêm hào hứng hơn, và tôi quyết định sẽ tận hưởng tất cả nhiều nhất có thể.
Hơn nữa, dù họ là nhưng idol quốc dân nhưng họ vẫn là học sinh cao trung, nên sẽ khá bình thường khi họ đến đây tham gia lễ hội.
Tôi lẩm bẩm và nghĩ tình huống này sẽ hơi rắc rối.
Nhưng tôi rất mừng khi họ có thể đến, dù lịch trình của họ khá dày, và Akarin nhắn tin tiếp với tôi.
“Tớ rất mong đợi đấy! Sẽ hơi khó một chút nhưng tớ có thể đến nhớ chút mánh, nên mai gặp nhé, Takkun.”
…. Hmm? Mánh gì vậy?
Tôi có hơi tò mò về cái mà Akarin mới nói, nhưng tôi nghĩ vãn còn nhiều thứ về người nổi tiếng mà tôi không biết. Tôi cũng nhắn lại với sticker Shiorin đang giơ ngón cái và kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhưng tôi nghĩ một người năng động như Akarin sẽ dùng sticker Shiorin đâu, tôi vừa cười vào sự bảo thủ của mình vừa nghic là tại sao mình lại gửi sticker Shiorin cho Akarin.
Dù gì thì, có vẻ Akarin và những người khác sẽ đến vào ngày mai, và tôi phải đi ngủ để chuẩn bị cho ngày mai nữa, và tôi đã nghĩ là sẽ làm cho lễ hội càng vui càng tốt.
Và cuối cùng, ngày diễn ra lễ hội đã đến.
Dù đang là thứ bảy nhưng tôi lại dậy sớm hơn bình thường chút và rời khỏi nhà sau khi ăn qua bũa sáng.
Tôi nhìn lên bầu trời mùa thu, một bầu trời quang đãng không có tí mây nào.
Vừa nghĩ rằng hôm nay là ngày tuyệt vời cho lễ hội văn hóa, tôi vừa đến nhà ga mà tôi gặp Shi-chan
Lúc đến điểm hẹn thì tôi đã thấy Shi-chan ở đó rồi.
Dù là thứ bảy nhưng em ấy đang mặc đồng phục trường, và lúc thấy tôi em ấy vui vẻ vẫy tay.
Tôi cũng vẫy lại Shi-chan vô cùng dễ thương sáng nay và đến chỗ của em ấy.
“Chào buổi sáng! Takkun!”
“Chào buổi sáng, Shi-chan.”
Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười và chào nhau.
Và rồi, tôi nắm lấy tay của Shi-chan và nói, “Đi thôi.”
Chúng tôi bên nhau cũng được một thời gian rồi, nên tôi cũng dẫn quen với việc nắm tay như vậy.
Và Shi-chan cũng như vậy,và em ấy nắm chặt lấy tay tôi.
“Em rất mong chờ lễ hội này!”
“Ừm, vậy hãy cùng vui vẻ cả ngày hôm nay nhé.”
Tôi mỉm cười lại khi cô ấy lắc lư tay tôi như đứa trẻ và mỉm cười hạnh phúc.
Và tôi quyết định sẽ làm hết sức để tận hưởng ngày hôm nay với Shi-chan, vì thế nó sẽ là một trải nghiệm vô cùng vui vẻ đấy.