Chương 5: Đàm phán (1)
Như thường lệ, các chàng trai luôn trong thế yếu hơn khi trước họ là một cô gái đang tức giận.
Kể cả với Vua Suy Vong thì cũng không phải ngoại lệ.
Ira Takuto, Đức vua của Mynoghra ở tân giới, đang cố gắng xin lỗi để làm nguôi cơn giận của cô gái dưới quyền, người đang bực bội vì hành động bất cẩn của anh.
"Em nè, làm ơn ... đừng giận nữa mà."
"Hừm, em không có giận đâu."
Miệng thì nói vậy, nhưng bạn vẫn có thể thấy được luồng nộ khí tỏa ra từ cơ thể cô ấy.
Cô vẫn cảm thấy khó chịu vì trước đó họ đã quyết định sử dụng số ma lực còn lại một cách thận trọng, nhưng anh lại lãng phí nó cho các Dark elves.
Phản ứng của cô khiến Takuto bất ngờ. Bây giờ, anh chỉ có thể xin lỗi và cầu nguyện mong rằng tâm trạng của cô sẽ cải thiện.
Thực ra, cô gái bực bội vì anh đã xem nhẹ vai trò của cô trong chuyện này hơn là việc anh sử dụng lãng phí lượng ma lực còn lại. Lẽ ra Takuto nên hỏi ý kiến cô, thì có thể mọi chuyện sẽ không đến mức này.
Nhưng khi thấy Takuto xin lỗi một cách tuyệt vọng, Atou cuối cùng cũng cảm nhận được sự hối hận của anh và cảm thấy tội nghiệp cho anh.
"Thế này đi. Ta sẽ luôn nghe lời em, Atou!"
"Thì, Điều này thực sự quá đáng với em? Em không nghĩ ngườilàm như vậy..."
Atou nhìn xuống Takuto, khiến cổ họng anh nghẹn không thốt nên lời.
Nỗi bất an dấy lên trong tâm trí của cô thuộc hạ rằng nếu họ không nhanh chóng làm hòa, chủ nhân của cô có thể sẽ bỏ rơi cô.
Nếu có cơ hội, cô muốn tha thứ cho Takuto.
"Nếu không có Atou bên cạnh, thì không ổn chút nào."
"Ta, Takuto-sama..."
Thật lòng mà nói, Atou rất dễ dãi.
Có thể nói, nguyên tắc của cô gái này là "Đức vua của ta luôn đúng," vì vậy nếu Takuto thốt ra những lời ngọt ngào, cô sẽ mất đi lý trí.
Ngay từ đầu, đối với cô, thế giới của cô chính là Takuto, và ngay cả khi họ đang ở trong trò chơi, cuộc sống của cô là những ngày tháng cô dành cho Takuto. Vì vậy, không thể trách được...
"Em cũng xin lỗi vì đã nói những lời tàn nhẫn như vậy! Em đã không xứng đáng là một thuộc hạ khi không đồng ý với quyết định của Đức vua vĩ đại của mình."
"Không, ta mới là người sai. Ta đến thế giới này cùng với Atou, đáng lý nên hỏi ý kiến em trước khi quyết định. Em có thể tha thứ cho ta không?"
Họ gật đầu với nhau, đồng ý rằng vấn đề chưa từng tồn tại.
Cả hai đều không quan tâm nhiều đến chuyện này.
Tóm lại, họ chỉ phản ứng quá mức với một vấn đề, nhưng lòng tin giữa họ không hề giảm sút chút nào.
Nhưng vấn đề tiếp theo lại khác một chút.
"Ơn trời. Vậy ta có điều muốn nói ngay. Chúng ta có thể cùng giải quyết không?"
"Hiển nhiên,thưaBệ hạ của em! --- Vậy vấn đề đó là gì ạ? Có phải liên quan đến lượng ma lực còn lại không, mặc dù việc sản xuất thực phẩm tốn kém, nhưng em nghĩ không có vấn đề gì với số lượng này..."
