Trong bãi cát mênh mông, nơi từng là sân chơi tuổi thơ của biết bao thế hệ, những đứa trẻ vẫn nô đùa rộn ràng bất chấp sự thống trị của điện thoại thông minh và những lời đồn về thế hệ “chỉ biết đến TikTok”. Giống như những chiến binh nhí chinh phục được lãnh địa, tiếng hò reo của chúng vang dội khắp sân trường tiểu học.
Giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, tôi lại đứng lặng thinh, trái tim khao khát được vẽ tranh hơn là tham gia trò chơi bên ngoài.
"Do-yoon, cậu đang làm gì thế? Sao lại không ném bóng chứ?"
"Cậu có tin mình đá cậu một phát không?"
"Bộ cậu muốn chết hả?"
"Không..."
Cầm một quả bóng né trên tay, tôi đối mặt với cô gái ở đội đối diện. Bộ trang phục đơn giản chỉ gồm quần short denim và áo phông trắng mà bằng cách nào đó vẫn toát lên vẻ sang trọng như thể hàng hiệu dành cho trẻ em.
Dù đã năm năm trôi qua, mái tóc vàng bạch kim óng ả của cô vẫn không hề thay đổi, làn da trắng mịn hơi rám nắng nhưng không hề bị sạm, tỏa sáng dưới hàng mi dài cong vút, đôi mắt xanh biếc đang hút hồn tôi.
Alicia, hay còn được gọi bằng cái tên thân mật là Elli. Bây giờ đã là học sinh lớp ba, cô đã cao hơn nhiều và nói tiếng Hàn trôi chảy hơn hẳn so với lúc năm tuổi.
Dù có lớn hơn...
"Nhanh lên coi!"
"..."
"Này, Lee Do-yoon, cứ đưa bóng cho Alicia rồi để cậu ấy ném ông đi. Dù sao ông cũng chẳng ném nó vào cô ấy được đâu."
"Ừ... được rồi."
Elli vẫn là một nàng công chúa kiêu ngạo, hệt như hồi năm tuổi. May mắn thay, không giống như những ngày chỉ có hai đứa, giờ đây cô đã bắt đầu hòa nhập với các bạn khác.
Đứng trên sân chơi được kẻ vạch thành sân ném bóng, tôi đối mặt với Elli.
-thụp-
Tôi dễ dàng đưa bóng cho Elli, đối thủ của mình.
Nhận lấy quả bóng, Elli ra hiệu.
"Lee Do-yoon, lại đây nè."
"Ừm."
-Bụp-
"Tớ thắng rồi!"
"Ê, Chơi lại đi! Lần này chúng ta oẳn tù tì nhé!"
Sau khi gọi tôi lại gần, cô ấy ném nhẹ quả bóng trúng tôi và kết thúc trò chơi.
Không ai thắc mắc về tính công bằng của trò bóng né "thiên vị một cách trắng trợn" này.
Không ai dám thách thức Elli, nàng công chúa lớp ba của trường tiểu học Dohwa.
Nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng Elli chơi công bằng với tất cả mọi người nhưng trừ tôi, nên thực sự cũng chẳng có vấn đề gì.
Còn tôi ư?
"Thấy chưa?! Tớ thắng hết!"
Nhìn Elli khoanh tay trước ngực, nở nụ cười tinh nghịch, ngay cả khi làm ra vẻ mặt đắc thắng như vậy thì cô vẫn trông xinh đẹp vô cùng.
"Bà ném bóng giỏi thật đó! Tụi mình chơi lại không?"
"Tất nhiên rồi! Lần này, Lee Do-yoon và tớ sẽ cùng một đội!"
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cô ấy thắng.
Ước muốn được về nhà vẽ tranh lại phải nhường chỗ cho việc vui chơi cùng nhau.
Dù là năm tuổi hay bây giờ...
"Nhanh lên, núp sau tớ này!"
"Mình sẽ bắt hết bóng. Các cậu cứ ném đi."
"Đương nhiên rồi, phải thế chứ!"
Tôi cũng đã phải lòng nàng công chúa bạch kim kiêu ngạo này mất rồi.
✬✬✬
Những ngày ở nhà trẻ, nơi chúng tôi lần đầu gặp gỡ, giờ đã trở thành ký ức xa vời.
