Mynoghra: Dị Giới Diệt Vong (Isekai Apocalypse Mynoghra)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol 1 - Chương 19: Khi thế giới bị thảm họa tàn phá

Chương 19: Khi thế giới bị thảm họa tàn phá

[Thánh Quốc, Tỉnh phía Bắc Qualia]

Gió thổi qua, tuyết bay lượn khắp nơi.

Hơi thở cô tỏa ra làn khói trắng, không khí lạnh giá thấu xương đang tàn nhẫn cướp đi hơi ấm từ cơ thể cô.

Cô nghe thấy những giọng nói kỳ lạ từ xa, tiếng la hét, tiếng chửi rủa và chế giễu hòa lẫn với nhau vang vọng khắp nơi.

Trong khi lắng nghe tiếng hỗn loạn của sự điên loạn từ vùng đất xa xôi nhờ thính giác siêu phàm của mình, Soarena, [Mai Hoa Thánh Nữ][ Flower Burial Saintess], nhẹ giọng hỏi:

"Phù thủy Elacino có động tĩnh gì không?"

 

"Cô ta vẫn đóng quân trong thành phố đã bị đánh chiếm hôm trước và chưa có dấu hiệu di chuyển."

Một thánh kỵ sĩ cấp cao lên tiếng đáp lại câu hỏi của cô.

Hồng y giáo chủ của các tỉnh phía Bắc, người từng càm ràm về hành động của cô, giờ đây đã không còn thấy tăm hơi đâu cả.

Cuộc tấn công của [Phù Thủy Khóc Lóc] Elacino thì ngày càng khốc liệt hơn từng ngày.

Và lẽ dĩ nhiện, cô giờ phải chiến đấu với những kẻ đó, nhóm người được ban phước.

Soarena ở lại để xử lý các cuộc tấn công của quái thú và ác quỷ rải rác khắp các tỉnh phía Bắc. Những cuộc tấn công này dường như có mục đích làm rối loạn sự luân chuyển của quân đội. Cô nhận báo cáo từ Thánh kỵ sĩ trong khi hàm răng nghiến chặt.

[Thánh Nữ] với chiếc khăn che mặt đang ở tiền tuyến. Dường như [Thánh Nữ] và [Phù Thủy] với năng lực mạnh mẽ của mình khiến trận đấu trở nên giằng co và bế tắc trong một thời gian dài .

Hình ảnh [Thánh Nữ] với chiếc khăn che kín mặt, luôn cúi đầu như thể đang thiu thiu ngủ hiện lên trong tâm trí của Soarena.

Đó là người mà cô chưa từng trò chuyện nhiều, thậm chí không biết rõ danh tính.

Nhưng là một [Thánh Nữ] đồng đạo, Soarena cảm thấy gần gũi với cô ấy hơn bất kỳ ai khác.

Tâm trí cô dấy lên sự cảm kích và lời khích lệ vì cô ấy vẫn còn an toàn và ăn miếng trả miếng sòng phẳng với [Phù Thủy].

Nhưng cho dù là [Thánh Nữ] thì cũng chỉ là nữ nhân nhỏ nhoi, họ không thể lấy tay che hết trời được.

Giờ đã quá muộn cho những nước cờ đầy toan tính hơn.

"Người có ước tính được thiệt hại không?"

"Hai thành phố, một vài ngôi làng và thị trấn nhỏ ở Tỉnh phía Bắc, thiệt hại là không thể đếm xuể. Khoảng 30.000 binh sĩ ở Tỉnh phía Bắc đã hi sinh dưới tay [Phù Thủy]. Số thương vong dân sự quá lớn để có thể tính toán..."

Soarena lặng lẽ nhắm chặt đôi mắt và xin lỗi những người cô không thể cứu.

Dù cô có xin lỗi bao nhiêu lần, họ cũng không thể quay về.

Cô trở thành [Thánh Nữ] vì muốn cứu tất cả mọi người và mọi thứ. Nhưng cuối cùng, tất cả đã rời bỏ cô và biến mất.

Khuôn mặt Soarena lại trở nên u ám.