"Không, không phải chuyện đó. Đây là vấn đề hoàn toàn khác."
Takuto nói với ánh mắt bí ẩn.
Atou cũng băn khoăn với vẻ mặt dường như khó đoán.
Có thể nói rằng những vấn đề của vị Chủ nhân mà cô ngưỡng mộ là những điều vượt xa những gì mà cô tưởng tượng.
"Có vấn đề gì thế ạ? Có điều gì khiến Takuto-sama của em phải lăn tăn sao?"
"Nói thế nào nhỉ, ta đã nói chuyện với người thuộc tộc Dark Elf."
"Vâng..."
Họ đã có một cuộc gặp gỡ đột ngột với các Dark Elves và có một vài cuộc đối thoại.
Atou tái hiện lại những sự kiện đã diễn ra. Theo như cô nghĩ, phản ứng nói chung là tốt.
Cô nghĩ rằng cô và Đức vua của mình đã diễn khá đạt, không những giấu đi được quân bài tẩy mà còn nhập vai được thành một thực thể hùng mạnh.
Không nên có vấn đề gì, nhưng...
Điều mà Takuto lo lắng lại hoàn toàn khác.
"Thực ra, ta không thể nói chuyện tốt được..."
"Ơ sao ạ?"
"Atou, em cũng nhận ra rồi chứ? Ta nghĩ có điều gì đó không ổn. Nói chuyện với em thì ta làm được nhưng trước mặt người khác ta lại không thể nói gì."
Atou hồi tưởng liên hồi về những điều Takuto đã nói.
Cô nghĩ quả thực lời nói của Takuto có đôi chút hơi lạ. Tuy nhiên, Atou lại nghĩ rằng anh cố ý không nói những điều không cần thiết để tránh việc thông tin bị tiết lộ ra ngoài.
Hơn nữa, anh được xem như một Đấng tối cao không thích nói chuyện phiếm và giao lại những việc nhỏ nhặt cho thuộc hạ.
Mồ hôi chảy ướt đẫm trán cô.
Cảm giác tồi tệ của cô sắp trở thành hiện thực.
"Nhân tiện, ta không nhớ mình đã có thể nói chuyện tốt với y tá hay bác sĩ ở bệnh viện. Ta không có khướu bắt chuyện với ai cả. Điều này làm ta liên tưởng tới..."
"Ôi trời ơi, không, đừng mà..."
Atou run rẩy.
Cô nhớ lại—nguồn gốc của Takuto, thân là Chủ nhân của cô.
Và những rắc rối được cho là nhỏ nhặt của anh ta....
"Dường như,ta mắc chứng rối loạn giao tiếp..."
Khi Takuto thốt lên lời thú nhận, nước mắt bỗng tuôn ra từ đôi mắt đang trực trào.
Đúng vậy. Anh ta mắc một chứng bệnh hơi phiền phức khiến bản thân không thể giao tiếp tốt với người khác.
"Ôi, Bệ hạ của em ơi! Xin đừng khóc!"
Atou lao vút tới ôm lấy anh với tốc độ phi thường.
Lúc này đó là tất cả những gì cô có thể làm.
Takuto khóc, than thở về bản thân mình không thể giao tiếp tốt.
Atou cũng khóc về việc Chủ nhân của cô không thể nói chuyện tốt với người khác.
Thật khó đối diện với tình huống như vậy: một anh hùng hủy diệt từng giành được sức mạnh vô hạn và có thể dễ dàng khiến thế giới tận diệt.
Rồi sự xấu hổ khi Takuto nhận ra mình với thân phận Vua của sự hủy diệt, đã bộc phát.