Sau khi học xong mẫu giáo tại nhà trẻ, chúng tôi trở thành cặp bài trùng không thể tách rời, luôn tay trong tay với nhau.
Và thật may mắn, chúng tôi thậm chí còn học cùng một trường tiểu học.
"Phù... Thật nhẹ nhõm. Có thể cùng nhau đi bộ từ trường về nhà và từ nhà tới trường giúp giảm bớt một chút lo lắng. Trẻ con bây giờ xinh đẹp quá, khiến ta phải lo lắng về mọi thứ trên đời."
"Đúng vậy nhỉ, kukkuk."
Cha mẹ chúng tôi đều vui mừng trước kết quả phân công trường học, vì học cùng trường giúp chúng tôi dễ dàng trông chừng nhau hơn và giảm bớt những lo lắng về việc đi lại.
Dù chỉ mới tám tuổi, Elli, dường như mơ hồ hiểu rằng chúng tôi có thể học ở các trường khác nhau, đã vô cùng thích thú.
"Elli, con có vui khi được học cùng trường tiểu học với Do-yoon không?"
"Hừm, tất nhiên rồi, cậu ấy là của con mà! Chúng con sinh ra là để ở bên nhau!"
Ngại ngùng bày tỏ cảm xúc, cô ấy trả lời lại với cách phát âm được cải thiện đáng kể... Chà, đúng là Elli mà.
"Elli có tính chiếm hữu cao ghê, biết làm sao bây giờ ~ Do-yoon à, con phải chăm sóc con bé cẩn thận nhé?"
"Vâng, thưa cô."
"Ahh, đừng nói thế mà, gọi cô là 'mẹ vợ' đi..." [mẹ Elli]
"Ye-rin, còn quá sớm cho điều đó! Con trai chúng tôi chưa sẵn sàng để được ‘gả’ đi đâu nhé!" mẹ Do-yoon
"Ồ, cậu cũng muốn Elli gọi mình là 'mẹ' phải không?" [mẹ Elli]
"Chưa đâu! Em không thể ‘gả’ con bé đi được!" [bố Elli]
"Hmm... Anh đồng ý với Ji-eun. Còn quá sớm." [bố Elli]
"Đúng chứ? Mark biết tôi đang nói về điều gì mà!" [mẹ Do-yoon]
"Ước gì Elli gọi anh là 'bố'..." [bố Do-yoon]
"Im lặng đi anh!" [mẹ Do-yoon]
Ban đầu, nhà của Elli và tôi không ở gần nhau.
Điều này có nghĩa là ngay cả khi chúng tôi có chơi muộn, chúng tôi cũng phải chia tay vào bữa tối, việc đi lại cùng nhau từ trường về nhà là điều không thể.
"Cậu chuẩn bị thế nào rồi? Không có vấn đề gì phải không?"
"Ừ, bọn tôi có thể chuyển đến vào tuần tới."
"Thật kỳ diệu làm sao. Đôi khi bạn chẳng bao giờ biết được cuộc sống sẽ thế nào."
"Haha. Phải!"
Một loạt sự trùng hợp ngẫu nhiên đã dẫn đến việc gia đình Elli chuyển đến căn hộ bên cạnh nhà tôi.
Khu phố của Elli đang được tái phát triển, và ngay lúc đó, cặp vợ chồng già sống cạnh chúng tôi đã chuyển về quê.
Gia đình Elli nhanh chóng chiếm lấy vị trí trống, và ngay trước khi bắt đầu học tiểu học, chúng tôi đã trở thành những người hàng xóm.
Đương nhiên, Elli và tôi rất vui mừng vào ngày chuyển đến.
Chỉ cần gõ cửa căn hộ bên cạnh, chúng tôi có thể gặp nhau ngay lập tức.
Gia đình chúng tôi, vốn đã thân thiết từ những buổi đi chơi dã ngoại và du lịch biển, giờ đây còn cùng nhau ăn uống và thậm chí ngủ chung nhiều đêm.
Elli và tôi liên tục lang thang trong nhà của nhau, xóa nhòa ranh giới giữa "nhà của chúng tôi".
Nhưng có một điều...
"Elli ~ Về nhà thôi? Nếu muốn chơi với Do-yoon vào ngày mai, con cần phải đi ngủ và dậy sớm."
"Vâng..."