"Còn thảm họa ở Lục địa phía Nam thì sao? À không, ta giờ không có thời gian để lo lắng về điều đó."

Về cuộc điều tra của nhà tiên tri ở Đại Nguyền Giới, Lục địa phía Nam, cô đã nhận được tin rằng mọi thứ vẫn ổn.

Cô có hơi nghi ngờ thái độ của Hồng y giáo chủ, người đã cố né tránh khi cô yêu cầu chi tiết, nhưng bây giờ không phải là lúc để bận tâm về điều đó.

Ngay cả khi có điều gì xảy ra, vẫn còn hai [Thánh Nữ] ở thủ đô.

Soarena tập trung vào vấn đề trước mắt và quyết định thực hiện nhiệm vụ của mình.

"Về việc tiêu diệt các quái thú và á nhân rải rác khu vực lân cận, ta sẽ giao lại cho Thánh kỵ sĩ các ngươi. Ta sẽ tiến ra tiền tuyến và hỗ trợ [Thánh Nữ]. Rất khó có thể nói rằng sẽ đánh bại được [Phù Thủy], nhưng ta sẽ cố gắng đuổi chúng tránh xa vùng đất này."

Thánh kỵ sĩ vội lao đến căn ngăn Soarena, người vừa có ý định tiến ra tiền tuyến.

Nói về sức mạnh thể chất thì [Thánh Nữ] hiển nhiên mạnh hơn một Thánh kỵ sĩ.

Nếu cô muốn, cô có thể xuất hiện ngay ở tiền tuyến chỉ với một cái chớp mắt.

Tất nhiên, không một ai có thể bắt kịp cô cả.

"Xin người chớ vội, Soarena-sama! Phải có sự cho phép của Hồng y giáo mới có thể đột kích tiền tuyến được..."

 

"Không cần. Ở đây ta là người quyết định."

Một cơn gió mạnh ập đến.

Gió mạnh thổi bay tuyết và che khuất tầm nhìn của Thánh kỵ sĩ.

Khi anh ta cố mở mắt và lắc đầu, bóng dáng của vị [Thánh Nữ] đã biến mất.

[Liên minh Tinh Linh El-Nar, Phòng họp hội đồng Tetralucia]

Trong vùng đất nơi Elves cai trị, Liên minh Quốc gia, ủy ban ra quyết định tối cao, các trưởng tộc của mỗi bộ tộc đang ngồi quanh bàn với vẻ mặt bí ẩn.

Người hiện đang đọc báo cáo ở một phía bàn là một Elf trẻ.

Anh ta là tộc trưởng tương lai của một trong các bộ tộc ngồi đây.

Một chàng trai triển vọng được cho phép tham gia lần này để lấy kinh nghiệm.

Anh ta cất tiếng đọc nội dung của văn thư với vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.

"Chúng ta đã mất liên lạc với thủ đô Weiss-Nah của tộc Tuwais. Đã xác nhận rằng thông báo cuối cùng từ thành phố đó giống như các thành phố đã thất thủ khác. Họ đã đổi phe."

Một trưởng tộc nổi tiếng với bản tính khát máu của mình đập mạnh xuống bàn và hét lên giận dữ.

Nhưng dù vẻ ngoài trông có vẻ hơi dị thường, nhưng điều này không có nghĩa anh đang nghĩ khác với những người ngồi ở đây.

Cùng chung một ý nghĩ đã khiến họ gầm gừ và khoanh tay lại bên cạnh một gương mặt đang nhăn nhó tột cùng.

"Xin tinh linh ban phước cho các vị trưởng tộc. Tôi xin hỏi, tại sao chúng ta không nhờ Thánh Quốc Qualia giúp đỡ? Dù hiện tại với kinh nghiệm còn non trẻ, nhưng tôi nghĩ vấn đề này quá lớn để chúng ta tự giải quyết..."

 

"Điều này thật ngu xuẩn! Có chết chúng ta cũng không được kể chuyện này ra, ngay cả khi Qualia và chúng ta là bằng hữu lâu năm!"

 

"Thêm nữa, chính vì có mối giao hảo lâu năm… Với sự ban phước của tinh linh và lòng tự hào của chúng ta, chúng ta phải tự mình đối mặt với vấn đề này."