"Dừng ngay lại, Atou! Ta là Vua gì chứ! Vua Suy Vong nhưng lại không thể cất lời, ta nhục đến nỗi muốn đào một cái hố chui xuống"
"Ổn rồi! Mọi thứ đều ổn, thưa bệ hạ của em! Nếu người không thể giao tiếp với ai khác, thì hãy truyền đạt lại cho em!
Nói cách khác, Atou này sẽ là tiếng nói cho Takuto-sama! Phục vụ và kề bênngười suốt đời! ‥ Vì thế---!!!"
"Nhưng một vị vua mà lại không có kỹ năng giao tiếp, Sao tacó thể chỉ huy hay đàm phán với các quốc gia khác đây? ‥. Em liệu có cần một vị vua như thế?"
Atou im bặt.
Một sự im ắng đáng sợ, cô đã vô tình khuyên anh không cần phải nói gì cả, và giờ gương mặt phấn khởi ban nãy của cô đang dần tái mét.
Nước mắt lại chảy ra từ mắt Takuto.
"Hãy khởi động lại cuộc sống của chúng ta. Bắt đầu một cuộc sống mới nào."
"Em đồng ý! Nếu người không bận tâm! Bệ hạ sẽ trở thành vị vua không cần kĩ năng giao tiếp!"
"Đúng, đúng vậy! ‥ vô tri! ‥ Vị vua vô tri! ‥ một vị vua chỉ nói chuyện được với thân tín của mình!"
Từ lúc sinh ra, liệu anh ấy đã lần nào thét lên những nội tâm chất chứa như thế này chưa?
Atou hét lên nhằm củng cố những lập luận của cô và để xóa đi nỗi buồn của Chủ nhân.
Ban đầu, lời nói không có tính thuyết phục và chỉ là cảm xúc bột phát. Tuy nhiên, may mắn thay, nhân vật chính, Takuto Ira, lại yếu mềm trước cô gái tên Atou.
Khi cô gái thét lên những lời tuyệt vọng, Takuto cuối cùng cũng bình tâm lại.
"Được rồi, Atou. Nếu em thực sự khuyến khích anh đến mức đó..."
"Vâng ạ, đối với bệ hạ của em. Người hãy từ từ tiến lên. Bệ hạsau này chắc chắn sẽ có thể nói chuyện với nhiều người. Người luôn có Atou em ở cạnh bên! ‥ Nên xin người đừng nói rằng mình muốn bắt đầu lại từ đầu."
"Xin lỗi, ta hơi nản chí. Đúng vậy. Kỹ năng giao tiếp là điều mà ta không cần. Chỉ cần Atou còn ở bên ta, mọi chuyện sẽ được giải quyết."
"Vâng, phải. Chính là như vậy. Bệ hạkhông cần kỹ năng giao tiếp. Người có thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào bằng tài chính và vũ lực. Đó chẳng phải là những điều mà Bệ hạ đúc kết từ chính "Eternal Nations"(Vương quốc vĩnh cữu) rồi sao!"
"Ừa, cảm ơn "Eternal Nations." Và cảm ơn em Atou. Anh có một thuộc hạ trên cả tuyệt vời..."
Không có vấn đề nào được giải quyết, nhưng bây giờ cả hai đã đồng lòng.
Có lẽ người khác sẽ khó hiểu. Tuy nhiên, có vẻ như sự tương tác này đã có tác dụng làm sâu sắc thêm mối liên kết giữa hai người.
Hai người nhìn nhau; niềm vui tràn ngập họ như dòng nước tràn đầy.
"Atouuuu!!"
"Takuto-samaaa!"
Họ ôm nhau thật chặt như thể đã xa nhau rất lâu.
"Gigigieee!!!!"(Tiếng Réccccccccc)
Cùng lúc đó, có một âm thanh lạ lùng, chói tai như cố tình ngắt quãng khoảnh khắc của họ.
"………………"
Hai người đang ôm nhau quay về phía giọng nói, dường như con [Trường Túc Trùng] đang run rẩy khi nhìn họ, đôi mắt của nó như muốn nói điều gì đó.