"Nếu con ngủ quên, ngày mai mẹ sẽ đưa Do-yoon đi thật xa đó nha!"
"Con không cho phép đâu! Con sẽ dậy sớm!"
"Pfft... Được rồi, được rồi! Đi nào, Elli!"
Dù trời đã khuya nhưng Elli vẫn chẳng chịu ngừng chơi, làm giảm đáng kể thời gian vẽ tranh một mình của tôi. Tôi phải tranh thủ bất cứ lúc nào có thể.
"Lee Do-yoon."
"Ùm"
-ôm-
Ngoài những chi tiết nhỏ nhặt hằng ngày, chúng tôi sống như những người hàng xóm thân thiết theo cách hiếm thấy ngày nay.
Đó là hai năm trước.
Bây giờ, là học sinh lớp ba...
-Bụp-
"Elli! Tớ bắt được bóng rồi!"
"Tuyệt vời! đưa đây cho mình!"
"Của cậu đây."
...chúng tôi tiếp tục tận hưởng những ngày tháng tràn ngập niềm vui.
✬✬✬
"Vui thật đấy, Alicia!" [quần chúng]
"Tụi mình về nhà cùng nhau đi! Cậu biết cửa hàng văn phòng phẩm ở tầng dưới..." [quần chúng]
"Alicia!" [quần chúng]
Sau khi trò chơi ném bóng do Elli dẫn đầu kết thúc...
Nhìn Elli được bạn bè vây quanh, tôi, lúc đó mười tuổi, cảm thấy một làn sóng hoài niệm ùa về.
Trước khi vào tiểu học, Elli chỉ chơi với một mình tôi, nhưng đến khoảng tám tuổi, cô bắt đầu hòa nhập với những đứa trẻ khác trong lớp, ngoài tôi.
Mặc dù mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh và làn da trắng khiến cô nổi bật, nhưng đến tám tuổi...
"Tên mình là Alicia. Mình tám tuổi. Mình thích..."
...tiếng Hàn của Elli đã đủ tốt để hòa nhập với bạn bè mà không gặp vấn đề gì.
Tôi biết rõ những nỗ lực đằng sau đó. Vào những ngày mưa, khi chúng tôi không thể ra ngoài chơi, Elli sẽ chăm chỉ học tiếng Hàn.
Không còn rào cản ngôn ngữ, điều duy nhất còn lại là sự thật không thể phủ nhận rằng "Elli rất xinh đẹp".
Từ một nàng công chúa năm tuổi đến một cô gái bước ra từ phim điện ảnh, những đứa trẻ khác tự nhiên quý mến Elli. Sự nổi tiếng của bộ phim hoạt hình "Frozen" thời điểm đó cũng đóng một vai trò quan trọng. Nhân vật Elsa, với màu tóc tương tự, đã gây ấn tượng mạnh đối với trẻ em, điều đó càng làm tăng thêm sức hút của Elli. Sự chú ý liên tục này, bắt nguồn từ việc Elli đã dần dần mở lòng hơn với mọi người.
Mặc dù vậy, tôi vẫn là người bạn thân thiết nhất của cô ấy.
Kể từ đó, Elli, bao gồm cả tôi trong nhóm của mình, đóng vai trò dẫn đầu trong các hoạt động ngoại khóa, khiến cô trở thành một nhân vật không thể thiếu trong mọi cuộc trò chuyện của các bạn cùng trang lứa.
Quan sát Elli đang được vây quanh trong sự ngưỡng mộ của các bạn cùng lớp, tôi...
"Lee Do-yoon! Cậu có muốn ăn cái này không?"
"Ừm, cảm ơn nhé! Tớ sẽ ăn một ít."
"Chỉ dành cho cậu thôi! Ăn bí mật nhé!"
"Đừng nói với những bạn nam khác là chúng tớ đưa cho cậu~"
Tôi cười đùa với những cô bé mời tôi đồ ăn vặt. Mặc dù không nhiều bằng Elli, nhưng tôi cũng rất dễ mến với nhiều đứa trẻ.
Và lý do là...
"Tớ sẽ thưởng thức nó. Cảm ơn, Tae-hee, So-yeon."
-Đỏ mặt-
"U-uh... nếu cậu muốn thì còn nhiều lắm..."