Lời nói của các trưởng tộc là tuyệt đối.

Dù họ đã tử tế để lắng nghe ý kiến của anh, nhưng họ cũng sẽ không thay đổi quyết định.

Những trưởng lão khác dường như cũng đồng tình với ý kiến này.

Trí tuệ và sức mạnh của Elves thường tăng lên theo tuổi tác, điều này thường mang lại an toàn cho đồng đội của họ. Nhưng đôi khi, lòng kiêu hãnh của họ lại lớn đến mức khiến họ mất đi cục diện khách quan.

Chàng trai trẻ bình tĩnh cúi đầu và ngừng nói. 

"Bên cạnh đó, Qualia vẫn còn đang bận rộn với việc [PThủy] xuất hiện ở các tỉnh phía Bắc. Ngược lại, chúng ta, El-Nar, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này và sau đó viện trợ cho họ. Dù thế nào đi nữa, ý kiến của cậu sẽ khó mà thực hiện được."

 

"Đúng vậy! Hãy thử tiết lộ vấn đề này cho các quốc gia khác xem! Sau đó, các nhà sử học sẽ vui mừng viết nên những cuốn sách đầy sự chế giễu về đất nước chúng ta. Khốn kiếp! Bọn độc ác... Aah! Chỉ nghĩ về chuyện đó thôi đã khiến ta phát điên rồi."

 

"Gửi [Thánh Nữ] ra! Cả các Chiến Binh Tinh Linh nữa! Nhanh chóng xử lý cái vấn đề rắc rối này đi!"

Trong bầu không khí ồn ào, cuộc họp quốc hội dần đi đến hồi kết.

Cuối cùng, quyết định được đưa ra rằng [Thánh Nữ] của El-Nar sẽ được phái đi. Nếu cô ấy là một thánh nữ có sức mạnh vượt qua cả một đội quân, có lẽ cô ấy có thể xoay chuyển tình thế của những bộ tộc đã thất thủ.

Nhưng tại sao...

Người đàn ông sẽ trở thành tộc trưởng tiếp theo cảm thấy lo lắng rằng vấn đề này có thể là dấu hiệu của một điều gì đó lớn hơn đang đến.

[Nam Cực Hải, Hải Quốc Sutherland]

Lục địa phía Nam Hydragia, một vùng đất phần lớn chưa được khai phá và chưa ai khám phá hết.

Sutherland là một quốc gia hàng hải, với bờ biển phía đông là lãnh thổ của nó.

Chủ yếu là một quốc gia trung lập của loài người, nổi tiếng với mức độ thương mại và ngư nghiệp phát triển mạnh. Nhưng vào ngày hôm đó, một trong những thành phố của họ đang trải qua sự thay đổi kỳ lạ.

"Hả? Sương mù...?"

Một thủy thủ đang làm việc tại cảng nhìn với vẻ nghi ngờ vào lớp sương mù dày đặc đang tràn vào từ đại dương, trong khi anh ta mò mẫm tìm dây neo cho con tàu Caravel của mình.

Sương mù là kẻ thù tự nhiên của thủy thủ.

Nếu tầm nhìn bị hạn chế, việc định vị trên biển sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Tùy vào hoàn cảnh, người ta có thể gặp phải quái vật biển hoặc ác thú biển.

May mắn thay, không có nguy cơ đắm tàu vì tất cả tàu vẫn đang chuẩn bị rời cảng, nhưng dù vậy, đây vẫn là một vấn đề đáng lo ngại.

Sương mù ngày càng dày đặc. Nghĩ lại thì, sương mù hiếm khi xuất hiện vào thời điểm này trong năm.

Loại sương mù lại có thể bao phủ toàn bộ cảng thế nhỉ?

Không khí xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào.

"Cái gì kia? Tàu của bên nào vậy?"

Một đồng nghiệp đang làm việc gần đó hét lên, chỉ tay về phía đại dương.

Người thủy thủ nheo mắt lại và nhìn sâu vào lớp sương mù, quả thật có một con tàu đang chao đảo.