Họ không hiểu những ánh mắt đó có nghĩa gì, nhưng như thế là đủ để phá vỡ bầu không khí quấn quít giữa hai người.
"Nhân tiện, anh đã triệu hồi nó trở lại căn cứ."
"Thật là một con bọ khó chịu, nó không hề biết đọc tình huống chút nào cả. Người có muốn xóa đơn vị này không?"
"Tất nhiên là không rồi. Thật lãng phí."
Kể từ khi con bọ quay trở lại, sự quấn quít giữa hai người đã không còn.
Không, phải chăng có thể nói rằng họ đã quay trở về hiện tại?
Takuto thản nhiên buông đôi tay đang ôm lấy eo Atou rồi ngồi xuống chiếc bệ đá như thường lệ.
Cô cảm thấy đôi chút khó chịu, nhưng ánh nhìn của Trường Túc Trùng làm cô thấy nhức nhối.
Không may thay, Atou nay đã rơi vào tình trạng tồi tệ.
"Con bọ kia. Có chuyện gì? Ngươi không thấy Takuto-sama và ta đang trong quá trình làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa bọn ta à."
"Hừm, Ta thấy các Dark Elves đang tiến đến đây. Có vẻ như họ đến để lấy phần thức ăn còn lại."
"Ồ, hiểu rồi."
Takuto, thân là một người chơi,anh có thể hiểu được hành vi của con Trường Túc Trùng của mình.
[Trinh Sát] là khả năng của đơn vị có thể mở rộng mở rộng tầm nhìn.
Nó có hiệu quả ngay cả trong một khu rừng cây côi um tùm, và Takuto có thể nhìn thấy một nhóm Dark Elves đang tiến đến chỗ họ qua đôi mắt của Trường Túc Trùng.
Cùng lúc đó, sự lo lắng thắt chặt ngực anh.
Anh không tự tin hoàn thành vòng thương thuyết thứ hai.
Tuy nhiên, có một người có thể giúp giải quyết mớ hỗn độn này. Tất nhiên, người đó là Atou.
Cô cảm nhận được sự thay đổi trong biểu cảm của Takuto và ngay lập tức đề xuất một biện pháp đối phó.
"Em xin mạn phép thế này. Em sẽ nhận trách nhiệm đàm phám với nhóm Dark Elves từ bây giờ. Điều Takuto-sama sẽ làm là quan sát thôi ạ! !!"
"Ơ? Em thấy ổn không?"
"Dạ vâng. Cái này em làm được ạ. Nhưng có bất kể điều gì khiến anh không hài lòng về điều này, xin hãy trao đổi lại với em."
"Hmm. Ừm..."
Anh rất biết ơn lời đề nghị này.
Tất nhiên, Takuto muốn để cô ấy làm chủ tọa cho cuộc đàm phán với Dark Elves rồi.
Nhưng có ổn không khi để cô ấy làm điều đó? ‥ Anh là Vua cơ mà, và cô là thuộc hạ của anh.
Anh không lo rằng cô ấy sẽ vượt quá quyền hạn của mình,
Thay vào đó, anh lo rằng quyền hạn này sẽ là gánh nặng cho Atou.
Trong khi đặt tay lên ngực,
Atou thể hiện một biểu hiện tự tin và yêu cầu anh giao phó nhiệm vụ cho cô.
Takuto cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy thái độ đó. Cùng lúc đó, anh cảm thấy xấu hổ vì đã đánh giá thấp cô.
Cô, người có khả năng và sức mạnh vô hạn, đã bảo anh giao nhiệm vụ cho cô.
Sự hào hứng và hạnh phúc lại khuấy động trái tim Takuto.
Vì vậy, với lòng tin tưởng tuyệt đối và lòng trung thành, câu trả lời của nhà Vua Takuto đây chỉ có một.