"Nếu hôm nay cậu không đi với Elli ..." -quần chúng-
Bị tôi thu hút, khuôn mặt của họ đỏ bừng lên.
Tôi không bận tâm đến tình cảm của các bạn gái và luôn đáp lại bằng một nụ cười.
Nhưng lại có một bất tiện nhỏ.
Sau những cuộc trao đổi nồng ấm và đồ ăn vặt cùng nhau, tôi phải đối mặt với...
-rực cháy-
...ánh mắt rực lửa của Elli từ xa, ngay cả khi cô vẫn đang hòa mình với những đứa trẻ khác.
"Bọn họ đưa cho cậu cái gì thế?"
"Kẹo dẻo hình con sâu."
"Cậu ăn nó vì họ đưa cho cậu chứ gì?"
"Chúng ngon lắm."
"Hừm! Vậy thì đi mà ăn hết đi! Hoặc bám theo họ để lấy thêm ấy!"
Cùng nhau đi bộ về nhà sau khi chia tay bạn bè, Elli trút giận lên tôi, vẻ mặt vui vẻ trong lúc chơi bóng ném đã biến mất.
Bất cứ khi nào tôi tỏ ra quá thân thiện với những đứa trẻ khác hoặc chấp nhận cử chỉ của các bạn gái, Elli đều phản ứng theo cách này.
Cô ấy can thiệp ngay cả khi tôi đang ở với con trai, sợ rằng tôi sẽ quá gần gũi với họ.
-Dậm mạnh, dậm mạnh-
Elli bước đi thật nhanh về phía trước, thể hiện sự không hài lòng của mình trước việc tôi tương tác với các bạn gái, phản ánh lên bản tính chiếm hữu và ghen tuông có phần trẻ con của cô.
Mười tuổi, ở cái tuổi ấy, tôi không thể định nghĩa đầy đủ những cảm xúc này, nhưng chúng khiến tôi hạnh phúc, biết rằng sự chú ý của nàng công chúa chỉ dành cho mình tôi,
Tôi bắt kịp cô, mái tóc tóc vàng bạch kim được cắt vào năm ngoái giờ chỉ dài đến ngang vai.
Rồi nắm chắt lấy bàn tay mảnh khảnh của Elli.
-giữ chặt-
Bàn tay thon thả ấy, luôn mềm mại và có chút nhỏ so với dáng người cao ráo của cô, giờ cảm giác thật mạnh mẽ trong tay tôi.
“Cậu làm gì thế?”
Mặc dù Elli cố ra vẻ khó chịu, nhưng cô không hề rút tay lại.
Tôi mỉm cười dịu dàng với cô như mọi khi.
"Cậu có muốn ghé qua sân chơi không? Mình sẽ đẩy xích đu cho cậu."
"......"
"Không muốn thì thôi. Vậy thì tớ sẽ về nhà vẽ tranh..."
"Đi thôi! Đi đến sân chơi."
Mẹ của Elli thỉnh thoảng xin lỗi tôi vì hành vi bướng bỉnh, tự cho mình là trung tâm của Elli.
Nhưng điều đó chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy phiền.
Bởi vì...
"Thực ra tớ không thích kẹo dẻo hình con sâu đâu. Chúng ta hãy chơi ở sân chơi rồi sau đó về nhà cậu ăn bánh mì nhé."
"Hưm, được rồi."
" Chúng ta sẽ rắc thêm đường lên trên. Cậu thích thế mà, nhỉ?"
"Mẹ sẽ mắng tớ đấy, đồ ngốc."
"Mình sẽ nói là Mình muốn ăn. Cô không mắng mình đâu."
"Được thôi! Nếu đó là điều cậu muốn... thì không sao cả."
"Ùm. Tớ muốn ăn cùng cậu."
"N-Nhanh lên coi!"
Elli, ngay cả với tính cách có phần kỳ quặc của mình thì đối với tôi, cô vẫn vô cùng quý giá.
Dù là khi cô năm tuổi, mười tuổi hay theo dòng thời gian trôi mãi về sau,
Elli vẫn sẽ mãi là nàng công chúa xinh đẹp duy nhất trong cuộc đời tôi.
Ok, I’m fine, gwenchana… Có ai giống tôi k, hồi nhỏ toàn xem Adventure Time vs Thế giới kì diệu của Gumball :Đ