"Chẳng phải là tàu của Qualia sao? Toàn bộ tàu của chúng ta đều neo đậu ở đây, và bên cạnh đó nó không hề giống như tàu ở cảng nào khác..."

"Đó là tàu của Qualia à? Nhưng họa tiết có phần không đúng cho lắm..."

Với cảm giác nghi ngờ, anh ta buộc chặt dây neo.

Dù rất tò mò, nhưng công việc vẫn phải hoàn thành trước, nhất là trong tình trạng sương mù như thế này. Nên tốt hơn là làm xong việc rồi đi uống chút rượu.

Người đàn ông nghĩ vậy và cúi đầu xuống, một hành động định đoạt số phận của anh, tách biệt anh với số phận của đồng nghiệp.

"Ôi không, chờ đã, nó hoàn toàn khác biệt! Đó không phải là tàu đâu! Ôi không, ĐỪNG, ĐỪNG NHÌN VÀO ĐÓ!!"

 

"NÀY, NÀY!"

Khi anh ta quay lại trong hoảng loạn, đồng nghiệp của anh đã nằm sõng soài trên mặt đất, sùi bọt mép, mắt trắng dã.

Anh nhanh chóng nhận ra rằng đây là một cuộc công kích tinh tần của quỷ biển mà đôi khi họ gặp phải trên biển.

"Chết tiệt! Địch tấn công! Địch tấn công! Nhanh báo cho quân đội – nhớ đừng nhìn thẳng vào thứ đó!"

Không nhìn trực tiếp, anh chỉ thoáng thấy con tàu ở rìa tầm nhìn.

Anh cố gắng xác nhận nó, trong khi chịu đựng cảm giác khó chịu gần như làm vẩn đục tâm trí mình. Rõ ràng đó không phải là tàu.

[Đại Nguyền Hải Mynoghra, Công trường xây dựng Hoàng cung]

Nhiều dự án xây dựng đang được tiến hành trong Đại Nguyền Giới.

Hiện tại, họ đang tiến hành xây dựng Hoàng cung.

Hình ảnh quốc gia sẽ bị người khác xem thường nếu như Hoàng cung của họ trông chả khác gì với túp lều tạm bợ.

Ngoài ra, việc xây dựng Hoàng cung là một nhiệm vụ cấp bách trong việc cai trị vương quốc vì nó sẽ mang lại sự ảnh hưởng tích cực với thần dân.

Phần móng được xây dựng gần xong và đã thành hình.

Những tấm thảm đầy màu sắc và các vật trang trí do phụ nữ Dark Elves tự tay dệt nên đã được bố trí ở khắp nơi. Dự kiến khi hoàn thành, nơi này sẽ trở nên vô cùng tráng lệ.

Bên trong ngự thất (Throne room), Takuto đang ngồi lên trên một bệ đá, lặng lẽ ngân nga một giai điệu khi tận hưởng sự tĩnh lặng của màn đêm và ánh sáng ấm áp từ ngọn đuốc. 

"... À, Takuto-sama."

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ bên cạnh phá vỡ bầu không khí mà anh đang tận hưởng.

Anh quay đầu lại nhận ra đó là Atou. Anh đứng dậy với đôi mắt đầy tự tin tiếp chuyện với người đã chiếm trọn lấy sự tin tưởng của anh.

Chính nhờ có sự hiện diện của cô gái này bên cạnh anh, Takuto mới có thể trở nên mạnh mẽ như bây giờ.

Nhờ sự hiện diện của Atou, quốc gia đã phát triển vững chắc mà không gặp phải những rắc rối lớn.

Với vô vàng cảm xúc kèm sự biết ơn, Takuto mỉm cười đáp lại.

"Hựm? Em có chuyện gì sao?"

 

"Takuto-sama từng là một người bình thường trước khi đến đây đúng không ạ?"

 

"Chuyện này bình thường mà nhỉ! Nhà của ta có lẽ hơi khá giả một chút, nhưng ta vẫn là một người bình thường! Sao đột nhiên em lại hỏi thế? Lạ thật, Atou hiếm khi đặt ra những câu hỏi như vậy."

Như những gì anh nói, xuất thân của Takuto không có gì đặc biệt cả.