"Không, không có chuyện đó. Vậy anh có thể giao việc này cho em không, Atou?"
"Fufufu, như người mong muốn, Đức vua đáng kính của em..."
Với lòng biết ơn chân thành, đôi mắt đen tuyền ấy nhìn chằm chằm vào anh.
Biểu cảm của cô, thật quyến rũ, thật đầy tự mãn, phù hợp với một anh hùng đã mang sự hủy diệt đến thế giới.
◇◇◇
"Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã ban cho tôi vinh dự được diện kiến ngài.
Lần này, chúng tôi, nhóm Dark Elf, đã được ban phước lành của lòng nhân từ của ngài.
Tên tôi là Mortar-Kordar-Mazaram."
Nhóm những Dark Elves đến chỉ vài khoảnh khắc sau khi Takuto nhận được thông tin từ đơn vị trinh sát.
Người dẫn đầu là một ông lão trông giống như một cành cây khô.
Dù trông ông có vẻ suy dinh dưỡng, nhưng kì lạ là mái tóc và râu bạc của ông dài và mượt mà. Ông quỳ trước Takuto trong khi cầm một cây trượng.
Bên cạnh ông là Dark Elf Gia, người mà họ đã gặp vài ngày trước. Có những gương mặt quen thuộc khác, và dường như những người được chọn để gặp anh không khác gì trước đó.
"Hừm. Thân là Dark Elf thì ngươi khá lịch sự đấy. Có điều gì muốn thưa thốt không? Nói nhanh đi."
"... Với một sinh mệnh uy nghi trước mặt chúng tôi, thật tự nhiên khi một kẻ yêu tinh bóng tối đê tiện như chúng tôi cảm thấy lo lắng. Tâm hồn của Vua của chúng tôi không nhỏ đến mức bị làm phiền bởi một điều nhỏ nhặt như vậy."
Theo lẽ thường, có thể không quan trọng nếu cô ấy tức giận hơn. Tuy nhiên, ngay từ đầu, Atou không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài Takuto.
Cô liếc nhìn Takuto, và dường như anh không quá bận tâm. Trong đầu Takuto, anh không phải là người quá lo lắng về sự lịch sự.
Nếu dường như Takuto không quan tâm, thì cô ấy sẽ không ngần ngại đánh giá.
Tại điểm này, có thể nói rằng Atou là một quân cờ trung thành trong trò chơi của Takuto.
"Tôi chỉ có thể cảm thấy xấu hổ rằng ngài đã ban lòng nhân từ của ngài cho chúng tôi, một chủng tộc đê tiện, Xin hãy cho chúng tôi biết tên của ngài để chúng tôi có thể tiếp tục truyền đạt nó với lòng biết ơn đến các thế hệ sau."
Atou quay cổ và liếc nhìn Takuto.
Cô xin phép được xưng tên anh.
Trong cuộc gặp gỡ cuối cùng, họ chưa từng đề cập đến tên anh cho đến cuối cùng. Theo đánh giá của Takuto, có nhiều điều chưa biết. Họ không nên gây rắc rối bằng cách cung cấp thêm thông tin cho người ngoài.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua, suy nghĩ đó cũng thay đổi. Thay vì sống cuộc sống trong sợ hãi, tốt hơn là chấp nhận rủi ro và sống theo ý mình.
Do đó, cô đã nhận được câu trả lời cho câu hỏi trước đó. Sự cho phép đã được ban, vì vậy Atou chỉ có một nhiệm vụ phải làm.
"Ira Takuto-sama, Vua Cuối Cùng cai trị sự hủy diệt. Đó là một tên quý giá và vĩ đại. Khi đề cập đến ngài, ngươi phải gọi ngài là Ira-sama, hoặc không thì là Ira Takuto-sama."
Cô nói những lời này với sự tự tin và ấn tượng.
Vậy là tên của Takuto lần đầu tiên được biết đến trong thế giới này.