Anh có sở thích giống như những người khác và cũng có chuẩn mực đạo đức.

Bỗng nhiên bị đưa tới một thế giới khác và phải đảm nhận số phận đầy bất ngờ, điều hành một vương quốc như trong một trò chơi. Nhưng về bản chất, anh vẫn chỉ là một người bình thường đến từ một thế giới hiện đại không nhiều hiểm nguy.

Takuto tự nhận xét bản thân mình như thế.

Câu hỏi của Atou với người bình thường nào cũng sẽ khiến họ không biết trả lời ra sao.

Trong hoàn cảnh đó, thật đáng ngạc nhiên khi anh vẫn tiếp tục giữ được sự quyền uy của vương giả.

Anh tự đánh giá bản thân như vậy, và phó mặc mình cho niềm vui cùng sự phấn khích mơ hồ dâng trào bên trong.

Tuy nhiên, có phải chăng có điều gì trong anh không giống với một vị vua khiến Atou phải hỏi vậy?

Takuto lặng lẽ nhìn sâu vào mắt Atou, như muốn tìm ra câu trả lời.

Atou có vẻ đã quyết tâm tiếp tục câu hỏi mà cô chưa thể thốt ra hỏi anh vào ngày hôm trước.

"À chờ chút! Ý em không phải vậy... chỉ là, em tự hỏi liệu Takuto-sama có ghét em khi biết rằng em đã tàn sát những Thánh kỵ sĩ đó không..."

 

"Ghét em ư? Tại sao nhỉ?"

Atou không thể tìm ra được câu trả lời hợp lý để đáp lại.

Cô còn không thể nghĩ được mình có thể thốt ra những lời nghi vấn đó.

Takuto đã biết tất cả mọi chi tiết về trận chiến qua Atou.

Mọi thứ, từ hành động xé xác, nghiền nát xương, cho đến việc cô lấy mạng họ một cách đầy hứng khởi.

Atou đã chuẩn bị sẵn một số lý do để tự biện minh cho việc đã quá ham vui trong trận chiến. Cô cũng chuẩn bị lời xin lỗi vì hành vi quá tàn bạo của mình.

Nhưng tại sao cô lại lo lắng về điều đó? Đó là một câu hỏi bất ngờ.

Takuto vốn là một người bình thường trước khi đến thế giới này.

Nếu vậy, anh ta phải có chuẩn mực đạo đức như bao người khác.

Atou tin rằng cô đã thừa kế những chuẩn mực đạo đức đó từ anh.

Đó là lý do tại sao cô tự hào rằng mình vẫn có thể ở bên cạnh Takuto, dù cô là một sinh vật [Tà ác].

Trong hoàn cảnh này, người bình thường sẽ cảm thấy bối rối hoặc tội lỗi. Tại sao?

Đó là câu hỏi lớn nhất trong đầu cô.

Atou cảm thấy khó chịu như đang bị ai đó dùng ánh nhìn để tấn công khắp cơ thể cô, những ánh mắt ấy đang liếm láp từng ngõ ngách trên tấm thân trắng trẻo ấy.

Cô bắt đầu mất phương hướng về điều gì đúng và điều gì sai.

Cô bị giày vò bởi một nỗi sợ không thể lý giải, rằng sự xuất hiện của Takuto ở thế giới này đã thay đổi bản chất của anh.

Một ý nghĩ kinh hoàng lướt qua tâm trí cô: Takuto, người từng tốt bụng và luôn ân cần với cô, đã biến mất ở đâu đó kể từ khi trở thành Vua suy vong của Mynoghra.

"Atou, em hành xử kỳ lạ quá."

"Không ạ! Xin thứ lỗi cho em..."

Nhưng Atou nhận ra rằng ngay cả sự lo lắng đó cũng là sai lầm của chính mình.

Cô nhớ lại rằng mình không thực sự biết gì về Ira Takuto, ngoài việc hiểu anh qua trò chơi.

Không có cách nào để cô có thể bộc lộ những nghi ngờ của mình nữa.

"Có điều gì làm em lo lắng sao? Nếu có thể, hãy nói với ta và để ta giúp em."

 

"Kh...Em không sao đâu ạ. Có lẽ em đã hơi quẫn trí..."

 

"Ồ... Nhưng em có vẻ không vui. Ta không muốn thấy Atou như vậy. Ta muốn em tràn đầy năng lượng như mọi khi."

Nhẹ nhàng, bàn tay của Atou được nắm lấy và siết chặt như cách một người cha ủ ấm đôi tay lạnh giá của đứa gái mình.

Sự ấm áp từ bàn tay đó thật dễ chịu. Nụ cười trên khuôn mặt Takuto cũng tràn đầy lòng yêu thương.

Nhưng chỉ những lời nói của anh mới khiến cô cảm nhận được sự tuyệt đối...

"Cười lên nào."

"Vâ... vâng."

Atou nhanh chóng đáp lại trong sự vội vã.

Cô cảm thấy sợ hãi tột độ và nở một nụ cười ngượng nghịu, quên mất rằng mình là một [Hero] có sức mạnh san bằng cả thế giới.

Mặc dù đó là một nụ cười không mấy tự nhiên, nhưng dường như Takuto đã hài lòng với nó.

Atou nhẹ nhõm thở phào.

Cô cố gắng đè nén nỗi sợ vô hình đang dâng trào trong tâm trí mình.

Nhẹ nhàng, một bàn tay được đặt lên đầu cô và vỗ về ân cần.

Dĩ nhiên, đó là bàn tay của Takuto.

Anh nhìn Atou với ánh mắt đầy từ bi và dịu dàng.

Sự ấm áp từ Takuto, suy nghĩ của anh, và mọi thứ khác đều được truyền tải đến cô.

Hạnh phúc bao trùm lấy cô như thể những lo âu đã bay đi đâu mất, và sự yên tâm cùng niềm tin tràn ngập khắp cơ thể cô.

Khi nhận ra những điều trên, Atou đã tựa vào ngực Takuto, lặng lẽ để tâm trí đắm chìm trong sự bình yên.

Màn đêm buông xuống, và chỉ còn lại tiếng lửa đuốc nứt nẻ vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Atou nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô và Takuto sẽ tiến triển hơn trong một tương lai gần.

Nhưng tại sao Takuto lại xuất hiện ở thế giới ngày? Và tại sao cô lại ở đây với anh khi vốn dĩ cô chỉ là một nhân vật trong trò chơi?

Câu trả lời cho câu hỏi đó vẫn chưa hé lộ chút manh mối nào.

Nhưng hy vọng rằng, ít nhất là bây giờ...

"Có rất nhiều việc phải làm, nhưng ta tin rằng với Atou, ta có thể làm được. Vậy nên, hãy tiếp tục ủng hộ ta."

 

"Em cũng có cảm giác như Takuto-sama vậy."

Cô hy vọng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.

Mãi mãi và mãi mãi.

Với Takuto, người mà cô tôn kính và yêu thương.

Không có hồi kết, cô chỉ mong rằng sẽ mãi chỉ có hai người họ.

"Mọi thứ dường như đang trở nên thú vị. Hãy cùng nhau vui vẻ nào!"

 

"Vâng, thưa bệ hạ đáng kính, mọi thứ sẽ theo mong muốn của người..."

Đó là những lời khích lệ vui tươi và đầy nhiệt huyết từ vị quân vương mà cô đặt trọn cả trái tim.

Tuy nhiên, đối với Atou lúc này,

Dáng vẻ của Takuto lại trông giống một nhân loại được bao phủ bởi hắc ám tột cùng.

Chương 1: Kết thúc

=Thông điệp=

Sự kiện chuỗi [Sự xuất hiện của Tận Thế] đã bắt đầu. 

■■■■■■■■■■■ trên bản đồ. 

~Những nền văn minh Chính nghĩa, Hãy đặt niềm tin vào thánh thần và chống chọi lại ngày tận thế đang đến gần. 

~Những nền văn mình Tà ác, Hãy giày xéo thế giới này theo cái cách các ngươi muốn.

= = = = = = = = = = = = = = = = == = = = = = = = = = = = = = = = == = = = = = = = = = = = = =